Truyen3h.Co

[Edit/ĐM] Xuyên thành đóa hoa lạnh lùng trong truyện vạn người mê.

Chương 33.

Phuong_trinh_bac_hai

Mọi người đều nhìn ra ngoài cửa.

Lập tức trông thấy sau khi Kiếp Vân đánh xuống thì cuồng phong nổi lên bốn phía, cây liễu trong sân bị chặt đứt, tia chớp màu tím ánh lên không trung, tựa như đại họa của thế giới này đã đến.

Chỉ có lúc yêu ma độ kiếp mới có sét tím, đó là nhận thức chung của Tu Chân Giới.

Từng tia sấm sét giáng xuống, Yểm Nhật chân quân thoáng nhíu mày nhìn sắc trời.

Người sớm đã ngấp nghé truyền thừa của Tổ long cố ý nói: "Có biết là ai đang độ kiếp không?"

Đệ tử bên cạnh do dự tiến lên: "Thưa, là bên Đệ Tử uyển ạ."

"Ước chừng là... Sở sư huynh."

Những đệ tử trẻ tuổi đến lần này mười người không còn một, tên của Sở Tẫn Tiêu rất dễ nghĩ tới.

Tay vuốt chòm râu của trưởng lão Thiên Môn phủ thoáng dừng lại: "Trước đó Sở thị của Từ Châu cũng có huyết mạch Long tộc. Có điều rồng chính là vương giả trong nước, không giống với những yêu ma khác."

"Tại hạ nghe nói độ kiếp của Long tộc giáng xuống đều là Cửu Thiên Kim Lôi."

"Đây vẫn là lần đầu tiên thấy có người độ kiếp là Kiếp Vân màu tím."

Không trung dày đặc mây đen, sau khi sắc trời đen kịt bị tia chớp cắt ngang thì lộ ra đường đỏ, trông rất dữ tợn và nặng nề.

Thoạt nhìn thì đúng là không giống với sét bình thường, Yểm Nhật chân quân nhìn bầu trời do dự không thôi.

Mọi người phỏng đoán không ngừng, lúc này Sở Tẫn Tiêu trong phòng lại chịu sự đau đớn rất lớn.

Trước đó tuy tu vi của hắn chỉ mới Trúc Cơ kỳ, nhưng sau khi có được truyền thừa của Tổ long đã liên tiếp mấy ngày từng bước đi đến Trúc Cơ đại viên mãn. Bây giờ dù trước khi bế quan độ kiếp đã dùng một viên đan Trúc Cơ, nhưng lại chẳng có hiệu quả gì.

Cảm giác kinh mạch nứt toác từng chút tập kích hắn, giữa lúc độ kiếp, Sở Tẫn Tiêu cảm thấy máu điên đang chạy tán loạn trong cơ thể của mình.

Dây cột tóc đứt đoạn, sa đen trên người nhuộm máu đỏ, gần như lúc nào cũng có thể mất khống chế.

Bởi vì trước lúc Trúc Cơ đã lập pháp bảo cách ly nên Khổng Linh cũng không biết tình hình bên trong. Có điều hắn ở bên ngoài trông thấy Kiếp Vân màu tím cũng ngạc nhiên trong chớp mắt,

Sở Tẫn Tiêu là Nhân tộc, sao lại giáng xuống lôi kiếp màu tím?

Hắn chuyển ánh mắt vào phòng, nhưng lại chẳng thấy rõ gì.

Sở Tẫn Tiêu mở mắt ra lại dùng một viên đan Trúc Cơ, sau đó nhắm mắt tiếp tục xung kích.

Sau vài lần, huyết mạch của hắn nổ tung, gân xanh trên cổ tay nhấp nhô.

Một tia sét màu tím giáng xuống người, Sở Tẫn Tiêu phun ra một ngụm máu, ngoan cường cắn răng chống đỡ.

Ba mươi sáu tia lôi kiếp kết đan, khí thế của tia sau lớn hơn tia trước.

Gần như tất cả pháp bảo hắn dùng đều không ngăn cản nổi, cuối cùng bị đánh hiện ra nguyên hình.

Một con rồng lớn màu đen xuất hiện trong phòng, phòng ốc ầm ầm sập xuống, đón nhận lôi kiếp.

"Ầm ầm" một tiếng, lôi kiếp xuyên qua thân rồng, vảy rồng đẫm máu trên người Sở Tẫn Tiêu rơi xuống, rốt cuộc không áp chế được máu điên nữa.

Lúc còn trong hình người, hắn là quân tử thanh cao trong trẻo tựa ánh trăng.

Nhưng thân rồng lại hoàn toàn ngược lại, nhìn thế nào cũng trông giống như ác long trong Ma vực.

Vốn dĩ Yểm Nhật chân quân còn đang do dự không thôi.

