Truyen3h.Co

Edit Dm Vo Han Luu Ta Lam Tai Xe O The Gioi Luan Hoi Huyet Huyet

Edit by : llgonir

Sau khi lái xe vào tiểu viện của mình, Giang Bạch Vũ cùng Vương Thánh Chi xuống xe, thấy Giang Bạch Vũ có nhà với tiểu viện, Vương Thánh Chi có chút kinh ngạc.

Hắn cho rằng NPC vô hạn luân hồi đều do cùng một nhà máy sản xuất ra hàng loạt, lập trình máy móc, theo lý mà nói, NPC không cần ăn uống, nếu có thì cũng là cốt truyện yêu cầu.

Hiện tại NPC cũng có nhà ở.

Tuy rằng nhà của NPC này chỉ là ngôi nhà gỗ, nhưng diện tích cửa không nhỏ, có sân riêng, trước sân có hàng rào và cổng làm bằng tre, tuy rằng chiếc xe buýt không phải rất lớn, nhưng xe đỗ trong sân cũng rộng rãi.

Chờ xuống xe, Vương Thánh Chi liền đi theo Giang Bạch Vũ vào phòng, Vương Thánh Chi vẫn là lần đầu tiên đánh giá nhà của NPC ngoài lúc nhiệm vụ, Vương Thánh Chi nhìn một chút, phát hiện trong nhà NPC này trống trải đến đáng sợ, trong nhà,  đến nóc nhà, đến sàn nhà, đừng nói là đồ đạc, đồ dùng sinh hoạt, ngay cả một hạt bụi đều không có.

Sạch sẽ, không có hơi thở sinh hoạt, hoàn toàn không giống như nơi mà người ở.

Không hổ là nhà NPC.

Vương Thánh Chi ở trong lòng cảm thán, không cần sinh hoạt thường ngày, không cần nghỉ ngơi thêm, không cần giải trí, một số nhu cầu sinh hoạt bình thường cũng không có, phỏng chừng cái nhà này cùng một khuôn như vô hạn luân hồi .

Giang Bạch Vũ đang đi phía trước không biết lúc này đại lão đang suy nghĩ gì, nếu biết được, trong lòng nhất định có ngàn vạn ha hả.

Nếu không phải bởi vì nghèo, cậu tội gì sống bần cùng như thế đâu.

Cậu đi một mạch đến phòng bếp, so với phòng khách trống trải, phòng bếp còn có chút đồ vật. Ví dụ như cái bàn nhỏ kia cậu mua trong thôn, một ít bộ đồ ăn, xoong nồi, còn có ly uống nước. Giang Bạch Vũ cầm lấy một chai nước trên bàn nhỏ, vặn ra , rót vào hai ly, một ly đưa cho đại lão, một ly cậu uống.

“Ngồi.”

Giang Bạch Vũ chỉ vào chiếc ghế dưới bàn nhỏ, ý bảo đại lão ngồi xuống, sau khi uống vài ngụm nước, Giang Bạch Vũ nghỉ ngơi một lát, đem cơm nhận ở nhà ga ra.

Đòi ăn được để trong túi giữ ấm, bữa tối hôm nay là mì thịt bò, khẩu phần rất lớn, Giang Bạch Vũ lấy ra hai cái chén, đem mì thịt bò chia ra rồi đẩy một chén cho đại lão.

“Đây là bữa tối hôm nay, anh đêm nay ăn cái này.”

Vương Thánh Chi nhìn thấy Giang Bạch Vũ lấy cơm , trong lòng còn nghi hoặc, chẳng lẽ là công việc lập trình mà NPC phải làm mỗi ngày sao?

Cái này rõ ràng là cơm tối của NPC, bây giờ NPC chia cho hắn, hẳn là không có thao tác như thế trong lập trình, Vương Thánh Chi nghĩ chắc là do có hảo cảm với hắn.

“Cảm ơn, tôi rất thích bữa tối này.”

Giang Bạch Vũ mặt vô biểu tình gật đầu, kỳ thật cậu vẫn có chút không muốn đem bữa tối chia sẻ, nếu hôm nay ở một mình, cậu chỉ cần ăn nửa phần mì thịt bò, sáng mai còn có thể giữ lại một nửa để bữa sáng có thể bán lại kiếm tiền, hoặc là tặng nó như khen thưởng.

Trong lòng yên lặng thở dài, nếu đã nhận nhiệm vụ, vậy liền hảo hảo chiếu cố nhân gia.

Đặc biệt là vì khen thưởng.

Đúng lúc Giang Bạch Vũ cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn, thông tin cá nhân phát ra: “Vô hạn luân hồi tiến hành kết toán công việc với NPC, tài xế NPC Giang Bạch Vũ, một ngày đón 173 khách, được 173 điểm tín dụng. Chở 3 người nhập cư trái phép, làm việc không đúng mực, khấu trừ 800 điểm tín dụng, trên đường di chuyển làm 3 người nhập cư trái phép tử vong, không tồi, khen thưởng 600 điểm tín dụng . Cuối cùng kết toán, cả ngày thu vào ví -27 điểm tín dụng.”

