Edit Beta Sau Khi Thong Dong Voi Su De Dien Ta Tro Thanh My Nhan Van Nguoi Me
Chương 174. Khiến ta phải nểEdit + beta: IrisSau khi đi vào nhà bếp, mọi người nhìn bệ bếp nồng nặc mùi khói lửa, còn có tro bụi bên bệ bếp rơi đầy trên sàn nhà, và trên cổ tay áo Tần Giác dính chút tro bụi, trong lúc nhất thời lại không biết nên nói gì.Đây là... Tông chủ mới nhậm chức của Đạo Tông?Khác hoàn toàn với tưởng tượng của bọn họ luôn á.Chưởng môn Cửu Trọng Thiên nhìn y, rồi xoay đầu nhìn người trẻ tuổi đang tắm nắng trong sân, vẻ mặt tức khắc trở nên phức tạp.Tần Giác không rảnh quan tâm bọn họ đang nghĩ cái gì, rút dao phay ra chặt thịt gà, trong tiếng dao thớt, y mất kiên nhẫn liếc nhìn mọi người một cái:"Có chuyện gì, nói đi."Mọi người như người mới tỉnh mộng, ồn ào nói."Chẳng hay tên húy của Tần tiểu hữu là gì?"Tần Giác không nhìn bọn họ, vừa cắt thịt gà xong thì rắc muối viên vào nồi rồi đổ nước vào hấp, vừa nói tên của mình ra."Song ngọc thành giác, tên hay." Có người khen, "Đây là tên tự của Tần tiểu hữu sao?"Tần Giác ngẩng đầu nhìn người đang nói chuyện một cái, đôi mắt sâu thẳm: "Không phải."Người nọ cười xấu hổ: "Vậy à, thế không biết Tần tiểu hữu...""Không có tự." Tần Giác ngắt lời hắn, "Nếu các ngươi đến đây chỉ để hỏi mấy chuyện lặt vặt này thì nhanh đi về đi."Mọi người tức khắc im lặng, đều nhìn thấy vẻ xấu hổ trên mặt nhau.Mỗi một người ở đây đều là người lớn tuổi, trước kia làm gì có chuyện bị người trẻ tuổi mắng bao giờ?Chưởng môn Cửu Trọng Thiên ho khan hai tiếng: "Haizz, người trẻ tuổi đúng là nóng nảy, đều như nhau cả, không điên cuồng thì sao có thể là người trẻ tuổi?"Hắn xua tay một tông chủ bên cạnh đang định vỗ vai hắn, giọng điệu nghiêm túc lên:"Chúng ta chỉ muốn hỏi một chút, trước giờ khi Đạo Tông đổi chủ đều cần cử hành điển lễ, không biết Tần tông chủ định tổ chức vào khi nào, chúng ta cũng có thể đến chung vui ủng hộ."Tần Giác thu lại vẻ mặt mất kiên nhẫn, y mím môi, nhìn về phía bọn họ.Ngay khi mọi người cho rằng y sắp trả lời, Tần Giác dời tầm mắt: "Ta phải hỏi sư huynh trước đã."Mọi người: "..."Suýt nữa quên mất thằng nhóc này bị phu quản nghiêm.Sau lưng có người cười "xì" một tiếng.Tần Giác nghe thấy, nhìn ra phía sau với ánh mắt sâu xa.Ngay lúc này, thịt gà hấp đã chín, Tần Giác thêm thịt gà vào cháo, sau khi do dự một lúc lâu mới bỏ thêm chút gia vị vào trong chén, rồi bưng chén cháo ra ngoài.Mấy người đang đứng ở cửa bếp đồng loạt lui về sau.Tần Giác đi đến bên cạnh Quý Từ, đẩy nhẹ vai anh.Quý Từ đang ngủ mơ thấy mình và Tần Giác đang trồng rau ở ruộng, kết quả đang trồng thì thấy một tảng đá tinh muốn lấy hết đồ ăn của bọn họ, có đuổi thế nào cũng không chịu đi.Anh đang suy nghĩ xem nên làm cách gì để khiến hầu ca chui ra khỏi tảng đá, chưa nghĩ xong thì đã bị Tần Giác lay tỉnh.Quý Từ vừa tỉnh ngủ nên vẫn chưa tỉnh táo lại, trong cơn mơ màng thì nhìn thấy một khuôn mặt mơ hồ, vừa mở miệng đã gọi: "Hầu