Du Quang Abo Tai Hon
“Ông nội kêu chúng ta tối hôm nay trở về nhà cũ ăn cơm với ông.” Hầu Minh Hạo đứng ở cửa nói.“Ông nội?” Lạc Nhung có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ kỹ lại thì không phải ai cũng giống như y, Hầu Minh Hạo đương nhiên còn có người nhà. Vậy khi nào y mới có thể nhớ lại ký ức về Hầu Minh Hạo chứ? Trong lòng Lạc Nhung ngập tràn phiền muộn.Chờ đến tối, khi Lạc Nhung cùng với Hầu Minh Hạo trở về nhà cũ Hầu gia, y mới nghiêm túc lần đầu tiên từ sau khi mất trí nhớ hỏi Hầu Minh Hạo rốt cuộc có thân phận gì.Y chỉ cho rằng bã xã của mình chỉ là con nhà giàu mà thôi, không nghĩ tới lại là cưới được một “bã xã” hào môn? Vậy rốt cuộc làm sao Hầu Minh Hạo có thể nhìn trúng một “kẻ nghèo hèn” như y chứ?Lạc Nhung càng nghĩ càng không rõ, đầu óc như một mớ hỗn độn, sau đó y lắc lắc đầu muốn ném hết những suy nghĩ lung tung lộn xộn đó đi. Ông nội Hầu là một người rất hòa ái. Đây là cảm nhận đầu tiên của Lạc Nhung sau vài phút ngắn ngủi tiếp xúc với ông.Tuy trong tiềm thức cảm thấy đó chỉ là biểu hiện bên ngoài, nhưng thấy ông không phản đối y và Hầu Minh Hạo kết hôn, đại khái có lẽ là đã chấp nhận y làm “cháu rể” rồi nhỉ? Lạc Nhung không hỏi tại sao chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, ngay cả cha mẹ Hầu Minh Hạo cũng không có ở đó, kiểu đại gia tộc như thế này chắc hẳn có rất nhiều nhân tài, chắc là họ còn đang bận rộn công việc. Nhưng Lạc Nhung cũng sợ là họ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên ngượng ngùng không dám hỏi ra, để tránh chọc đến chỗ đau của hai ông cháu. Thừa dịp cơm nước xong xuôi, Lạc Nhung tranh thủ vào WC lên mạng tra cứu thông tin về Hầu gia trong Hải Lam Tinh. Nếu nhà Hầu Minh Hạo thật sự là một đại gia tộc, chắc chắn không thể không tra được chút thông tin gì trên mạng. Kết quả hiện lên trên màn hình làm Lạc Nhung thiếu chút nữa kinh ngạc hét toáng lên trong WC.Gia thế này của Hầu Minh Hạo cũng quá mức tốt rồi? So với nhà Hà Dữ cũng không kém bao nhiêu.Như vậy, chẳng lẽ Hầu Minh Hạo thật sự không có ý đồ gì khác khi kết hôn với y sao? Nhưng loại người “nghèo hèn” như y thì có thể có được thứ gì cho Hầu Minh Hạo lợi dụng?Tư duy của Lạc Nhung lại bắt đầu phân tán. Bản thân y chính là một người thích não bổ, hơn nữa lúc nhàm chán còn thích xem mấy bộ phim tình cảm cẩu huyết hào môn linh tinh như tôi yêu anh, anh yêu cô ta, cô ta lại yêu người khác. Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, Lạc Nhung cũng đã não bổ ra một màn kịch đầy cẩu huyết xảy ra với mình.Ví dụ như Hầu Minh Hạo kết hôn với y là để làm tấm chắn cho người anh ta yêu thực sự. Hoặc là y làm thế thân cho thanh mai trúc mã mà Hầu Minh Hạo thích nhưng đã mất vì bệnh tật. Hay có khi là người Hầu Minh Hạo thích lại không thích anh ta, vậy nên trong cơn tức giận, Hầu Minh Hạo đã kết hôn với y chỉ để chọc giận người kia.