⌞duongkieu//chuyen ver⌝ SỦNG ÁI CẬU VỢ NHỎ
84.
Sau khi trở lại khu nghỉ dưỡng, Nguyễn Thanh Pháp lập tức nhận con từ trong tay bảo mẫu.
Đứa nhỏ kêu lên, như đang oán giận Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương lén đi ra ngoài còn không dẫn mình theo.Nguyễn Thanh Pháp cười cười hôn lên gương mặt mềm mại của đứa con, trong lòng nghĩ, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn đau khổ, không khổ sở, không cần nhớ tới quá khứ, cứ như vậy sống hạnh phúc.Nguyễn Thanh Pháp quay đầu nhìn Trần Đăng Dương, Trần Đăng Dương thấy ánh mắt của Nguyễn Thanh Pháp liền đi tới bên cạnh cậu, hôn cậu.Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hai người, đưa ra bàn tay nhỏ mập mạp, muốn đặt ngón tay vào miệng họ.Sau khi ăn cơm trưa xong Phong Hào và những người khác tìm Nguyễn Thanh Pháp nói chuyện, Nguyễn Thanh Pháp kêu người dẫn họ tới phòng khách lầu một ngồi, dỗ đứa nhỏ ngủ xong mới xuống lầu gặp họ."Chỗ này thật tốt." Phong Hào đứng ở cửa nhìn nước chảy núi đá, kỳ hoa dị thảo trong sân bên kia nói: "Nhìn mỹ cảnh nhã trí như vậy, anh cũng không nhịn được tức giận muốn nói một câu, có tiền thật tốt."Nguyễn Thanh Pháp nhấp một ngụm trà: "Có tiền đương nhiên tốt, chỉ là áp lực phải gánh cũng không bình thường."Triệu Dịch nâng ly trà che nửa mặt, gã bĩu môi, ghen ghét trong lòng không ngừng phóng ra."Bởi vì Trần đổng cũng không phải người bình thường, đương nhiên có thể thừa nhận áp lực không bình thường." Phong Hào đi trở lại ghế ngồi xuống, sau đó vừa nhìn bên ngoài vừa uống trà.Trợ lý đi vào nói với Nguyễn Thanh Pháp Ô Nạp Đằng tới, Nguyễn Thanh Pháp kêu trợ lý dẫn y tới phòng khách đối diện đợi."Mọi người tiếp tục nói chuyện, em đi nói mấy câu rồi trở lại." Nguyễn Thanh Pháp nói.Phong Hào và những người khác gật đầu.Nguyễn Thanh Pháp đi tới phòng khách đối diện, Ô Nạp Đằng đang đứng chờ cậu."Ngồi đi." Nguyễn Thanh Pháp vừa đi tới ghế giữa vừa nói.Ô Nạp Đằng ngồi xuống ghế bên trái."Kêu anh đến cũng không có chuyện gì, chính là muốn nói cho anh biết cái quán kia đưa cho anh, coi như là lời cảm ơn trước đó... trước đó để cho tôi có một nơi che gió che mưa." Nguyễn Thanh Pháp bình tĩnh nói.Ô Nạp Đằng lập tức từ chối: "Trước... trước đó tôi coi như là đồng lõa, chẳng những không sớm báo cảnh sát còn không hoàn thành được hứa hẹn của mình nên... là người hại sao tôi có thể yên tâm thoải mái nhận lời cảm ơn của cậu chứ?""Chuyện trước kia, tôi không muốn đi nói sâu thêm nữa, trong lòng tôi đương nhiên có một tiêu chuẩn để đo xem tôi có nên cảm ơn anh không." Nguyễn Thanh Pháp không đổi sắc nói: "Anh cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nhận là được, tôi muốn kết thúc tất cả trong quá khứ, coi