ca?"Tần Giác: "...""Không phải hầu ca." Y dìu Quý Từ ngồi dậy, thổi nguội từng muỗng cháo, sau đó đút vào miệng Quý Từ.Quý Từ không cần phải cử động, vẻ mặt mệt mỏi, cụp mắt đếm tóc Tần Giác.Không biết thời gian đã trôi qua được bao lâu, chén cháo đã sắp hết, Tần Giác nhìn Quý Từ đang buồn ngủ, giọng bình tĩnh: "Dạo gần đây huynh cứ mệt mỏi như vậy là do mang thai à?"Quý Từ: "...?"Anh lập tức tỉnh ngủ, nói một cách cảnh giác: "Đệ lại nói bậy cái gì vậy?"Tần Giác cười khẽ: "Bây giờ tỉnh rồi."Quý Từ: "..."Anh cười mắng một tiếng: "Ta tỉnh cái đầu đệ á."Nói xong thì ngồi thẳng lưng: "Nói đi, đánh thức ta dậy để làm gì?"Quý Từ chỉ tay vào những thủ lĩnh đầu não của tiên gia ở cách đó không xa, cười nói: "Không chiêu đãi khách hả?"Tần Giác không thèm quay đầu lại: "Bọn họ hỏi ta khi nào thì tổ chức nghi thức đổi chủ của Đạo Tông."Tại sao lại hỏi anh chuyện này? Quý Từ nghịch ống tay áo đang rũ xuống của Tần Giác, nghe vậy thì suy nghĩ một chút rồi nói: "Nửa tháng sau đi, lúc đó chắc tuyết cũng ngừng rơi rồi."Nghe vậy, Tần Giác nghiêm túc gật đầu: "Được."Nói xong, y quay đầu lại: "Phu nhân của ta nói nửa tháng đầu xuân sẽ tổ chức."Quý Từ không thở được, suýt nữa tự sặc chết.Đệt, phu nhân là cái gì?Tần Giác đệ có biết xấu hổ hay không? Ở đây còn có người khác đấy!Vấn đề là những người khác không hề nhận ra có chỗ nào đó không ổn, sau khi nhận được đáp án thì gật đầu, bắt đầu nịnh nọt."Nửa tháng sau, nửa tháng sau thì tốt, vừa hay là đầu xuân, nhiệt độ dễ chịu, đường đi cũng thuận lợi.""Đúng vậy, ngụ ý rất hay.""Thế thì quyết định vậy đi, nửa tháng sau chúng ta chắc chắn sẽ đến tham gia ủng hộ."Tần Giác khẽ gật đầu: "Cảm ơn."Mọi người thở phào nhẹ nhõm, trò chuyện thêm một lúc thì rời đi. Sau khi cửa sân được đóng lại, Quý Từ chậm rãi nhìn Tần Giác, tự chỉ vào mình: "Ta, phu nhân của đệ?"Dưới ánh nắng mùa đông dịu nhẹ, lông mi của Quý Từ nhỏ dài, làn da trắng như sứ, biểu cảm nửa trêu chọc nửa trách móc, khiến khuôn mặt của anh trở nên hiếu động hơn không ít. Trong mắt Tần Giác tràn ngập ý cười, y nghiêng người hôn lên môi anh, dịu dàng nói:"Ta là phu nhân của huynh."—Đại điển đổi chủ của Đạo Tông sẽ được tổ chức vào nửa tháng sau. Thời gian cụ thể vẫn chưa được công bố, nhưng các đại tông môn đã bắt đầu chuẩn bị.Đầu tiên là chọn những đệ tử giỏi nhất để đại diện tông môn đến tham dự, sau đó là chuẩn bị vàng bạc châu báu để dâng lên. Cùng với tin tức đại điển đổi chủ của Đạo Tông được truyền ra, còn có một tin khác cũng được lan truyền, đó là tông chủ mới của Đạo Tông thật ra là một người bị phu quản nghiêm.Dưa này vẫn chín.Một số người có ý tốt đã hối lộ các đệ tử của Đạo Tông, muốn đào được tin tức về tông chủ mới và tông chủ phu nhân của y từ miệng bọn họ.*Tác giả ghi là người có ý tốt thật đó, không phải mình ghi nhầm đâu.