Dom Sub Nguyen Y
Sau biến cố công việc và hành trình hồi phục đầy sóng gió, không khí giữa Hàn Thâm và Dư Khải trầm lại. Nhưng đó không phải là sự im lặng của ngờ vực hay tổn thương chưa lành. Mà là một kiểu tĩnh lặng mới – sâu hơn, vững hơn, như nền đá đã được mài nhẵn sau trận giông.Giữa họ lúc này không còn cần những lời xác nhận "Anh là Dom, em là Sub". Không cần huấn luyện hình thức hay kiểm tra mỗi tối. Niềm tin đã lặng lẽ cắm rễ vào từng hành động, từng ánh mắt, từng nhịp sống.Một buổi sáng đầu tuần, khi ánh nắng chiếu xiên qua rèm cửa sổ, Dư Khải bước ra từ phòng ngủ với một tập tài liệu dày được đóng gọn gàng. Cậu đặt nó lên bàn ăn – nơi Hàn Thâm đang ngồi với tách cà phê và một cuốn sách dở dang.Anh ngẩng lên. Một ánh nhìn không cần lời – chỉ là sự nhận biết sự hiện diện có mục đích.Dư Khải đứng thẳng, giọng đều:"Em nghĩ... đã đến lúc không chỉ chờ lệnh. Em muốn thiết kế bài huấn luyện cho chính mình. Không phải để chứng minh em giỏi. Mà để chứng minh em hiểu bản thân – hiểu giới hạn – và hiểu thế nào là phục tùng có ý nghĩa."Hàn Thâm không gật đầu. Cũng không khen ngợi. Anh chỉ lặng lẽ đặt tách cà phê xuống, cầm lấy tập tài liệu, mở trang đầu tiên.Đề xuất chương trình huấn luyện:
"Chủ động – Cam kết – Kỷ luật"1. Mục tiêu:Tự nhận diện giới hạn cá nhân thông qua việc chủ động vượt qua vùng an toàn.Xây dựng hành vi phục tùng không phụ thuộc mệnh lệnh bên ngoài.Thực hành tính cam kết và trung thực khi không có giám sát trực tiếp.2. Thời gian thực hiện: 5 ngày liên tục3. Nội dung huấn luyện:Ngày 1: Không sử dụng điện thoại cá nhân. Lịch trình hằng ngày phải được thực hiện hoàn toàn bằng trí nhớ và ghi chú viết tay. Nếu quên mục nào, sẽ phải viết lại lịch trình đó mười lần và học thuộc.Ngày 2: Tự chọn một thói quen xấu cá nhân (ví dụ: cà phê, mạng xã hội, than phiền...) và tuyệt đối kiêng trong 24 giờ. Nếu vi phạm, tự ghi nhận và trừng phạt bằng cách quỳ gối 15 phút trước gương, đối diện với chính mình.Ngày 3: Phục tùng thầm lặng: làm việc nhà, chăm sóc bản thân và Hàn Thâm bằng tiêu chuẩn cao nhất – không chờ đợi phản hồi hay khen ngợi. Cuối ngày, viết một lá thư không gửi, kể lại từng cảm xúc trong suốt quá trình.Ngày 4: Viết ba điều khiến bản thân tự hào trong hành trình làm Sub, và ba điều từng khiến bản thân xấu hổ. Không cần nộp, chỉ cần thành thật.Ngày 5: Giao phó hoàn toàn một tiếng thời gian cá nhân cho Hàn Thâm. Anh có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu nào trong giới hạn an toàn đã thỏa thuận. Dư Khải không được từ chối hay hỏi lý do – chỉ thực hiện.Hàn Thâm đọc chậm rãi từng trang, từng dòng. Khi gấp lại tập tài liệu, anh không nói "tốt lắm", không bảo "được rồi".Anh đẩy tập giấy lại cho Dư Khải, giọng thấp và chắc:"Chấp thuận. Nhưng anh muốn thêm một điều kiện – mỗi tối, em phải tự viết một câu hỏi dành cho anh. Không để nhận câu trả lời, mà để cho thấy em vẫn còn muốn khám phá. Vì khi em còn tò mò, em còn đang sống thật với cảm xúc của mình."Dư Khải khẽ gật đầu. Không tranh luận. Không thắc mắc. Cậu đón