Truyen3h.Co

Doo Duong Wean Gem Sieu Sao

Đây xem như là Hùng Huỳnh lần đầu đơn độc đi ăn với Đăng Dương, rõ ràng tiểu Vũ là người đại diện của cậu, lại bị Đăng Dương đuổi đi, vừa nghĩ đến dáng dấp tiểu Vũ chạy bỏ lại cậu, Hùng Huỳnh thực sự rất muốn gõ lên đầu tiểu Vũ một cái, tiểu chân chó!

Xe dừng ở cửa một nhà hàng, Hùng Huỳnh đem cái chìa khóa ném cho người ở bãi đậu xe, Hùng Huỳnh đi theo bên cạnh, lúc cùng lúc đi vào nhà hàng quản lí nhiệt tình nghênh tiếp, hiển nhiên Đăng Dương là khách quen ở đây, càng rõ ràng hơn là sự hơi kinh ngạc trong ánh mắt quản lí , Hùng Huỳnh biết mình tuyệt đối không phải người bình thường hay cùng đi ăn với Đăng Dương

Sẽ là ai, Pháp Kiều?

"Chủ tịch Trần, vẫn dùng mấy món cũ sao?" Quản lí đứng ở cạnh ghế nhỏ giọng hỏi, con mắt thỉnh thoảng liếc qua chỗ Hùng Huỳnh

Đăng Dương hơi hơi mở miệng, liếc mắt nhìn Hùng Huỳnh ngồi ở đối diện, sau đó đem thực đơn đưa đến: "Muốn ăn cái gì tự chọn."

Hùng Huỳnh cũng không khách khí làm kiêu, mở ra thực đơn chọn mấy món vừa đắt vừa hợp khẩu vị, hợp khẩu vị là thứ nhì, đắt mới là hàng đầu, hiếm khi nào chủ tịch Trần mời đi ăn, cậu chắc chắn là phải hãnh diện.

"Cứ theo ý của cậu ta." Con mắt Đăng Dương cũng không nháy một cái.

"Vâng, xin ngài chờ một chút." Quản lí rất nhanh đi xuống, trước khi đi cũng không quên khép hờ cửa.

Lần này Hùng Huỳnh thông minh, đối phó với người như Đăng Dương không cần phải mở miệng trước, nói càng nhiều càng dễ bị đối phương nắm lấy nhược điểm, cho nên cậu cúi đầu, yên lặng không nói gì uống nước ép hoa quả, nếu so với ai cũng khó có thể chịu đựng loại không khí xấu hổ không ai nói gì này, Hùng Huỳnh cũng tự nhận mình không tầm thường.

Người đã từng chết một lần ngay cả da cũng dày thêm hai tầng, sinh mệnh "Trộm về" không cần phải lo lắng cảm thụ và cái nhìn của người khác.

Thời gian từng giây qua đi, dĩ nhiên không ai nói chuyện, thẳng đến lúc quản lí dẫn người đưa món ăn lên bọn họ hai người cũng đang làm chuyện riêng của mình, uống nước hoa quả, xem tạp chí, nghịch điện thoại di động.

"Ngài chậm dùng." Đồ ăn đặt lên ngay ngắn, quản lí hơi khom lưng rồi rời đi, lần này là đóng cửa thật, đôi mắt trước khi đóng cửa liếc qua Hùng Huỳnh không cẩn thận bị Hùng Huỳnh thấy, khiến cậu thiếu chút nữa bị sặc.

"Uống chậm một chút." Đăng Dương hơi nâng mắt, tiện tay cầm khăn tay đưa qua.

"Cảm ơn." Hùng Huỳnh nhận lấy, nghiêng người cúi đầu xoa xoa nước hoa quả bên mép, thật mất mặt.

