Truyen3h.Co

Edit Hoi Chung Co Khat Xuc Tu Dau Phat Da Da

Giây tiếp theo, cái miệng rộng đáng sợ kia đột nhiên cắn vào, tựa như 1 con cá mập hung hãn, đem tất cả cắn nuốt hầu như không còn.

Phanh!

Hàm răng cực lớn va chạm vào nhau, phát ra âm thanh làm màng tai đau nhức.

Tiếp theo, nó bắt đầu mừng như điên mà nhanh chóng xé nát nhấm nuốt.

"Xẹt...xẹt......"

Thanh âm kia giống như dã thú cắn xé con mồi, sau đó tham lam liếm mút cốt tủy mỹ vị nhất bên trong .

Cùng lúc đó, Kiều Ân bị âm thanh liếm mút đáng sợ kia cả người chấn động, hắn theo bản năng nhìn về nơi thanh âm phát ra, nhưng lập tức nhớ tới mình đang trong nguy hiểm gang tấc.

"——745690."

Trần Tân Nguyệt bỗng nhiên báo ra một chuỗi số. Kiều Ân sửng sốt một chút, ngay sau đó buông lỏng tay cầm dao, sắc mặt chuyển từ sợ hãi sang mừng rỡ.

Bởi vì đây là mật mã riêng trong nội bộ họ, chứng minh lý trí bình thường sau khi cảm nhiễm.

Trên mặt Kiều Ân hiện ra mong đợi sau khi sống sót thoát khỏi đại nạn, hắn nhìn phía cô, thử nói:

"Đội...... Đội trưởng?"

Chú ý tới động tác nhỏ của hắn, Trần Tân Nguyệt không có biểu cảm đặc biệt gì, cô nhìn khuôn mặt khủng bố kia mà dại ra 1 lúc, nhanh chóng giải thích một câu ngắn gọn:

"Dị biến giả tuy rằng đã dung hợp 1 bộ phận thân thể dị chủng, nhưng cách biến dị thành dị chủng còn có một đoạn rất dài, chút ô nhiễm này cũng sẽ không làm tinh thần ta hỏng mất, chỉ là xuất hiện một chút thân thể biến đổi mà thôi."

"Đúng..... đúng vậy, đội trưởng khẳng định sẽ không. Ta vừa rồi chỉ là......"

Kiều Ân hoảng loạn muốn giải thích, nhưng rất nhanh bị cô đánh gãy. Thanh âm Trần Tân Nguyệt có chút khàn khàn, nhưng này cũng không gây trở ngại cô ra lệnh:

"Cậu trước đi ra ngoài tìm thuyền, trên thuyền có máy truyền tin cao tần. Lập tức liên hệ tổng bộ, nói cho bọn họ dị độ vị diện E03452 xác nhận sinh ra, vương chủng nở thành công. Tình huống nơi này đã hoàn toàn vượt qua phạm vi tiểu đội chúng ta khống chế, thỉnh cầu bọn họ lập tức phái trừ uế quan chuyên môn tới chi viện."

Dị độ vị diện sau khi sinh ra sẽ bùng nổ ô nhiễm gấp mười lần, hình thành khu ô nhiễm nghiêm trọng, ở trong khu ô nhiễm sẽ không có cách nào liên lạc thông tin bên ngoài, bởi vậy Trần Tân Nguyệt chỉ có thể phân phó người mới trước đi ra ngoài khôi phục thông tin liên hệ.

"Được..... được!"

Kiều Ân như được đại xá, liền nói hai tiếng .

Tổ chức trừ uế quan là cơ quan đặc biệt chuyên môn đối phó vương chủng, thành viên bên trong toàn bộ đều do thiên phú giả tạo thành, cùng đội điều tra nhỏ của bọn họ so sánh quả thực chính là khác nhau một trời 1 vực.

Ngữ điệu cô hạ mệnh lệnh tăng nhanh :

"Mặt khác, thông báo cho tất cả các hải đăng xung quanh tiến vào trạng thái phòng ngự ."

"Rõ!"

