Truyen3h.Co

Doo Duong Wean Gem Sieu Sao

Sau khi thấy cô bé một mình một người khóc nỉ non Hùng Huỳnh liền đi tới, cậu hạ xuống thắt lưng, nửa quỳ trước mặt nhìn thẳng vào đối phương, thanh âm tận lực thả nhẹ.

"Hi, xin chào, chú là Hùng Huỳnh, sao con lại ở đây một mình?"

Cô bé mặt đầy nước mắt ngẩng đầu nhìn về phía người kia, vừa rồi từ xa nhìn lại tưởng rằng cố bé là mắt đen, nhìn gần mới biết là màu rám nắng, đôi mắt to đặc biệt của trẻ con còn đang ngập nước, chớp chớp mắt nhìn về phía Hùng Huỳnh, nước mắt lại chảy xuống: "Ba ba không thấy, Annie và ba ba lạc nhau." Thanh âm mềm mại như thế luôn luôn chọc người trìu mến.

Công viên cũng không phải rất lớn, ba ba của cô bé hẳn là cũng đang tìm cô bé đáng yêu tên Annie này, Hùng Huỳnh nghĩ cậu hẳn là có thể giúp đỡ cô bé đi tìm ba ba.

Hùng Huỳnh hơi chút dỗ dành, cô bé rất nhanh liền nín khóc mỉm cười, tuy rằng cậu nghĩ rất vui vẻ, nhưng đối phương dễ dàng tiếp nhận cậu như vậy lại khiến cậu có chút lo lắng, nhỡ đâu gặp phải người lớn có ý xấu, cô bé chẳng phải rất dễ bị lừa bắt. Quên đi, vấn đề giáo dục này vẫn là để lại nói chuyện với ba ba của Annie.

Nếu như ba ba của cô bé phát hiện con gái thất lạc, hẳn là rất nhanh sẽ tìm đến, so với chạy loạn chung quanh, không bằng ngồi chờ ở một chỗ, Hùng Huỳnh cùng cô bé ngồi trên ghế gỗ trong công viên chờ ba ba của cô.

Bé Annie cực kỳ đáng yêu, tuy rằng tuổi còn rất nhỏ nhưng lại xinh đẹp tựa như một búp bê Barbie, trẻ con ngoại quốc khi còn bé phần lớn đều không xấu, thế nhưng có thể đáng yêu được như Annie lại không có nhiều lắm, cha mẹ cô bé hẳn là đều có ngoại hình không tệ. Từ quần áo trên người Annie đến xem, gia cảnh của cô bé hẳn là cũng rất không tệ.

"Annie còn nhớ đã tách ra ba ba ở chỗ nào không?"

"Ở chỗ có rất nhiều người, Annie tìm không thấy ba ba, chú có thể giúp Annie tìm được ba ba?" Bé Annie ngồi ở bên cạnh Hùng Huỳnh, đáng thương vươn tay ôm lấy cánh tay người kia, thật giống như vậy là có thể khiến bé cảm thấy an toàn.

"Đương nhiên là có thể." Hùng Huỳnh vừa cười vừa nói.

Có thể là nhớ lại chính mình, nhìn bé Annie ở bên người, Hùng Huỳnh rất khó không thể yêu thương đứa trẻ này, bởi vì lúc còn bé khuyết thiếu một chút tình thương, đứa trẻ sau khi lớn lên nhìn qua rất lạnh nhạt hoặc là yếu đuối, sẽ nhịn không được đi thương yêu đối phương. Để cho bé Annie bình tĩnh lại, Hùng Huỳnh thử nói chuyện phiếm với đối phương: "Annie có thích chơi trò chơi gì không?" Hùng Huỳnh đề nghị nói.

Cô bé lập tức giơ tay: "Con thích chơi trò chơi nói thật với ba ba, chú Hùng chơi với con nha, Annie bắt đầu trước!"

"Được." Người kia vui vẻ đáp ứng.