“Nghiêm trọng cảnh cáo! Tài xế NPC Giang Bạch Vũ thực hiện giao dịch đen, cấu kết cùng người nhập cư trái phép , thu hối lộ phí kếch xù, tổn hại nghiêm trọng  kinh tế vô hạn luân hồi giới. Nhân đây thông báo, tài xế NPC Giang Bạch Vũ mỗi lần giao dịch, đều sẽ bị vô hạn luân hồi khấu trừ 50% phí dụng lấy làm trừng phạt.”

“ NPC tuyên bố nhiệm vụ,  khen thưởng luân hồi giả điểm tín dụng, một số điểm tín dụng rút ra từ  NPC, nhiệm vụ mỗi ngày khấu trừ 100 điểm tín dụng .”

“Cuối cùng thống kê NPC Giang Bạch Vũ cả ngày thu vào ví 1073 điểm tín dụng .”

Cho nên nói, cậu kéo một chiếc xe lớn cả ngày, chẳng kiếm được đồng nào, nếu không phải nhờ những khoản hối lộ cao ngất ngưởng đó, cậu không biết mình đã chết bao nhiêu lần rồi.

Vô hạn luân hồi thật sự quá hố.

Giang Bạch Vũ mặt vô biểu tình, cậu phát hiện mình bị vô hạn luân hồi ăn rất nhiều tiền boa, hiện tại nội tâm đã dần dần chết lặng, trừ bỏ ban đầu không cam lòng,  bây giờ đã bình tĩnh.

Cậu kiểm tra số dư tài khoản của mình. Trước khi bước vào phó bản nhiệm vụ, số dư tài khoản của cậu vẫn còn 5.003 điểm tín dụng, cộng với 1.200 điểm tín dụng được thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ và 1.073 điểm tín dụng chở luân hồi giả kiếm được ngày hôm nay, phải hơn 7.000 điểm tín dụng, nhưng trên thực tế, cậu chỉ có hơn 6.000 điểm tín dụng trong tài khoản.

Số dư tài khoản hiện tại là: 6920 điểm tín dụng.

Phần còn thiếu của điểm tín dụng đều do cậu chi tiêu vì lý do riêng, vì cảm xúc trong lòng cậu dao động quá lớn. Là một NPC, giá trị sợ hãi và giá trị sốc của cậu vượt quá tiêu chuẩn, cậu không quản lý cảm xúc của mình, điều này khiến luân hồi giả nghi ngờ cậu,  có lần bị trừ gần 200 điểm tín dụng.

“……”

Giang Bạch Vũ muốn kêu oan, cậu sở dĩ quá mức sợ hãi bởi vì ở trong phó bản nhiệm vụ, gặp được đều là quỷ , còn bị luân hồi giả ám sát, cậu có thể không sợ hãi sao?

Cậu lại không phải máy móc, đầu gỗ, hoàn toàn không có cảm xúc này a.

Giang Bạch Vũ vốn tưởng rằng quản lý tốt biểu tình trên mặt, khống chế được sắc mặt thì sẽ không trừ nhiều điểm tín dụng như vậy, nhưng không ngờ ngay cả dao động trong lòng cũng có thể trừ nhiều điểm tín dụng một lúc.

Chẳng lẽ vô hạn luân hồi muốn đem đầu óc cậu thành kẻ không có tư duy cảm xúc?

Nhìn thấy danh sách chi tiết bị trừ điểm do quản lý cảm xúc thất bại, Giang Bạch Vũ hoàn toàn hết chỗ nói với vô hạn luân hồi rồi.

Vô hạn luân hồi này đang cố gắng moi móc điểm tín dụng từ cậu , liều mạng áp bức cậu.

Nhìn thấy nguyên nhân bị trừ điểm, Giang Bạch Vũ chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, nhiệm vụ tiếp theo, thế giới mà cậu đối mặt cũng không quá đáng sợ.

Vương Thánh Chi nhìn thấy NPC ở phía đối diện chia mì xong liền cầm đũa nhìn mì trong bát với ánh mắt trống rỗng, trong một khắc, hắn tựa hồ nhìn thấy trí não NPC đều bị rút ra, cậu liền ngốc ngốc như đầu gỗ, duy trì một động tác, giống như bị chết máy.

Chẳng lẽ cậu ta bị tê liệt……

Hắn vẫy vẫy tay trước mặt Giang Bạch Vũ, phát hiện Giang Bạch Vũ không hề hay biết, gần hai phút, đối phương mí mắt vẫn không chớp một chút, vẫn luôn duy trì một tư thế, Vương Thánh Chi liền bắt đầu không che giấu đánh giá NPC trước mặt.

NPC vô hạn luân hồi, phần lớn diện mạo rất bình thường, giống như luân hồi giả bọn họ, đương nhiên cũng có bộ phận nhỏ, đặc biệt lợi hại một chút -BOSS, dung mạo cực kỳ tuấn mỹ, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể tưởng tượng.

Nét mặt của NPC này được chạm khắc tỉ mỉ, thật đáng kinh ngạc, hóa ra lúc Nữ Oa nương nương nặn người cũng có dùng tâm.