Kiều Ân cuối cùng tỉnh táo lại, lại thấy cô hoàn toàn không có ý định rời khỏi, trong mắt hắn tức khắc hiện lên lo lắng, thử nói,

"Kia đội trưởng, ngài không đi?"

Đồng tử mắt phải cô xoay trở về, cùng mắt trái gắt gao nhìn chằm chằm "Cửa" cách đó không xa  tốc độ cắn nuốt càng lúc càng nhanh hơn, giọng khàn khàn thực trầm.

"Dị độ vị diện mới sinh này...... Có điểm khác thường, không, là quá khác thường, ta hoài nghi bên trong có vấn đề khác."

Nói đến đây, cô tạm dừng một chút, sau đó ngữ khí bình tĩnh tiếp tục nói xong một câu cuối cùng.

"Cho nên ta phải ở lại trong chốc lát, ghi chép trực tiếp tư liệu cùng tình báo."

Bởi lẽ đây là chức trách đội điều tra.

Khi nói chuyện Trần Tân Nguyệt mở ra ký lục trước ngực.

"Chính là đội trưởng......"

Kiều Ân kỳ thật rất muốn khuyên cô cùng nhau đi, nhưng hắn hiểu rõ nếu là hắn ở chỗ này chần chừ, do dự, rất có thể ngay cả chính hắn cũng không đi được.

Kiều Ân năm nay mới 17 tuổi, trong nhà còn nuôi 1 cô em gái nữa, hắn không thể chết ở chỗ này được. Lại nói đội trưởng chính là dị biến giả mạnh mẽ, nói không chừng có thể an toàn rút lui......

Hắn tìm cho mình rất nhiều lý do.

Cuối cùng, Kiều Ân cắn răng, quay đầu dựa theo lộ tuyến ban đầu, lặng lẽ rời đi.

Trần Tân Nguyệt không có quay đầu lại, cô chau mày, đôi mắt sung huyết gắt gao nhìn chằm chằm cái miệng rộng điên cuồng cắn nuốt đáng sợ kia.

Cô phát hiện tốc độ nó ăn nhanh hơn, hơn nữa trở nên càng tàn bạo.

Trần Tân Nguyệt chưa từng có gặp qua sự tình khác thường như vậy, sau khi các 'Cửa' khác mở ra, nhanh chóng phóng ra lượng lớn dị chủng, chờ đến cuối cùng khi vương chủng ra tới, dị độ vị diện liền biến mất.

Nhưng tình huống hiện tại là như thế nào?

Nó vì cái gì sẽ ở ăn kiến trúc hoang tàn ngày trước???

Đúng lúc này, một suy nghĩ như tia chớp đột nhiên xẹt qua Trần Tân Nguyệt trong đầu ——

Nó đang tìm đồ vật.

Đang tìm cái gì?

Lúc này, đồng tử mắt phải nữ nhân bắt đầu kịch liệt run rẩy, hướng chuyển động, nhanh chóng tìm kiếm. Đúng lúc này, cô bỗng nhiên phát hiện tàn tích kiến trúc trong dòng nước có mấy cái xuất hiện quỹ đạo dị thường.

Giống như là có thứ gì nhảy lên trên mặt, sau đó lại đem nó đá văng ra. Cô ngưng thần nhìn kỹ, lại chỉ có thể thấy một tàn ảnh màu hồng nhạt.

Không lẽ là sinh vật biển? hay là dị chủng?!

Mà lúc Trần Tân Nguyệt truy tìm sinh vật biển hồng nhạt không rõ kia, trứng mà "Cửa" phun ra đã bắt đầu nở ra.

Hàng ngàn hàng vạn sinh vật quái dị lớn nhỏ nở ra, giống như là các loại cá kết lại, quái dị đến mức khó có thể dùng ngôn ngữ miêu tả.

Chúng nó tựa như đàn chuột màu đen, điên cuồng lao lên trên không, ở trên đường cắn xé lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau.

Kẻ thất bại trở thành đồ ăn, người thắng dần dần mọc ra vặn vẹo tứ chi. Hoặc là xúc tu bụi gai , hoặc là tròng mắt bọc mủ, cũng hoặc là cơ bắp đỏ tươi......