Đáng tiếc miệng của các đệ tử Đạo Tông này rất chặt, có đưa quà gì cũng không nhận, vừa nghe hỏi về tông chủ là lập tức trở mặt.Tu Chân giới không nhận được bất kỳ thông tin hữu ích nào, thậm chí cả tiểu thuyết cũng hoàn toàn là bịa đặt. Thân phận đạo lữ của tông chủ mới của Đạo Tông cũng thay đổi xoành xoạch trong tiểu thuyết.Hôm nay anh là quý tộc danh môn trời quang trăng sáng, ngày mai là tiểu quan đáng thương ở Tần Lâu và Sở Quán.Tóm lại, thân phận thay đổi theo từng ngày, mà nội dung cũng không đàng hoàng lắm.Cũng có người biết chuyện, nói với mọi người rằng phu nhân của tông chủ không phải là người không đàng hoàng, mà là sư huynh của tông chủ.Nhưng không ai lắng nghe cả. Suy cho cùng, thân phận sư huynh không sinh động kích thích như những thân phận được miêu tả trong tiểu thuyết.Nhưng tất cả những chuyện này đều diễn ra trong tương lai......."Ê, sao ta lại không biết ngươi còn là người đứng đầu bảng ở quán nam phong?"Trương Thiệu Viễn lật xem tiểu thuyết hắn mua được dưới chân núi, hắn đọc vui đến mức đọc lớn thành tiếng:"... Chỉ thấy tiểu quan kia lập tức đỏ mặt, đôi bàn tay thon dài như ngọc đặt lên ngực Tần tông chủ, đôi mắt xinh đẹp tràn ngập hy vọng nhìn về phía y, vẻ mặt đau buồn thê thảm gọi tên húy của Tần tông chủ.""Nhiệt độ trong phòng đột nhiên tăng cao, Tần tông chủ nhìn báu vật trước mặt, cuối cùng không khống chế được thân... Thân... Ha ha ha ha ha ha ha!"Trương Thiệu Viễn lật tiểu thuyết: "Điên loan đảo phượng xuyên suốt mười trang, Quý tiểu hữu, sư đệ của ngươi được đấy."Quý Từ hừ một tiếng, cướp cuốn tiểu thuyết trong tay hắn:"Sư đệ của ta mà, sao có thể không được?""Vả lại, với vẻ ngoài của tiểu gia, làm người đứng đầu bảng quán nam phong thì đã làm sao? Có gì đáng ngạc nhiên chứ?"Trương Thiệu Viễn lắc đầu: "Quý huynh, da mặt của ngươi thật sự khiến ta phải nể."Quý Từ khiêm tốn nói: "Như nhau, như nhau thôi.""Hành vi viết truyện người lớn về ta và sư đệ ta của ngươi cũng khiến ta phải nể."🌞🌞🌞🌞🌞Chương 175. Ta đâu có quyến rũ thiếu nam ngây thơEdit + beta: Iris"... Vậy là, ngươi đã có quan hệ kia với Tần Giác?"Đường Tử Thần đầy vẻ thất vọng.Quý Từ nhích lại gần hắn, khóe môi nhếch lên: "Vậy ngươi nghĩ là gì?"Do anh đột nhiên đến gần, Đường Tử Thần rùng mình sợ hãi, lui về sau hai bước.Sau khi phản ứng lại, hắn hẹn quá hóa giận vì hành động hèn nhát của mình nên mắng:"Ngươi đã có phu quân rồi mà còn đến gần ta như vậy làm gì! Không biết liêm sỉ!"Đó là những gì hắn nói. Quý Từ cười hai tiếng: "Ta đã có phu quân nên không thể tiếp xúc bình thường với các người được đúng không? Làm gì có đạo lý này."Anh liếc nhìn Đường Tử Thần từ trên xuống dưới một lúc rồi nói: "Nhưng mà, ngươi thế này, cho dù ta muốn đến gần ngươi thì cũng không muốn ăn."Vừa dứt lời, Đường Tử Thần tức đến nhảy dựng: "Ánh mắt ngươi kiểu gì vậy hả!"Đường Tử Thần tức đến đỏ mắt:"Ngươi và hắn thành thân thì cứ thành thân đi, liên quan gì đến ta!"Vừa nói vừa rơi nước mắt. Mãi đến lúc này, Quý Từ mới nhận ra có gì đó không ổn.Anh nhìn chằm chằm Đường Tử Thần khóc sướt mướt một lúc, một lúc lâu sau mới đột nhiên nhận ra:"Nhóc con, ngươi khóc đau lòng như vậy, chẳng lẽ là thích ta hả?"