Đã từng có luân hồi giả đối với NPC ôm mộng tưởng, thậm chí còn muốn dùng sức mạnh động thủ, cuối cùng đều chết rất thảm. Cũng có một ít luân hồi giả cố ý đi vào một phó bản nhiệm vụ, chủ yếu xoát hảo cảm NPC, dành thời gian tâm tư đi lấy lòng, vốn là nhìn xem phản ứng NPC nhưng cuối cùng lại yêu NPC, muốn vĩnh viễn sinh hoạt ở trong phó bản nhiệm vụ.

Loại này hoàn toàn chính là bị NPC trong phó bản nhiệm vụ hấp dẫn, Vương Thánh Chi đã trải qua rất nhiều phó bản, cũng là tin vỉa hè, đến nỗi có phải thật hay không, hắn cũng không rõ lắm.

Bất quá, hắn biết một chút, những luân hồi giả mang ý định không an phận với NPC kết cục đều rất thảm.

Luân hồi giả coi NPC là một dãy dữ liệu, tương tự như người giấy, NPC cũng có ranh giới riêng đối với những luân hồi giả này. NPC gọi họ là người xứ khác ...

Những NPC đó thật sự rất bài xích luân hồi giả, có nghĩa là những NPC này có khả năng tư duy độc lập của riêng họ, nhưng Vương Thánh Chi phát hiện, sau khi họ đi vào vô hạn luân hồi, đặc biệt là trong mọi phó bản nhiệm vụ, họ sẽ giống như bước vào một trò chơi ảo, từng người có không gian riêng, lấy đồ ra từ không khí, thậm chí thân thể trở nên nhanh nhẹn, năng lực nhảy đánh , khả năng phối hợp tay chân, có thể tăng lên đến mười mấy lần không ngừng, một đám trở nên lợi hại giống như siêu nhân.

Và NPC ở đây không thấy bất ngờ và luôn làm ngơ trước điều đó.

Nhóm luân hồi giả cũng có suy đoán, NPC do vô hạn luân hồi tạo ra, được sản xuất hàng loạt trong một nhà máy, tuy là hình người nhưng đều được lập trình, họ không có cảm xúc riêng. Toàn bộ đều làm theo cốt truyện vô hạn luân hồi giới cấp cho.

Nhưng  NPC này có phải hay không cũng quá chân thật?

Vương Thánh Chi không nhịn xuống, thừa dịp Giang Bạch Vũ lãnh tiền lương , duỗi tay nắm nắm mặt Giang Bạch Vũ , ngón tay chạm vào làn da như thể là người thật, rất tinh xảo, vẫn là nhiệt độ cơ thể người, da thịt được lấp đầy, rất đều và không bị cứng khi dùng ngón tay mặt.

Thật sự rất giống người.

Vương Thánh Chi ở trong lòng cảm thán, vô hạn luân hồi giới cũng quá chân thật,  NPC này thật sự rất giống người, tuy rằng có đôi khi ngơ ngác, ánh mắt vô hồn cũng rất trì độn, nhưng xúc cảm này thật đúng là không có lời gì để nói.

Sau khi ké mặt NPC và xác nhận rằng NPC cảm thấy giống với người thật, Vương Thánh Chi âm thầm thu tay lại, lúc này, linh hồn của Giang Bạch Vũ, người đã nhận lương ngày hôm nay, cũng trở về chỗ của mình.

Khi Vương Thánh Chi nắm lấy khuôn mặt của mình, Giang Bạch Vũ cũng cảm nhận được khuôn mặt bị nắm lấy, véo lên xuống, trái phải, cậu vẫn biết đau a.

Nhưng với tư cách là một NPC, cậu không thể đứng dậy tát cho hắn ta một cái tát đi.

Vì vậy, khi biết mình bị đại lão nhéo mặt, Giang Bạch Vuc chỉ có thể im lặng giả vờ như không biết, tiếp tục coi kết toán lương vô hạn luân hồi đã kiểm tra cho cậu.

Trời đất bao la, không có việc nào lớn hơn việc này.

Sau khi kiểm tra lương xong, Giang Bạch Vũ nhìn đại lão đối diện, không hiểu tại sao đại lão vốn giống người bình tĩnh, đàng hoàng, như thế nào đột nhiên làm ra việc này , còn liên tiếp nắm mặt cậu không tính, còn nhéo vài cái……

Này không phải là nhàn rỗi chứ?

Hoặc, đại lão đang thử nghiệm, cậu là người thật hay là NPC? Ngay khi suy đoán này lướt qua trong đầu, Giang Bạch Vũ cảm thấy có chút không ổn, cậu đang tự hỏi, mình bại lỗ chỗ nào khiến hắn nghi ngờ cậu không phải là NPC?

Không được!

Không được!

Không được!

Cậu không thể hoảng, cậu muốn bình tĩnh, cậu muốn làm bộ dường như không có việc gì, cái gì cũng đều không có phát sinh, mọi thứ đều làm theo lập trình, cậu không thể biểu hiện thêm nữa.

Cậu cùng đại lão hợp tác lâu dài, về sau phải thường xuyên đi vào phó bản nhiệm vụ, thời gian tiếp xúc nhiều,  sơ hở cũng càng nhiều, cho nên cậu không thể hoảng.

Giang Bạch Vũ cầm lấy chiếc đũa, nhàn nhạt liếc đại lão một cái, yên lặng gắp mì trong bát lên ăn.