như chuyện trước kia chưa từng phát sinh qua, cũng coi như tôi và anh cho tới nay chưa từng quen biết cũng chưa từng gặp qua.""Tôi, tôi muốn hỏi, cậu sống trong khe núi bao lâu?""Mười lăm năm.""Mười lăm năm!" Ô Nạp Đằng khiếp sợ nhìn Nguyễn Thanh Pháp, cảm giác tội lỗi càng thêm mãnh liệt, đời này y không thể tha thứ cho bản thân."Tôi không thể nhớ kỹ từng ngày, chỉ có thể nhớ mùa, tổng cộng là mười lăm cái mùa đông, trừ khi xuân hạ thu đông hỗn loạn, tuyết rơi hai lần một năm, không thì đúng là mười lăm năm." Nguyễn Thanh Pháp nói.Ô Nạp Đằng nghĩ, xuân hạ thu đông luân phiên sau có thể hỗn loạn được chứ, mười lăm năm đối với người bình thường đã là thời gian rất dài huống chi...Triệu Dịch ngẩng đầu nhìn phòng khách đối diện, cửa và cửa sổ phòng đối diện hoàn toàn mở ra, từ ngoài có thể thấy bên trong, gã thực sự rất ngạc nhiên, nghĩ Nguyễn Thanh Pháp cư nhiên to gan như vậy, trực tiếp mang tình nhân mờ ám tới đây.Triệu Dịch lấy điện thoại ra, mở camera không ngừng phóng to màn hình, chụp màn này xong nói không chừng sau này có thể có tác dụng.Phong Hào thấy động tác của gã, không vui hỏi: "Cậu làm gì vậy?"Triệu Dịch nhìn ánh mắt Phong Hào, yên lặng buông điện thoại xuống, mỉm cười nói: "Sân bên ngoài thật xinh đẹp, em chụp tấm hình làm hình nền.""Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu tốt nhất không nên đặt tâm tư nhỏ của cậu lên người chúng tôi, nhất là trên người Thanh Pháp, không thì cậu hối hận cũng không kịp." Phong Hào nhìn gã nói: "Chúng tôi không phải thằng ngu, không nhìn ra được cậu là hạng người gì, nếu cậu thành thật không làm gì, chúng tôi còn có thể khách khí, nếu dám làm vậy đừng trách chúng tôi không cho cậu thể diện."Triệu Dịch nhìn Phong Hào, lại nhìn những người khác, sau đó cúi đầu xuống, dáng vẻ ủy khuất vì bị xa lánh.Triệu Dịch trong nhóm người này, từ ban đầu đã không hợp, dù tính cách hay phong cách hương học đều giống với những đệ tử của Ôn Hữu Tâm, dù gã cố ngụy trang và che giấu cỡ nào cũng không gạt được ánh mắt nhóm Phong Hào, huống chi gã không che giấu được tốt lắm, đôi khi ánh mắt quá rõ ràng. Tôn Minh Uy là vì thiếu nhân tình người khác nên mới miễn cưỡng đồng ý nhận Triệu Dịch, chính ông thực ra cũng không vui, chỉ cần Triệu Dịch thực hiện bất kỳ hành động bất chính nào cũng sẽ trở thành lý do hủy bỏ tư cách đệ tử của Triệu Dịch.Triệu Dịch cũng biết suy nghĩ của Tôn Minh Uy nên vẫn luôn cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ, hôm nay chỉ chụp một tấm hình đã bị Phong Hào dạy dỗ một trận, trong lòng vô cùng ủy khuất. Nhưng làm đệ tử của Tôn Minh Uy có rất nhiều chỗ tốt, rất nhiều thứ đều là Nguyễn Thanh Pháp mang tới, dù thế nào gã cũng không thể bị