Nhưng ngay khi Sở Tẫn Tiêu còn đang đón nhận lôi kiếp, lúc dục vọng khát máu hiện lên trong mắt, hắn bỗng chau mày.

—— Bộ dáng lúc này của hắn xác thực không giống với bộ dáng bình thường của Long tộc khi thức tỉnh huyết mạch.

Huyền long bỗng xuất hiện ở chân trời, dưới những đám mây đen màu máu, thân rồng kia xuyên qua Kiếp Vân.

Đông Hải con nước mênh mông, mọi người đều nhìn chằm chằm phía chân trời.

"Hóa ra đây là sức mạnh truyền thừa của Tổ long ư?" Lăng Văn cảm thán.

Kết đan bình thường căn bản không thể nào ghê gớm như vậy được. Từ uy thế mà Kiếp Vân truyền đến, thực lực lần kết đan này của Sở Tẫn Tiêu như vượt cấp, có thể liều với người có tu vi Nguyên Anh kỳ.

Đuôi rồng quét qua tia chớp, mặt biển Đông Hải đổi màu. Theo từng tia lôi kiếp giáng xuống, Huyền long kia gần như đã chuyển sang màu đỏ.

Ninh Tễ ngẩng đầu nhìn bầu trời, y không ngờ lôi kiếp này lại đến nhanh như thế.

Nhưng dù sao kết đan cũng là chuyện của một người, người khác không cách nào nhúng ta được. Y nhìn Sở Tẫn Tiêu cả người đẫm máu, tuy khẽ cau mày nhưng cũng chẳng ra tay.

Con đường sau này của hắn sẽ khó khăn hơn bây giờ rất nhiều, nếu chống đỡ không được...

Ninh Tễ khẽ nâng mắt, trong mắt xuất hiện tia bình tĩnh gần như hờ hững.

Người bị chôn vùi trên con đường tu đạo không hề ít, dù y tiếc người tài, nhưng cũng chỉ là tiếc mà thôi.

Thời gian một nén nhang, sống chết phút chốc.

Tất cả mọi người mang theo suy nghĩ riêng nhìn lôi kiếp vượt mức bình thường này.

Có vài người muốn xem xem rốt cuộc Sở Tẫn Tiêu có chịu được hay không.

Có vài người lại từ thực lực tăng vọt của hắn mà lần nữa đánh chủ ý lên truyền thừa Tổ long.

Tô Phong Diễm nhìn Huyền long trên bầu trời, đầu ngón tay thoáng khựng lại.

Gã cũng không ngạc nhiên mấy về chuyện Sở Tẫn Tiêu kết đan vào lúc này. Nhưng khi nhìn thấy Huyền long thương tích đầy người, không biết nghĩ tới gì mà khóe môi bỗng nhếch lên.

Cảnh tượng trong đầu dường như làm gã rất hài lòng. Khi gã rũ mi, thậm chí giữa mày còn giãn ra.

Ninh Tễ vốn đang thu tầm mắt lại, trong lúc vô ý thì thấy được cảnh này, không khỏi cau mày.

Tô Phong Diễm lại đang có ý đồ gì đây?

Theo tia lôi kiếp cuối cùng giáng xuống, tia sét ẩn chứa sức mạnh ác nghiệt đánh lên người Sở Tẫn Tiêu.

"Rầm" một tiếng, Sở Tẫn Tiêu rơi xuống đất, miệng vết thương do xé bụng lúc trước lại bị xé toạc do kết đan.

Huyền long nằm trong kết giới trên đất, trong phần bụng lõa lồ vết thương lại kết thành một viên nội đan màu tím.

—— Kết thành!

Sau khi cuồng phong thổi qua dị tượng trên trời biến mất, Kiếp Vân mây tan khói tản.

Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, sau khi biến thành hình người thì chậm rãi đứng dậy.

Lúc này hắn chật vật không thôi, miệng vết thương trên bụng không ngừng chảy máu, sau khi kết đan khí thế trên người cũng biến đổi rất lớn.

Như thể thay đổi chỉ trong một đêm.

Bình thường đa số mọi người đều nhìn hắn với ánh mắt mến mộ tán thưởng, nhưng bây giờ sau khi thấy được chân thân của Huyền long thì không biết vì sao lại có chút né tránh.

Các đệ tử đồng môn có quan hệ không tệ với Sở Tẫn Tiêu từ trước cũng đều lui về sau một bước, không dám nhìn người mình thầm thích trước kia nữa.

Bọn họ chỉ biết Sở sư huynh thức tỉnh máu rồng, chứ không biết hóa ra rồng chân chính lại có dáng vẻ như vậy.