Đương trường nắm mặt người ta bị bắt tại chỗ Vương Thánh Chi cũng không xấu hổ, hắn còn bình tĩnh hơn so với Giang Bạch Vũ, sau đó nhận được thông báo cá nhân, hắn liền không bình tĩnh được.

“NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm -5, -3, -2, -2”

Thì ra nắm mặt cũng sinh khí a, hắn còn tưởng rằng đối phương chết máy,  không có phản ứng với bên ngoài..

Vương Thánh Chi trong lòng có chút tiếc hận.

Sau đó, Giang Bạch Vũ cũng không nói gì, Vương Thánh Chi cũng không tìm được gì để nói, hắn bị trừ hảo cảm , cũng không dám có hành động gì với Giang Bạch Vũ.

Chờ một người một NPC cầm chén mì ăn xong , Giang Bạch Vũ cầm hai chiếc bát và đũa , cầm lấy nước đóng chai trên bàn, đơn giản cầm chén đũa rửa sạch một phen.

Vương Thánh Chi liền đứng ở một bên yên lặng quan sát, sau đó nhìn nhìn, hắn phát hiện một vấn đề,  phòng bếp NPC này cực kì sạch sẽ, đồ dùng trong nhà bếp đều sạch sẽ như mới, xoong nồi ở nhà đều rất mới giống như chưa từng sử dụng một lần, chẳng những không có bụi, một vệt nước đều không có.

Ở bên bếp lò, hắn không thấy gia vị, mì gạo và những thứ khác, thậm chí không có bồn rửa bát, hắn nhìn thấy NPC này đang rửa rửa bát thản nhiên rồi đổ nước vào bên trong thùng.

Không có mùi khói dầu trong bếp, không để lại vết dầu loang trên tường và trần bếp.

Trong phòng bếp không có thùng rác, không có rác nhà bếp, ngoại trừ vài đôi bộ đồ ăn sạch sẽ trên bàn ăn nhỏ, túi giữ nhiệt Giang Bạch Vũ mang về từ nhà ga, còn có một hộp cơm, Vương Thánh Chi không thể tìm thấy bất kỳ hơi thở sự sống nào trong nhà bếp này.

Chẳng lẽ lúc trước NPC này không có nấu ăn?

Hoặc là, mỗi ngày NPC này ăn cơm ở nhà ga……

Vương Thánh Chi đi theo Giang Bạch Vũ suốt quãng đường, sau khi ăn tối xong Giang Bạch Vũ lại lên xe kiểm tra đồ ăn nước uống, phát hiện đồ ăn vặt cùng nước đã tiêu một nửa, cậu phải đi tiệm tạp hóa trong thôn mua thêm mới được.

“Anh chuyển hết số điểm tín dụng bán đồ ăn hôm nay cho tôi.” Giang Bạch Vũ lúc này mới nhớ tới, cậu còn một khoản chưa lấy từ đại lão đây.

Vương Thánh Chi không nghi ngờ gì, khi Giang Bạch Vũ vươn cổ tay qua, cậu ta chạm vào chiếc vòng bạc trên cổ mình, chuyển toàn bộ thu nhập của ngày hôm nay cho Giang Bạch Vũ.

“Hoa hồng của anh là 10%, tôi hiện tại chuyển cho anh.” Thành thật mà nói, mỗi phần thức ăn và nước uống này dường như không nhiều, 20 điểm tín dụng một phần , nhưng thu nhập vẫn rất khả quan.

Mới hôm nay đã bán được hơn 100 phần, chỉ tính riêng thu nhập đã hơn 2000, sau khi trừ tiền chia cho đại lão thì vẫn còn gần 2000 điểm tín dụng, còn không phải chia hoa hồng cho vô hạn luân hồi , thực sự làm Giang Bạch Vũ thoải mái dễ chịu.

Vui vẻ nha.

Đột nhiên, tài khoản lại có thêm 2.000 điểm tín dụng, hiện tại số dư tài khoản của cậu đã có gần 9.000 điểm tín dụng, nhìn thấy số dư tài khoản, Giang Bạch Vũ cảm thấy cảm giác an toàn đã về rồi.

Vương Thánh Chi im lặng nhận hơn 200 điểm tín dụng, nội tâm không hề dao động.

Chờ thông báo cá nhân nhắc nhở: “NPC xe buýt Vong Xuyên đối với bạn hảo cảm +2,+2,+2,+2……” Vương Thánh Chi đột nhiên nhận ra, tiền cũng có thể mang lại hạnh phúc cho NPC.

Điểm này cũng giống với bọn họ.

Thực sự thú vị..

“Tôi đến cửa hàng trong thôn mua một ít thức ăn và nước uống. Anh muốn ở nhà hay đến cửa hàng trong thôn với tôi?” Giang Bạch Vũ sau khi bình tĩnh, hỏi đại lão.

Vương Thánh Chi đến chơi trong vô hạn luân hồi, đương nhiên là muốn tìm hiểu cuộc sống hàng ngày của NPC và môi trường sống, đối với đề nghị của Jiang Baiyu, hắn chọn cái sau.

“Tôi đi cùng cậu."Vương Thánh Chi vẫn muốn xem cửa hàng ở thôn NPC này trông như thế nào.