hủy bỏ tư cách đệ tử Tôn Minh Uy được nên gã nhất định phải nhẫn.Nguyễn Thanh Pháp và Ô Nạp Đằng nói chuyện xong liền trở lại phòng khách đối diện, ngồi xuống tiếp tục uống trà nói chuyện với Phong Hào và những người khác, cậu đã sớm chú ý tới vẻ mặt Triệu Dịch có phần mất tự nhiên.Sau khi mọi người về nghỉ ngơi, thời điểm tiễn Phong Hào ra ngoài liền hỏi hắn mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì, Phong Hào kể hắn thấy Triệu Dịch chụp hình rồi bị hắn cảnh cáo cho Nguyễn Thanh Pháp."Tuy anh biết cậu ta không có đe dọa gì tới em nhưng giống như muỗi mùa hè, tuy không tạo thành tổn thương gì lớn nhưng vẫn luôn bay xung quanh, muốn cắn mình một cái, rất là đáng ghét." Phong Hào bĩu môi.Nguyễn Thanh Pháp cười: "Kệ cậu ta đi, nếu cậu ta không thay đổi tính cách, sớm muộn cũng tự hại chính mình, không liên quan gì tới chúng ta."Trước đó Nguyễn Thanh Pháp còn không đặt Trịnh Quân và Lâm Vũ trong mắt, hiện tại sao lại lo sợ vì một Triệu Dịch, thể xác và tinh thần hiện tại của cậu vô cùng thoải mái, những bóng ma đè nặng lòng cậu khiến cậu thở không nổi rốt cuộc đã biến mất, hiện tại tâm trạng của cậu vô cùng tốt, Triệu Dịch căn bản không ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu.Trong đồng lứa sẽ có lúc gặp phải những người tâm thuật bất chánh (không tốt) như Triệu Dịch, nếu Nguyễn Thanh Pháp đe dọa gã hay gì đó thì quá đơn giản dễ dàng nhưng người như vậy căn bản không đáng để cậu làm như vậy.Nguyễn Thanh Pháp từ ngày hôm sau bắt đầu mỗi ngày cùng Tôn Minh Uy và các đại sư đi mua hương liệu, những đệ tử xác định phải ra nước ngoài thi cũng đã đi huấn luyện. Bởi vì lần trước trường tìm người huấn luyện quá độc ác nên lần này rất nhiều người không muốn tham gia, vì vậy trống ra nhiều vị trí, cho những người vốn không có cơ hội nhận được cơ hội tham gia.Trường vẫn hy vọng Nguyễn Thanh Pháp có thể tham gia, cũng giữ tư cách dự thi cho cậu, trước khi bắt đầu thi đấu, cậu có thể quyết định tham gia cuộc thi bất cứ lúc nào, kêu cậu suy nghĩ lại.Sau khi chọn mua xong hết hương liệu, Nguyễn Thanh Pháp cũng bắt đầu nghiêm túc hưởng thụ kỳ nghỉ, cách mấy ngày Trần Đăng Dương sẽ lên máy bay trở về, cách mấy ngày lại về bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp cùng cậu nghỉ ngơi.Celsi và Kay video call với Nguyễn Thanh Pháp mấy lần, sau khi nghe cậu miêu tả nơi cậu đi nghỉ, trong lòng hai người sinh ra hiếu kỳ, vì vậy cùng tới quận Khúc Xa tìm Nguyễn Thanh Pháp.Nguyễn Thanh Pháp ở đại sảnh chờ họ, sau khi thấy họ đi vào liền đứng dậy đi tới chỗ họ."Các cậu thực sự đến a." Nguyễn Thanh Pháp mỉm cười."Bởi vì toàn bộ ngày nghỉ cậu luôn ở đây nên bọn tớ thật sự tò mò chỗ này có thật sự tốt như vậy