Truyen3h.Co

Edit Hoan Ky Thuc Ta Cuc Ky Co Tien Hao Tuyet

Chương 166: Lớp học

Là ngọn cờ đứng đầu trong giới học thuật của Liên bang  ——《 Khoa học Liên Bang》xét duyệt bản thảo rất nghiêm khắc.

Phó biên, chủ biên xét duyệt xong còn phải đem bài viết đưa cho 3-6 người biên tập ngoài biên chế xét duyệt, mà những người biên tập ngoài biên chế này phần lớn đều là người đã đoạt giải thưởng Rohr, mà cái gọi là giải thưởng Rohr chính là giải Nobel của thời đại tinh tế, vì thế có thể nghĩ qua bản thảo là có bao nhiêu khó.

Dù sao luận văn phải trải qua đại bộ phận biên tập xét duyệt thông qua mới có thể đăng lên《Khoa học Liên Bang》.

Cho nên tất cả các nhà khoa học đều lấy luận văn đã từng đăng lên《Khoa học Liên Bang》làm vinh, các nhà khoa học mà chưa có luận văn được đăng lên《Khoa học Liên Bang》đều ngại ngùng tự xưng là nhà khoa học.

......

Nghiên cứu xong hạng mục Chất lỏng gen thực vật này, Lạc Vân Thanh không định tiếp tục ngốc ở trong viện nghiên cứu của Ân Kỳ nữa, vì thế cậu tìm một ngày mọi người đều tương đối nhàn xin từ chức với Ân Kỳ.

Biết Lạc Vân Thanh có một phòng nghiên cứu của riêng mình, hơn nữa phòng nghiên cứu của cậu còn có rất nhiều thiết bị thí nghiệm mà mọi nhiều người đều tha thiết mơ ước, nên Ân Kỳ cũng không mở miệng giữ cậu lại, chỉ ngồi nói chuyện thật cẩn thận với cậu, sau khi bảo đảm cậu sẽ không lười biếng, sẽ tiếp tục tiến hành nghiên cứu khoa học mới sảng khoái cho cậu rời đi, nhưng khi thả cậu đi ông còn giống như trộm gà mà đề ra một cái yêu cầu với cậu—— cho bọn họ đi tới phòng nghiên cứu của cậu chơi mấy ngày.

Khi Lạc Vân Thanh đem yêu cầu này nói cho Leonard, vẻ mặt Leonard lúc đó đầy sửng sốt.

Chơi mấy ngày? Phòng thí nghiệm có cái gì mà chơi?

Hơn nữa hiện tại mọi người hiếm khi mới có một kỳ nghỉ ngơi, không nghỉ ngơi cho tốt, từ phòng thí nghiệm bên này chạy tới phòng thí nghiệm biên kia?

Đây là trò chơi gì mới sao?

Tuy phỉ nhổ trong lòng, nhưng bề ngoài Leonard vẫn thực bình tĩnh tỏ vẻ không thành vấn đề.

Dáng vẻ bình đạm này khiến Lạc Vân Thanh hoài nghi bản thân mới là kẻ khác loài, dù sao lúc đầu nghe được Ân Kỳ yêu cầu cậu vẫn rất kinh ngạc, cho nên mới muốn nói cho Leonard nghe, kết quả Leonard cư nhiên cảm thấy bình thường? Vậy ra chỉ có mình mình là cảm thấy không bình thường à?!

Nghĩ tới đây Lạc Vân Thanh không thể không cảm thán một câu: Quả nhiên đúng là thời đại của xã hội hiện đại, sự bao dung của mọi người càng lúc càng nhiều, mặc kệ yêu cầu có quái dị như nào đi nữa đều có rất nhiều người có thể tiếp thu!

Cảm khái thì cảm khái, Lạc Vân Thanh cảm thấy về sau bản thân phải làm một người càng thêm bao dung mới được!

Vì thế cùng ngày ngoại trừ Ân Kỳ và Satun cậu còn mời thêm các giáo sư làm nghiên cứu khoa học của khoa mình tới tham quan phòng thí nghiệm của mình.

Kết quả....một đám giáo sư vốn dĩ có cuộc sống đạo hạnh thanh bần, không mộ danh lợi bị Lạc Vân Thanh trần trụi khoe giàu kích thích tới hai mắt đỏ bừng!

Giống như khi Lạc Vân Thanh mới tiến vào phòng thí nghiệm lần đầu, mọi người hai tay run rẩy, nhẹ nhàng vỗ về những thiết bị thí nghiệm si mê như đang sờ sờ người yêu.