"Không chỉ là tính cách thay đổi, hiện tại ngay cả cử chỉ cũng trở nên cao nhã." Trên mặt Đăng Dương không có biểu tình gì, anh cầm lấy dao nĩa bắt đầu cắt thịt bò trong đĩa, nhìn cũng không nhìn Hùng Huỳnh.

"Cảm ơn chủ tịch Trần khích lệ." Binh đến tướng ngăn, ít nói ít lỗ thủng.

"Trước đây lúc cậu ở cạnh tôi nói rất nhiều." Vị chủ tịch nào đó như vô ý lại như cố ý nói ra một câu.

"Chủ tịch Trần hoài niệm tôi trong quá khứ sao?" Đói bụng, Hùng Huỳnh cầm lấy đũa bắt đầu gắp thức ăn, tuy rằng cậu lớn lên ở nước ngoài, nhưng thích nhất vẫn là đồ ăn của Việt Nam, nhất là lẩu gà, quả thực là tinh yêu khiến cậu không thể dứt bỏ, nếu không phải bác sĩ căn dặn cậu cái này không thể ăn, cái kia không thể ăn, cậu đã sớm đem lẩu ra làm đồ ăn hằng ngày ở nhà.

"Không, tôi thích cậu hiện tại hơn." Đăng Dương cực kỳ tự nhiên nói ra.

"Cảm ơn chủ tịch Trần khen ngợi." Tuyệt đối là câu trả lời hách dịch, nhưng từ trong miệng Hùng Huỳnh nói ra lại không khiến người ta cảm thấy cứng ngắc, ngược lại lại có một chút hài hước.

Nuốt xuống miếng thịt bò trong miệng, Đăng Dương nhìn bàn thức ăn đỏ rực trước mặt Hùng Huỳnh, con mắt hơi nheo lại, cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn nhẹ: "Tìm cậu tới là muốn nói cho cậu một tin tức tốt."

"Chuẩn bị tăng tiền lương cho tôi?" Hùng Huỳnh vừa cười vừa nói.

"Gần như vậy." Đăng Dương nhìn Hùng Huỳnh đem miếng bò cay nhét vào trong miệng, con mắt run run, cầm lấy ly nước trong tay uống một ngụm xong mới tiếp tục nói, "Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã quyết định chọn cậu."

--------------------

"Bộ phim mới của đạo diễn Lý Nguy đã quyết định chọn cậu, vốn người lần này chúng tôi tiến cử là nghệ sĩ Pháp Kiều bên công ty của Phạm Anh Quân, các phương diện điều kiện của Pháp Kiều đều rất không tệ, nhưng đạo diễn Lý Nguy lại nghĩ biểu hiện của cậu dưới màn ảnh rất có sức bật." Nói đến đây Đăng Dương còn cố ý liếc nhìn Hùng Huỳnh, hứng thú sâu sắc.

Lúc đó Hùng Huỳnh hôn Jsol, Đăng Dương lại một mực đứng xem bên cạnh, cũng không mua vé vào cửa.

"Chủ tịch Trần, anh trực tiếp nói cho tôi biết, tôi là được cân nhắc hay là không trúng tuyển." Nói một đoạn nhạc dạo dài như vậy, nửa ngày cũng không nói đến trọng điểm, sở thích câu người rõ ràng.

"Nôn nóng như vậy?" Câu lên khóe môi, Đăng Dương buông xuống dao nĩa trong tay, "Là như vậy, giữa cậu và Pháp Kiều khả năng đạo diễn Lý Nguy chọn cậu là khá lớn, giải trí Thiên Thần và giải trí Phạm thị tuy rằng cũng có hợp tác với đạo diễn Lý Nguy, nhưng hai công ty chỉ là phụ trách truyền bá điện ảnh nội địa, đầu tư thương chủ yếu là Wean."

Cái này Hùng Huỳnh biết, sau đó thì sao? Đăng Dương có thể một lần nói hết hay không.