Dung mạo trong sáng xinh đẹp trước đó bị phá vỡ, thân rồng dữ tợn và Sở Tẫn Tiêu trước mắt chồng chéo lên nhau, trong lòng mọi người đều có chút kinh ngạc.

Ngay cả Khổng Linh cũng kinh ngạc không thôi.

Mấy ngày nay tin tức của hắn không nhạy, hắn không những không biết chuyện mà còn không biết được Sở Tẫn Tiêu nhận được truyền thừa.

Lúc này thấy Sở Tẫn Tiêu hóa rồng độ kiếp thì trong lòng chấn động.

Khổng Linh còn chưa kịp nói thì đã thấy Sở Tẫn Tiêu che bụng lại, sau khi hít sâu một hơi thì siết chặt tay rời đi.

"Yểm Nhật chân quân."

Trưởng lão của Thiên Môn phủ bước lên một bước.

Yểm Nhật nhìn Ninh Tễ cách đó không xa. Thấy y nhìn sang đây thì do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nhàn nhạt nói: "Dị tượng kết đan mà thôi, giải tán cả đi."

"Nhưng đó là Kiếp Vân màu tím..." Ông ta lại muốn nói gì đó.

Giọng Ninh Tễ nhàn nhạt truyền tới.

"Không biết cách nói Kiếp Vân màu tím là kiếp Yêu Ma truyền ra từ chỗ nào, cũng không có bằng chứng cụ thể gì."

"Mấy năm nay xảy ra dị tượng kết đan cũng đâu phải là không có."

"Vân Điền chân quân muốn nói gì?"

Y khẽ phẩy kiếm về phía ông ta, dưới mặt nạ quỷ, giọng y lại lạnh lùng vô cùng.

Vân Điền vốn còn muốn châm ngòi ly gián, lúc này như bị giội một chậu nước lạnh, cả người như chìm vào băng tuyết không nói được lời nào.

Cuối cùng chỉ đành nói: "Kiếm tôn nói đúng."

"Là ta lo thừa rồi."

Sau khi thấy thực lực Sở Tẫn Tiêu tăng vọt, có không ít người muốn ra tay với truyền thừa Tổ long.

Lúc này thấy Vân Điền chịu thiệt ở chỗ kiếm tôn, mọi người nhìn nhau, tuy giấu tâm tư trên mặt đi, nhưng dưới lòng nghĩ thế nào thì chẳng ai biết.

Sớm đã biết sau khi Sở Tẫn Tiêu kế thừa mộ Tổ Long sẽ có ngày này.

Ninh Tễ vuốt ve chuôi kiếm, không nói gì nữa.

Nhưng trước khi xoay người rời đi thì gọi người đưa lọ thuốc trị thương cho Sở Tẫn Tiêu.

. . . . . . .

Chuyện một đệ tử Trúc Cơ kỳ kết đan vốn không gây quá nhiều chú ý. Dù Sở Tẫn Tiêu là kỳ tài ngút trời, nhưng sao có thể so với kiếm tôn ngày ấy.

Nhưng vì chuyện của Đông Hải mà mọi người đều nhìn chằm chằm chỗ này.

Phủ Đông Hải bị một tầng mây đen che kín, có điều chuyện này không liên quan đến Tạ Dữ Khanh.

Hắn vừa không muốn truyền thừa Tổ long, lại vừa không có quan hệ gì với Sở Tẫn Tiêu. Sau này tên đệ tử trẻ tuổi này sẽ ra sao đều không liên quan gì đến hắn.

—— Mối quan hệ duy nhất giữa hắn và Sở Tẫn Tiêu, chính là Ninh Tễ.

Vừa nghĩ tới tên người nọ, Tạ Dữ Khanh lập tức khẽ nhíu mày.

Kể từ ngày ấy ở đại đường, hắn vẫn chưa từng gặp riêng Ninh Tễ lần nào.

Đầu ngón tay thoáng khựng lại, Ngô Cương vốn đang nói chuyện Đông Hải lần này, thấy hắn xuất thần thì không khỏi mở miệng: "Lâu chủ?"

Hắn ta rất ít khi thấy lâu chủ ngẩn người, mấy ngày nay lại rất lạ. Ngô Cương vừa quay đầu thì thấy lâu chủ cúi đầu thất thần.

Sau khi kêu lâu chủ một tiếng, Tạ Dữ Khanh khôi phục tinh thần.

"Mấy ngày nay lâu chủ làm sao thế?"

Hắn ta không khỏi ngạc nhiên hỏi.

Không biết Tạ Dữ Khanh nghĩ tới gì, đột nhiên hỏi: "Ngươi có cảm thấy quan hệ sư đồ giữa Ninh Tễ và Sở Tẫn Tiêu có hơi không đúng không?"