Cái này, cái này, còn có cái này nữa, Vân Thanh/Tiểu Thanh/A Thanh là làm sao có được?

Nhìn một đám giáo sư lưu luyến như thế, vốn chỉ muốn để cho mọi người cao hứng một chút, Lạc Vân Thanh không khỏi rụt rụt thân mình, làm giảm đi cảm giác tồn tại của mình.

Có ông trời chứng giám!

Thật sự cậu chỉ muốn cho mọi người tới tham quan phòng thí nghiệm của mình một chút mà thôi, thật không phải muốn khoe khoang!

Thật sự thật sự không phải muốn khoe khoang!!!

Ta không nghe ta không nghe, không phải khoe khoang thì còn là gì, một đám các cụ già vốn uy phong lẫm liệt, tay chân mạnh mẽ, làm thí nghiệm tay cũng không mỏi eo cũng không run, sau khi nhìn thấy đám thiết bị này lập tức trở nên yếu đuối mong manh, đi một bước liền lộ ra vẻ già yếu bệnh tật.

Có việc học trò làm thay, thầy cô đã bệnh tàn như vậy rồi, sau khi tìm được Lạc Vân Thanh, bọn họ đương nhiên thoải mái yên tâm phân phó cho cậu làm này làm kia, khiến cho cậu mệt đầy đầu mồ hôi mới thấy cao hứng.

Vì thế Lạc Vân Thanh khổ bức giao cho mình một cái nhiệm vụ, buổi sáng mỗi ngày đúng 6 giờ đi đón một đám giáo sư già tới biệt thự Lạc Nhật, buổi chiều đúng 6 giờ lại đưa bọn họ về nhà.

Cứ như vậy giằng co suốt một tuần cũng không thay đổi, chờ tới khi bọn họ không tới nữa thậm chí còn có hộ gia đình trong biệt thự Lạc Nhật hỏi đội bảo an của khu biệt thự những ông bà già lớn tuổi của đội bảo an hay cưỡi "ong nghệ nhỏ'' đi đâu rồi?

Có phải bọn họ chê người ta lớn tuổi nên đuổi việc rồi không?!

Người của đội bảo an: ''....''đậu xanh, lại tới nữa!

Giải thích với các hộ gia đình hồi lâu, cuối cùng mới coi như giải thích rõ, đội trưởng đội bảo an nhanh chóng lách người chuồn đi, hắn không muốn giải thích lần thứ 101 về lai lịch của mấy ông bà già lớn tuổi kia đâu.

Lật bàn(ノ`□')ノ⌒┻━┻! Đúng là giải thích quá đủ rồi!

Lần đầu tiên bị đám quý nhân này gọi lại giải thích còn cảm thấy thụ sủng nhược kinh, nhưng đây cũng không biết là lần thứ bao nhiêu rồi, cùng một lời giải thích nói tới 108 lần còn không đổi?

Nghĩ tới đây đội trưởng đội bảo an lệ rơi đầy mặt, mấy người già này cũng thật có tinh thần, ngốc ở biệt thự của Lạc Vân Thanh còn không đủ lại còn chạy khắp toàn bộ khu biệt thự, này thì cũng thôi, cố tình còn có thể trong lúc lơ đãng hòa mình với các hộ gia đình bên trong!

Chỉ có thể nói......quả nhiên không hổ là các giáo sư học viện Liên Bang đệ nhất sao?

Cái gì cũng không cần chỉ cần dựa vào tri thức uyên bác là có thể chinh phục quý nhân trong mắt bọn họ!

"Quả nhiên là người cần phải đọc nhiều sách." Một đám người trở lại phòng bảo an nhớ tới sự tình xảy ra mấy ngày nay không nhịn được cảm thán nói.

Người có học thức đi đâu cũng có người tiếp đãi, ví dụ như các giáo sư ở học viên Liên bang đệ nhất kia!

Phải biết rằng người có thể sống trong khu biệt thự Lạc Nhật không phú thì quý, mà quyền thế đại biểu cho điều gì? Đại biểu cho địa vị! Đại biểu cho ngạo khí!

Có giáo dưỡng một chút đem ngạo khí giấu ở trong xương cốt để người khác không nhìn ra được, không có giáo dưỡng mắt chó xem người thấp cũng không ít.

Nhưng mặc kệ là loại nào, bọn họ đối với người của đội bảo an đều là thờ ơ, nhưng dưới tình huống này, các hộ gia đình lại cố tình theo chân bọn họ trò chuyện thật vui về đám nhân viên ''bảo an lớn tuổi" kia?