lấy điều kiện ấy như một phần tất yếu trong con đường mới – nơi phục tùng không còn đến từ việc "làm theo", mà là từ việc "hiểu rõ và chọn tiếp tục".Ngày thứ ba, lúc 19h45Khi Hàn Thâm trở về nhà sau một buổi họp kéo dài, anh phát hiện một tờ giấy nhỏ dán ngay trên gương phòng tắm. Không có tên người viết, không có chữ ký. Nhưng nét chữ là của Dư Khải – mềm, nghiêng nhẹ như chính cách cậu bước vào thế giới của anh:"Nếu phục tùng không còn là hành vi – mà là thái độ sống, liệu nó có thể tồn tại ngay cả khi không có Dom?"Hàn Thâm đứng đó rất lâu. Không trả lời. Nhưng anh mỉm cười.Câu hỏi ấy – là bằng chứng cho thấy Dư Khải đang bước ra khỏi vai trò "người được dẫn" để tự quan sát chính mình như một kẻ đang hành trình có ý thức. Và với anh, đó là khoảnh khắc đẹp nhất.Ngày thứ năm, 22hDư Khải quỳ gối bên chân giường. Không ánh nến, không gương nghi thức. Căn phòng chỉ còn lại tiếng quạt nhẹ nhàng và ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ đầu giường. Cậu ngẩng đầu, mắt bình thản mà sâu thẳm."Em không cần roi. Không cần mệnh lệnh. Em cần một người biết rằng... em đã cố gắng sống đúng với vai trò của mình – ngay cả khi không ai nhắc nhở."Hàn Thâm nhìn cậu rất lâu. Trong ánh mắt ấy không còn là cái nhìn từ trên xuống của một Dom quyền uy, mà là cái nhìn ngang hàng – của một người đã thấy một người khác trưởng thành thật sự.Anh cúi xuống, nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi vào lòng."Anh không cần em hoàn hảo. Anh chỉ cần em trung thực – với chính em. Và em đã làm được điều đó."Đêm hôm ấy, không ai nói đến vai trò. Không có nghi lễ nào. Không cần gợi nhắc rằng ai là người dẫn, ai là người theo.Chỉ có hai người đàn ông – nằm cạnh nhau trong sự yên tĩnh. Hơi thở đều đặn. Bàn tay đan vào nhau tự nhiên như một phản xạ. Và trong sự im lặng đó, cả hai hiểu rõ một điều:Phục tùng thật sự không đến từ sự sợ hãi, cũng không đến từ ràng buộc. Nó đến từ lòng tin. Từ việc một người chọn đặt mình vào vòng tay một người khác – không vì thiếu sức, mà vì đã đủ mạnh để chọn ai đó là nơi mình thuộc về."Em chủ động phục tùng. Và em chọn anh là người xứng đáng dẫn đường."
"Chủ động – Cam kết – Kỷ luật"1. Mục tiêu:Tự nhận diện giới hạn cá nhân thông qua việc chủ động vượt qua vùng an toàn.Xây dựng hành vi phục tùng không phụ thuộc mệnh lệnh bên ngoài.Thực hành tính cam kết và trung thực khi không có giám sát trực tiếp.2. Thời gian thực hiện: 5 ngày liên tục3. Nội dung huấn luyện:Ngày 1: Không sử dụng điện thoại cá nhân. Lịch trình hằng ngày phải được thực hiện hoàn toàn bằng trí nhớ và ghi chú viết tay. Nếu quên mục nào, sẽ phải viết lại lịch trình đó mười lần và học thuộc.Ngày 2: Tự chọn một thói quen xấu cá nhân (ví dụ: cà phê, mạng xã hội, than phiền...) và tuyệt đối kiêng trong 24 giờ. Nếu vi phạm, tự ghi nhận và trừng phạt bằng cách quỳ gối 15 phút trước gương, đối diện với chính mình.Ngày 3: Phục tùng thầm lặng: làm việc nhà, chăm sóc bản thân và Hàn Thâm bằng tiêu chuẩn cao nhất – không chờ đợi phản hồi hay khen ngợi. Cuối ngày, viết