Đường Tử Thần: "..."Hắn xấu hổ buồn bực đến cực điểm, lui về sau một khoảng lớn, tức giận nói:"Ngươi nói bậy bạ cái gì vậy! Sao ta có thể thích..."Nói được một nửa thì Đường thiếu chủ nấc cụt.Quý Từ: "..."Đường Tử Thần: "..."Bây giờ hắn hận không thể ôm đầu mình rồi đập đầu xuống đất.Khuôn mặt lập tức đỏ bừng. Nhìn cái phản ứng này, Quý Từ biết mình đã đoán đúng tám phần.Đúng là kỳ lạ, Đường Tử Thần bắt đầu thích anh từ khi nào?Sao anh lại không biết? Quý Từ anh là người đàng hoàng, chưa từng làm ra hành động quyến rũ thiếu nam ngây thơ bao giờ.Trẻ con thật là kỳ lạ. Nghĩ tới nghĩ lui, Quý Từ cảm thấy mình không thể ngồi yên chờ chết.Anh cần phải an ủi thiếu nam ngây thơ bị tổn thương vì anh.Anh vỗ vai Đường Tử Thần, nói lời thấm thía: "Khóc cái gì, thích một người đàn ông ưu tú như ta có gì mất mặt đâu, đây là điều hiển nhiên mà."Đường Tử Thần vừa mới khóc xong, bây giờ càng đau khổ hơn: "Ngươi phiền muốn chết! Sao ngươi lại phiền như thế!"Hắn tức giận: "Ta không hề thích ngươi, ai lại thích đàn ông cứng ngắc, ôm chẳng dễ chịu gì cả."Thiếu niên, có phải ngươi đã quên nam thần mối tình đầu lúc trước của ngươi là một người đàn ông không?Quý Từ cười nói: "Ồ, ra vậy, thế thì xin lỗi nha."Đường Tử Thần: "... Không cần ngươi xin lỗi."Hắn lau nước mắt, giả bộ như vừa rồi mình không có khóc, hung dữ uy hiếp:"Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám tiết lộ chuyện hôm nay, ngươi sẽ tiêu đời!""Được được được." Quý Từ dỗ hắn, "Thiếu chủ Cửu Trọng Thiên chưa từng thích Quý Từ, hắn là thẳng nam sắt thép."Đường Tử Thần lại lườm anh một cái, nổi giận đùng đùng chạy ra ngoài. Bóng lưng đó trông giống như có hàng chục nữ quỷ đuổi theo phía sau hắn. Đúng lúc đụng phải Tần Giác đang đi vào. Sau đó Đường Tử Thần lườm y với ánh mắt cực kỳ căm hận.Tần Giác: "?"Y xoay người liếc nhìn đối phương một cái với vẻ mặt khó lường, cuối cùng dứt khoát đi thẳng vào phòng.Vừa đi vào đã bắt đầu méc:"Sư huynh, vừa rồi người bạn kia của huynh lườm ta ở bên ngoài, hung dữ quá à."Quý Từ không thèm để ý, xua tay:"Hắn luôn hung dữ như vậy, đệ cũng đâu phải không biết.""Ờ." Tần Giác rất không vui đáp lại một tiếng, cuối cùng nói một câu như có như không, "Nhưng vì sao những người bạn của sư huynh đều không thích ta vậy?"Nghe y nói xong những lời này, Quý Từ mơ hồ cảm thấy hình như mình bị trà, nhưng lại không thể nói cụ thể như thế nào. Cuối cùng anh suy nghĩ lại, quyết định vẫn hùa theo Tần Giác.Anh gật đầu nói: "Bọn họ quả thật không thích đệ, cũng không biết là vì sao."Nói xong câu đó thì tiếp tục cầm tiểu thuyết lên đọc.Thấy anh không có ý định phản bác lại, sắc mặt Tần Giác hơi u ám, quyết định xếp chỗ ngồi cho đám Trương Thiệu Viễn và Đường Tử Thần vào trong góc ở đại điển đổi chủ.Sau đó phục vụ bọn họ bằng những món