Du Hoang Luu Quang
Bảy năm trôi qua nói nhanh không nhanh nói chậm không chậm, sau này nhìn lại chỉ như một cái chớp mắt. Lần thứ hai gặp lại sau ngần ấy thời gian, cứ ngỡ mình đã sớm quên đi, dung mạo người kia từ lâu đã không còn nhớ rõ, trong mơ cũng chỉ là những đường nét mơ hồ như thực như ảo, vậy mà vừa liếc mắt vẫn có thể nhận ra người kia, chính Hoàng Thiếu Thiên cũng bị bản thân mình làm cho kinh ngạc không nhỏ.Trong lòng như vừa đánh đổ bình gia vị, tâm tình nháy mắt trở thành ngũ vị tạp trần, chính Hoàng Thiếu Thiên cũng không xác định được rốt cuộc mình có mong chờ gặp lại hắn hay không.Người đối diện vẫn chăm chú vào quyển sách cầm trên tay, đôi tay hắn trắng nõn thon dài, từng khớp xương tinh tế rõ ràng, thực phù hợp với dung mạo ôn hòa như nước, khóe môi hắn lúc nào cũng như cong cong tựa tiếu phi tiếu khiến người khác không khỏi dễ chịu, muốn làm quen kết thân cùng hắn.Hoàng Thiếu Thiên đưa mắt nhìn quyển sách hắn đang đọc, bìa sách màu lam đậm đơn giản, tiêu đề được in bằng chữ bạc, mấy chữ "Bức thư từ một OMEGA xa lạ" phi thường nổi bật dưới ánh mặt trời. Y hơi bĩu môi, một quyển sách đọc bảy năm chưa xong, thật quá chậm mà.Thông qua phản ứng của đối phương khi nhìn thấy y ban nãy, Hoàng Thiếu Thiên có thể xác định người kia tám phần là không nhớ mình, không hiểu vì sao đột nhiên lại muốn thở phào nhẹ nhõm. Kiềm chế lại những tâm tình kì quặc đang nhộn nhạo trong lồng ngực, y tháo ba lô đặt xuống, ngồi bên cửa sổ nghiêng mặt ngắm phong cảnh bên ngoài.Hoàng Thiếu Thiên không phải là người có thể chịu được yên tĩnh, nếu là bình thường y đã sớm cùng những hành khách khác tìm chuyện tán gẫu đôi ba câu, làm sao có thể im lặng như hiện tại được?Y lấy điện thoại ra, màn hình chính là ảnh chụp Lô Hãn Văn, nhìn khuôn mặt nhóc con giống mình tới bảy phần, tâm tình vốn phiền muộn lập tức tốt lên không ít.
Khi mới sinh ra, Lô Hãn Văn mặt mũi tay chân đầy nếp nhăn hệt như con khỉ con, Hoàng mụ mụ ôm bé nói thật giống y, Hoàng Thiếu Thiên một mặt ghét bỏ phản bác y nào có khó coi như vậy. Chỉ là qua một hai tháng, da thịt nhóc con dần căng lên, tướng mạo quả thực vô cùng giống y, đặc biệt là tính cách hoạt bát náo loạn, khiến cho Hoàng Thiếu Thiên từ ghét bỏ trở thành tự hào, con trai của y đương nhiên phải như vậy rồi.Hoàng ba ba ở bên cạnh nhìn tiểu hài tử cười nói, "Chỉ có cánh mũi cùng vành tai là không giống." Kết quả chưa kịp nói xong đã bị Hoàng mụ mụ hung hăng nhéo một cái.Hoàng Thiếu Thiên ngược lại không thèm để ý, ôm lấy nhóc con quan sát một hồi, quả nhiên mũi nó tuy cao nhưng lại có điểm ôn hòa, không phải mũi ưng như y, tai cũng không dày, vành tai không lớn, ngược lại hai tai mập thịt của Hoàng Thiếu Thiên.Bất quá, dù thế nào vẫn rất ưa nhìn.Sau khi đánh giá một lượt, Hoàng Thiếu Thiên trêu chọc nhéo mũi bé, biểu tình một bộ hận rèn sắt không thành thép, "Mũi ưng của lão tử nam tính mạnh mẽ như vậy, con lại dám ghét bỏ sao?"Có lẽ vẻ mặt y khi ấy rất phô trương, hài tử bị y chọc đến cười khanh khách, thanh âm đặc biệt thanh thúy khiến Hoàng Thiếu Thiên nghe xong cũng vui vẻ cười theo.
Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ như vậy, lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới dùng dư quang ánh mắt phiêu đến phía người đối diện, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn lại nhóc con trong ảnh.Quả nhiên, cánh mũi cùng vành tai chính là một khuôn đúc ra.Hoàng Thiếu Thiên phiền muộn cất điện thoại trở lại, cõi lòng không khỏi tan nát, y vẫn còn xoắn xuýt vụ chiếc mũi của nhóc con không giống với mình.Mũi ưng có gì không tốt? Đây chính là điểm đẹp nhất trong ngũ quan của y, là điểm khiến y hài lòng nhất nha!"Chuyện này...""Sao vậy?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, thanh âm có chút bất thiện.Người kia vẫn ôn hòa mỉm cười, "Cậu giẫm lên chân tôi."Hoàng Thiếu Thiên không nói tiếng nào thu chân lại, một câu xin lỗi cũng không thèm cất lên. Chẳng qua đối phương hình như không để ý lắm, tiếp tục cúi xuống trang sách đang đọc dở.Tính khí đúng là rất tốt.Hành khách trong chuyến xe lửa này chủ yếu đều là sinh viên lên trường. Hoàng Thiếu Thiên năm nay học năm Tư đại học, năm ấy vì chuyện của Tiểu Lô mà y thôi học một thời gian, tới khi trở lại lớp Mười Một đương nhiên là học sinh lớn tuổi nhất, chẳng qua vì tướng mạo hay khí chất của y đều đặc biệt trẻ con, khiến người khác thường quên mất tuổi thật của y.Y nhìn Dụ Văn Châu một cái, đối phương hơn y nửa tuổi, hiện tại hẳn là đã tốt nghiệp có công việc ổn định rồi đi?Dụ Văn Châu cảm nhận được ánh mắt của y, khẽ khàng cong môi, "Có chuyện gì sao?""Không." Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn nhà cửa chạy vùn vụt qua bên ngoài, không muốn tiếp tục nhìn người kia nữa.Quả nhiên không nhớ ra y.Hai người không ai lên tiếng thêm. Tàu chuẩn bị chạy, người lên người xuống nhiều hơn, các chỗ trống xung quanh thoáng chốc đều có hành khách ngồi vào.Thời gian đi tàu đặc biệt lâu, Hoàng Thiếu Thiên dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ lại ngủ thiếp đi, tới tận khi tàu dừng mới tỉnh lại.Chỗ ngồi đối diện từ lâu đã trống trơn, cũng không biết người kia xuống tàu khi nào.Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy nội tâm một trận khó chịu.Bên ngoài, không khí vẫn còn phảng phất dư âm của những ngày cuối cùng mùa hạ. Hoàng Thiếu Thiên lên xe bus đến trường, thuận tiên gọi về nhà cho Hoàng mụ mụ, "Mẹ, con đến nơi rồi. Tiểu Lô thế nào?"Từ đầu bên kia truyền đến thanh âm của Hoàng mụ mụ, "Khóc một chút lại đi chơi game rồi, còn làm hỏng luôn hình nhân plastic con mua."Hoàng Thiếu Thiên đau lòng kêu một tiếng: "Không phải hình nhân plastic, đấy là mô hình thủ công của con nha a a a a a!!!!"Phi phi phi phi mô hình thủ công của ta!!! Tiểu Lô con gấu con này, tính cách đáng hận như vậy là di truyền từ ai cơ chứ???"Ai bảo con để lung tung không cất cho kĩ."Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, sống chết kiềm chế mặc niệm cho mô hình thủ công, "Được rồi được rồi, hỏng rồi thì đành vậy. Ngày mai là khai giảng Tiểu Lô học lớp Lớn, mẹ nhớ chụp ảnh quay video gửi cho con nhé."Đối với cuộc gặp ban nãy, y tuyệt nhiên không hé răng lấy một chữ..Khi Hoàng Thiếu Thiên đến trường đã là buổi chiều, sân trường bao nhiêu người cười cười nói nói ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều là bầu không khí hưng phấn háo hức của một năm học mới. Thời gian trôi qua không đợi người, Hoàng Thiếu Thiên năm nay đã là sinh viên năm cuối, phỏng chừng tháng sau sẽ bắt đầu đi thực tập.Vừa mới bước vào ký túc xá, nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, Hoàng Thiếu Thiên liền quay đầu lại, hóa ra là Ngụy Sâm."Ngụy lão đại? Sao ông lại ở đây?""