"Chú có người mình thích không? Giống như ba ba thích ma ma vậy." Chớp chớp một đôi mắt to, Annie đặt câu hỏi trước, hình dạng ngây thơ khờ khạo không làm cho người ta hoài nghi dụng ý câu hỏi của đối phương.

"A. . . Hiện nay còn không có." Hùng Huỳnh suy nghĩ một chút, sau đó trả lời.

Có thiện cảm với mấy người cũng không phải không có, thế nhưng muốn nghiêm túc nói chuyện cảm tình vẫn như cũ là chủ ý không chắc, Hùng Huỳnh cũng sẽ không nói dối với một người bạn nhỏ, cho nên cậu nói thật.

"Đến phiên chú, Annie năm nay bao nhiêu tuổi?" Hỏi đều là một vài vấn đề hời hợt.

"Annie bốn tuổi rưỡi." Cô bé tiếp tục hỏi: "Chú Hùng thích dạng người gì?"

"Dạng người thích sao. . ." Vấn đề này Hùng Huỳnh thật đúng là là chưa từng tỉ mỉ nghĩ tới, cậu suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là ổn, chú hi vọng người ấy là một người thiện lương, có tâm tính như ánh mặt trời, nhiệt tình trong cuộc sống, có cái nhìn và quan điểm không quá khác chú là được."

"Chú, chú thực sự là người tốt, chúng ta làm bạn có được không?"

"Được, chú rất vui vì có thể làm bạn với Annie." Đối mặt với đứa trẻ ngây thơ hồn nhiên, Hùng Huỳnh rất khó giấu đi nụ cười của mình, thế giới người lớn quá phức tạp, chỉ có ánh mắt của trẻ nhỏ là luôn luôn trong suốt sáng sủa như vậy, chọc người thương yêu.

"Ngoéo tay nga!" Annie chớp con mắt vươn ngón tay nhỏ bé ra, vẻ mặt vui mừng.

"Ừ, ngoéo tay, một trăm năm không đổi." Hùng Huỳnh nhẹ nhàng xoa xoa tóc cô bé, cười đến cưng chiều.

Lúc này xa xa truyền đến tiếng hô lo lắng của một người đàn ông: "Annie! Trời ơi, ba ba rốt cục tìm được con."

Nhìn người đàn ông xuất hiện trong tầm mắt, Hùng Huỳnh đứng lên lôi kéo Annie nhìn qua có chút cáu kỉnh, cúi đầu nhẹ nói: "Annie, anh ta là ba ba của con sao? Mau chạy qua đi."

Trong mắt đứa trẻ cúi đầu hiện lên một tia khinh thường, lúc lại ngẩng đầu lên đã là vẻ mặt ngây thơ hồn nhiên, Annie nhìn nhìn Hùng Huỳnh, lại nhìn ba ba đang nhanh chân chạy về phía mình, cuối cùng vẫn là chạy về phía ba ba của bé.

"Đáng ghét, hiện tại mới tới tìm con!" Một bên chạy chậm một bên còn thở phì phì mắng.

"Ừ, là lỗi của ba ba, Annie đừng giận ba ba có được không?" Đón lấy con gái ngoan của mình, người này mỉm cười nhìn về phía Hùng Huỳnh: "Mr., cảm ơn cậu chăm sóc cho con gái tôi."

"Không sao, đây là chuyện tôi nên làm."

Ba ba Annie và Hùng Huỳnh hàn huyên một hồi, Hùng Huỳnh biểu thị sự lo lắng của cậu, mong rằng ba ba của Annie có thể để ý bé hơn, thuận tiện giáo dục cô bé không nên đơn giản nói chuyện với người lạ, đây cũng không phải đổ lỗi cho một đứa trẻ ngây thơ chất phác, mà là một đứa trẻ yếu đuối không có năng lực tự bảo vệ mình vậy phải có tính cảnh giác.

Bởi Annie vẫn ồn ào muốn làm bạn với Hùng Huỳnh, cuối cùng Hùng Huỳnh vẫn để lại địa chỉ và số điện thoại của cậu sau đó cô bé mới vui vẻ rời đi với ba ba.