Ngoại trừ mị lực của tri thức ra thì bọn họ thật sự không nghĩ ra được có lý do nào khác!

...........

Học viện Liên bang đệ nhất.

Các giáo sư bị các hộ gia đình ở khu biệt thự Lạc Nhật nhớ mong rảnh rỗi một đoạn thời gian, sau đó lại bắt đầu vào công cuộc dạy học cuối kỳ và kỳ thi cuối kỳ!

Kỳ thi cuối học kỳ lần này cũng không khác với học kỳ đầu, cũng là lý thuyết và thực hành, nhưng nó hư hỏng ở chỗ chính là thi lý thuyết môn nào thi thực hành môn nào chưa tới một giây cuối cùng khi các giáo viên công bố thì sẽ không có ai biết.

Vì thế không khí học tập của toàn bộ học viện Liên bang đệ nhất ở cuối kỳ rực rỡ hẳn lên, mọi người đều lấy ra sự hăng hái chiến đấu khi ôn tập trong kỳ thi chung năm đó để quyết tâm.

Mặc kệ ngày thường có học hay không, dù sao giờ phút này cũng có học, chỗ ngồi ở thư viện tràn đầy từ ghế cho tới sàn nhà, khiến cho Lạc Vân Thanh chẳng mấy khi mới có thời gian tới thư viện một chuyến còn chưa đi vào đã bị dọa lui.

Tuy cậu vẫn luôn biết thư viện vào cuối kỳ sẽ nhiều người, nhưng căn bản không thể tưởng tượng nổi sẽ nhiều đến mức này!

Lắc đầu, Lạc Vân Thanh xoay người rời đi.

Một người không cần tham gia thi cuối kỳ như cậu vẫn đừng nên đoạt vị trí với những người này nữa!

Hiếm khi nhàn rỗi, Lạc Vân Thanh cũng không lên "ong nghệ nhỏ", một đường tùy tâm sở động, kết quả đi một hồi Lạc Vân Thanh liền đi tới khu lớp học của khoa thực vật học.

Nhìn các bạn học quen thuộc ngồi trong lớp nghiêm túc học tập, Lạc Vân Thanh đứng bên ngoài một hồi cũng lặng lẽ đi vào chỗ ngồi của mình, mang theo một tia hoài niệm mở ra sách tranh thực vật còn chưa xem xong mà trước kia cậu để ở chỗ ngồi tiếp tục lật xem.

Tận đến khi chuông hết giờ vang lên, mọi người từ trong đống sách vở phục hồi lại tinh thần mới phát hiện "thành viên mất tích" đã trở về!

"Vân Thanh cậu đã về rồi à?"

"Ha, đội trưởng cậu sao lại đột nhiên xuất hiện thế."

"Mẹ chym, hôm nay đủ kinh hỉ nha!"

Trong phút chốc thanh âm chào hỏi vang lên không dứt, mãi cho tới khi có giáo sư tiến vào tiếng trò chuyện vẫn còn thay nhau vang lên.

Khi chưa bước vào lớp Đồng Mẫn Lệ còn buồn bực sao lớp học hôm nay lại ồn ào như vậy, nhưng chờ tới khi bà vào nhìn thấy Lạc Vân Thanh lập tức hiểu ra nguyên nhân, trên mặt bất giác lộ ra nụ cười xán lạn, cũng không so đo với đám sinh viên đi học còn nói chuyện phiếm như vậy.

"Vân Thanh sao lại tới đây?"

Đồng Mẫn Lệ vừa lên tiếng hỏi thanh âm của mọi người dần dần biến mất.

Nhìn dáng vẻ kinh hỉ của Đồng Mẫn Lệ, Lạc Vân Thanh dáng ngồi nghiêm chỉnh, ngữ khí ngoan ngoãn nhìn nàng trả lời: "Em đến gặp bạn học một chút, lại tiếp tục ngồi học một lúc."

Nghe được câu trả lời hiếu học của cậu, Đồng Mẫn Lệ thầm gật đầu liên tục trong lòng.

Cũng không trách được mọi người đều yêu thích sinh viên này như vậy, thật sự là một sinh viên quá khiến người yêu thích!

Rõ ràng đã có được học vị lại vẫn có thể tới lớp đi học, có mấy người có thể làm được như vậy chứ? Hơn nữa đây cũng không phải chứng tỏ em ấy cũng thích tiết mình dạy sao?

Nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Lệ càng thêm cao hứng, trong lòng vui vẻ khiến nội dung học hành trở nên thiên mã hành không, tùy tâm sở dục.

Từ sách giáo khoa kéo dài tới tri thức mở rộng bên ngoài đều khiến người vỗ bàn tán dương, thành công khiến các bạn sinh viên bị hấp dẫn đến nỗi không cả muốn ghi lại bút ký, chỉ muốn an an tĩnh tĩnh nghe giảng bài.

Mãi cho tới khi Đồng Mẫn Lệ rời đi mọi người mới hồi phục lại tinh thần, thì ra đã tan học lâu như vậy rồi!

Phục hồi lại tinh thần mọi người cảm thán vài câu, hôm nay giáo sư thật ra sức sau đó lập tức vọt tới chỗ ngồi của Lạc Vân Thanh.

"Đội trưởng đội trưởng, sao cậu lại ra khỏi viện nghiên cứu? Có phải thứ các cậu muốn nghiên cứu đã nghiên cứu ra rồi không?"

"Ha ha ha, còn phải nói, đội trưởng của chúng ta lợi hại như vậy, chỉ cần cậu ấy ra ngựa sao có thể không thành công! Tôi đoán thứ cậu ấy phụ trách chắc chắn đã nghiên cứu ra rồi, nếu không nghiên cứu ra tôi sẽ phát sóng trực tiếp cạp tường!''

"Khà khà khà, tuy không biết Vân Thanh cậu đang nghiên cứu cái gì, nhưng không cần phải nói tôi cũng biết nó rất lợi hại, lúc trước giáo sư Ân Kỳ từng dạy bọn tôi hai tiết, mỗi lần đều khen ngợi cậu! Muốn bọn tôi giống cậu học tập cho giỏi, tôi cũng không muốn nói ra, từ ngày đầu tiên hôm khai giảng chúng tôi đã liền theo cậu học tập rồi, hiện tại mới nhớ ra dặn dò, thật là!"

"Học kỳ sau tôi cũng phải tới phòng thí nghiệm hỗ trợ, đến lúc đó Vân Thanh cậu muốn tới chỗ giáo sư nào làm trợ thủ thí nghiệm thế? Có thể lộ ra một chút được không?"

"Thật vậy sao? Nhưng mà cậu cũng có phòng thí nghiệm riêng mà? Thật lợi hại! Chờ sang năm tôi học hỏi ở chỗ giáo sư cho tốt, đến lúc đó học mấy thứ tranh thủ đi tới phòng thí nghiệm của cậu, tôi cứ cảm thấy đi theo cậu mới có thể học được càng nhiều điều, đương nhiên tôi không phải nói giáo sư không tốt bằng cậu ha."

"Người lớp chúng ta học kỳ sau thực tập ở rất nhiều nơi, nhưng mỗi một tuần còn phải về trường lên lớp hai buổi, tôi cũng vậy, tôi muốn tới ban ngành tương quan của chính phủ Liên bang, đến lúc đó tôi nói với cậu ban ngành này là cái gì."

"...."

"Cái đám người khoa thực vật học này đúng là mù quáng tâng bốc Lạc Vân Thanh." Hai người sinh viên hệ khác đi qua khu vực lớp học của khoa thực vật học rồi mới dám nói.

Nếu không phải bọn họ biết đó là sự giao lưu giữa các bạn học với nhau thì còn cho rằng đấy là chỗ tụ tập của giáo phái tà giáo nào đó, một đám người trẻ tuổi ở xung quanh tâng bốc Lạc Vân Thanh?

Bình thường không phải là mọi người nên bất mãn lẫn nhau không phải sao?

"Aiz....Lạc Vân Thanh này thật đúng là mệnh tốt, chỗ tốt trên đời này đều bị cậu ta chiếm hết." Người nói những lời này trong giọng nói khó nén được hâm mộ và ghen tị.

Đặc biệt là khi nghĩ tới cảnh tượng chúng tinh phủng nguyệt vừa rồi, trong lòng lại càng hâm mộ không thôi.

Một người khác liếc xéo hắn một cái, không có ước ao mà là việc nào ra việc đấy nói: "Nếu cậu có năng lực như người ta, người khác cũng sẽ khen cậu như vậy."

Có năng lực giống như người ta?

Nói đùa à? Lạc Vân Thanh là người bình thường có thể so sánh sao?

"Nếu tôi đạt được độ cao như vậy cậu cảm thấy tôi sẽ nói những lời này với cậu sao?" Hắn còn rất biết tự hiểu lấy mình, chỉ là lời nói thực lưu manh.