ăn tệ nhất.Quý Từ không biết Tần Giác đang có suy nghĩ gây chuyện với bạn của anh, bây giờ anh đang đọc tiểu thuyết, cũng đang vô cùng khó hiểu với những tư thế hạn chế của con người được đề xuất trong đó.Mẹ nó, con người có thể làm được như vậy hả?Trí tưởng tượng của người Tu Chân giới thật phong phú. Anh đọc quá tập trung, phớt lờ Tần Giác một lúc lâu, vì vậy Tần Giác nổi cơn ghen, sau nhiều lần hành động cũng không thấy sư huynh chú ý đến mình, y không thèm giả bộ nữa, nhảy thẳng đến bên cạnh Quý Từ."Sư huynh đang đọc cái gì vậy?"Nghe thấy giọng y, Quý Từ đóng tiểu thuyết lại một cái "bộp!".Tần Giác: "???"Y nhạy bén nhận ra điều không đúng, vì vậy hỏi lại: "Sư huynh đang đọc cái gì vậy?"Quý Từ cười ha ha: "Ta có thể đọc thứ tốt lành gì chứ, đệ tự đi chơi đi."Anh vừa nói vừa nhét tiểu thuyết vào tay áo, muốn che giấu và tránh khỏi kiếp nạn này. Nhưng sao Tần Giác có thể để anh được như ý?Y nhếch khóe môi lên cười, giả bộ cực kỳ tò mò: "Có thật không? Nhưng ta thật sự rất muốn biết sư huynh đang đọc cái gì."Quý Từ thầm nói, bộ thứ này có thể cho người khác xem sao? Nếu không, không biết tên nhóc này sẽ hành hạ anh đến mức nào. Không được, tuyệt đối không thể để cho y xem!Nghĩ vậy, anh càng kiên quyết từ chối Tần Giác, hơn nữa còn bày cái giá trưởng bối của mình ra: "Con nít con nôi đọc tiểu thuyết làm gì, đi ra ngoài nấu cơm đi!"Vừa mở miệng đã muốn đuổi Tần Giác ra ngoài.Tần Giác đương nhiên không muốn, y ăn vạ bên cạnh Quý Từ không chịu đi, hỏi:"Thật sự không cho ta đọc sao?"Quý Từ kiên quyết từ chối: "Không cho."Ban đầu Quý Từ tưởng y chắc chắn sẽ làm ầm ĩ một trận, hạ quyết tâm không để ý đến y, nhưng không ngờ lại nghe Tần Giác nói:"Vô tình quá đi, ta tưởng chúng ta luôn có thể thẳng thắn mọi chuyện."Quý Từ: "?"Không phải chứ, tên nhóc này có tật xấu gì vậy? "Nếu không nói được, đệ có thể nhờ Minh Viễn dạy đệ, trong khoảng thời gian này, hắn học nói chuyện rất có hiệu quả."Từ trước đến giờ, Tần Giác — người chỉ cần làm nũng là mọi việc đều sẽ thuận lợi — hơi kinh ngạc mở to mắt. Quý Từ răn dạy y: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đệ dám trừng mắt ta phải không?!""Biến ra ngoài!"Tần Giác vừa mang đồ ăn đến đã bị đuổi ra ngoài. Trên khuôn mặt tuấn tú của y toàn là vẻ mờ mịt.Các đệ tử đang vẩy nước quét nhà trong sân nhìn thấy hết, không khỏi cười thành tiếng.Tần Giác: "..."Y nhìn những đệ tử kia với ánh mắt không có ý tốt, vẫy tay gọi đại một hạ nhân đến, dặn dò: "Trong khoảng thời gian này, sưu tập tất cả tiểu thuyết có liên quan đến ta và sư huynh về đây."Nghe y dặn dò xong, biểu cảm của hạ nhân lập tức thay đổi thất thường.Dưới ánh mắt áp lực của Tần Giác, hạ nhân nuốt nước bọt, cười làm lành: "Vâng... Vâng."°°°°°°°°°°Lời editor: Giấu làm gì khi cuối cùng mông vẫn phải nở hoa :)))Hôm qua sinh nhật mình, lo ăn chơi nên không có đăng 🫠Đăng: 11/9/2024
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co