Truyen3h.Co

Edit Cau Ngau Ki

Cảm giác áp bách mãnh liệt khiến Bán Hạ cứng đờ lui về phía sau.

Nhưng trước thân thể khổng lồ của con rồng, chút khoảng cách mà hắn lui lại, căn bản không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với cự long.

Cái lưỡi đỏ tươi màu máu từ trong miệng hắc long vươn ra.

M* a!

Bán Hạ vội vàng ấn vào vòng tay không gian.

Chủy thủ, súng laser......bất kì cái nào cũng được.

Tay hắn vì đau nhức thoát lực mà phát run, còn chưa kịp lấy ra vũ khí, đầu lưỡi đỏ tươi kia đã liếm lên người hắn.

Bán Hạ theo bản năng giơ tay chắn. Một lực đẩy mạnh đánh úp lại làm hắn không hề có sức chống cự mà bị té ngã trên mặt đất.

Hắc long đột nhiên dừng lại động tác, đầu rồng lui ra phía sau một chút, không biết là đang kinh ngạc vì hắn nhỏ yếu, hay là phát hiện ra hắn nhỏ bé không đủ nhét kẽ răng.

Bán Hạ không có tinh lực đi phỏng đoán ý muốn của hắc long ý, trên tay cùng trên mặt còn tàn lưu cảm giác bị cự long liếm qua, xúc cảm dính nhớp làm cả người sởn tóc gáy, cái này làm cho thân thể hắn cứng đờ, dạ dày ẩn ẩn một trận quay cuồng buồn nôn.

Bán Hạ cố nén xuống cảm giác buồn nôn, hắn mơ hồ ngửi thấy được một mùi hương thơm ngọt, giống như trái cây chín, tản ra mùi hương mê người.

Mùi hương kia ...... chính là từ dịch lỏng hắc long phân bố ra.

Càng muốn phun ra hơn.

Bán Hạ ngậm chặt miệng lại, hắc long vẫn đang chăm chú nhìn hắn, tạm thời không có động tác tiếp theo, nhưng hắn không có khả năng gửi gắm hy vọng vào sự thân thiện của hắc long.

Tay trái run rẩy ấn lên vòng tay, một khẩu súng laser xuất hiện trong tay Bán Hạ.

Hắc long không biết có phải phát hiện ra trong tay hắn xuất hiện nhiều đồ vật, lại lần nữa đem đầu nhìn qua đây.

Bán Hạ nghe được tiếng tim đập nhanh đến bất thường của mình.

Vảy của hắc long cứng đến mức khó tin, ngay cả chủy thủ đặc chế quân dụng cũng không cách nào cắt được vảy nó, hắn yêu cầu tìm một điểm yếu đủ để có thể một kích mất mạng.

Hắc long tiến đến gần hơn.

Bán Hạ nín thở ngưng thần, không chút do dự nâng súng, đối với đôi dựng đồng kim sắc sáng ngời kia bắn vào.

Một chùm tia sáng màu đỏ từ họng súng bắn ra.

Khả năng bắn trúng của Bán Hạ cực tốt, điểm đánh giá huấn luyện bắn súng vĩnh viễn là A, trong nháy mắt tia laser màu đỏ liền bắn trúng đôi mắt hắc long.

"Rống ——"

Hắc long bị đau mà đột nhiên gầm lên, Bán Hạ vì cách quá gần, tiếng rống kia làm đại não hắn bị một trận choáng váng, nếu không phải dạ dày rỗng tuếch, sợ là đã lập tức nôn ra.

Mau chóng trốn đi.

Bán Hạ mạnh mẽ chống đỡ đứng dậy, mới vừa đi được một bước, liền cảm giác sợi xúc tu cứng như thép kia lại quấn lên eo hắn lần nữa.

Hắn bị kéo lên, nháy mắt hai chân cách mặt đất.

Bán Hạ vừa sợ vừa hoảng, ngẩng đầu nhìn lại, liền thấy hắc long hướng hắn cúi đầu, nhìn thẳng hắn.

Một nhân loại cao không đến hai mét đối diện với một con hắc long cao tới mười mấy mét, hình ảnh này hẳn là thực buồn cười, nhưng Bán Hạ hoàn toàn cười không nổi.