Vấn đề này ngoài dự tính của Ngô Cương. Hắn ta không ngờ lâu chủ sẽ đột nhiên hỏi cái này, ngạc nhiên trong nháy mắt, nhưng vẫn cẩn thận suy nghĩ nói: "Ngày thường ta không hay tiếp xúc với kiếm tôn lắm, nên không biết."

"Có điều kiếm tôn lạnh nhạt với tất cả mọi người, hình như cũng không có gì khác lắm."

Hắn ta nói.

Tạ Dữ Khanh biết đáp án này. Hắn mím môi, lại như tùy ý hỏi: "Thế Sở Tẫn Tiêu thì sao?"

Hôm nay lúc Sở Tẫn Tiêu độ kiếp, ánh mắt của hắn khi ấy trước sau vẫn luôn nhìn về một hướng.

Tạ Dữ Khanh nhìn sang thì thấy Ninh Tễ.

Độ kiếp là lúc thần hồn chịu đau đớn như bị xé rách. Thậm chí người có tu vi thấp còn không giữ nổi tỉnh táo. Hôm nay hắn thấy hai mắt Huyền long đỏ bừng, chỉ sợ không còn lý trí, nhưng trước sau vẫn luôn nhìn về hướng đó.

Đáy lòng Tạ Dữ Khanh thoáng có cảm giác không đúng.

Giống cái đêm Dục ma tập kích lần biệt uyển, như thấy được cảnh tượng Sở Tẫn Tiêu và Ninh Tễ ở chung, nhưng nhất thời lại chẳng nghĩ được gì.

Ngô Cương nghĩ tới Sở Tẫn Tiêu thì nhớ tới thiếu niên trong sáng thanh tú kia. Chỉ cảm thấy thiếu niên này như ánh trăng, hơi thở của hắn khiến người ta rất thoải mái.

Nhưng sau đó thì không còn nữa.

Hắn ta suy nghĩ nửa ngày, chỉ đành nói: "Lâu chủ thứ tội."

"Ta chỉ nhớ hình như trông Sở Tẫn Tiêu rất đẹp."

"Còn lại thì không biết."

"Sao vậy lâu chủ?" Hắn ta gãi gãi đầu.

Tạ Dữ Khanh biết hắn ta không quan tâm những thứ này, lòng thất vọng trong chớp mắt, rồi lại khẽ lắc đầu. Hắn tự nói với mình, vậy mà lại chẳng hiểu nổi những thứ ấy. 

"Không có gì. Chỉ thuận miệng một chút thôi."

Phẩy những suy nghĩ khó hiểu ấy khỏi đáy lòng, Tạ Dữ Khanh thu tầm mắt lại.

. . . . . . .

Đêm khuya, Sở Tẫn Tiêu nhổ mang rô [1] của vảy trên eo bụng ra, sau đó lần nữa khôi phục hình người.

[1] 倒刺: Không chắc về đoạn này lắm, nhưng thôi thì cứ chú thích vậy. Mang rô là cái đc khoanh tròn giống hình dưới á

Thuốc sư tôn cho người đưa tới đặt trên bàn, sau khi hắn nhận được thì biểu tình mới tốt hơn một chút.

Tối nay Khổng Linh không có ở ngoài cửa, trước đó Sở Tẫn Tiêu không biết, bây giờ lại càng không phát hiện ra.

Đợi khi vết thương đỡ hơn chút, Sở Tẫn Tiêu mới bôi thuốc lên miệng vết thương.

Chỗ khâu lại lần thứ hai bị xé rách, loại đau đớn ấy khiến hắn khẽ siết chặt tay, suy nghĩ lại bay tới chỗ khác.

Ánh mắt của mọi người hôm nay không phải là hắn không thấy.

Từ trước đến nay Sở Tẫn Tiêu vẫn luôn sinh hoạt trong ánh mắt của người khác, nên cũng không xa lạ gì với ánh mắt không có mấy ý tốt này.

Chẳng qua từ trước đến giờ những kẻ này muốn mặt hắn, nhưng bây giờ lại muốn truyền thừa trên người hắn.

Từ khi hắn ra đời đến nay, mỗi một người tiếp cận hắn đều có mục đích riêng, ngay cả máu mủ ruột thịt cũng như thế.

Ánh mắt Sở Tẫn Tiêu khẽ lóe lên, thật tra lúc trước hắn vẫn luôn giấu sư tôn. Hắn đã không nói tuy năm đó hắn là thiếu gia chi trưởng của Sở gia, nhưng từ nhỏ lại bị người khác coi như lễ vật mà nuôi nấng.

Mỗi một người tiếp cận hắn đều vì một mục đích gì đó.

Bọn họ cho rằng, mặt của hắn quan trọng hơn tu vi nhiều.

—— Gương mặt đó, có thể mang đến vinh hoa cho Sở gia.