Nhưng vô luận sống chết, chúng nó đều đang điên cuồng truy đuổi con mồi mỹ vị giảo hoạt, liều mạng chạy trốn kia.

Lúc này, tiểu bạch tuộc liều mạng đào vong cũng không biết chính mình đã bị vị Trần đội trưởng kia phát hiện, mặc dù biết, đại khái cũng không có tâm tư để ý.

Bởi vì hiện tại, chạy trốn mới là điều mấu chốt nhất.

【Nó muốn ăn chúng ta. 】

Lúc những lời này truyền vào trong óc, hắn lập tức nhanh chóng quyết định chạy trốn.

Thời điểm cái miệng lớn làm động tác kia, năng lượng làm không gian dừng lại bỗng dưng tiêu tán, bắt đầu 1 vòng chuyển động mãnh liệt.

Diệp Vân Phàm có thể nghe thấy rõ ràng sau lưng truyền đến âm thanh nhai nuốt, kia "Kẽo kẹt kẽo kẹt" thanh âm giống như muôn vàn dòi kiến rậm rạp, bò đầy sống lưng hắn.

Tiểu bạch tuộc không nhìn rõ hình ảnh phía sau, bởi vì hắn không có thời gian, cũng không dám quay đầu lại.

Giờ khắc này, Diệp Vân Phàm vô cùng rõ ràng mà nhận thức mình đang tiến hành 1 buổi đào vong trốn thoát tử thần.

Cũng may lúc này không có lực hút của cái khe ngầm, lốc xoáy đáy biển cũng dần dần mất đi sự hung hãn.

Trong nhất thời, tất cả tàn tích, khung xương sắt thép, vỏ xe ô tô đều trở thành bàn đạp chạy trốn của tiểu bạch tuộc .

Hắn bơi nhanh, duỗi xúc tua dài ra , bám lấy, dùng sức lôi kéo, duỗi ra, bám lấy, vòng tuần hoàn này liên tục, trong chớp mắt cách vừa rồi gần trăm mét.

Diệp Vân Phàm cũng không biết bạch tuộc ở trong biển bơi lội như nào, hắn chỉ cảm thấy chính mình hiện tại thân thủ mạnh mẽ giống như là Spider Man, hoặc...... Hoặc là hiệp sĩ bạch tuộc ?

Suy nghĩ hài hước 1 ít để giảm bớt sự khẩn trương, nhưng đồng thời không màng tất cả đào vong, cũng làm hắn rơi vào mất máu cùng đói khát , cả 2 kỹ năng tụt xuống.

[ Giá trị sinh mệnh -1]

[ Giá trị thể lực -1]

[ Nhắc nhở ấm áp : Kiến nghị người chơi mau chóng trị liệu cùng ăn cơm. ]

Khung nhắc nhở xuất hiện với tần suất càng nhiều, chữ đỏ tươi giống như thời gian tử vong đếm ngược, nhắc nhở Diệp Vân Phàm cái chết sắp đến.

Thời khắc sinh tử nguy cấp, đại não Diệp Vân Phàm càng rở nên bình tĩnh. Hắn giải trừ kỹ năng ngụy trang, duy trì chút thể lực đang dần bị xói mòn. Nhưng cũng chỉ như muối bỏ biển.

Không thể...... Không thể tiếp tục như vậy.

Đến lúc đó dù không bị quái vật kia bắt lấy, hắn cũng bị đói chết, hoặc là mất máu trở thành một con bạch tuộc phơi khô

Bạch tuộc phơi khô......

Cái từ này vừa xuất hiện, trong đầu Diệp Vân Phàm tự nhiên mà hiện lên hình ảnh tương ứng.

Kết quả giây tiếp theo, tám căn xúc tua nhỏ đều bị dọa khóc.

【 oa ——】

【 ô ô , không cần, phơi khô......】

Chúng nó một bên rấm rứt khóc, một bên cọ cọ mà chạy.