Hắc long lại có chuyện gì nữa?

Hắn khẩn trương mà nhìn chằm chằm hắc long, trong bóng đêm mắt trái của nó sáng ngời tựa như huỳnh thạch, đồng tử kim sắc hẹp dài thẳng tắp nhìn chằm chằm hắn, mà mắt phải bị hắn bắn trúng biến thành một mảnh xám trắng, không thấy chút màu sắc nào.

Tố chất thân thể của sinh vật truyền thuyết này vượt xa khả năng nhận thức của Bán Hạ, đôi mắt tưởng chừng yếu ớt nhất của hắc long bị súng laser bắn trúng không chỉ không bị xuyên thủng đại não mà tử vong, thậm chí nó vẫn còn năng lực hoạt động .

Bán Hạ không biết trạng thái hiện tại của hắc long như nào, nhưng chỉ cần nó còn có thể hoạt động, lấy tình huống thân thể hiện tại của hắn, căn bản không có khả năng thoát khỏi móng vuốt của đối phương.

Nên làm cái gì bây giờ?

Bán Hạ không thấy được toàn bộ xúc tu sau đầu của hắc long rũ xuống dưới, hắn bị đôi dựng đồng kia nhìn chăm chú, chỉ cảm thấy toàn bộ lông tơ trên người dựng đứng.

Bán Hạ không có cách nào từ trong mắt một sinh vật phi nhân loại phân biệt ra cảm xúc, theo bản năng nắm chặt súng trong tay.

Dựng đồng kim sắc bên trái của hắc long khẽ nhúc nhích, đột nhiên nó lè cái lưỡi dài ra, ở trước tay nắm súng của Bán Hạ, cái lưỡi dài nhanh chóng liếm lên cánh tay hắn, cuốn đi súng trong tay hắn.

"Rộp rộp."

Âm thanh nhai nuốt ở trong rừng cây yên tĩnh phá lệ rõ ràng, ngay cả thời gian phản ứng cũng không có, một khẩu súng laser cứ như vậy bị hắc long nuốt mất.

Sắc mặt Bán Hạ khẽ biến.

Hắn không biết về sau con hắc long này có thể vì ăn kim loại nặng mà trúng độc tử vong hay không, nhưng hiện tại hắc long tuyệt đối sẽ không cho hắn cơ hội lấy ra vũ khí mới nhắm vào nó.

Phải chết ở chỗ này sao......

"Rống......"

Trong miệng hắc long phát ra một tiếng gầm nhẹ ý vị không rõ, thanh âm này đối với Bán Hạ ở gần quả thực vẫn vang như cũ, lại so với tiếng rống lúc trước yếu hơn không biết bao nhiêu lần.

Này không biết có phải do hắc long đã nỏ mạnh hết đà hay không?

Trong đầu Bán Hạ lại một lần nữa sáng lên hy vọng, hắn duỗi tay bẻ ra xúc tu quấn bên hông, nỗ lực muốn tránh thoát.

Hắc long nhìn chăm chú vào động tác của Bán Hạ, nguyên bản mấy cây xúc tu rủ xuống có vẻ càng thêm uể oải.

Nửa ngày sau, nó liền vươn móng vuốt về phía Bán Hạ,

Bán Hạ bị "Roi dài" quấn lấy cả người, ngay cả giãy giụa đều không làm được, lập tức rơi vào móng vuốt của hắc long.

Bán Hạ dừng lại động tác.

Sắp bị ăn mất rồi, ăn hắn giống như khẩu súng laser kia, liền ngay cả nhấm nuốt đều không cần......

Đột nhiên, Bán Hạ nghe thấy tiếng gió rít gào, hắn mờ mịt chớp mắt một cái mới giương mắt nhìn về chỗ này, thấy hai cánh phía sau hắc long chậm rãi chuyển động.

Hắc long đột nhiên nâng cánh, bay lên.

Lướt qua vô số ngọn cây đại thụ, xông lên trời cao.

Còn có thể bay, trạng thái cơ thể hắc long so với suy đoán của Bán Hạ hiển nhiên tốt hơn rất nhiều.

Đây cũng không phải là tin tức tốt lành gì.

Bên tai là âm thanh của tiếng gió rít gào nhưng Bán Hạ lại giống như không có cảm giác gì.