không, đương nhiên phải đến xem." Celsi đè ngực dùng sức hô hấp: "Chỉ là cảnh vật nơi này tuy thật sự rất đẹp nhưng oxy ở đây hình như không đủ, hơi khó thở, tớ cảm thấy ngực hơi khó chịu.""Bởi vì ở đây là cao nguyên, chốc lát không thích ứng được là rất bình thường, tớ dẫn các cậu đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một đêm mai sẽ tốt hơn." Nguyễn Thanh Pháp dẫn họ đi ra ngoài, quay đầu hỏi Kay: " Cậu có thấy khó chịu không.""Không có." Kay lắc đầu: "Tớ hô hấp rất thông thuận, cũng không cảm thấy khó chịu, hơn nữa không khí nơi này thực sự vô cùng trong lành, trong không khí còn có mùi cây cối, ngửi vô cùng dễ chịu.""Xem ra cơ thể cậu khôi phục rất tốt." Nguyễn Thanh Pháp cười nói."Ừm." Kay gật đầu: "Mỗi ngày tớ đều đúng giờ uống thuốc cậu đưa, tuy mỗi lần uống xong thì miệng vô cùng đắng nhưng hiệu quả thực sự rất tốt, mỗi lần kiểm tra cơ thể bác sĩ cũng nói tớ khôi phục rất nhanh.""Có nghe không?" Nguyễn Thanh Pháp quay đầu nói với Celsi: "Cậu cũng nên bắt đầu nghĩ tới chuyện dưỡng sinh (dưỡng thân thể) đi, không chú ý chăm sóc cơ thể, thể lực sẽ nhanh chóng sụt giảm, tớ biết đối với cậu mà nói kiểm soát hoàn toàn là không thể nhưng ít nhất phải tiết chế lại.""Hiện tại bắt đầu tiết chế là còn quá sớm với tớ." Celsi cười nói: "Nếu kiềm chế hưởng lạc (thú vui) có thể sống tới 80 tuổi vậy tớ thà mặc sức phóng túng hưởng thụ, chỉ sống tới 40 tuổi là đủ rồi."Nguyễn Thanh Pháp sửng sốt, tuy Celsi nhìn qua như đang nói giỡn vậy nhưng Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy cậu tựa hồ thực sự muốn như vậy, cậu không muốn sống tới hơn 40 tuổi.Nguyễn Thanh Pháp sắp xếp Celsi và Kay vào viện của cậu và Trần Đăng Dương, dù sao phòng trống rất nhiều, để bọn họ ở trong cùng một viện như vậy thuận tiện hơn.Bởi vì cơ thể chưa thích ứng nên sau khi ăn cơm tối xong, Celsi đã sớm về ngủ, còn Kay thấy đứa nhỏ là ôm không muốn buông.Vì ngủ sớm nên sáng hôm sau thức dậy cũng sớm, Celsi đi ra khỏi phòng, đứng trong hành lang hít sâu một hơi, sau đó duỗi người, ngủ cả đêm, tinh thần cậu đã tốt hơn rất nhiều, ngực không còn khó chịu, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều.Celsi thấy dường như có bóng người sau cửa sổ căn phòng của Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương ở phía đối diện, dùng thanh âm bình thường kêu lên: "Thanh Pháp, cậu tỉnh chưa."Thời điểm Celsi ra khỏi phòng Nguyễn Thanh Pháp đã thấy cậu, Celsi vừa gọi cậu lập tức khẩn trương tới cứng người, sau đó mở cửa sổ ra chút, la lên: "Tớ đã dậy giờ phải đi rửa mặt, cậu đi xem Kay tỉnh chưa, chúng ta sẽ ăn sáng cùng nhau sau.""Được." Celsi xoay người vào phòng rửa mặt, định sau khi rửa mặt xong thì đi xem Kay tỉnh chưa.Nguyễn Thanh Pháp đóng cửa sổ, thúc giục: "Nhanh lên, Celsi bọn họ đều đã dậy rồi."Trần Đăng Dương ôm cậu từ phía sau, cúi đầu hôn lên gò má cậu.