Xúc tua nhỏ phụ trách che lại miệng vết thương lập tức ấn đến càng chặt, sợ rằng chảy một chút máu ra liền biến xác khô.

Đúng lúc này, cảm giác có một dòng điện nguy hiểm chạy khắp sống lưng Diệp Vân Phàm.

Hắn đột nhiên thay đổi phương hướng xúc tua vươn, bám trụ nửa thanh đèn đường bên cạnh nhanh chóng đem chính mình kéo ra.

Cùng thời khắc đó, biển quảng cáo bên cạnh bỗng nhiên bị phá vỡ, nhảy ra một cái đầu cá cực lớn, há miệng cắn đứt nơi tiểu bạch tuộc định bám.

Không, từ từ!

Con quái vật này là người!

Diệp Vân Phàm sợ hãi cả kinh. Bởi vì hắn thấy đằng sau đầu cá, hình người đứng trên thanh thép kia, chính là thành viên đội điều tra mặc đồ tác chiến màu đen quen thuộc bị chết trong cơn lốc xoáy.

Qúa kinh ngạc làm thân hình tiểu bạch tuộc cứng còng một cái chớp mắt, mà chính là trong nháy mắt này, Diệp Vân Phàm bỗng nhiên phát hiện trước mắt tối sầm.

Một bóng ma cực lớn từ phía sau chợt đem hắn bao phủ toàn bộ.

[ Giá trị sinh mệnh -1]

[ Giá trị thể lực -1]

[ Giá trị sinh mệnh: 10/300]

[ Giá trị thể lực : 0/100]

[ Nhắc nhở ấm áp : Ngài đã tiến vào trạng thái đói khát. ]

Giao diện không ngừng lập loè nhắc nhở làm tiểu bạch tuộc cuối cùng thấy được một chút ánh sáng.

Rầm!

Là thanh âm hàm răng trên dưới dùng sức va chạm .

Trần Tân Nguyệt thấy sinh vật hồng nhạt không biết rõ kia bị dị chủng xông lên cắn nuốt.

Dị chủng có hình dạng loài cá, không có vẩy, chỉ có da thịt đỏ tươi, trên đầu rậm rạp tròng mắt nối vào nhau.

Nhưng khoảng cách quá xa, mặc dù thị lực cô trải qua dị biến tăng mạnh cũng không cách nào thấy rõ tất cả chi tiết.

Kỳ thật Trần Tân Nguyệt rất muốn biết vật nhỏ hồng nhạt kia rốt cuộc là cái gì, đáng tiếc còn không có thấy rõ đã bị ăn.

Tuy nhiên hiện tại Trần Tân Nguyệt đã không thể không rút lui.

Rốt cuộc cô chỉ là dị biến giả chịu đựng ô nhiễm, mà không phải chân chính dị chủng, hơi thở trên người cũng chỉ có thể lừa gạt nhất thời, nếu chờ 1 lúc nữa vương chủng ra tới, cô muốn chạy cũng không được.

Mà ngay khoảnh khắc Trần Tân Nguyệt xoay người, cô bỏ lỡ kia một màn thân thể dị chủng đột nhiên trở nên khô quắt.

Tròng mắt trên đầu bắt đầu kịch liệt rung động, giống như là không chịu nổi áp lực nào đó, bên trong nổ tung từng đợt.

Rầm! Rầm! Rầm!

[ Giá trị thể lực +7]

[ Nhắc nhở ấm áp : Trạng thái đói khát đã giải trừ. ]

[ Nhắc nhở ấm áp: Miệng vết thương đã ngừng chảy máu, trạng thái mất máu giải trừ. ]

[ Giá trị sinh mệnh : 10/300]

[ Giá trị thể lực : 7]

Lúc này từ chỗ trống một con mắt có một con bạch tuộc nhỏ hồng nhạt bò ra, tiếp theo, tiểu bạch tuộc thật cẩn thận mà từ bên trong bò ra tới.

Mắt thường có thể thấy được nó trông béo mập rất nhiều, ngay cả giác hút nhỏ đều phình phình lên.