Dưới chân hắn là móng trái bao phủ vảy tinh mịn của hắc long, trước người là lồng ngực rắn chắc của hắc long, phía sau là móng phải hắc long, hắn được che chở đến kín mít.

Che chở cẩn thận như vậy, là sợ hắn bị gió thổi mất sao?

Bán Hạ nghe thấy tiếng gió mạnh mẽ rít gào bên ngoài, không thể không thừa nhận, nếu hắc long không che chở cho hắn, cho dù có được xúc tu quấn lấy eo, hắn cũng bị gió thổi rớt nửa cái mạng.

Bán Hạ không rõ vì nguyên nhân gì hắc long làm như vậy, giống như hắn không biết vì cái gì nó sẽ từ bỏ săn bắt thủ lĩnh đàn trường mao thú mà bắt hắn.

Cơ thể này của hắn, chắc đủ nhét kẽ răng hắc long nhỉ?

Trong đầu suy nghĩ lộn xộn, Bán Hạ thử tìm cách tháo gỡ móng vuốt hắc long.

Xúc tu trước sau như một quấn quanh eo hắn eo, kéo ra một đồ vật lớn như vậy cũng không phải chuyện dễ dàng, Bán Hạ thử một hồi lâu, mới từ trong móng vuốt hắc long chậm rãi dịch sang bên cạnh, nơi đó có một khe hở nhỏ.

Bán Hạ mới chậm rãi từ móng vuốt thoát ra, ngay lập tức đối diện với hắc long nhìn lại.

Đã hoàn toàn là ban đêm, nương nhờ chút ánh sáng, Bán Hạ đem toàn bộ địa hình phía dưới thu vào tầm mắt.

Ao hồ, rừng cây, núi non......

Hắc long bay thật sự cao, cũng đủ để Bán Hạ nhìn thấy rất nhiều thứ, nhưng hắn không từ mặt đất tìm thấy bất kỳ ánh đèn nào.

Có người nào sống ở một nơi như vầy mà ban đêm không cần ánh sáng?

Trên mặt hắn toát ra một chút khó hiểu cùng hoang mang.

Là do khu vực này không có nhân loại sinh sống ? Hay do viên tinh cầu này lạc hậu đến mức ngay cả điện cũng không có ?

Bán Hạ hiểu biết về trình độ phát triển của các tinh cầu trong liên minh, dù trong lòng hiểu rõ khả năng sau gần như bằng không, nhưng hắn vẫn có chút bất an.

"Thịch ——"

Bán Hạ đột nhiên nghe được thanh âm của thứ gì đó nhảy lên, hắn nhìn chung quanh người, lại cái gì cũng chưa thấy.

Là ảo giác sao?

"Thịch ——"

Thanh âm kia lại vang lên lần nữa, trầm trọng mà thong thả.

Bán Hạ cả kinh, hô hấp như sững lại, ở trên trời cao mấy ngàn mét, nằm trong móng vuốt một con rồng, lại nghe được tiếng vang khác, chuyện này quả thực là một chuyện khủng bố.

Một tiếng lại một tiếng, có cảm giác quy luật rõ ràng.

Bán Hạ theo thanh âm đi vào trước ngực hắc long , giơ tay xoa vảy lạnh lẽo.

"Thịch ——"

Dưới vảy có một chút phập phồng.

Ánh mắt hắn hơi lóe, bên trong nhảy lên chính là trái tim cự long.

Đã bị hắn bắn thương một lần, còn dám đem hắn đặt ở vị trí trí mạng, sẽ không sợ hắn......

Bán Hạ rũ mắt nhìn về phía vòng tay, trong vòng không gian thứ khác thì không có, chỉ có vũ khí là đặc biệt nhiều.

Trên cánh tay còn tàn lưu cảm giác bị đầu lưỡi hắc long liếm qua, ngón tay hắn khẽ run, nhắm mắt lại, nỗ lực làm chính mình bình tĩnh lại.

Hắn không có phương tiện chạy trốn, ngay cả cái dù để nhảy cũng không có, nếu từ vị trí trên trời cách đất 1000 mét nhảy xuống, kết cục tốt nhất chính là hắn cùng hắc long đồng quy vu tận.

Còn chưa tới tuyệt lộ.