Đứa nhỏ kêu lên, như đang oán giận Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương lén đi ra ngoài còn không dẫn mình theo.Nguyễn Thanh Pháp cười cười hôn lên gương mặt mềm mại của đứa con, trong lòng nghĩ, từ hôm nay trở đi chúng ta không còn đau khổ, không khổ sở, không cần nhớ tới quá khứ, cứ như vậy sống hạnh phúc.Nguyễn Thanh Pháp quay đầu nhìn Trần Đăng Dương, Trần Đăng Dương thấy ánh mắt của Nguyễn Thanh Pháp liền đi tới bên cạnh cậu, hôn cậu.Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn hai người, đưa ra bàn tay nhỏ mập mạp, muốn đặt ngón tay vào miệng họ.Sau khi ăn cơm trưa xong Phong Hào và những người khác tìm Nguyễn Thanh Pháp nói chuyện, Nguyễn Thanh Pháp kêu người dẫn họ tới phòng khách lầu một ngồi, dỗ đứa nhỏ ngủ xong mới xuống lầu gặp họ."Chỗ này thật tốt." Phong Hào đứng ở cửa nhìn nước chảy núi đá, kỳ hoa dị thảo trong sân bên kia nói: "Nhìn mỹ cảnh nhã trí như vậy, anh cũng không nhịn được tức giận muốn nói một câu, có tiền thật tốt."Nguyễn Thanh Pháp nhấp một ngụm trà: "Có tiền đương nhiên tốt, chỉ là áp lực phải gánh cũng không bình thường."Triệu Dịch nâng ly trà che nửa mặt, gã bĩu môi, ghen ghét trong lòng không ngừng phóng ra."Bởi vì Trần đổng cũng không phải người bình thường, đương nhiên có thể thừa nhận áp lực không bình thường." Phong Hào đi trở lại ghế ngồi xuống, sau đó vừa nhìn bên ngoài vừa uống trà.Trợ lý đi vào nói với Nguyễn Thanh Pháp Ô Nạp Đằng tới, Nguyễn Thanh Pháp kêu trợ lý dẫn y tới phòng khách đối diện đợi."Mọi người tiếp tục nói chuyện, em đi nói mấy câu rồi trở lại." Nguyễn Thanh Pháp nói.Phong Hào và những người khác gật đầu.Nguyễn Thanh Pháp đi tới phòng khách đối diện, Ô Nạp Đằng đang đứng chờ cậu."Ngồi đi." Nguyễn Thanh Pháp vừa đi tới ghế giữa vừa nói.Ô Nạp Đằng ngồi xuống ghế bên trái."Kêu anh đến cũng không có chuyện gì, chính là muốn nói cho anh biết cái quán kia đưa cho anh, coi như là lời cảm ơn trước đó... trước đó để cho tôi có một nơi che gió che mưa." Nguyễn Thanh Pháp bình tĩnh nói.Ô Nạp Đằng lập tức từ chối: "Trước... trước đó tôi coi như là đồng lõa, chẳng những không sớm báo cảnh sát còn không hoàn thành được hứa hẹn của mình nên... là người hại sao tôi có thể yên tâm thoải mái nhận lời cảm ơn của cậu chứ?""Chuyện trước kia, tôi không muốn đi nói sâu thêm nữa, trong lòng tôi đương nhiên có một tiêu chuẩn để đo xem tôi có nên cảm ơn anh không." Nguyễn Thanh Pháp không đổi sắc nói: "Anh cũng không cần nghĩ quá nhiều, chỉ cần nhận là được, tôi muốn kết thúc tất cả trong quá khứ, coi như chuyện trước