Sau khi đóng cửa, Giang Bạch Vũ đi về phía cửa hàng trong thôn, nhà của Giang Bạch Vũ nằm ở lối vào của thôn trên núi nhỏ này, nếu nhìn toàn bộ thôn Vong Xuyên,  sẽ thấy có hình dạng như hình bán nguyệt và những ngôi nhà bao quanh bên ngoài hình bán nguyệt.

Nhà ở thôn Vong Xuyên còn rất đông đúc. Cạnh nhà Giang Bạch Vũ có một khoảng sân. Có một gia đình 6 người. Gia đình này có một người già, một đứa trẻ và một cặp vợ chồng trung niên khỏe mạnh. Hiện tại, họ ở trong sân, cả gia đình quây quần bên bữa tối, cảnh tượng này giống hệt cảnh một gia đình bình thường trong thực tế.

Khi Giang Bạch Vũ đi ngang qua, cậu tình cờ thấy bà chủ đang nhìn lên lối vào sân, Giang Bạch Vũ nhận ra cô, bà chủ cũng đã hai lần bắt xe của cậu,  ngày nào cũng đến phó bản nhiệm vụ để bán rau do mình trồng, cũng coi như là quen thuộc.

Khóe miệng Giang Bạch Vũ nhếch lên thành hình vòng cung như NPC ở sân ga,  chuẩn như máy móc, nhìn rất cứng nhắc.

“Lý thẩm, thẩm có khỏe không, mọi người đang ăn tối a.”

Gia đình bên cạnh ngừng ăn, đồng loạt hướng về cửa sân nhìn thẳng Vương Thánh Chi bên cạnh Giang Bạch Vũ.

Vương Thánh Chi có cảm giác bị khóa trong tích tắc, cảm giác này rất vi diệu, cũng rất mơ hồ, Vương Thánh Chi có loại cảm giác, nếu hiện tại hắn có chỗ không ổn, những NPC này có thể xé xác hắn thành từng mảnh ngay lập tức.

Bởi vì cảm giác bị nhìn chằm chằm này giống hệt như bị quỷ nhìn chằm chằm trong phó bản nhiệm vụ.

Bà chủ nhà này nhìn thấy Giang Bạch Vũ ,bưng bát cơm lên, cười nói: "Là Tiểu Bạch, tan làm rồi à, đã ăn cơm chưa?"

Giang Bạch Vũ ân cần trả lời: “Cháu ăn rồi, công ty có phát cơm.”

Lý thẩm đột nhiên phát ra một tiếng tấm tắc ghen tị, "Công việc nghiêm túc vẫn tốt, nhân tiện, người bên cạnh cậu là ai vậy Tiểu Bạch? Nhìn rất lạ, không giống người của thôn chúng ta, chẳng lẽ là người ngoài?"

Thời điểm nói lời này cũng không có gì không đúng, giống như chỉ tán gẫu bình thường , nhưng Giang Bạch Vũ vừa thấy ánh mắt cả nhà này gắt gao nhìn chằm chằm đại lão liền biết không đơn giản như vậy.

Lúc này, khẳng định là không thể nói là người ngoài được.

“A, anh ta a, anh ta tên là Vương Thánh Chi, là khách của công ty cháu, công ty để cháu đưa anh ta đi du lịch một ngày, xem như là khách du lịch đi. Lý thẩm, mọi người cứ ăn cơm đi, không cần để ý anh ta, cháu sẽ luôn dắt anh ta theo bên mình” Giang Bạch Vũ tiếp tục duy trì nụ cười.

Lý thẩm vừa nghe do công ty Giang Bạch Vũ phái, lập tức gật gật đầu, cả nhà bọn họ thu hồi ánh mắt hùng hổ dọa người, trên bàn cơm khôi phục không khí, người một nhà vui vui vẻ vẻ ăn cơm.

Giang Bạch Vũ không định tiếp tục ở lại chỗ này, đang định đi, Lý thẩm đứng lên khỏi chỗ ngồi, vội vàng gọi Giang Bạch Vũ lại: “Ai, Tiểu Bạch từ từ a, đứa nhỏ này đừng vội đi rời a, ta còn muốn nói chút chuyện cùng cậu đây.”

Giang Bạch Vũ chỉ có thể ngoan ngoãn đứng ở một bên.

“Tiểu Bạch , tình huống nhà cậu chúng ta đều biết, ba mẹ cậu đi thành phố lớn dốc sức làm ăn, để lại cho cậu một chiếc xe, một mình cháu ở nhà, lúc này lại có khách, đêm nay khách ngủ ở đâu cũng là một vấn đề. Chắc nhà cháu không còn phòng khách nào nữa. Nếu không, cậu để vị khách này đến nhà đi. Nhà dì còn một phòng nữa, để cho đồng chí Tiểu Vương này nghỉ ngơi một chút.” Lời này của Lý thẩm cực kỳ nhiệt tình.

Giang Bạch Vũ chớp chớp mắt.

Kì thật, cậu cùng nhà cách vách này cũng không quá thân, nhưng bởi vì có tên hồng danh luân hồi giả gây sự nên vài người giúp cậu đe dọa hắn, lúc khác quan hệ cũng rất bình thường.