(đợt trước cũng tưởng tượng ra 7749 cái kịch bản máu choá, giờ cũng vậy. sao mà đầu óc phong phú dữ vậy🤌)Emm! Tưởng tượng như vậy thì quá ngược rồi?!Lạc Nhung yên lặng ôm ngực, y làm sao lại kích động như vậy chứ, nhưng thực sự y rất thích loại cốt truyện cẩu huyết như thế này! Đặc biệt kích thích, cũng vô cùng sảng khoái!Y đúng thật là không thể cứu được nữa rồi. Lạc Nhung cất máy liên lạc vào túi áo, im lặng che mặt tự kiểm điểm.Đã là loại thời điểm này rồi mà y còn rối rắm suy nghĩ mấy chuyện này. Kỳ thật nếu muốn biết thì cứ việc đi hỏi Tiểu Quang là xong. Tiểu Quang khẳng định sẽ không lừa y, chỉ là lúc trước y đã nghe được chính Hầu Minh Hạo nói.Lạc Nhung tự cảm thấy mình thật sự không thông minh, nhưng cũng không đến nỗi ngu ngốc. Trong máy liên lạc của y ngay cả ảnh chụp chung với Hầu Minh Hạo cũng không có, vậy lời Hầu Minh Hạo nói có thể tin được bao nhiêu? Bọn họ thực sự yêu nhau sao? Lạc Nhung cong môi, ai cũng đều không quên nhưng cố tình lại quên đi Hầu Minh Hạo?Y chỉ là muốn biết rốt cuộc Hầu Minh Hạo có mục đích gì mà thôi.__Sau khi ăn cơm tối xong, ý của ông Hầu rõ ràng muốn hai người bọn họ ở lại một đêm. Kỳ thật lúc nãy Lạc Nhung tra được tin tức trên mạng xong liền cảm thấy có chút đau lòng cho ông Hầu. Không liên quan đến thứ khác, cho dù có lợi hại đến đâu thì bây giờ ông ấy cũng chỉ là một ông lão cô đơn mà thôi. Lạc Nhung cũng cảm thấy có chút đau lòng cho Hầu Minh Hạo, hai cha con trở mặt thành thù, mẹ lại mất sớm, tự nhiên lại có thêm một đám em trai em gái cùng cha khác mẹ, lúc trước còn bị đám tình nhân của cha cho người đuổi giết.Bởi vậy có thể thấy được, thủ đoạn của Hầu Minh Hạo thật sự khó lường. Nhiều năm không sống ở Hầu gia, nhưng lại có thể qua mặt được cha mình mà lấy được quyền thừa kế Hầu gia trong tay ông Hầu…Chậc chậc chậc!Lạc Nhung im lặng cảm thán trong lòng, đây nhất định là một người có tâm cơ thâm trầm. Sáng hôm nay đầu óc hồ đồ thế nào mà lại đi theo Hầu Minh Hạo đăng lý kết hôn, đúng là sắc đẹp làm mờ mắt mà. Lạc Nhung vừa mở cửa toilet ra liền giật mình trông thấy Hầu Minh Hạo đang đứng dựa vào tường.“Tôi còn tưởng cậu ngủ luôn trong WC rồi chứ.” Âm thanh thanh lãnh “trào phúng” của Hầu Minh Hạo phát ra.Lạc Nhung lúng túng cười cười với Hầu Minh Hạo, cũng không nói lời nào.—-Lạc Nhung nhìn Hầu Minh Hạo nằm ở bên cạnh, cuối cùng cũng cảm thấy có điểm không đúng.Vừa nãy lúc ông Hầu bảo hai người bọn họ ở lại một đêm, y nhất thời lanh mồm lanh miệng lập tức đáp ứng, nháy mắt liền quên đi biểu tình kỳ quái lúc đó của Hầu Minh Hạo.Hiện tại báo ứng liền tới rồi. Y sao lại quên mất trong mắt ông Hầu, y và Hầu Minh Hạo lại là một đôi cơ chứ!!!Không, không chỉ là trong mắt ông Hầu, y và Hầu Minh Hạo bây giờ còn thật sự được pháp luật công nhận là một đôi “chồng chồng”!!!