kia chưa từng phát sinh qua, cũng coi như tôi và anh cho tới nay chưa từng quen biết cũng chưa từng gặp qua.""Tôi, tôi muốn hỏi, cậu sống trong khe núi bao lâu?""Mười lăm năm.""Mười lăm năm!" Ô Nạp Đằng khiếp sợ nhìn Nguyễn Thanh Pháp, cảm giác tội lỗi càng thêm mãnh liệt, đời này y không thể tha thứ cho bản thân."Tôi không thể nhớ kỹ từng ngày, chỉ có thể nhớ mùa, tổng cộng là mười lăm cái mùa đông, trừ khi xuân hạ thu đông hỗn loạn, tuyết rơi hai lần một năm, không thì đúng là mười lăm năm." Nguyễn Thanh Pháp nói.Ô Nạp Đằng nghĩ, xuân hạ thu đông luân phiên sau có thể hỗn loạn được chứ, mười lăm năm đối với người bình thường đã là thời gian rất dài huống chi...Triệu Dịch ngẩng đầu nhìn phòng khách đối diện, cửa và cửa sổ phòng đối diện hoàn toàn mở ra, từ ngoài có thể thấy bên trong, gã thực sự rất ngạc nhiên, nghĩ Nguyễn Thanh Pháp cư nhiên to gan như vậy, trực tiếp mang tình nhân mờ ám tới đây.Triệu Dịch lấy điện thoại ra, mở camera không ngừng phóng to màn hình, chụp màn này xong nói không chừng sau này có thể có tác dụng.Phong Hào thấy động tác của gã, không vui hỏi: "Cậu làm gì vậy?"Triệu Dịch nhìn ánh mắt Phong Hào, yên lặng buông điện thoại xuống, mỉm cười nói: "Sân bên ngoài thật xinh đẹp, em chụp tấm hình làm hình nền.""Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu, cậu tốt nhất không nên đặt tâm tư nhỏ của cậu lên người chúng tôi, nhất là trên người Thanh Pháp, không thì cậu hối hận cũng không kịp." Phong Hào nhìn gã nói: "Chúng tôi không phải thằng ngu, không nhìn ra được cậu là hạng người gì, nếu cậu thành thật không làm gì, chúng tôi còn có thể khách khí, nếu dám làm vậy đừng trách chúng tôi không cho cậu thể diện."Triệu Dịch nhìn Phong Hào, lại nhìn những người khác, sau đó cúi đầu xuống, dáng vẻ ủy khuất vì bị xa lánh.Triệu Dịch trong nhóm người này, từ ban đầu đã không hợp, dù tính cách hay phong cách hương học đều giống với những đệ tử của Ôn Hữu Tâm, dù gã cố ngụy trang và che giấu cỡ nào cũng không gạt được ánh mắt nhóm Phong Hào, huống chi gã không che giấu được tốt lắm, đôi khi ánh mắt quá rõ ràng. Tôn Minh Uy là vì thiếu nhân tình người khác nên mới miễn cưỡng đồng ý nhận Triệu Dịch, chính ông thực ra cũng không vui, chỉ cần Triệu Dịch thực hiện bất kỳ hành động bất chính nào cũng sẽ trở thành lý do hủy bỏ tư cách đệ tử của Triệu Dịch.Triệu Dịch cũng biết suy nghĩ của Tôn Minh Uy nên vẫn luôn cẩn thận không dám hành động thiếu suy nghĩ, hôm nay chỉ chụp một tấm hình đã bị Phong Hào dạy dỗ một trận, trong lòng vô cùng ủy khuất. Nhưng làm đệ tử của Tôn Minh Uy có rất nhiều chỗ tốt, rất nhiều thứ đều là Nguyễn Thanh Pháp mang tới, dù thế nào gã cũng không thể bị hủy bỏ tư cách đệ tử Tôn