Chỉ một câu liền thành công khiến đồng bạn của mình không còn lời nào để nói!

Chương 167: Phiên bản không xuất bản nữa bị cất trong phòng tạp vật

Từng môn thi thực hành lục tục được công bố, toàn bộ sinh viên của học viện Liên bang đệ nhất chính thức tiến vào giai đoạn ôn tập cuối kỳ cực kỳ bận rộn, hoặc nên nói là giai đoạn học tập cuối kỳ?

Dù sao mấy ngày nay những khoa có môn thi thực bình thường thì đám sinh viên thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhưng nếu thi thực hành vào những môn 'kỳ lạ' thì các bạn sinh viên yêu dấu đều không có ngoại lệ, trong mấy ngày ngắn ngủi này nhanh chóng được nếm trải qua đủ vị chua cay ngọt bùi của cuộc đời.

Mà Leonard xui xẻo lần này vẫn như cũ rất xui xẻo!

Môn thi thực hành học kỳ này của hắn chính là môn văn học cận đại lúc trước chọn, tiết mục mà thầy cô giáo yêu cầu lớp bọn họ dàn dựng và luyện tập là làm ra đoạn ngắn trên sách văn học!

Leonard: Phẫn nộ đến lật bàn!

Diễn kịch? Hắn cũng không phải sinh viên chuyên ngành điện ảnh, vì sao thi cuối kỳ lại muốn thi cái thứ này?

Học viện Liên bang đệ nhất không thể đáng tin một chút được sao? Vì mình đứng thứ nhất nên thả mình rơi tự do! Tiếp tục như vậy là sẽ bị người khác vượt qua có biết không?

Trong lòng cực lực kháng cự Leonard cuối cùng vẫn không thể trốn thoát, hẹn xong với bạn học cũng lựa chọn môn học tự chọn giống mình tìm một phòng học trống bắt đầu luyện tập cái "môn học" hư hỏng này.

Nhìn bạn học trong lớp phần lớn đều nước chảy bèo trôi, một bộ phận nhỏ thì tức nhưng không thể làm gì, còn có hai người đảm nhiệm nhân vật chính, Leonard đứng ở góc tường rõ ràng áp khí rất thấp. 

"Triệu Á cậu có biết diễn kịch hay không? Không biết diễn kịch thì đừng cướp làm nhân vật chính!" Một sinh viên khoa điện ảnh không kiên nhẫn nói.

Lúc mới tới Tiền Tinh Minh nhìn thấy Triệu Á vừa đến liền cùng mọi người hi hi ha ha chào hỏi, giống như bươm bướm bay nhảy khắp nơi, cảm thấy tuy không ưa nhìn hành vi của y nhưng đây đúng thật là trợ giúp mọi người giao lưu thả lỏng nên hắn nhịn, nhưng hiện tại đã tập luyện hai tiếng rồi người này sao vẫn lắc lư lảo đảo đi loạn còn chê bai đất diễn của bản thân ít, muốn làm diễn viên chính, hắn rõ ràng đã cạn kiệt kiên nhẫn.

"Tiền Tinh Minh cậu trước đừng nói chuyện, tôi hỏi người khác một chút xem tôi diễn xuất thế nào rồi nói tiếp, nếu không phải mọi người đều nói tôi rất tốt tôi cũng sẽ không đưa ra ý kiến này đâu, thật sự là cậu và người bạn học kia của cậu diễn người khác không thấy gì, tôi mới nghĩ muốn cạnh tranh làm nhân vật chính với các cậu!"

"Cạnh tranh? Cậu nói đó là cạnh tranh sao? Cậu đây là lén lút lôi kéo người khác muốn người khác ủng hộ cậu làm nhân vật chính, tôi cũng không hiểu, cậu cũng không phải sinh viên khoa điện ảnh, làm gì phải chấp nhất với việc làm nhân vật chính thế?" Tiền Tinh Minh tức đến bật cười, nói trắng ra, xem như hoàn toàn xé rách mặt.

"Dựa theo ý tứ trong lời cậu là người không phải chuyên ngành điện ảnh thì không thể làm nhân vật chính sao? Sinh viên khoa điện ảnh các cậu lợi hại sao? Đây là tác phẩm thi chứ không phải là phim điện ảnh phim truyền hình hay là giới giải trí. Hai người các cậu diễn không tốt còn không cho phép chúng tôi có ý kiến? Ha ha, nếu không phải vì thành tích tôi việc gì phải làm loại việc vất vả vô tích sự này, nếu không phải tác phẩm không đạt tiêu chuẩn mọi người sẽ ảnh hưởng tới thành tích thi cử và đánh giá học bổng thì tôi cũng sẽ không ra mặt đâu."