Bây giờ đột nhiên trở nên nhiệt tình như vậy.

Hơn nữa nghe Lý thẩm này nói cậu còn có cha mẹ, nghe thấy cái này, Giang Bạch Vũ liền cảm thấy đặc biệt vớ vẩn, cậu cư nhiên còn có cha mẹ.

Thời điểm cậu vào vô hạn luân hồi là minh tinh, Giang Bạch Vũ có cha mẹ, nhưng có cha mẹ như vậy Giang Bạch Vũ thà không cần.

Bởi vì đôi vợ chồng này rất bận, công việc rất lu bu, Giang Bạch Vũ từ khi sinh ra đến khi thành niên, số lần cậu gặp được bố mẹ cũng có thể đếm trên đầu ngón tay, thời điểm cậu biểu diễn ngã xuống sân khấu  bị gãy xương nằm viện, đôi vợ chồng này cũng chỉ dùng video cùng cậu nói chuyện trong chốc lát.

Giang Bạch Vũ cũng từng khao khát sự chăm sóc của cha mẹ, muốn không khí ấm áp của một gia đình, nhưng khi lớn lên, cậu nhận thấy rằng có cha mẹ cũng giống như không có cha mẹ.

Cậu đã không mong đợi gì xa vời nữa.

Hiện tại, cậu ở vô hạn luân hồi biết được cậu vẫn còn cha mẹ.

Nhưng bây giờ không phải là lúc rối rắm, Giang Bạch Vũ chỉ có thể chối từ nói: “Này không tốt lắm đâu, phiền toái thẩm a……”

Lý thẩm cười ha hả nói: “Không phiền toái không phiền toái, nhà ta có phòng trống, dì biết nhà cậu chủ có một phòng, hiện tại khách nhân tới ngủ nơi nào, chẳng lẽ cậu muốn cùng khách nhân ngủ chung giường?!”

Lý thẩm vỗ vỗ Giang Bạch Vũ bả vai,  thấm thía nói: “Tiểu Bạch a, nghe thẩm nói, ta sẽ không hại cậu a, cậu ở một mình rất nguy hiểm, nhà ta nhiều người, có thể chiếu cố lẫn nhau, khẳng định có thể chiếu cố tốt đồng chí Tiểu Vương.”

“Con trai sống một mình, cũng phải chú ý an toàn, chăm sóc bản thân.”

Vương Thánh Chi nhìn phụ nữ trung niên một tay bắt lấy cánh tay hắn, thời điểm nói chuyện với NPC bên cạnh hắn, năm ngón tay bắt cánh tay hắn đột nhiên hướng vào trong, Vương Thánh Chi cảm giác cánh tay đều sắp bị bóp gãy.

NPC này có ý gì?

Chẳng lẽ cho rằng mình sẽ thừa dịp gây bất lợi với NPC bên người?

Giang Bạch Vũ cũng nghe ra ẩn ý Lý thẩm, cậu không nghĩ nhiều như vậy, đơn thuần nhận nhiệm vụ vô hạn luân hồi thông báo, cậu chỉ cần dẫn đối phương du lịch ở vô hạn luân hồi giới một ngày liền xong việc, cậu thật đúng là không nghĩ tới đại lão sẽ xuống tay với cậu……

Không thể có ý tưởng này, nghĩ đến liền đáng sợ.

“Vậy, vậy chuyện này liền làm phiền thẩm.” Giang Bạch Vũ thấy vậy cũng liền thuận nước đẩy thuyền, không có cự tuyệt, theo sau mang theo ngữ khí nghi hoặc, dò hỏi Lý thẩm: “Thẩm nói ba mẹ cháu lên thành phố lớn làm, vậy bọn họ……”

Lý thẩm thở dài, ai thanh nói: “Này còn không phải bởi vì cậu sao, ngươi đứa nhỏ này, có thể lớn như vậy rất không dễ dàng a. Chúng ta cũng coi như là nhìn ngươi lớn lên, ngươi đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn, vẫn luôn sinh bệnh,  đầu óc cũng không tốt lắm, luôn quên đồ , ba mẹ cậu vì cậu táng gia bại sản, hao tổn tâm huyết, cuối cùng đem cậu trở thành thế này.”

Giang Bạch Vũ nội tâm có chút chết lặng: “……”

Có khả năng sao?

Căn bản là không có khả năng, cậu nhớ rõ thân thể cậu rất tốt.

Không biết này vô hạn luân hồi sẽ cho bối cảnh gia đình gì cho cậu đây, cậu nhớ cột dưới cùng thông tin cá nhân của mình quan trọng nhất là nhắc nhở cậu phải có mối quan hệ tốt với các NPC ,  chung sống hòa bình lâu dài, ám chỉ điều này sao?