Hắc long liếm hắn hai lần, lần đầu tiên đem hắn đẩy ngã, lần thứ hai nuốt súng của hắn, nhưng cũng không có đem hắn ăn mất.

Tuy rằng không biết vì nguyên nhân gì hắc long làm như vậy, nhưng chỉ cần trước tiên hắc long không giết chết hắn, hắn vẫn còn cơ hội.

Bán Hạ dựa vào ngực hắc long, ngồi xuống, cưỡng bách bản thân thả lỏng, giơ tay xoa ấn cánh tay đau nhức, hắn phải tận dụng thời gian, tranh thủ khôi phục thể lực.

......

Hắc long tựa hồ bay thật lâu, lại giống như chỉ mất mấy phút ngắn ngủi.

Bán Hạ cảm giác tiếng gió bên ngoài đang dần nhỏ lại, tốc độ của hắc long cũng dần chậm lại.

Hắn đứng dậy đi đến rìa khe hở kia, nhìn ra bên ngoài là rừng cây tươi tốt, một con sông khúc chiết từ trong rừng xuyên qua, cách đó không xa là một ngọn núi đá sừng sững cao lớn.

Vách núi kia cực kỳ hiểm trở, chỉ có một vài dây đằng rũ xuống, hắc long chính là đang bay về núi đá kia.

Theo khoảng cách ngắn lại, Bán Hạ phát hiện trên vách núi đá màu trắng kia có một huyệt động, miệng huyệt bị từng sợi dây đằng rũ xuống, che đậy cực kỳ bí ẩn.

Đó là......sào huyệt của hắc long sao?

Bán Hạ nói không rõ cảm giác của mình bây giờ là gì, khẩn trương, khủng hoảng, lại có sự bình tĩnh trước khi lên chiến trường.

Hắc long bay vào huyệt động, đáp xuống thật mạnh.

Oanh ——

Sợi xúc tu quấn quanh eo Bán Hạ chậm rãi tản ra, hắc long nằm phục người xuống, đem móng vuốt phóng nhẹ lên mặt đất.

Tay Bán Hạ đã ấn lên vòng tay không gian, hắn ngẩng đầu nhìn về phía hắc long, dựng đồng kim sắc mắt trái ở trong huyệt động hắc ám có vẻ phá lệ xinh đẹp, mà mắt phải......

Không biết có phải do ảo giác hay không, hắn có cảm giác màng trắng bao trùm lên đôi mắt phải bị thương của hắc long tựa hồ nhạt hơn rất nhiều, ẩn ẩn lộ ra một chút ánh sáng vàng cam.

Mắt phải của hắc long khôi phục?

Trái tim Bán Hạ nhảy dựng.

Này rốt cuộc là loại quái vật gì.

Hắc long an tĩnh nhìn chăm chú hắn, không có ý biểu hiện ra công kích.

Nó muốn làm cái gì?

Bán Hạ không có tùy tiện động thủ, chỉ là mặt hướng về phía hắc long, cẩn thận mà đi xuống móng vuốt của nó.

Không có chuyện gì phát sinh.

Quân ủng của Bán Hạ tiến đến miệng huyệt động, lại lui ra sau mấy bước, lúc này hắc long mới động lên, nó đem hai cái móng vuốt tách ra, tiến đến miệng huyệt, chậm rãi nằm phục người xuống.

Hắc long cơ hồ nằm sấp trên mặt đất, nhưng thân thể hắn so với hắc long quá nhỏ, Bán Hạ vẫn phải ngửa đầu lên mới có thể cùng nó đối diện.

Bán Hạ nhìn con quái vật khổng lồ ngay cả nằm sấp xuống cũng phải to bằng một tầng lầu này, tay không tự giác ấn lên vòng không gian.

Tiếp theo, Bán Hạ nghe được một loại tần suất thập phần kỳ dị, chúng nó kết hợp với nhau, hợp thành một khúc hát cổ xưa mà thần bí.

Mỗi một âm điệu trong khúc nhạc này phảng phất như có mị lực kỳ lạ, làm cho người khác không tự giác ngưng thần lắng nghe.

Thanh âm kia...... Đến từ lồng ngực hắc long.

Tác giả có lời muốn nói:

Long: QAQ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co