"Cậu tin tôi, sẽ không thể không được, chúng tôi là dựa theo phương thức diễn điện ảnh để diễn."

Nghe được bốn chữ "thành tích thi cử'' khí thế của Tiền Tinh Minh rõ ràng giảm đi không ít, chỉ có thể ôn tồn giải thích với mọi người.

Nhưng không biết làm sao người khác lại không nghe hắn!

Triệu Á vẻ mặt khinh thường: ''Đây là tác phẩm thi chứ không phải quay phim điện ảnh, cho nên căn bản không có nhiều cơ vị đạo cụ như vậy cho chúng ta, nói trắng ra là lần này chúng ta hội diễn chính là kịch sân khấu, hơn nữa vẫn là loại kịch sân khấu không có máy quay phim, động tác của cậu không lớn một chút, các thầy cô có thể thấy sao? Cậu cho là đôi mắt của thầy cô là máy móc, sẽ thẳng tắp nhìn ra một cái đặc tả cho cậu à?"

Nghe xong những lời này của Triệu Á, rất nhiều người đều cảm thấy đúng là có đạo lý này, vì thế một vài người trung lập yên lặng đứng ở phía sau y.

Hành vi của bọn họ hoàn toàn khiến Tiền Tinh Minh phát hỏa: "Sao các cậu biết không có máy quay phim? Lúc trước chúng tôi diễn tác phẩm hoàn thành tốt nghiệp cũng diễn trên sân khấu, nhưng vẫn như cũ có camera có được không?"

"Xuy, đây là việc hoàn toàn không giống nhau cũng không biết xấu hổ mà lấy ra thảo luận? Cái tốt nghiệp diễn xuất kia của các cậu có người bên ngoài tới xem để tuyển chọn xuất đạo, nhưng chúng tôi chỉ là một cái tác phẩm nhỏ, không có cao lớn như núi đâu, cho nên có thể xin cậu đừng lấy thành tích của chúng tôi ra tiêu khiển có được không?"

Tiêu khiển? Tiền Tinh Minh sau khi nghe được tức đến run tay, nhìn vẻ mặt tán đồng của các bạn học, tức đến mức vứt luôn kịch bản mà hắn đã phí vô số tâm huyết để viết ra rồi rời đi.

"Tiền Tinh Minh này thật nhỏ mọn, mọi người đều là bạn học với nhau có cần phải như vậy không? Đây là một kiểm tra nhỏ cuối kỳ chứ không phải chuyên ngành điện ảnh bọn họ thi cử, trực tiếp bỏ gánh đúng là không có chút phong độ."

"Người ta bỏ đi cũng là vì bị các cậu làm cho tức giận rời đi, hiện tại các cậu còn mặt mũi ở nơi này nói mát? Nếu các cậu nói đây là kiểm tra nhỏ cuối kỳ vậy còn hắn thì sao, Tiền Tinh Minh người ta bận việc lâu như vậy còn không phải là vì chúng ta sao? Các cậu chọc tức người ta bỏ đi như vậy thật không tốt."

"Nhưng mà Triệu Á nói không sai, tuy đây là môn tự chọn, nhưng nếu thành tích quá kém hoặc là trượt dẫn tới học bổng và đánh giá thành tích kỳ sau gặp rắc rối thì không thể được, mọi người là vì lo lắng cho nên cẩn thận mà làm, nói rõ ràng là tốt rồi, đâu cần phải bỏ đi?"

"Vậy các cậu nói chuyện lịch sự một chút, hùng hổ dọa người như vậy đừng nói cậu ta cũng không chịu được, người ta lớn nhỏ cũng là một nhân vật, nghe nói lúc trước còn xin nghỉ đi đóng phim, cho nên thế nào cũng diễn tốt hơn chúng ta nhỉ?"

"......"

Tiền Tinh Minh đi rồi, thanh âm thảo luận và oán giận liên tiếp vang lên trong phòng học.

Leonard nâng đôi mắt lạnh lùng nhìn thoáng qua người khơi mào sự tình Triệu Á, xoay người liền muốn rời đi.

Chướng khí mù mịt như vậy, thật sự không cần phải ở chỗ này lãng phí thời gian.

Vẫn luôn trộm chú ý Leonard, Triệu Á nhìn thấy đôi mắt lạnh băng kia của hắn, trực giác không tốt, ảo não nghĩ.