Khuôn mặt của cha mẹ sinh ra hắn mơ hồ không rõ, lúc đối mặt với hắn chỉ có dối trá và lừa gạt.

Bọn họ coi hắn như công cụ.

Thậm chí... còn không phải là người.

Nhiều năm như vậy, hắn được cứu khỏi Sở gia, thật ra không có chút hoài niệm gì với chỗ đó. Ký ức về Sở gia chỉ khiến hắn chán ghét.

Buổi tối năm đó, Sở Tẫn Tiêu vốn định một mồi lửa thiêu rụi Sở gia, cùng chết với đám người đó.

Hắn sống dưới cống ngầm, từ nhỏ đã thấy được nhân tính vặn vẹo xung quanh nên không có chút lưu luyến với thế gian.

Mãi đến khi... có người kéo hắn lên.

Trong nháy mắt hắn thất vọng chuẩn bị từ bỏ thì có người kéo hắn khỏi núi thi thể, đưa cho hắn một cái khăn tay.

Ngay từ đầu Sở Tẫn Tiêu vốn cho rằng người cứu hắn giống với đám người Sở gia.

Dù sao thì từ nhỏ đến giờ xung quanh hắn cũng chỉ dạng người như vậy.

Nhưng sau đó hắn mới biết, người ấy không giống với đám mặt cười tim buốt của đám Sở gia, lời nói việc làm của sư tôn luôn như một.

Y chưa bao giờ hứa hẹn với hắn cái gì, nhưng lại bảo vệ cho hắn hơn mười năm. Dù sau khi trúng lửa độc cũng thế.

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được ấm áp, cũng là lần đầu tiên hắn biết mình còn có lý do tồn tại trên đời.

Không phải bởi vì gương mặt mặc người đùa bỡn. Mà là vì Sở Tẫn Tiêu, vì một người sống sờ sờ.

Dưới ánh nến, Sở Tẫn Tiêu siết chặt tay, miệng vết thương sau khi bôi thuốc thì vô cùng đau đớn, hắn cúi đầu nhìn xuống, trong lòng ổn định hơn một chút.

May thay, hôm nay hắn kết đan.

Bây giờ có thể bớt liên lụy sư tôn một ít.

Hắn nghĩ vậy, siết chặt chiếc chìa khóa xuất hiện trong tay sau khi kết đan.

. . . . . . .

Vì chuyện ban ngày, tối nay có rất nhiều người không buồn ngủ.

Bên phủ Đông Hải, có người quay đầu nhìn sân nhỏ đang sáng đèn của Sở Tẫn Tiêu, khẽ nhíu mày.

"Thằng nhãi kia may mắn thật, có Ninh Tễ kiếm tôn bảo vệ. Bây giờ dù chúng ta có muốn ra tay cũng không động vào nổi." Người nói chuyện chính là trưởng lão của Thiên Môn phủ.

Ban ngày ông ta bị mất mặt, giờ phút này buồn bực mượn rượu giải sầu, đang uống rượu trong phòng mình.

Trên bàn mất hai vò.

Ông ta vừa dứt lời, một người khác đi ra từ bóng tối.

Đêm khuya người nọ tới đây, cả người lại trùm áo choàng, khiến người ta không thấy rõ mặt.

"Hắn là đệ tử của Ninh Tễ, y bảo vệ hắn cũng là đương nhiên cả thôi."

"Trên đời này làm gì có sư tôn nào không bảo vệ cho đồ đệ chứ."

Nhìn như gã chỉ đang an ủi một câu, nhưng lại chọc tới chỗ đau của Vân Điền.

Ông ta hừ lạnh không nói tiếng nào.

Biết ông ta nghĩ tới chuyện ban ngày. Người trùm áo choàng cười khẽ, sau đó nương theo ánh mắt của Vân Điền, rồi chậm rãi nói: "Nói mới nhớ, trước khi Sở Tẫn Tiêu tham gia đại bỉ vẫn chỉ là Trúc Cơ trung kỳ, nhưng chỉ chưa đầy một tháng ngắn ngủi đã kết đan. Truyền thừa Tổ long này đúng là ghê gớm thật."

"Theo điều tra mấy năm nay của ta, nói không chừng cách hóa thần ở ngay trong truyền thừa Tổ long."

Vân Điền đã giậm chân ở Nguyên Anh đã nhiều năm.

Khác với thiên tài như Ninh Tễ, thiên phú của ông ta rất bình thường, nếu không phải năm đó may mắn gặp được một bí cảnh thì chỉ e bây giờ ông ta cũng chẳng thể trở thành Nguyên Anh chân quân.

Dù là thế, nhược điểm trên thiên phú cũng không dễ bổ khuyết. Vậy nên dù dừng ở cảnh giới Nguyên Anh gần ngàn năm, thọ nguyên gần như đã đi đến giới hạn.