Đang tìm nhóc con cậu đây." Ngụy Sâm bước tới cạnh y, phong cách của hắn tương đối tùy tiện, chân xỏ dép lê, quần áo tròng trên người cũng là áo sơ mi và quần cộc style Hawaii hoa hòe hoa sói, "Đơn xin thực tập của nhóc được thông qua rồi, vừa hay hạng mục lão phu phụ trách đang thiếu người, sau này tới sẽ đi theo ta hỗ trợ."Ngụy Sâm là quản lý của một hạng mục trong công ty game có tiếng, gần đây chuẩn bị cho ra mắt một game võng du tên là "Vinh Quang" nên có điểm bận rộn. Đây là một cơ hội thực tập rất tốt, bao nhiêu người cầu còn không được."Lão quỷ, ông thực ra là muốn bóc lột sức lao động của tôi đúng không tôi mới không thèm làm, nói cho ông biết phí đi lại của tôi rất đắt nha —"Ngụy Sâm đánh gãy lời y, "Tóm lại có làm không?""Nếu sư phụ ông đã thành tâm khẩn cầu như vậy, tôi đành miễn cưỡng đáp ứng rồi. Làm, đương nhiên làm!"Ngụy Sâm nhấc chân tỏ vẻ muốn đạp y một cái, Hoàng Thiếu Thiên liền cười ha ha nhanh nhẹn chạy mất không còn một làn khói.Y trở về phòng ký túc xá, bạn cùng phòng chưa trở lại trường, cả gian phòng chỉ có duy nhất một mình y.Nhiệt độ ngoài trời nóng bức tới mức Hoàng Thiếu Thiên cao thấp một thân mồ hôi, trên y phục còn dính theo pheromone của OMEGA khác, là hương hoa đặc biệt nồng, Hoàng Thiếu Thiên cau mày, có lẽ là của OMEGA y gặp ở ga tàu.Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng cởi áo sơ mi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc kệ tóc vẫn còn vương nước liền leo lên giường hưởng thụ hơi lạnh từ điều hòa phả tới.Chỉ có ba tiếng lộ trình, không ngờ sẽ mệt thành như vậy, mí mắt dần trĩu xuống, trong lúc mơ mơ màng màng, hình bóng người kia lại vô tình hiện ra trước mắt.Có điều, nhiều năm như vậy bặt vô âm tín, người kia không nhớ rõ y cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.Ban đầu hai người vốn dĩ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thực ra không có gì ghê gớm cả.Hoàng Thiếu Thiên nghĩ như vậy, sau đó liền ngủ thiếp đi.Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn bình yên tĩnh lặng, nắng chói mây trôi, tất cả hệt như đang chờ một cơn mưa thật lớn kéo đến gột rửa tất thảy oi bức của ngày hè.
_ End Chương 2 _
Khi mới sinh ra, Lô Hãn Văn mặt mũi tay chân đầy nếp nhăn hệt như con khỉ con, Hoàng mụ mụ ôm bé nói thật giống y, Hoàng Thiếu Thiên một mặt ghét bỏ phản bác y nào có khó coi như vậy. Chỉ là qua một hai tháng, da thịt nhóc con dần căng lên, tướng mạo quả thực vô cùng giống y, đặc biệt là tính cách hoạt bát náo loạn, khiến cho Hoàng Thiếu Thiên từ ghét bỏ trở thành tự hào, con trai của y đương nhiên phải như vậy rồi.Hoàng ba ba ở bên cạnh nhìn tiểu hài tử cười nói, "Chỉ có cánh mũi cùng vành tai là không giống." Kết quả chưa kịp nói xong đã bị Hoàng mụ mụ hung hăng nhéo một cái.Hoàng Thiếu Thiên ngược lại không thèm để ý, ôm lấy nhóc con quan sát một hồi, quả nhiên mũi nó tuy cao nhưng lại có điểm ôn hòa, không phải mũi ưng như y, tai cũng không dày, vành tai không lớn, ngược lại hai tai mập thịt của Hoàng Thiếu Thiên.Bất quá, dù thế nào vẫn rất ưa nhìn.Sau khi đánh giá một lượt, Hoàng Thiếu Thiên trêu chọc nhéo mũi bé, biểu tình một bộ hận rèn sắt không thành thép, "Mũi ưng của lão tử nam tính mạnh mẽ như vậy, con lại dám ghét bỏ sao?"Có lẽ vẻ mặt y khi ấy rất phô trương, hài tử bị y chọc đến cười khanh khách, thanh âm đặc biệt thanh thúy khiến Hoàng Thiếu Thiên nghe xong cũng vui vẻ cười theo.