“Đứa nhỏ này luôn có một đoạn thời gian, đầu óc không nhanh nhẹn,  ba mẹ cậu lên thành phố lớn mua thuốc cho cậu, thuốc kia khó mua, ba mẹ cậu cũng là vì tốt cho cậu. Tiểu Bạch đừng thương tâm a, tuy rằng ba mẹ cậu không ở bên cạnh, nhưng người trong thôn chúng ta vẫn chiếu cố lẫn nhau đúng không, cậu xem hiện tại tuy rằng cũng có chút khó khăn, nhưng tốt xấu gì ba mẹ cậu cũng để lại cho cậu một chiếc xe, bên ngoài có rất nhiều người đoạt chiếc xe này, vẫn là ba mẹ cậu lợi hại mới cướp về được. Thôn chúng ta cũng thơm lây, trước kia thôn chúng ta rất nghèo, đều ở sau trong núi, hiện tại có thể ngồi xe lên thành phố lớn, ba mẹ cậu rất lợi hại, xe này chạy từ thôn chúng ta, người trong thôn còn có thể đi ra ngoài làm công kiếm tiền, giống ta ngày thường còn có thể mua chút rau, kiếm chút tiền, vẫn là nhờ ba mẹ cậu.”

Giang Bạch Vũ không kịp tiêu hóa lời sâu xa Lý thẩm nói, hiện tại cậu chỉ biết, thì ra cái này xe, được cướp lấy…

Vậy nghĩa là, xe cậu cũng có thể bị người khác cướp đi, là ý này?!

Cậu lặng lẽ nuốt nước bọt, cảm thấy có chút khẩn trương.

“Thẩm, người nói xem có người cướp xe của cháu không?” Nếu xe buýt bị cướp đi, vậy cậu ở vô hạn luân hồi như thế nào?

Ngay cả khi muốn nhận nhiệm vụ đi vào phó bản nhiệm vụ, cậu phải bắt xe đến địa điểm tương ứng mới có thể vào.

Hơn nữa nếu xe bị cướp, còn cơ hội sống sao?

Lý thẩm liên tục xua tay: “Sẽ không sẽ không, chúng ta nơi này đều biết ba mẹ cậu lợi hại, hơn nữa xe cùng cậu đã trói định, người muốn đoạt xe cậu, đều bị ba mẹ cậu xử lý, không ai dám đoạt xe cậu, hơn nữa cái xe này không phải ai cũng có thể lái được, xe chính là mạng cậu, biết không? Ngàn vạn đừng làm cho người xứ khác cướp mất, cậu sẽ không thể trở lại, người trong thôn cũng khổ.”

Người xứ khác, cũng chính là luân hồi giả đi.

Hiện tại, bên người cậu có một người, đại lão hẳn là chướng mắt xe buýt nát của cậu đi.

Không, xe buýt của cậu đã được tân trang lại, nâng cấp và trở nên sạch sẽ gọn gàng hơn, không thể không làm đại lão thích được, lời này Lý thẩm nói rất đúng,  xe là mạng cậu, cho dù là đại lão sắp mãn cấp trở thành luân hồi giả đỉnh cao, thậm chí có khả năng trở thành kẻ đứng đầu vô hạn luân hồi, cũng không thoát khỏi sự thật đại lão là người xứ khác thật.

Mà cậu, là thôn dân Vong Xuyên , một NPC, cậu cùng Lý thẩm bọn họ mới là đồng loại.

Đại lão là người xứ khác.

Chuyện này, nhất định phải chặt chẽ ghi tạc trong lòng, Giang Bạch Vũ cảnh cáo bản thân không được bất cẩn.

Giang Bạch Vũ liên tục gật đầu, hét lớn: "Thím, cháu hiểu rồi, người đi ăn cơm trước đi, cháu ra tạp hóa mua ít đồ, lát liền trở về."

Lý thẩm cũng không lại lôi kéo Giang Bạch Vũ nói chuyện, hét lên: "Được rồi, đi đi Tiểu Bạch, lúc về nhớ đưa đồng chí Tiểu Vương đến nhà thẩm”

“Được.”

Giang Bạch Vũ nhìn đại lão bên cạnh, cậu vẫn luôn một mình, trong nhà có thêm một người, cậu thật đúng là không có nghĩ tới chỗ ở cho đại lão, việc này liền được giải quyết.

Cảm thấy mình có chút vô tâm……

“Buổi tối, anh ở nhà Lý thẩm tá túc một đêm.”

Vương Thánh Chi thật ra muốn xem cách bố trí nhà của NPC, nhìn từ bên ngoài vào, đúng thật là không lớn bằng nhà này. Phỏng chừng phòng cho khách thật sự không có, hắn làm du khách, hướng dẫn du lịch an bài chỗ ở, điều này không thành vấn đề

Cho nên, hắn cũng không có lựa chọn .

“Được,  buổi tối tôi ngủ ở nhà cách vách.”

Rời khỏi nhà cách vách, hầu như gặp mọi người, phàm là Giang Bạch Vũ nhìn thấy đều chào hỏi, Vương Thánh Chi từ khi đi ra  vẫn luôn không nói gì, hắn đang quan sát thôn Vong Xuyên .

Thôn Vong Xuyên rất giống với thôn nhỏ ở thế giới thực nhưng có một chút khác biệt, hầu hết mọi hộ gia đình thôn Vong Xuyên đều có sân, nhà trệt chiếm đa số, một ít là nhà hai tầng, diện tích đều rất lớn, thôn dân nơi này cũng giống với thôn dân ở thế giới thực, quần áo đơn giản, thần sắc nhẹ nhàng tự tại, có người khiêng cái cuốc, có người khiêng đòn gánh, còn có người già, tiểu hài tử chơi đùa bên bờ ruộng.