Lúc Đăng Dương đỗ xong xe tìm thấy Hùng Huỳnh, Annie và ba ba của bé vừa vặn rời khỏi.

"Bọn họ là ai?" Nhìn bóng lưng một lớn một nhỏ đã rời đi, Đăng Dương hơi nhíu nhíu mày, vừa rồi ở bãi đỗ xe xảy ra vài chuyện không quá vui vẻ, có người điên chạy tới làm phiền anh, vì thế anh đành dừng lại ở bãi đỗ xe một hồi, xuất phát từ trực giác của thương nhân, Đăng Dương cảm thấy có chút không quá thích hợp.

"Là bé Annie và ba ba của bé." Hùng Huỳnh rất nhanh nói chuyện vừa rồi cho Đăng Dương, cũng chẳng có gì đáng ngại.

Đăng Dương thẳng thắn nói: "Bọn họ nhìn qua có chút kỳ quái, cậu hẳn là chú ý nhiều hơn một chút, đừng tùy tiện làm bạn với bất cứ ai."

Đây chính là thằng nhóc chưa tới ba mươi tuổi giảng đạo cho lão giang hồ gần bốn mươi sao? Hùng Huỳnh không cho là đúng, Annie là một đứa trẻ đáng yêu, cậu tin tưởng một vài người lớn lòng dạ đen tối, thế nhưng đối phương chỉ là một đứa trẻ hôn nhiên ngây thơ, sao có thể có mục đích linh tinh gì đó.

Hơn nữa, cậu hiện tại không tiền không thế không kẻ thù, lại còn đang ở Mỹ, ai lại muốn chạy đến Mỹ đối phó với cậu chứ.

Anh Quân? Không thể nào, Wean từng nói, Anh Quân hiện tại cũng không dám chạm vào cậu.

"Anh nghĩ quá nhiều rồi, Annie chỉ là một cô bé đáng yêu mà thôi, đừng đem ý nghĩ tàn khốc của thương nhân các anh gán lên trên người một cô bé." Hùng Huỳnh có chút không vui, Đăng Dương là một thương nhân đạt tiêu chuẩn, thế nhưng điều đó cũng không có bất cứ mâu thuẫn nào với chuyện Hùng Huỳnh không thích tính cách của Đăng Dương, cậu không có quyền phê phán đối phương, nhưng bản thân vẫn có quyền không thích.

"Cậu không hài lòng với tôi?"

"Không, tôi chỉ là nghĩ anh nên thân thiện với người khác một chút, đừng lúc nào cũng nghĩ bất cứ ai tiếp cận anh đều là người không có ý tốt."

Đăng Dương cười nhạt một tiếng: "Nhưng đích xác có người như vậy."

"Anh sẽ chỉ vì thỉnh thoảng bị một đóa hoa hồng đâm lên tay mà sẽ đem toàn bộ hoa trong vườn nhổ sạch?" Hùng Huỳnh nhịn không được phản kích nói, thế giới này đích xác không hoàn mỹ, thế nhưng vậy thì sao, không có người hoặc chuyện hoàn mỹ, nếu như luôn luôn cường điệu khuyết điểm của đối phương ngoại trừ khiến chính mình và người khác khó chịu ra cũng sẽ không mang đến bất cứ chỗ tốt nào. Ai, có một câu nói rất xưa rất xưa là: thế giới này không thiếu cái đẹp, chỉ là thiếu con mắt biết thưởng thức mà thôi.

Không sai, người có tâm phòng bị là bình thường, thế nhưng quá mức cũng không tốt.

Hùng Huỳnh cho rằng Đăng Dương có lẽ sẽ phản bác cậu hai câu, hoặc là bầu không khí sẽ trở nên xấu hổ, nhưng đối phương chỉ là nhìn cậu một cái, thanh âm nhẹ nhàng phun ra một câu: "Tôi chỉ là đang quan tâm cậu."

Trong nháy mắt khiến Hùng Huỳnh nói không nên lời.