Đây đúng thật là tự lấy đá đập vào chân mình mà! Lạc Nhung ở trong lòng im lặng rơi lệ đầy mặt.Vì để không bị lộ tẩy trước mặt ông Hầu, y và Hầu Minh Hạo đành phải ngủ cùng một phòng. Người đang ngủ ở bên cạnh, hai mắt nhắm lại, dưới ánh đèn ngủ hai hàng mi dài thanh mảnh đổ bóng xuống gương mặt tinh xảo.Người này thật sự rất đẹp, không thua kém gì những người nổi tiếng là mấy. Quả nhiên Hầu Minh Hạo nhìn thế này càng thuận mắt hơn, thoạt nhìn đặc biệt ngoan ngoãn.Lạc Nhung không thể không thừa nhận, Hầu Minh Hạo thật sự rất hợp gu của y. Chỉ tiếc, hai người bọn họ là đang diễn kịch.“Ngủ không được à?”Người vốn dĩ còn đang nhắm mắt lại đột nhiên mở ra. Lạc Nhung bất ngờ không kịp phòng ngừa, chỉ có thể đối diện với đôi mắt sắc bén của Hầu Minh Hạo.Y không được tự nhiên ho nhẹ một tiếng, sau đó lặng lẽ nhích đầu kéo giãn khoảng cách với Hầu Minh Hạo. Mặc dù Lạc Nhung và Hầu Minh Hạo cùng nằm trên một chiếc giường, nhưng lại không đắp chung một chăn.“Cũng không phải, chỉ là đang suy nghĩ chút chuyện thôi.”Lạc Nhung bắt đầu nói nhảm đánh trống lảng.Thực ra nãy giờ y chỉ là bị “sắc đẹp” của Hầu Minh Hạo mê hoặc mà thôi, nhưng loại chuyện này đương nhiên không thể cho Hầu Minh Hạo biết được, nếu không còn không biết sẽ bị người này “cười nhạo” như thế nào đâu.Tuy hai người bọn họ chỉ mới tiếp xúc một khoảng thời gian ngắn ngủi, nhưng Lạc Nhung gần như đã hiểu Hầu Minh Hạo là một người như thế nào.Thoạt nhìn trông lạnh lùng thờ ơ, làm việc sấm rền gió cuốn nhưng miệng cũng rất độc.Y tuyệt đối không nói lại anh ta, cho nên Lạc Nhung dứt khoát im lặng, miễn cho đến cuối cùng y lại là người chuốc bực vào người. “Có chỗ nào không hiểu, nếu được thì cứ nói ra tôi phân tích cho cậu?” Hầu Minh Hạo hỏi.Lạc Nhung không ngủ được, chẳng lẽ anh ta lại ngủ được sao? Cho nên Hầu Minh Hạo cũng lười đi vạch trần “kỹ năng nói dối và diễn xuất vụng về” đó của Lạc Nhung. Vốn dĩ Hầu Minh Hạo nghĩ mình sẽ bài xích việc nằm cùng một giường với Lạc Nhung, dù sao anh ta cũng có chút bệnh sạch sẽ. Nhưng chân chính đến lúc này mới phát hiện mình hoàn toàn không bài xích việc ngủ chung với Lạc Nhung. Tuy hai người bọn họ cũng không đắp chung một cái chăn, nhưng trong lòng Hầu Minh Hạo hiểu rất rõ nếu anh ta đã bài xích một người thì đừng nói là nằm chung trên một chiếc giường, chỉ ngồi ăn chung một bàn đã làm anh ta cảm thấy không thoải mái. Không chỉ là về mặt tâm lý, ngay cả sinh lý cũng cảm thấy bài xích.Cho nên là mình có hảo cảm với Lạc Nhung sao? Trong lòng Hầu Minh Hạo thầm cười “tự giễu” chính mình.