Nếu nội trong trăm năm nữa mà ông ta không hóa thần được, chỉ e là...

Mấy ngày nay Vân Điền vẫn luôn thấp thỏm lo âu, đệ tử Thiên Môn phủ mà ông ta dẫn theo tham gia đại bỉ gần như đã chết hết.

Nếu không cách nào đột phá được, thì chỉ e sau khi quay lại tông môn cũng sẽ không ổn nổi.

Khi những người khác muốn tìm bắt dư nghiệt của phái Hư Diễn, Vân Điền vẫn luôn nhớ thương truyền thừa Tổ long.

Trong sách cổ của Thiên Môn phủ có ghi chép, truyền thừa của Tổ long thượng cổ đều không đơn giản như vậy.

Bây giờ chỉ để lộ chút da, theo từng bước thức tỉnh huyết mạch của Sở Tẫn Tiêu mà tùy theo đó sẽ có được ký ức quý báu và công pháp.

Đấy là còn chưa kể tới Long tộc thích cất giữ báu vật, pháp bảo và bí cảnh mà Tổ long để lại đều được ghi chép trong sách cũng nhiều không đếm xuể.

Nếu có thể ép Sở Tẫn Tiêu giao ra... Bất luận là tài nguyên nào cũng để ông ta lấy công chuộc tội, từ đây vươn mình.

Lòng Vân Điền ngo ngoe rục rịch, nhắc tới Ninh Tễ là thấy không cam lòng, trong lúc bị kích thích có căm hận nói:

"Cũng không biết là hắn leo lên Ninh Tễ thế nào."

"Năm đó cứu hắn một lần cũng thôi đi, bây giờ còn muốn bảo vệ hắn."

"Chẳng qua... cũng chỉ là một túi ta đẹp thôi mà." Giọng điệu ông ta tràn ngập ghen ghét.

Người trùm áo choàng biết suy nghĩ của Vân Điền, rũ mắt dừng một chút, nhàn nhạt nói:

"Nếu ngươi thật sự muốn ra tay, ta có một cách."

"Cách gì?"

Gã nói một cách dễ dàng, Vân Điền ngẩng đầu lên.

Thì thấy gã gằn từng chữ nói: "Khiến hắn phạm sai lầm."

"Hiện giờ kiếm tôn bảo vệ hắn, chẳng qua là vì hắn chưa phạm sai lầm gì thôi."

"Nhưng nếu hắn phạm sai lầm thì sao?"

Gã nhìn chằm chằm Vân Điền: "Phạm sai lầm thì bị phạt, đây không phải là đạo lý hiển nhiên sao?"

Những lời này trực tiếp đâm xuống đáy lòng Vân Điền.

Đúng vậy, phạm sai lầm thì bị phạt không phải là đạo lý hiển nhiên hay sao? Trước mắt bao người, kiếm tôn sẽ không thể nào bảo vệ được hắn.

Thanh danh bên ngoài của Ninh Tễ, mỗi một tiếng nói hành động của y trong Tu Chân giới đều có người nhìn chòng chọc.

Cánh chim của y sạch sẽ nhiều năm, nếu Sở Tẫn Tiêu phạm sai lầm, y nhất định sẽ không bảo vệ hắn nữa.

Suy nghĩ này hiện lên trong đầu Vân Điền.

"Đúng là cách hay."

"Tô..."

Vân Điền thả lỏng người, nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì bỗng trừng lớn hai mắt.

—— Một vuốt sắc bén xuyên qua tim.

Sau khi Tô Phong Diễm ngụy trang thành vuốt rồng xong thì chậm rãi thu tay lại, Vân Điền đã mở to hai mắt ngã xuống đất.

Tô Phong Diễm ném một miếng vảy rồng xuống đất, sau khi dọn sạch dấu vết thì khép hai mắt ông ta lại.

"Đã làm nhiều chuyện xấu vậy rồi mà sao còn ngây thơ thế chứ."

"Ta nói phạm sai lầm, không phải là đang chỉ —— giết ngươi sao."

Gã thấp giọng ho, gương mặt gầy gò tái nhợt.

Gã đã sớm nói muốn kéo Sở Tẫn Tiêu xuống vực sâu.

Vốn là người trong bùn, cần gì phải lên bờ?

Cứu rỗi chẳng qua là thứ buồn cười nhất.

Gã muốn xem xem, nếu Sở Tẫn Tiêu trở thành cái đích của trăm mũi tên, Ninh Tễ có cứu hắn hay không.

Người nọ cao cao tại thượng, vậy thì tư thái thật sự... khiến người ta nhịn không được muốn phá vỡ.

Tô Phong Diễm vốn tới chỗ này vì Sở Tẫn Tiêu. Bây giờ lại càng muốn thấy biểu tình ngày mai của Ninh Tễ khi thấy một màn này.