Đột nhiên nhớ lại chuyện cũ như vậy, lúc này Hoàng Thiếu Thiên mới dùng dư quang ánh mắt phiêu đến phía người đối diện, sau đó nhanh chóng cúi đầu nhìn lại nhóc con trong ảnh.Quả nhiên, cánh mũi cùng vành tai chính là một khuôn đúc ra.Hoàng Thiếu Thiên phiền muộn cất điện thoại trở lại, cõi lòng không khỏi tan nát, y vẫn còn xoắn xuýt vụ chiếc mũi của nhóc con không giống với mình.Mũi ưng có gì không tốt? Đây chính là điểm đẹp nhất trong ngũ quan của y, là điểm khiến y hài lòng nhất nha!"Chuyện này...""Sao vậy?" Hoàng Thiếu Thiên ngẩng đầu lên, thanh âm có chút bất thiện.Người kia vẫn ôn hòa mỉm cười, "Cậu giẫm lên chân tôi."Hoàng Thiếu Thiên không nói tiếng nào thu chân lại, một câu xin lỗi cũng không thèm cất lên. Chẳng qua đối phương hình như không để ý lắm, tiếp tục cúi xuống trang sách đang đọc dở.Tính khí đúng là rất tốt.Hành khách trong chuyến xe lửa này chủ yếu đều là sinh viên lên trường. Hoàng Thiếu Thiên năm nay học năm Tư đại học, năm ấy vì chuyện của Tiểu Lô mà y thôi học một thời gian, tới khi trở lại lớp Mười Một đương nhiên là học sinh lớn tuổi nhất, chẳng qua vì tướng mạo hay khí chất của y đều đặc biệt trẻ con, khiến người khác thường quên mất tuổi thật của y.Y nhìn Dụ Văn Châu một cái, đối phương hơn y nửa tuổi, hiện tại hẳn là đã tốt nghiệp có công việc ổn định rồi đi?Dụ Văn Châu cảm nhận được ánh mắt của y, khẽ khàng cong môi, "Có chuyện gì sao?""Không." Hoàng Thiếu Thiên quay đầu nhìn nhà cửa chạy vùn vụt qua bên ngoài, không muốn tiếp tục nhìn người kia nữa.Quả nhiên không nhớ ra y.Hai người không ai lên tiếng thêm. Tàu chuẩn bị chạy, người lên người xuống nhiều hơn, các chỗ trống xung quanh thoáng chốc đều có hành khách ngồi vào.Thời gian đi tàu đặc biệt lâu, Hoàng Thiếu Thiên dựa đầu vào cửa sổ nhắm mắt dưỡng thần, không ngờ lại ngủ thiếp đi, tới tận khi tàu dừng mới tỉnh lại.Chỗ ngồi đối diện từ lâu đã trống trơn, cũng không biết người kia xuống tàu khi nào.Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên cảm thấy nội tâm một trận khó chịu.Bên ngoài, không khí vẫn còn phảng phất dư âm của những ngày cuối cùng mùa hạ. Hoàng Thiếu Thiên lên xe bus đến trường, thuận tiên gọi về nhà cho Hoàng mụ mụ, "Mẹ, con đến nơi rồi. Tiểu Lô thế nào?"Từ đầu bên kia truyền đến thanh âm của Hoàng mụ mụ, "Khóc một chút lại đi chơi game rồi, còn làm hỏng luôn hình nhân plastic con mua."Hoàng Thiếu Thiên đau lòng kêu một tiếng: "Không phải hình nhân plastic, đấy là mô hình thủ công của con nha a a a a a!!!!"Phi phi phi phi mô hình thủ công của ta!!! Tiểu Lô con gấu con này, tính cách đáng hận như vậy là di truyền từ ai cơ chứ???"Ai bảo con để lung tung không cất cho kĩ."Hoàng Thiếu Thiên hít hít mũi, sống chết kiềm chế mặc niệm cho mô hình thủ công, "Được rồi được rồi, hỏng rồi thì đành vậy. Ngày mai là khai giảng Tiểu Lô học lớp Lớn, mẹ nhớ chụp ảnh quay video gửi cho con nhé."