"Đi dạo xong rồi trở về đi." Hùng Huỳnh nghẹn ra một câu, quá phạm quy, cậu không thích ứng Đăng Dương đột nhiên trở nên phân rõ phải trái.

"Được, nói một chút chuyện vừa rồi cho tôi, người bạn mới của cậu bé Annie."

. . .

Bên đường phố đối diện công viên ngừng một chiếc xe con màu đen, đầu đường ở Mỹ cũng không khiến người khác chú ý.

"Bỏ ra! Đồ con lợn ngu ngốc." Một bé gái nhìn qua rất đáng yêu dường như nổi cáu hô một tiếng với một người đàn ông, người đàn ông vốn đang ôm cô bé rất nhanh buông tay cung kính đứng ở một bên, một màn thú vị này khiến không ít người đi đường đều quay đầu sang nhìn lại. Vệ sĩ đứng ở cạnh xe mở cửa sau của xe, Annie rất nhanh nhảy lên, hoàn toàn không còn vẻ đáng yêu hồn nhiên như vừa rồi, mà giống như một tiểu ma nữ lộ ra dáng cười đắc ý tùy hứng không gì sánh được: "Ba ba, cái người tên Hùng kia thực sự là ngốc, hắn hoàn toàn bị con lừa rồi."

Hải Đăng tựa lưng vào ghế ngồi buông ly rượu trong tay, mở hai tay với cô bé: "Annie của ba ba luôn luôn thông minh như vậy."

Nhào vào lòng người đàn ông kia, tiểu ma nữ cười ha hả tựa ở trong lòng Hải Đăng: "Ba ba, con thích hắn."

"Thật không? Vậy Annie và ba ba giống nhau, ba ba cũng thích cái người ngốc ngốc kia." Hải Đăng cong môi, "Đến đây, nói cho ba ba các con vừa rồi đã làm gì, ba ba bảo con hỏi, cậu ta trả lời thế nào."

--------------------

"Con hỏi hắn có người thích không, tựa như ba ba thích ma ma vậy." Tiểu ma nữ nghịch ngợm chớp chớp mắt, hai tay khoác lên bờ vai rắn chắc của người đàn ông kia lè lưỡi.

"Hỏi như vậy rất tốt, cậu ta trả lời như thế nào?" Hải Đăng tỏ ra chẳng sao cả, anh không có vợ, cũng sẽ không có chuyện như là "Ba ba thích ma ma", anh chỉ cần một đứa con, không hơn.

Về phần mẹ ruột của Annie, anh không muốn biết, cũng không cần để bé Annie biết.

"Hắn nói không có."

"Sau đó con hỏi gì?" Đáp án của Annie cũng không làm Hải Đăng kinh ngạc, đây là đáp án có trong tưởng tượng của anh, mà hiện thực cũng đích xác như vậy.

"Sau đó con hỏi hắn thích dạng người gì, ba ba, hắn trả lời thật ngốc." Bé Annie nhăn cái mũi nhỏ, bắt chước giọng điệu của Hùng Huỳnh nói, "Ừm, bề ngoài chỉ cần thuận mắt là ổn, chú hi vọng người ấy là một người thiện lương, có tâm tính như ánh mặt trời, nhiệt tình trong cuộc sống, có cái nhìn và quan điểm không quá khác chú là được."

Cô bé một chữ cũng không sót nói lại, cái tuổi nho nhỏ phối với giọng điệu chín chắn của Hùng Huỳnh tạo nên một loại hiệu quả hài kịch.

Người thiện lương, nhiệt tình trong cuộc sống. . . Từ sâu trong cổ họng Hải Đăng phát ra một tiếng cười nhạt: "Ha hả, thật đúng là một người đàn ông ngu xuẩn, ý nghĩ có bao nhiêu tốt đẹp, khiến tôi đều nhịn không được cảm thấy lo lắng cho cậu, cậu cuối cùng liệu có giống Esméralda yêu người không nên yêu không?"

. . .

