Truyen3h.Co

Duongkieu Nang

Buổi chiều tà, ánh nắng nhẹ nhàng chiếu qua cửa sổ lớn, làm không gian trong phòng làm việc của Trần Đăng Dương tràn ngập ánh vàng ấm áp như mật ong. Ánh sáng nhạt nhòa tạo nên hình ảnh của những chiếc lá cây đan xen nhau, lắc lư trong gió nhẹ. Trong khoảnh khắc này, không gian làm việc rộng lớn bỗng trở nên thư giãn đến lạ kỳ, nhưng Trần Đăng Dương lại không thể nào tập trung được.

Anh ngồi ở ghế da xoay, một tay chống cằm, tay còn lại lướt chuột qua màn hình laptop với hàng loạt các con số và dữ liệu đang nhảy múa trước mắt. Anh đã từng là một người cực kỳ quyết đoán, cực kỳ nhanh nhạy trong công việc, nhưng hôm nay thì hoàn toàn ngược lại.

Mắt anh vô thức dừng lại ở một khoảng không trên màn hình, trống rỗng, như thể tâm trí anh cũng đang lạc trôi đâu đó.

"Rốt cuộc mình đang nghĩ gì vậy?" Anh tự lẩm bẩm, giọng nhỏ nhẹ như đang trách móc bản thân, nhưng lại không thể xua tan hình ảnh vừa nảy sinh trong tâm trí mình.

Ánh mắt anh bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của Thanh Pháp - người thư ký nhỏ vừa mới vào công ty hôm qua. Ánh mắt nâu trong veo như ly trà sữa ngọt ngào, đôi môi mềm mại, dáng người nhỏ nhắn nhưng đầy sức sống. Anh không thể quên được nụ cười nhẹ nhàng và tự nhiên của cậu khi chào hỏi anh lần đầu tiên. Cảm giác ấy như một đợt sóng bất ngờ, đánh thức trong lòng anh thứ gì đó mới mẻ, không rõ tên gọi.

Anh đẩy nhẹ màn hình laptop ra xa, cố gắng tập trung vào công việc nhưng hình ảnh ấy vẫn như bóng ma, không thể nào rời khỏi tâm trí anh.

"Thôi không nghĩ nữa," anh thầm nhủ, nhưng đôi mắt lại không thể rời khỏi khoảng không vô hình trên màn hình.

---

Thanh Pháp ngồi tại bàn làm việc nhỏ của mình, xung quanh là các giấy tờ, công việc và những tài liệu vừa được giao. Không gian làm việc không lớn nhưng cũng đủ ấm áp và chuyên nghiệp. Cậu chăm chú lật từng trang giấy, đôi tay mân mê chiếc bút, miệng lẩm bẩm từng con số và thông tin, cố gắng tập trung hết mức vào công việc. Nhưng lòng cậu thì lại hoàn toàn không thể tập trung.

Thanh Pháp cảm thấy bản thân như đang ở trong một thế giới lạ lẫm, một thế giới mới mà cậu không biết phải làm sao để vượt qua. Cậu không ngừng nghĩ về buổi sáng hôm qua, về ánh mắt và nụ cười của anh sếp mới, Trần Đăng Dương.

"Anh ấy thật sự rất đẹp... và quyến rũ," cậu thầm thì trong lòng, đôi tay run run lật tờ giấy tiếp theo.

Những cảm giác này không phải lần đầu tiên cậu trải qua. Thanh Pháp đã từng biết cảm giác rung động khi gặp ai đó thu hút, nhưng chưa bao giờ nó lại mạnh mẽ như bây giờ. Anh sếp mới này, với sự tự tin, lịch lãm và phong thái đĩnh đạc, đang khiến tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Thanh Pháp lắc đầu, cố gắng đuổi những suy nghĩ ấy ra khỏi tâm trí. Cậu tự trách bản thân vì sao lại quá dễ dàng bị cuốn vào cảm xúc như vậy.

"Không được... mình phải tập trung vào công việc," cậu thì thầm, giọng mình như một lời tự an ủi bản thân.

Nhưng điều đó là không thể.

Tâm trí của cậu tiếp tục quay trở lại hình ảnh Trần Đăng Dương - người đàn ông với vẻ đẹp đầy bí ẩn, ánh mắt như đêm sâu thẳm, dường như có thể nhìn thấu tâm can người khác. Cậu biết rằng mình có thể sẽ không thể vượt qua được sức hút của anh, nhưng cậu không biết làm thế nào để ngăn mình cứ nghĩ về anh như thế.

Cậu biết mình là người nhút nhát, đôi khi quá lo lắng và dễ e ngại trước mọi thứ. Nhưng lần này, cậu không thể phủ nhận. Cậu thích anh. Không chỉ là thích một cách bình thường mà còn như một cơn say đắm không lối thoát.

---

Tiếng chuông vang lên như một lời nhắc nhở. Đăng Dương giật mình, ánh mắt chuyển về phía cửa phòng làm việc. Hình ảnh Thanh Pháp xuất hiện trong đầu anh một lần nữa, và bản thân anh cũng không biết tại sao lại không thể đẩy hình ảnh đó ra khỏi tâm trí mình.

Anh ra hiệu cho cậu vào phòng làm việc.

Thanh Pháp đẩy nhẹ cửa và bước vào với tập báo cáo trong tay, dáng vẻ lịch sự và chỉn chu như thường lệ. Cậu cúi đầu, giọng nhỏ nhẹ và có phần lo lắng.

"Anh Dương, tôi đã hoàn thành xong báo cáo. Đây là thông tin đầy đủ và cập nhật nhất," giọng của cậu vang lên trong không gian trang nghiêm, nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân trong gió.

Trần Đăng Dương ngẩng đầu lên, đôi mắt đen như mực nhìn thẳng về phía cậu. Một cảm giác ấm áp và dễ chịu tràn ngập trong lòng anh khi nhìn thấy cậu. Anh không thể không thừa nhận rằng hình ảnh của Thanh Pháp thực sự có sức cuốn hút khó tả.

"Rất nhanh. Cậu làm tốt lắm," anh nói, giọng đều đều nhưng vẫn chứa đầy sự khen ngợi.

Nghe được lời khen từ anh, đôi tai Thanh Pháp đỏ ửng. Cậu vội cúi đầu, lòng như có hàng ngàn cảm xúc lướt qua.

"Vâng... tôi sẽ cố gắng nhiều hơn," cậu đáp nhỏ, đôi tay run run khi cầm tờ giấy.

Không khí giữa hai người dần lắng xuống, nhưng trong lòng cả hai đều đang tự đấu tranh với cảm xúc của mình.

Câu chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, và cả hai đang bước vào một hành trình đầy cảm xúc mà cả hai chưa thể lường trước...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co