“Không cần đâu, ngủ thôi.” Lạc Nhung cười nhạt “ha ha” vài tiếng.“Tôi mệt rồi.” Nói xong câu đó, Lạc Nhung lập tức nhắm mắt lại.Hầu Minh Hạo nhìn hai mắt nhắm chặt của Lạc Nhung một lúc lâu, sau đó cũng nhắm mắt lại. Trước đó Hầu Minh Hạo còn thuận tay tắt đèn đầu giường.—-Không được, ngủ không được!Hầu Minh Hạo trong bóng tối mở mắt ra, quay đầu lại “hung tợn” trừng mắt người đang ngủ say như chết kia, trong lòng không biết đã là lần thứ mấy hối hận khi quyết định ngủ chung với Lạc Nhung.Ai có thể nói cho anh ta biết vì sao tư thế ngủ của Lạc Nhung lại kém như vậy được không?!Cho dù người có tính tình lãnh đạm như Hầu Minh Hạo cũng khó ngăn được bản thân hung hăng chửi thề một lần. Người nào đó vốn đang yên ổn nằm bên chăn của mình thì giờ lại lăn qua ngủ bên chăn của anh ta. Có trời mới biết lúc ấy Hầu Minh Hạo muốn đá Lạc Nhung xuống giường đến mức nào.Lúc đầu còn tưởng là Lạc Nhung đang cố ý chỉnh mình, nhưng Hầu Minh Hạo vừa đẩy vừa tốn nước miếng mắng cả nửa ngày mới phát hiện y căn bản đã ngủ say như chết, có đẩy có kêu thế nào cũng không tỉnh. Này cũng thôi đi! Vậy mà Cái! Con! Người! này còn gác chân lên người anh ta, tay thì ôm eo chặt như một con bạch tuộc đang bám vào đá. Ôm rất chặt!Mấu chốt nhất chính là đã thế mà y còn ngủ không an phận, cứ nhích tới nhích lui trên người anh ta! Thế này thì làm sao anh ta có thể ngủ cho được?!Mà cái con người vô tư vô lo kia lại ngủ rất thoải mái, nhưng anh ta lại không ngủ được! Rốt cuộc người này đã ngủ rồi mà còn lấy đâu ra năng lượng để quậy như vậy chứ?—-Hơn nửa đêm, Hầu Minh Hạo mệt mỏi đến độ không chịu được nữa mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.Gần như cả người Lạc Nhung đều dán sát vào Hầu Minh Hạo, đầu gác trên ngực anh ta, ngủ đến không biết trời trăng mây gió như thế nào.Đến khi rạng sáng, Lạc Nhung cuối cùng cũng tỉnh dậy, vừa mở mắt đã sợ đến mức lập tức buông Hầu Minh Hạo ra, sau đó dùng một tư thế “cá chép lộn nhào” mà nhảy khỏi giường.Lạc Nhung đương nhiên biết tư thế ngủ của mình kém thế nào, trước kia ở tinh cầu Diên Vĩ ngủ chung giường với Tiểu Quang, cậu ấy đã phàn nàn với y chuyện y ngủ một mình bị ngã xuống đất là chuyện bình thường. Đại khái là vì đêm qua lo nghĩ nhiều chuyện quá nên Lạc Nhung mới quên mất tư thế ngủ của mình hơi kém.Động tĩnh của Lạc Nhung ngay lập tức làm Hầu Minh Hạo cả đêm qua ngủ không ngon cũng mở mắt ra. Nam Beta với dung mạo tinh xảo mặc áo ngủ màu xám, cổ áo mở rộng làm lộ ra khuôn ngực bóng loáng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Chào buổi sáng, Lạc Nhung!”Còn tiếp...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co