Không ai lại đoán ra một đứa bé bốn tuổi choai choai sẽ nói dối, vì vậy phần lớn người sống trên thế giới luôn luôn ôm lấy thiện ý mà sinh hoạt.

Cũng giống như trong một tòa tu viện nhỏ ở bên bờ biển xinh đẹp của Ailen cũng không có ai hoài nghi một người tu sĩ đến từ phương Đông, bởi vì trong tay cậu ôm lấy tro cốt của linh mục già rời khỏi tu viện từ vài chục năm trước, bộ dáng phong trần của cậu cùng vượt qua một đường xa xôi vất vả, cậu thậm chí chưa từng mở miệng nói một câu, điều này khiến mọi người cho rằng người tu sĩ tên Hùng này là một khổ tu giả.

Đường đi tới vùng đất xa lạ hẻo lánh này trong một đêm mưa to gió lớn.

Uỳnh uỳnh uỳnh —

Trên bầu trời đen tối xẹt qua một tia sấm sét, người đàn ông giấu mình trong chiếc áo tu đạo màu đen cầm trong tay một cành cây khô, mỗi một bước đi giày của cậu lại lún vào bùn đất, có đôi khi cảm thấy hai chân đều sắp bị nước bùn ngập hẳn vào, là ai lôi kéo cậu dưới mặt đất? Là ma quỷ đến từ địa ngục sao?

Cậu không biết, cậu chỉ là có chút hoảng hốt, sau đó cảm thấy cơn đói và cái lạnh khiến cậu khó chịu.

Mưa nặng hạt từ trên không trung rơi xuống, không chút lưu tình tát lên mũ cùng bờ vai của cậu, áo tu đạo đen đã hoàn toàn bị nước mưa thấm ướt, may mà chiếc áo màu đen, nếu như là màu nhạt hơn một chút chỉ sợ giờ này khắc này đã sớm bị nước bùn nhuộm thành màu tro. Cơn mưa rơi liên tục bốn năm ngày, mà cậu ở trong mưa cũng đã liên tục chạy bốn năm ngày đường.

Cậu đã không thể trở lại, cậu có thể làm chỉ là liên tục đi về phía trước, đi về phía trước. .

Cậu kéo lại chiếc áo đơn bạc, dùng vải bố quấn bình tro cốt của linh mục già ở trên bụng, như vậy cậu có thể dễ dàng bảo hộ nó tránh khỏi đụng vào vật cứng rắn. Từ khi bước lên vùng đất xa lạ này, Hùng dựa vào chữ viết để biểu đạt ý nghĩ của cậu, cậu muốn cái gì, cậu muốn đi đâu, muốn đi về phía nào.

Có mấy người tốt bụng cho cậu thức ăn nước uống, bọn họ còn khen ngợi cậu là một tu sĩ thiện lương mà kiên cường, bởi vì cậu đem một đời đều kính dâng cho thần, bọn họ cho rằng Hùng không nói lời nào là bởi vì Hùng quyết tâm làm một người khổ tu sĩ, hơn nữa tu sĩ này dĩ nhiên còn đến từ phương Đông xa xôi.

Trời ơi, cậu đi đường nhiều ngày như vậy, gần như là truy tìm chỉ dẫn và bước chân của thần.

Hùng không có phản bác, giờ này khắc này cậu có bao nhiêu may mắn cậu không thể nói, cậu không phải đã đánh mất công năng ngôn ngữ, chỉ là cậu không thể nói chuyện. Trong tu viện cũ cậu ở, những người đó buộc cậu phải thề không nói một chữ trong năm mươi năm, mỗi ngày cậu phải sao chép lời nói của thần, đem mỗi một chữ vững vàng nhớ ở trong lòng.

Bọn họ thúc giục cậu rời khỏi vùng đất phương Đông quen thuộc, nghiêm phạt cậu phải mang theo tro cốt của linh mục già đi tới vùng đất xa lạ này.