Cảnh tượng hôm qua người nọ nhắm lại hiện lên trước mắt.

Đầu ngón tay gã thoáng dừng lại, khẽ cười nhìn Vân Điền đã chết.

. . . . . . .

Ngày hôm sau, Yểm Nhật chân quân triệu tập mọi người để nghị sự, đệ tử mỗi ngày đến tìm người có hơi nghi hoặc khi thấy mãi mà Vân Điền trưởng lão vẫn không mở cửa phủ.

"Vân Điền trưởng lão?" Hắn gọi một tiếng, bên trong cửa lại không có tiếng động nào.

Đệ tử kia do dự nửa ngày, lại gõ cửa tiếng nữa.

Lúc này hắn dùng sức một chút, thì thấy cánh cửa vốn đóng chặt bỗng mở ra.

Một giọt máu chảy tới giày, con ngươi hắn co lại thì thấy máu thuận theo khe cửa chảy ra.

Đệ tử kia nâng mắt liếc một cái, nháy mắt trợn to hai mắt.

Mọi người đều đang ngồi trong đại đường chờ Vân Điền tới, lúc này Ninh Tễ bỗng liếc mắt nhìn Tô Phong Diễm một cái.

Ánh mắt hai người chạm nhau, thì thấy đối phương thấp giọng ho, cười cười nhìn y.

"Kiếm tôn nhìn ta làm gì?"

Ninh Tễ cau mày không nói gì.

Gã vừa dứt lời, đệ tử đi gọi người kia lập tức lảo đảo chạy vào.

"Điện chủ, xảy ra chuyện rồi!"

Thấy cả người hắn chật vật, Yểm Nhận từ trước đến nay chú trọng quy củ tức giận mắng: "Chuyện bé xé to, còn ra thể thống gì!"

Đệ tử kia lau máu trên mặt, run người nói: "Điện chủ thứ tội, vừa rồi đệ tử đến tìm Vân Điền chân quân thì thấy trong phòng chân quân toàn là máu."

"Sau khi đẩy cửa vào, phát hiện Vân Điền chân quân đã bị sát hạt!"

Những lời trời long đất lở này khiến mọi người cả kinh.

Vân Điền bị sát hại?

Lăng Văn trợn to hai mắt có hơi không tin được.

"Ngươi đừng có nói bậy."

Một chân quân có tu vi Nguyên Anh kỳ, chứ đâu phải những đệ tử có tu vi thấp kém kia, sao có thể dễ dàng bị sát hại như vậy được!

Giọng điệu ông ta nghiêm khắc, đệ tử kia lại lắc đầu nói: "Đệ tử không dám nói bậy, nếu chân quân không tin thì có thể đến biệt uyển xem thử."

"Hiện trường... hiện trường cực kỳ thảm khốc."

Cả điện tĩnh lặng, mọi người đều lưỡng lự chưa chắc, vẫn là Yểm Nhật lên tiếng: "Dẫn đường!"

Đệ tử kia mới vội vàng đứng dậy.

Sau khi nghe được tin Vân Điền bị sát hại, Ninh Tễ cau mày, nhất là sau khi đến biệt uyển trông thấy thi thể của Vân Điền.

Cả viện toàn là máu, trái tim bị xé toạc, nhìn dấu vết trông như bị vuốt bén gây ra.

"Đây là cái gì?"

Sau khi thấy tình trạng chết của Vân Điền, con ngươi Lăng Văn co lại, ông ta bỗng thấy trong tay Vân Điền đang nắm chặt thứ gì đó.

Theo giọng Lăng Văn, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về một chỗ, quả nhiên thấy trong tay Vân Điền có gì đó.

Khi Lăng Văn mở tay Vân Điền ra, thế mà phát hiện một cái vảy.

Cái vảy đó bị khuyết không được hoàn chỉnh, như là bị xẻo khỏi người.

Thế mà là vảy rồng.

"Cái này là..." Lăng Văn kịp thời phản ứng lại, trợn to hai mắt.

Nếu là vảy rồng, vậy người giết Vân Điền là...?

Yểm Nhật chân quân cũng nhớ tới chuyện ban ngày Vân Điền muốn Sở Tẫn Tiêu giao truyền thừa ra.

Nào có trùng hợp như vậy, ban ngày ông ta vừa nhắc tới truyền thừa, buổi tối đã bị giết.

Trừ phi ông ta... đã đắc tội ai đó.

Lúc này miếng vảy rồng đặt ở đây như bằng chứng.

Bỗng Yểm Nhật ngẩng đầu: "Người đâu, đến phòng Sở Tẫn Tiêu điều tra."

Hắn vừa dứt lời đã có người đi ngay.

