Truyen3h.Co

Duoi Anh Den Nha Xe

Nàng ngồi trước màn hình, tim đập mạnh đến mức tưởng như sẽ vỡ ra. Một vài ngày trôi qua kể từ khi tôi gửi tin nhắn: “Chị… vẫn ổn chứ?” — và cuối cùng, màn hình sáng lên với dòng chữ trả lời:
“Tôi… vẫn ổn. Còn em?”

Tay nàng run run, mắt ươn ướt. Một phần trong nàng muốn nhắn liền một tràng dài những lời đã chất chứa suốt bao tháng, phần khác lại sợ hãi, sợ làm mọi thứ thay đổi quá nhanh.

Nàng nhìn từng chữ, từng dấu chấm. Như thể, trong khoảnh khắc ấy, cô đang ngồi cách nàng hàng trăm cây số, nhưng chúng tôi lại gần nhau hơn bao giờ hết. Con trỏ nhấp nháy — cô đang nhập tiếp, nhưng nàng không hề nóng vội. Chỉ cần nhìn cô gõ, chỉ cần cảm nhận cô còn ở đó, quan tâm đến tôi, là đủ.

Nàng nhớ lại những ngày hai chúng tôi sống cùng nhau, những cử chỉ nhỏ nhặt mà nàng từng bỏ qua: cách cô im lặng quan sát, cách cô để ý từng chi tiết nàng làm, những lần chúng tôi nhìn nhau mà không nói gì, chỉ mỉm cười. Những ký ức ấy tràn về, vừa ngọt ngào vừa đau đớn, khiến nàng nghẹn ngào.

Nàng gõ nhẹ:
“Em cũng… vẫn ổn. Nhưng em… nhớ chị.”
Ngón tay run run, rồi nhấn gửi.

Một sự im lặng thoáng qua, rồi màn hình báo cô đang nhập. Tim nàng nhói, nhịp thở dồn dập, nhưng nàng không rời mắt. Dường như chỉ cần khoảnh khắc này, chỉ cần con trỏ nhấp nháy ấy, nàng đã nhận ra rằng chúng tôi vẫn còn thuộc về nhau, dù bao tháng ngày xa cách.

Ngoài cửa sổ, ánh đèn thành phố le lói, gió đêm thổi nhẹ vào khung cửa mở. Nàng ngồi đó, tay run, lòng rộn ràng, vừa hồi hộp vừa hạnh phúc. Một cầu nối mỏng manh vừa được dựng lên — cầu nối từ những dòng tin nhắn, từ những nhịp tim đang đập cùng nhịp, từ hai con người từng mất nhau mà giờ lại tìm thấy nhau trong im lặng và ánh sáng mờ của màn hình.

Nàng biết, đây mới chỉ là khởi đầu. Những ngày phía trước sẽ còn thử thách, còn những khoảnh khắc giằng xé, còn cả những giọt nước mắt. Nhưng nàng không sợ nữa. Vì bây giờ, tôi nhìn thấy cô, cô nhìn thấy tôi, và chúng tôi đã bắt đầu nói chuyện, bắt đầu bước đi cùng nhau trên con đường vừa ngọt ngào vừa đầy giằng xé này.Một tin nhắn, một nhịp tim, một khoảnh khắc — và nàng biết, trái tim chúng tôi đã bắt đầu hòa nhịp trở lại.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co