Leonard đến đây từ lúc nào?

Nếu sớm biết hắn tới y sẽ không cùng Tiền Tinh Minh kia cãi nhau!

Thấy sắc mặt không kiên nhẫn của Leonard, Triệu Á không cần nghĩ cũng biết hắn đây là khó chịu mình vừa rồi ầm ĩ với Tiền Tinh Minh, khiến cho Triệu Á vốn còn muốn nói gì đó lập tức yên tĩnh như gà.

"Leonard cậu muốn đi đâu?"

Tới gần cửa có người nhìn thấy Leonard lập tức đi tới, tốt bụng dò hỏi một câu.

Leonard không phải cái loại đại thiếu gia không coi ai ra gì, mọi người đều là bạn học cùng lớp, hắn không đến mức làm lơ người ta, nhưng vì trận khôi hài vừa rồi trong lòng khó chịu, thái độ của hắn cũng không tốt hơn tí nào.

Vì thế nhàn nhạt nhìn hắn một cái sau đó lãnh đạm nói một câu: "Nếu mọi người chưa thảo luận xong tôi rời đi trước, thảo luận xong kết quả thì phiền toái nói cho tôi một tiếng."

Thái độ của Leonard lãnh đạm như vậy nhưng cũng không khiến người cảm thấy không thoải mái, dù sao hiện tại mọi người đều biết hắn là người thừa kế duy nhất của gia tộc Horae, hơn nữa còn có công ty phải quản lý, cho nên không cần nghĩ cũng biết hắn bận rộn tới mức nào!

Lần đầu tiên tập luyện hắn có thể tới bọn họ đã cảm thấy không dám tin rồi, tâm tư khác gì đó chỉ sợ thật không sinh ra nổi.

Vì thế thấy hắn nói như vậy, mọi người chỉ ngơ ngác gật gật đầu, thật sự để hắn rời đi, vẫn là trạng thái tập thể nhìn theo.

Ra khỏi phòng học, Leonard không nói một lời liền lên một chiếc "ong nghệ nhỏ", chọn tốc độ cao nhất chạy đi.

............

"Anh làm sao thế?" Trầm mê mô hình nhỏ trên tay, Lạc Vân Thanh vừa ngẩng đầu liền thấy dáng vẻ tủi thân kia của Leonard, lập tức không rảnh quan tâm tới mô hình nhỏ trong tay nữa.

Nghe Leonard miêu tả lại sự việc xảy ra trong buổi tập luyện, biết không có việc lớn gì Lạc Vân Thanh lại không nhịn được bắt đầu đùa nghịch mô hình trên tay.

Tận đến khi giọng nói trầm thấp dễ nghe của Leonard biến mất bên tai, Lạc Vân Thanh đang trầm mê không có cách nào tự kiềm chế lắp ráp mô hình lúc này mới ngẩng đầu có lệ nói "ừ ừ" "à à" trả lời vài tiếng tỏ vẻ bản thân đang nghe.

Nhưng cụ thể cậu có nghe lọt được tiếng nào không thì chỉ có trời biết.

Leonard: "......" Thật hối hận!

Sớm biết vậy có đánh chết hắn cũng không mang cậu theo chơi mô hình! Rất muốn quay lại thời điểm bản thân đưa mô hình cho cậu mấy ngày trước mà đập chết bản thân.

Ai có thể ngờ người yêu vốn dĩ nói yêu mình một đời một kiếp không thay đổi, sau khi có mô hình cư nhiên lại đối xử lạnh nhạt với mình?

Không chỉ có cuộc sống hàng đêm sanh ca không còn! Hiện tại ngay cả ngày thường ấm áp ở chung cũng muốn mất đi là sao?

Leonard có chút tức giận muốn thu hồi lại mô hình trên tay Lạc Vân Thanh, nhưng thấy dáng vẻ mê muội của cậu lại không nỡ, cuối cùng chỉ có thể một bên giương mắt nhìn một bên giận dỗi, nhưng có tình Lạc Vân Thanh lại không phát hiện ra.

Dần dần hờn dỗi này cũng không sinh ra thêm được nữa.

Toàn bộ thể xác và tâm trí đều đặt vào mô hình máy bay và tàu thuyền, Lạc Vân Thanh không phát hiện bên người nhiều thêm một người đang giúp mình.

Chờ cậu đem hơn 1000 mảnh linh kiện nhỏ lắp ráp thành một mô hình tinh hạm xong, cậu mới phát hiện thì ra Leonard còn đang yên lặng ở một bên giúp cậu làm hơn một nửa.