một lá thư không gửi, kể lại từng cảm xúc trong suốt quá trình.Ngày 4: Viết ba điều khiến bản thân tự hào trong hành trình làm Sub, và ba điều từng khiến bản thân xấu hổ. Không cần nộp, chỉ cần thành thật.Ngày 5: Giao phó hoàn toàn một tiếng thời gian cá nhân cho Hàn Thâm. Anh có quyền đưa ra bất kỳ yêu cầu nào trong giới hạn an toàn đã thỏa thuận. Dư Khải không được từ chối hay hỏi lý do – chỉ thực hiện.Hàn Thâm đọc chậm rãi từng trang, từng dòng. Khi gấp lại tập tài liệu, anh không nói "tốt lắm", không bảo "được rồi".Anh đẩy tập giấy lại cho Dư Khải, giọng thấp và chắc:"Chấp thuận. Nhưng anh muốn thêm một điều kiện – mỗi tối, em phải tự viết một câu hỏi dành cho anh. Không để nhận câu trả lời, mà để cho thấy em vẫn còn muốn khám phá. Vì khi em còn tò mò, em còn đang sống thật với cảm xúc của mình."Dư Khải khẽ gật đầu. Không tranh luận. Không thắc mắc. Cậu đón lấy điều kiện ấy như một phần tất yếu trong con đường mới – nơi phục tùng không còn đến từ việc "làm theo", mà là từ việc "hiểu rõ và chọn tiếp tục".Ngày thứ ba, lúc 19h45Khi Hàn Thâm trở về nhà sau một buổi họp kéo dài, anh phát hiện một tờ giấy nhỏ dán ngay trên gương phòng tắm. Không có tên người viết, không có chữ ký. Nhưng nét chữ là của Dư Khải – mềm, nghiêng nhẹ như chính cách cậu bước vào thế giới của anh:"Nếu phục tùng không còn là hành vi – mà là thái độ sống, liệu nó có thể tồn tại ngay cả khi không có Dom?"Hàn Thâm đứng đó rất lâu. Không trả lời. Nhưng anh mỉm cười.Câu hỏi ấy – là bằng chứng cho thấy Dư Khải đang bước ra khỏi vai trò "người được dẫn" để tự quan sát chính mình như một kẻ đang hành trình có ý thức. Và với anh, đó là khoảnh khắc đẹp nhất.Ngày thứ năm, 22hDư Khải quỳ gối bên chân giường. Không ánh nến, không gương nghi thức. Căn phòng chỉ còn lại tiếng quạt nhẹ nhàng và ánh sáng lờ mờ của chiếc đèn ngủ đầu giường. Cậu ngẩng đầu, mắt bình thản mà sâu thẳm."Em không cần roi. Không cần mệnh lệnh. Em cần một người biết rằng... em đã cố gắng sống đúng với vai trò của mình – ngay cả khi không ai nhắc nhở."Hàn Thâm nhìn cậu rất lâu. Trong ánh mắt ấy không còn là cái nhìn từ trên xuống của một Dom quyền uy, mà là cái nhìn ngang hàng – của một người đã thấy một người khác trưởng thành thật sự.Anh cúi xuống, nắm lấy tay cậu, kéo cậu ngồi vào lòng."Anh không cần em hoàn hảo. Anh chỉ cần em trung thực – với chính em. Và em đã làm được điều đó."Đêm hôm ấy, không ai nói đến vai trò. Không có nghi lễ nào. Không cần gợi nhắc rằng ai là người dẫn, ai là người theo.Chỉ có hai người đàn ông – nằm cạnh nhau trong sự yên tĩnh. Hơi thở đều đặn. Bàn tay đan vào nhau tự nhiên như một phản xạ. Và trong sự im lặng đó, cả hai hiểu rõ một điều:Phục tùng thật sự không đến từ sự sợ hãi, cũng không đến từ ràng buộc. Nó đến từ lòng tin. Từ việc một người chọn đặt mình vào vòng tay một người khác – không vì thiếu sức, mà vì đã đủ mạnh để chọn ai đó là nơi mình thuộc về."Em chủ động phục tùng. Và em chọn anh là người xứng đáng dẫn đường."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co