"Hô......"

Diệp Vân Phàm cuối cùng thở nhẹ ra một hơi.

—— còn may đánh cuộc thành công.

【 không đủ không đủ! 】

【 còn muốn! Đói đói! 】

【 đói đói! Đói đói! 】

Giờ khắc này, Diệp Vân Phàm cảm thấy chính mình trở thành cha già khắp nơi bôn ba vì nuôi nhãi con lớn lên.

Nhưng hiện tại hiển nhiên cũng không phải thời điểm tốt để ăn cơm, bởi vì ——

Diệp Vân Phàm liếc mắt một cái.

Rất dễ hiểu, hắn không có bất luận khả năng nào ăn luôn bọn quái vật sắp tới gần.

Bởi lẽ trong đàn dị chủng rậm rạp như đàn chuột này, lũ dị chủng nhỏ đã hoàn thành giai đoạn đầu tiên : cắn nuốt lẫn nhau trưởng thành, chúng nó từ "nhỏ" biến thành "khổng lồ".

Hình thể so với con tiểu bạch tuộc mới ăn kia ước chừng lớn gấp trăm lần.

Bọn nó tựa hồ rất thèm khát nó, vẫn luôn theo đuổi không bỏ.

Diệp Vân Phàm cũng chỉ nhìn thoáng qua, những con quái vật đó cụ thể trông như thế nào cũng chưa thấy rõ, huống chi hắn cũng không cần.

Việc cấp bách là chạy trốn!

Chạy nhanh trốn thoát !!!

Bạch tuộc ở trong biển bơi như nào Diệp Vân Phàm không biết, nhưng hắn học qua bơi lội. Vấn đề duy nhất ở 8 căn xúc tua có thể bơi như nào mà không thắt vào nhau.

Cũng may kết quả thực nghiệm chứng minh, sẽ không.

Tiểu bạch tuộc liều mạng bơi, giá trị thể lực vừa lên lại tụt xuống một chút.

Nơi này đã cách mặt biển rất gần, bởi vì hắn nghe thấy tiếng sóng trên mặt biển truyền đến, thậm chí còn ẩn ẩn nhìn thấy ánh sáng.

Kia hẳn là ánh sáng con người tạo ra.

Diệp Vân Phàm nghĩ, đã có đội võ trang trinh sát thâm nhập đáy biển, như vậy con người cũng sẽ có lực lượng nào đó đối phó được với quái vật.

Trong đầu hắn cân nhắc vô số lần, nghĩ tới hết thảy biện pháp có thể chạy thoát, nhưng cuối cùng Diệp Vân Phàm phát hiện chính mình giống như cũng chỉ có một con đường.

Hắn chỉ có thể hướng tới nơi ánh sáng để chạy trốn.

Giờ phút này mây đen nặng nề, sấm sét ầm ầm, ai cũng không biết dưới nước biển lạnh băng đang tiến hành 1 trận săn bắt tập thể.

Mà giờ phút này, khoảng cách kẻ săn mồi cùng con mồi đang nhanh chóng kéo gần.

Diệp Vân Phàm đã nghe thấy được thanh âm hàm răng cọ xát, ngửi được mùi mồ hôi thối nát, còn có thanh âm khác, khó có thể hình dung, như là vô số ác quỷ cười nhạo.

Đám xúc tu nhỏ cũng chưa nói chuyện, không biết chúng nó là sợ tới mức nói không nên lời một lòng chỉ nghĩ lao tới ánh sáng hay Diệp Vân Phàm chủ động che chắn chúng nó thanh âm.

[ Giá trị thể lực -1]

[ Giá trị thể lực -1]

[ Giá trị thể lực -1]

Phốc !

Tiểu bạch tuộc cuối cùng từ trong nước biển lạnh băng nhảy ra, mà chính giờ khắc này hắn rốt cuộc thấy rõ hình dáng thực sự của nguồn sáng kia .

—— đó là một ngọn hải đăng rất cao.

Mà phía trên hải đăng, một vị bạch y thiếu niên đeo kiếm đang đứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co