Sau khi thấy tình trạng chết của Vân Điền, con ngươi Ninh Tễ thoáng co lại.

Suy nghĩ của y và Yểm Nhật giống nhau, chuyện này quá trùng hợp. Có điều lúc này tất cả bằng chứng đều chỉ về phía Sở Tẫn Tiêu, y không ngăn cản mà chỉ vuốt ve kiếm, lẳng lặng chờ.

Trong đại đường, suy nghĩ của mọi người đều khác nhau.

Tạ Dữ Khanh nhìn y một cái, nhìn không ra thần sắc của y.

Chỉ chốc lát sau, đệ tử đi điều tra đã quay lại.

"Khởi bẩm điện chủ, bọn ta chỉ tìm được thứ này trong phòng Sở sư huynh."

"Không thấy ai khác?"

Ninh Tễ đột nhiên lên tiếng.

Đệ tử kia khẽ gật đầu, trình lọ thuốc còn một nửa kia lên.

Đó là lọ thuốc hôm qua y bảo người đưa cho Sở Tẫn Tiêu, chẳng qua bây giờ lọ thuốc đó đã dính đầy máu.

Có máu rồng, cũng có... máu của người khác.

Tô Phong Diễm vẫn luôn quan sát thần sắc của Ninh Tễ, thấy y nhìn chằm chằm lọ thuốc kia, đầu ngón tay thoáng khựng lại, trong lòng có chút thất vọng.

"Chuyện đã đến nước này rồi, chẳng lẽ kiếm tôn còn muốn bảo vệ cho thứ nghiệt súc đó sao?" Lăng Văn dẫn đầu lên tiếng.

Yểm Nhật cũng nhìn về phía y:

"Hôm qua lúc kết đan trời giáng xuống Kiếp Vân màu tím, kiếp tím là kiếp yêu ma..." Hắn do dự một chút, vẫn nói: "Lúc ấy Sở Tẫn Tiêu đã thành ma rồi."

Hắn nói xong cũng chau mày.

Bây giờ tất cả bằng chứng đều cho thấy Sở Tẫn Tiêu oán giận Vân Điền đánh chủ ý lên truyền thừa Tổ long, lợi dụng đêm dài mà giết Vân Điền cho hả giận rồi bỏ chạy.

Trong huyết mạch của yêu ma có hung tính, làm ra chuyện như vậy cũng không ngoài ý muốn lắm.

Hơn nữa lấy thực lực mà hôm qua Sở Tẫn Tiêu thể hiện ra, hoàn toàn có thể giết chết một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ.

Trong biệt uyển tĩnh lặng, bọn họ thấy Ninh Tễ không nói gì, cho rằng y cũng thừa nhận chuyện Sở Tẫn Tiêu giết người.

Tô Phong Diễm siết chặt tay, chậm rãi rũ mắt.

Lòng thầm giễu cợt, có chút đáng tiếc người này không khác gì những kẻ khác.

Gã đang định thu ánh mắt lại thì ngay sau đó, lại nghe thấy Ninh Tễ thản nhiên nói: "Ta tin hắn."

Tô Phong Diễm bỗng ngẩng đầu lên.

Thấy tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người y. Ninh Tễ cầm kiếm, thần sắc dưới mặt nạ quỷ trước sau vẫn lạnh nhạt.

Y liếc mắt nhìn Tô Phong Diễm một cái, khi ánh mắt hai người va nhau, y chậm rãi cau mày.

Ninh Tễ lại nói: "Tất cả đợi đến khi tìm được người rồi nói tiếp."

"Với cả..."

Trường kiếm ra khỏi vỏ, tùy ý khắc ra hình vuốt rồng trên mặt đất, y nâng mắt nhìn về phía mọi người, như có điều ám chỉ: "Miệng vết thương như thế, hình như làm cũng không khó."

Lông mày Tạ Dữ Khanh giãn ra, Ngô Cương định nói gì đó thì bị hắn ngăn lại.

"Ta đồng ý với lời của kiếm tôn." Hắn nhàn nhạt nói.

Hai người đều mở miệng vào lúc này, tình thế vốn nghiêng về một bên nháy mắt thay đổi.

Lăng Văn ngậm miệng lại, mấy người còn lại nhìn nhau, vốn đang chắc chắn bây giờ lại trở nên có hơi do dự không chắc.

Tô Phong Diễm lại nhìn Ninh Tễ.

Lần này ánh mắt gã rất phức tạp, chậm rãi siết chặt tay.

Gã thật sự không ngờ rằng.

—— Ninh Tễ sẽ đứng ra nói giúp Sở Tẫn Tiêu vào lúc này.

______________

Chương này tức vì mấy ông già "danh môn chính phái", chương sau giãy đành đạch muốn đập chết cha nội họ Tô :)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co