Hùng cũng không bởi vậy mà cảm thấy đau lòng và tuyệt vọng quá nhiều, cậu thậm chí là hài lòng sung sướng, bởi vì vùng đất này cách quê hương cậu quá xa, chuyện xấu cậu phạm phải ở đó khiến đồng liêu khiến thần đều chán ghét sẽ không truyền đến nơi đây. Cậu nghĩ, cậu đã không hề xa cầu quá nhiều, cũng không dám thử chuyện vi phạm ý nguyện của Chúa, cậu chỉ hy vọng có thể vượt qua cuộc sống năm mươi năm không tiếng động trong tu viện nhỏ.

Đói bụng, mệt nhọc cùng với lạnh giá khiến Hùng ngã xuống bùn đất bên cạnh bờ biển, trước một chốc hôn mê cậu ngửa mặt lên bầu trời, một mảnh đen kịt cực kỳ giống áo tu đạo màu đen cậu mặc trên người, mà chúng nó cách cậu càng ngày càng gần, trở thành một tấm vải đen lạnh lẽo mà kín gió vững vàng bọc lấy cậu.

【 Cậu khiến Chúa hổ thẹn. . . 】

【 Tu sĩ, cậu phạm phải sai lầm dơ bẩn, cậu bị nghiêm phạt không được nói chuyện trong năm mươi năm, cậu sẽ vì sai lầm của mình mà trả giá trọn đời! 】

Thở mạnh một hơi, đột ngột mở mắt, Hùng từ trên giường ngồi dậy, sắc mặt của cậu tái nhợt, trong đôi mắt đen chứa đựng ánh sáng như trời sao, chợt lóe chợt lóe, giống như lập tức sẽ vỡ tan, tràn ngập đau khổ và sám hối.

"Cậu tỉnh?" Một tia nắng mỏng manh từ trong cửa sổ gỗ chiếu nghiêng tiến đến, người thanh niên tóc vàng mắt xanh ngồi ở bên cạnh tu sĩ, lúc Hùng quay mặt về anh, anh lộ ra dáng cười tốt đẹp như ánh mặt trời, dáng cười kia tựa như đang phát sáng đâm đau con mắt của Hùng, so sánh với đối phương, cậu càng giống như vũng bùn giãy dụa trong đầm lầy ban đêm, dơ bẩn và hắc ám.

"Tôi không biết cậu có hiểu điều tôi nói không, cậu hôn mê ngã xuống cạnh biển, là cha sứ cứu cậu, thượng đế phù hộ, cậu sống, thực sự, chậm một chút nữa cậu rất có thể sẽ chết ở cạnh biển, sau đó sẽ bị thần biển nuốt gọn." Người thanh niên xoa xoa trán, khuôn mặt chân thành khiến Hùng không rõ rốt cục người này đang nói gì.

Hùng quyết định không nói lời nào, chỉ là nghe đối phương nói chuyện.

"Chúng tôi phát hiện trên người cậu có một bức thư, may là nó được bọc rất kín, nếu không sẽ bị nước tấm ướt, ra cậu là tu sĩ đến từ phương Đông xa xôi, cảm ơn cậu đã đem tro cốt của cha sứ Doran trở về, cha sứ đã đồng ý cho cậu ở lại. Hùng, cậu sẽ ở lại chứ?"

Hùng cúi đầu, tiêu cự trong mắt có chút phát tán, cậu biết lá thư này, thượng đế ơi, bức thư vốn dĩ là những người khác viết thay cậu, bọn họ đem tội ác dơ bẩn của cậu đều viết ở trên, thế nhưng ở trên đường đi tới Châu Âu cậu đã đem bức thư đó ném vào trong biển rộng. Bức thư tu sĩ trẻ tuổi nhìn thấy kỳ thực là cậu viết.

Cậu cảm thấy hoang mang và có chút luống cuống, điều này làm cho Hùng nhìn qua càng yếu đuối và đáng thương.