Đối với cuộc gặp ban nãy, y tuyệt nhiên không hé răng lấy một chữ..Khi Hoàng Thiếu Thiên đến trường đã là buổi chiều, sân trường bao nhiêu người cười cười nói nói ồn ào náo nhiệt, khắp nơi đều là bầu không khí hưng phấn háo hức của một năm học mới. Thời gian trôi qua không đợi người, Hoàng Thiếu Thiên năm nay đã là sinh viên năm cuối, phỏng chừng tháng sau sẽ bắt đầu đi thực tập.Vừa mới bước vào ký túc xá, nghe thấy phía sau có người gọi tên mình, Hoàng Thiếu Thiên liền quay đầu lại, hóa ra là Ngụy Sâm."Ngụy lão đại? Sao ông lại ở đây?""Đang tìm nhóc con cậu đây." Ngụy Sâm bước tới cạnh y, phong cách của hắn tương đối tùy tiện, chân xỏ dép lê, quần áo tròng trên người cũng là áo sơ mi và quần cộc style Hawaii hoa hòe hoa sói, "Đơn xin thực tập của nhóc được thông qua rồi, vừa hay hạng mục lão phu phụ trách đang thiếu người, sau này tới sẽ đi theo ta hỗ trợ."Ngụy Sâm là quản lý của một hạng mục trong công ty game có tiếng, gần đây chuẩn bị cho ra mắt một game võng du tên là "Vinh Quang" nên có điểm bận rộn. Đây là một cơ hội thực tập rất tốt, bao nhiêu người cầu còn không được."Lão quỷ, ông thực ra là muốn bóc lột sức lao động của tôi đúng không tôi mới không thèm làm, nói cho ông biết phí đi lại của tôi rất đắt nha —"Ngụy Sâm đánh gãy lời y, "Tóm lại có làm không?""Nếu sư phụ ông đã thành tâm khẩn cầu như vậy, tôi đành miễn cưỡng đáp ứng rồi. Làm, đương nhiên làm!"Ngụy Sâm nhấc chân tỏ vẻ muốn đạp y một cái, Hoàng Thiếu Thiên liền cười ha ha nhanh nhẹn chạy mất không còn một làn khói.Y trở về phòng ký túc xá, bạn cùng phòng chưa trở lại trường, cả gian phòng chỉ có duy nhất một mình y.Nhiệt độ ngoài trời nóng bức tới mức Hoàng Thiếu Thiên cao thấp một thân mồ hôi, trên y phục còn dính theo pheromone của OMEGA khác, là hương hoa đặc biệt nồng, Hoàng Thiếu Thiên cau mày, có lẽ là của OMEGA y gặp ở ga tàu.Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng cởi áo sơ mi vào phòng tắm tắm rửa, sau đó mặc kệ tóc vẫn còn vương nước liền leo lên giường hưởng thụ hơi lạnh từ điều hòa phả tới.Chỉ có ba tiếng lộ trình, không ngờ sẽ mệt thành như vậy, mí mắt dần trĩu xuống, trong lúc mơ mơ màng màng, hình bóng người kia lại vô tình hiện ra trước mắt.Có điều, nhiều năm như vậy bặt vô âm tín, người kia không nhớ rõ y cũng chẳng phải chuyện lạ lùng gì.Ban đầu hai người vốn dĩ cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, thực ra không có gì ghê gớm cả.Hoàng Thiếu Thiên nghĩ như vậy, sau đó liền ngủ thiếp đi.Bầu trời ngoài cửa sổ vẫn bình yên tĩnh lặng, nắng chói mây trôi, tất cả hệt như đang chờ một cơn mưa thật lớn kéo đến gột rửa tất thảy oi bức của ngày hè.
_ End Chương 2 _
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co