Minh Uy được nên gã nhất định phải nhẫn.Nguyễn Thanh Pháp và Ô Nạp Đằng nói chuyện xong liền trở lại phòng khách đối diện, ngồi xuống tiếp tục uống trà nói chuyện với Phong Hào và những người khác, cậu đã sớm chú ý tới vẻ mặt Triệu Dịch có phần mất tự nhiên.Sau khi mọi người về nghỉ ngơi, thời điểm tiễn Phong Hào ra ngoài liền hỏi hắn mới vừa rồi là xảy ra chuyện gì, Phong Hào kể hắn thấy Triệu Dịch chụp hình rồi bị hắn cảnh cáo cho Nguyễn Thanh Pháp."Tuy anh biết cậu ta không có đe dọa gì tới em nhưng giống như muỗi mùa hè, tuy không tạo thành tổn thương gì lớn nhưng vẫn luôn bay xung quanh, muốn cắn mình một cái, rất là đáng ghét." Phong Hào bĩu môi.Nguyễn Thanh Pháp cười: "Kệ cậu ta đi, nếu cậu ta không thay đổi tính cách, sớm muộn cũng tự hại chính mình, không liên quan gì tới chúng ta."Trước đó Nguyễn Thanh Pháp còn không đặt Trịnh Quân và Lâm Vũ trong mắt, hiện tại sao lại lo sợ vì một Triệu Dịch, thể xác và tinh thần hiện tại của cậu vô cùng thoải mái, những bóng ma đè nặng lòng cậu khiến cậu thở không nổi rốt cuộc đã biến mất, hiện tại tâm trạng của cậu vô cùng tốt, Triệu Dịch căn bản không ảnh hưởng tới tâm trạng của cậu.Trong đồng lứa sẽ có lúc gặp phải những người tâm thuật bất chánh (không tốt) như Triệu Dịch, nếu Nguyễn Thanh Pháp đe dọa gã hay gì đó thì quá đơn giản dễ dàng nhưng người như vậy căn bản không đáng để cậu làm như vậy.Nguyễn Thanh Pháp từ ngày hôm sau bắt đầu mỗi ngày cùng Tôn Minh Uy và các đại sư đi mua hương liệu, những đệ tử xác định phải ra nước ngoài thi cũng đã đi huấn luyện. Bởi vì lần trước trường tìm người huấn luyện quá độc ác nên lần này rất nhiều người không muốn tham gia, vì vậy trống ra nhiều vị trí, cho những người vốn không có cơ hội nhận được cơ hội tham gia.Trường vẫn hy vọng Nguyễn Thanh Pháp có thể tham gia, cũng giữ tư cách dự thi cho cậu, trước khi bắt đầu thi đấu, cậu có thể quyết định tham gia cuộc thi bất cứ lúc nào, kêu cậu suy nghĩ lại.Sau khi chọn mua xong hết hương liệu, Nguyễn Thanh Pháp cũng bắt đầu nghiêm túc hưởng thụ kỳ nghỉ, cách mấy ngày Trần Đăng Dương sẽ lên máy bay trở về, cách mấy ngày lại về bên cạnh Nguyễn Thanh Pháp cùng cậu nghỉ ngơi.Celsi và Kay video call với Nguyễn Thanh Pháp mấy lần, sau khi nghe cậu miêu tả nơi cậu đi nghỉ, trong lòng hai người sinh ra hiếu kỳ, vì vậy cùng tới quận Khúc Xa tìm Nguyễn Thanh Pháp.Nguyễn Thanh Pháp ở đại sảnh chờ họ, sau khi thấy họ đi vào liền đứng dậy đi tới chỗ họ."Các cậu thực sự đến a." Nguyễn Thanh Pháp mỉm cười."Bởi vì toàn bộ ngày nghỉ cậu luôn ở đây nên bọn tớ thật sự tò mò chỗ này có thật sự tốt như vậy không, đương nhiên phải đến xem." Celsi đè ngực dùng sức hô hấp: "Chỉ là cảnh vật nơi này tuy thật sự