Khoảng sân của những thôn dân này có hoa và cây ăn quả, một số không có gì cả như ngôi nhà của NPC bên cạnh, chúng trơ ​​trụi  thậm chí không có một cọng cỏ nào .…,  vừa thấy, liền biết kinh tế thế nào……

Người thôn Vong Xuyên đối với người xa lạ vào thôn, vẫn  khá tò mò, đương nhiên loại tò mò này chỉ là Vương Thánh Chi tự tưởng tượng,  thực tế hầu như mọi người, bao gồm già trẻ khi thấy Vương Thánh Chi , cả người đều quỷ dị, bảo trì một tư thế, ánh mắt gắt gao nhắm vào Vương Thánh Chi.

Chỉ có Giang Bạch Vũ một bên giới thiệu nói: “Đừng sợ, đây là Tiểu Vương, khách của công ty tôi, đến đây chơi một ngày, ngày mai liền rời đi.”

Chờ giới thiệu xong rồi, thôn dân mới thả lỏng cảnh giác, không còn dùng ánh mắt hùng hổ doạ người, sau dod biểu tình như người qua đường, đạm mạc, làm như không thấy.

Đại khái đi được 3-4 phút, Giang Bạch Vũ đi tới tiệm tạp hóa,  tiệm tạp hóa này diện tích không lớn, chỉ mười mấy mét vuông, ngoại trừ một quầy thủy tinh, những thứ khác của cửa hàng nhỏ được đặt trên các kệ phía sau quầy, cao đến tận trần nhà.

Tiệm tạp hóa nhỏ rất đầy đủ, bày bán nhiều loại, đều là những nhu cầu hàng ngày.

Sau khi Giang Bạch Vũ tới tiệm tạp hóa, ông chủ mập mạp đem tầm mắt dừng trên người Vương Thánh Chi, chờ Giang Bạch Vũ giới thiệu một phen sau, ông chủ mới cười ha hả cùng Giang Bạch Vũ tán gẫu.

“Là Tiểu Bạch a, đây là muốn mua đồ bán sao?”

Giang Bạch Vũ: “Đúng vậy, cháu cũng cần mang theo một ít thức ăn và nước uống.”

Chủ tiệm tạp hóa lấy tất cả đồ ăn mà Giang Bạch Vũ cần, so với ngày hôm qua đều là mì ăn liền và bánh quy, hôm nay trong cửa hàng có mấy loại đồ ăn vặt.

Ví dụ như, bánh nén khô,  loại này rất lớn, còn có bánh bao, bánh nướng.

Nhìn thấy mấy cái này, Giang Bạch Vũ đều muốn mang về cho mình ăn.

Ông chủ tạp hóa nhỏ đẩy xe đẩy, xếp mấy thùng thức ăn và nước đóng chai, đi về phía nhà của Giang Bạch Vũ, trên đường lại bắt đầu nói chuyện, chủ đề này tự nhiên là cùng Giang Bạch Vũ một ngày ở ngoài chở khách.

“Tiểu Bạch, cậu có bị khi dễ không? Nếu bị khi dễ, cũng đừng chịu đựng, công ty cậu làm chủ cho cậu, Chúng ta đều nghe nói công ty của cậu phúc lợi rất tốt, cái gì cũng đều quan tâm, ba mẹ cậu đúng là có bản lĩnh, tìm cho cậu công việc tốt như vậy.” Nghe giọng điệu của ông chủ tạp hóa, có vẻ rất hâm mộ.

Giang Bạch Vũ không ngừng ậm ừ, giống như một tiểu bối nghe lời dạy của các bậc trưởng bối.

Tuy rằng vài câu nói của ông chủ tạp hóa không phải là thứ cậu thích nghe, nhưng Giang Bạch Vũ cũng không phải loại người không biết điều, từ lời của Lý thẩm, ông chủ nhỏ được quan tâm, cậu cũng thừa nhận điều đó.

Chờ đi qua nhà Lý thẩm , Giang Bạch Vũ phát hiện Lý thẩm đã sớm chờ ở cửa nhà, nhìn thấy Giang Bạch Vũ , còn rất vui vẻ vẫy tay.

“Đi, ta thu dọn phòng cho khách, đêm nay Tiểu Vương nghỉ ngơi ở nhà ta.”

Vương Thánh Chi nói cảm ơn, nhìn Giang Bạch Vũ rời đi.

Vào sân nhac mình, chủ tạp hóa nhỏ dọn đồ ăn và nước uống trong xe đẩy ra ngoài, Giang Bạch Vũ bưng đồ ăn thức uống vào trong xe.

“Tiểu Bạch, thúc cùng cậu nói câu không dễ nghe a, cái người xứ khác kia, chỗ cổ hắn……” Ông chủ chỉ vào cổ, là cái vòng cổ màu bạc của luân hồi giả một dấu hiệu rất rõ ràng, NPC cũng có thể nhìn thấy nó.

“Cậu cẩn thận một chút a, ngàn vạn đừng tin người xứ khác, ba mẹ cậu đã chịu nhiều thiệt thòi từ người xứ khác, năm đó khổ lắm, thúc nói cho cậu nói cái này để cậu ghi nhớ biết không."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co