"Cơ hội của Pháp Kiều lúc ban đầu là cậu đổi lấy, nhưng có vẻ trong khoảng thời gian này Wean hiển nhiên bị cậu mê hoặc, bên đầu tư nói ra yêu cầu, nếu như cậu đảm đương diễn viên chính trong bộ phim, phía đầu tư sẽ gia tăng đầu tư." Một câu này của Đăng Dương nghe thì có vẻ là bình thường, nhưng tỉ mỉ nghe thì lại có mùi vị khác.

Cái gì là, Wean trong khoảng thời gian này hiển nhiên bị cậu mê hoặc.

"Đó cũng là cơ hội chủ tịch Trần cho." Thỉnh thoảng cũng phải để cậu mỉa lại hai ba câu, ngoan ngoãn ngồi mặc kệ Đăng Dương châm chọc cũng không phải tác phong của cậu.

"Không cần khách khí, đây đều là tự cậu giành được." Đăng Dương nhàn nhạt nói.

Tên da mặt dày này còn trợn mắt nói như vậy được, Hùng Huỳnh nghĩ mình gặp phải đối thủ.

"Đạo diễn Lý Nguy không phải là một đạo diễn sẽ bị phía đầu tư khống chế, lựa chọn cuối cùng của ông ấy chưa xác định, trừ cậu và Pháp Kiều ông ấy cũng đi Hàn Nhật lựa chọn, thế nhưng khả năng giữa cậu và Pháp Kiều thì cậu cao hơn, cho nên tôi mới quyết định từ giờ trở đi sẽ đặt đầu tư trên người cậu."

Tôi là nhân viên của anh, là kiếm tiền cho anh, anh vốn nên đặt đầu tư lên tôi mà không phải là người của công ty đối địch.

Cho nên. . . Hùng Huỳnh cũng sẽ không cảm kích Đăng Dương, cậu biết giá trị của chính mình, nếu như không phải có hợp đồng với giải trí Thiên Thần, cậu đi đâu cũng có thể sống tốt.

Trên thế giới này thực sự không có diễn viên tốt sao? Diễn viên giỏi rất nhiều, nhưng có thể vượt trội thì chỉ có mấy người như vậy mà thôi.

"Phản ứng của cậu rất bình thản." Đăng Dương nói.

"Chủ tịch Trần, tôi sẽ không để anh thất vọng." Lại càng không làm chính tôi thất vọng.

Đăng Dương nhàn nhạt cười cười: "Mấy ngày trước Wean mang cậu đến mấy chỗ, cũng gặp một vài người, cậu cứ yên tâm công tác cho tốt, chuyện này tôi sẽ xử lý."

"Cảm ơn chủ tịch Trần" Hùng Huỳnh lúc này nhìn Đăng Dương đã thuận mắt hơn, cậu đích xác có chút phiền não với chuyện của Hải Đăng, chuyện phiền toái luôn luôn càng ít càng tốt, cậu chỉ muốn công việc tốt sinh hoạt tốt, không muốn đụng vào sinh hoạt kích thích của hắc bang.

"Cậu và Wean ở cùng nhau cũng khách khí như vậy sao?" Đăng Dương giương mắt nhìn qua.

"Anh là ông chủ của tôi." Người như Wean, khách khí với hắn hắn sẽ ăn cậu, cho nên tuyệt đối không thể khách khí, nhưng đúng lúc cũng cần nể mặt Wean một chút, nếu không anh ta sẽ thực sự đem cậu bán đi.

Đăng Dương cười cười không nói gì, sau khi kết thúc bữa ăn anh đưa Hùng Huỳnh trở lại biệt thự của Wean

"Tôi sẽ giúp cậu liên hệ với mấy cuốn tạp chí, còn có, nửa tháng sau tôi sẽ tới đón cậu." Trước khi đi Đăng Dương nói những lời này.

Hùng Huỳnh thở phào nhẹ nhõm, họ Trần kia rốt cục coi cậu là nhân viên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co