rất đẹp nhưng oxy ở đây hình như không đủ, hơi khó thở, tớ cảm thấy ngực hơi khó chịu.""Bởi vì ở đây là cao nguyên, chốc lát không thích ứng được là rất bình thường, tớ dẫn các cậu đi nghỉ ngơi, nghỉ ngơi một đêm mai sẽ tốt hơn." Nguyễn Thanh Pháp dẫn họ đi ra ngoài, quay đầu hỏi Kay: " Cậu có thấy khó chịu không.""Không có." Kay lắc đầu: "Tớ hô hấp rất thông thuận, cũng không cảm thấy khó chịu, hơn nữa không khí nơi này thực sự vô cùng trong lành, trong không khí còn có mùi cây cối, ngửi vô cùng dễ chịu.""Xem ra cơ thể cậu khôi phục rất tốt." Nguyễn Thanh Pháp cười nói."Ừm." Kay gật đầu: "Mỗi ngày tớ đều đúng giờ uống thuốc cậu đưa, tuy mỗi lần uống xong thì miệng vô cùng đắng nhưng hiệu quả thực sự rất tốt, mỗi lần kiểm tra cơ thể bác sĩ cũng nói tớ khôi phục rất nhanh.""Có nghe không?" Nguyễn Thanh Pháp quay đầu nói với Celsi: "Cậu cũng nên bắt đầu nghĩ tới chuyện dưỡng sinh (dưỡng thân thể) đi, không chú ý chăm sóc cơ thể, thể lực sẽ nhanh chóng sụt giảm, tớ biết đối với cậu mà nói kiểm soát hoàn toàn là không thể nhưng ít nhất phải tiết chế lại.""Hiện tại bắt đầu tiết chế là còn quá sớm với tớ." Celsi cười nói: "Nếu kiềm chế hưởng lạc (thú vui) có thể sống tới 80 tuổi vậy tớ thà mặc sức phóng túng hưởng thụ, chỉ sống tới 40 tuổi là đủ rồi."Nguyễn Thanh Pháp sửng sốt, tuy Celsi nhìn qua như đang nói giỡn vậy nhưng Nguyễn Thanh Pháp cảm thấy cậu tựa hồ thực sự muốn như vậy, cậu không muốn sống tới hơn 40 tuổi.Nguyễn Thanh Pháp sắp xếp Celsi và Kay vào viện của cậu và Trần Đăng Dương, dù sao phòng trống rất nhiều, để bọn họ ở trong cùng một viện như vậy thuận tiện hơn.Bởi vì cơ thể chưa thích ứng nên sau khi ăn cơm tối xong, Celsi đã sớm về ngủ, còn Kay thấy đứa nhỏ là ôm không muốn buông.Vì ngủ sớm nên sáng hôm sau thức dậy cũng sớm, Celsi đi ra khỏi phòng, đứng trong hành lang hít sâu một hơi, sau đó duỗi người, ngủ cả đêm, tinh thần cậu đã tốt hơn rất nhiều, ngực không còn khó chịu, hô hấp cũng thông thuận hơn nhiều.Celsi thấy dường như có bóng người sau cửa sổ căn phòng của Nguyễn Thanh Pháp và Trần Đăng Dương ở phía đối diện, dùng thanh âm bình thường kêu lên: "Thanh Pháp, cậu tỉnh chưa."Thời điểm Celsi ra khỏi phòng Nguyễn Thanh Pháp đã thấy cậu, Celsi vừa gọi cậu lập tức khẩn trương tới cứng người, sau đó mở cửa sổ ra chút, la lên: "Tớ đã dậy giờ phải đi rửa mặt, cậu đi xem Kay tỉnh chưa, chúng ta sẽ ăn sáng cùng nhau sau.""Được." Celsi xoay người vào phòng rửa mặt, định sau khi rửa mặt xong thì đi xem Kay tỉnh chưa.Nguyễn Thanh Pháp đóng cửa sổ, thúc giục: "Nhanh lên, Celsi bọn họ đều đã dậy rồi."Trần Đăng Dương ôm cậu từ phía sau, cúi đầu hôn lên gò má cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co