"Hình như cậu bị dọa sợ, không có việc gì, cậu sẽ tốt lên, chúng tôi đều biết quan hệ giữa cậu và cha sứ Daron rất tốt, ở chỗ này chúng tôi đều là bạn cậu." Tu sĩ trẻ tuổi đột nhiên tiến gần, khoảng cách quá mức gần gũi khiến Hùng lần đầu thấy rõ dáng vẻ của người thanh niên này, ngũ quan khắc sâu mà tinh tế, một đôi mắt tuyệt đẹp giống như đá quý màu biển sâu.

Cậu nghĩ, người thanh niên này ở trong người Châu Âu hẳn coi như là anh tuấn. Nhưng sau đó Hùng lập tức bị ý nghĩ dơ bẩn xấu xa của mình dọa sợ, cậu không thể, cậu thực sự không thể tiếp tục phạm vào lệch lạc.

Hùng nhanh chóng cúi đầu, cứng ngắc gật đầu, biểu thị cậu nghe hiểu lời đối phương nói.

Sau đó cậu chợt nghe tiếng tu sĩ trẻ ghé vào tai cậu nở nụ cười, hơi thở ấm áp liên tục phun lên mặt cậu, giống như từng cơn gió nóng khiến cho người ta phiền toái bất an.

"Tôi là Chris, tuy rằng cậu không thể nói, thế nhưng tôi hi vọng có một ngày cậu có thể chính miệng gọi tên tôi." Chris ngừng lại, sau đó dùng tiếng nói trầm thấp nói bên tai người kia, "có phải mỗi người phương Đông đều có đôi mắt giống như cậu, chúng nó thật đẹp, là đôi mắt. . . Đẹp nhất tôi từng thấy, Hùng."

Hùng, người này gọi tên cậu, một lần lại một lần.

Cậu cảm thấy trong lòng ấm lên, một loại tình tự xa lạ bắt đầu tràn ngập thân thể cậu, có thể tất cả đều sẽ tốt lên.

Hùng khôi phục sức khỏe rất nhanh, cậu chính thức gia nhập tu viện nhỏ bên cạnh biển này, tất cả mọi người rất hoan nghênh cậu đến, nhưng đến khi hiếu kì đối với người phương Đông bắt đầu nguội lạnh, phần lớn thời gian đều không có ai để ý đến cậu.

Đối với Hùng mà nói đây là chuyện tốt, cậu vui mừng vì không thể mở miệng, như vậy cậu có thể tránh cho mình không cẩn thận nói ra vài lời không dễ nghe.

Ngoại trừ một người, tu sĩ tên Chris kia, nghe những người khác nói Chris cực kỳ thông minh, tu viện nho nhỏ này dung không nổi Chris, rất nhanh Chris sẽ đến địa phương lớn hơn để học tập.

Ngày đó Hùng tỉnh lại hồi lâu mới phát hiện mình dĩ nhiên trần truồng, cậu quẫn bách quấn chăn, hoảng loạn nhìn đông nhìn tây nỗ lực tìm kiếm áo tu đạo đen vừa bẩn vừa rách của cậu.

"Chúng nó quá rách, cha sứ bảo tôi đổi một bộ tu đạo mới cho cậu." Chris nói như vậy, sau đó mỉm cười, "là tôi giúp cậu cởi quần áo, tôi cũng đã lau người cho cậu."

Hùng cố gắng quên đi trêu tức giấu sâu trong đáy mắt của Chris khi nói những lời này, thế nhưng mấy ngày nay cậu luôn luôn có thể phát hiện ánh mắt của Chris nhìn cậu, Chris luôn luôn đứng xa xa nhìn cậu, cũng không nói chuyện với cậu.

Thực sự là một người kỳ quái.

"Cắt! Tốt!" Đạo diễn hô to một tiếng, ý nghĩa ngày hôm nay lần đầu tiên Hùng Huỳnh diễn chung với Jsol thuận lợi hoàn thành.

Hùng Huỳnh mặc áo tu đạo và Jsol cách đó không xa thoáng nhìn nhau, song song mỉm cười, xem ra nghiên cứu kịch bản ngày hôm trước rất hữu dụng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co