Hơn nữa còn là nửa khó làm nhất kia!

"Anh thật là lợi hại!" Nhìn mô hình hoàn thành, Lạc Vân Thanh cao hứng quay đầu thưởng một cái hôn lên môi Leonard, sau đó vui vui sướng sướng quét lên một tầng màng keo phòng hộ cho mô hình tinh hạm này, mô hình tinh hạm sau khi có thêm một tầng bảo vệ càng khiến nó thoạt nhìn càng long lanh hơn.

"Leonard sao anh thuần thục lắp ráp mô hình như vậy, trước kia cũng thường chơi sao?" Lần đầu tiên phát hiện thú vui của mô hình, Lạc Vân Thanh hai tay giơ lên thành quả của mình cho hắn xem, hai mắt sáng lên mở miệng hỏi người nào đó đang khoanh tay nhìn mình ở trước mặt này.

Leonard khoanh hai tay ra vẻ ngầu lòi gật gật đầu.

Loại đồ vật mô hình tinh hạm, mô hình phi thuyền vũ trụ động một chút là mấy chục nghìn, hơn một trăm nghìn thậm chí mấy trăm nghìn, trên triệu hoặc hơn một chục triệu đồng Liên bang này đối với những đứa trẻ khác mà nói có lẽ là toàn bộ giấc mộng trong cuộc đời của tuổi ấu thơ, nhưng  đối với đứa nhỏ như trong gia đình hắn mà nói kỳ thực cũng chỉ là một món đồ chơi bình thường mà thôi.

Không chỉ phụ huynh trong nhà sẽ mua cho bọn họ, mà ngay cả người tới nhà làm khách, người làm ăn với ba mẹ cũng sẽ mua cho bọn hắn. Khi còn nhỏ, Leonard đối với mô hình còn coi như là thích, thấy hắn thích người khác lại càng thích tặng, kết quả chơi mấy năm, yêu thích với mô hình cũng từ từ mà hết.

Liếc mắt một cái nhìn người nào đó tuy rằng nhìn về phía mình nhưng rõ ràng tâm tư còn đặt trên mô hình, Leonard tâm cơ mở miệng nói: "Anh cất giữ rất nhiều mô hình không xuất bản nữa."

Còn cố ý nói chậm và nhấn mạnh ba chữ 'không xuất bản'!

"Thật vậy sao?"

Nghe vậy, Lạc Vân Thanh trợn tròn hai mắt, mô hình cũng không ôm nữa, chân trần chạy tới bên người Leonard hai mắt long lanh ôm hắn.

"Thật sự." Leonard thận trọng gật gật đầu.

"Vậy vì sao lúc trước em tới phòng anh không phát hiện?" Lạc Vân Thanh mê hoặc.

Leonard: "......" bởi vì nó ở phòng tạp vật =. =

"Bởi vì anh đã cất đi cẩn thận."

"À à, đồ tốt như vậy đúng là phải cất chứa cho cẩn thận mới được!" Nghĩ tới không xuất bản nữa, Lạc Vân Thanh ngây thơ không hề nghi ngờ, ngược lại đương nhiên nói.

Dù sao đây cũng là đồ vật rất trân quý, mà đồ vật trân quý tự nhiên phải cất cho cẩn thận!

Leonard: "......" Không, tuy nó không xuất bản nữa, nhưng nó đúng là bị mình đặt ở phòng tạp vật!

"Anh có video về những mô hình đó không? Cho em xem một chút?" Lạc Vân Thanh hứng thú bừng bừng đưa ra yêu cầu.

Vì xem cái gọi là mô hình không xuất bản nữa còn ra sức xoa eo đấm lưng cho Leonard, cả người vội vàng nịnh nọt, không hề giống với Lạc Vân Thanh mà Leonard quen biết, nhưng.....Leonard rất hưởng thụ!

Leonard: "......" Chờ anh sai người đem nó từ phòng tạp vật lấy ra rồi lại nói.

Nhưng hắn cũng sẽ không ngốc mà nói cho Lạc Vân Thanh mô hình bị hắn đặt ở phòng tạp vật, ngược lại khẽ yên lặng hưởng thụ đủ cậu hầu hầu hạ hạ, mới thong thả ung dung nói: "Anh không có quay video, chờ tới trước ngày thi hai ngày chúng ta về nhà xem."

Ừm, lúc ấy mô hình cũng đã lôi ra từ phòng tạp vật sửa sang lại rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co