Truyen3h.Co

(edit) hunhan - cùng nhau viết câu chuyện của chúng ta

Anh biết rằng, chúng ta đã không thể trở về ngày xưa được nữa!

thuyhunhan

        Trải qua một đêm ngủ li bì, ngày hôm sau Lộc Hàm vẫn tỉnh dậy, mặc quần áo, đi tàu điện ngầm đi làm như bình thường. Giờ Như Tiêu đã trở thành biên tập viên tập sự tại công ty, cũng chẳng biết có phải trùng hợp ngẫu nhiên hay không, tổng biên tập phân xuống ba biên tập viên tập sự, trong đó Như Tiêu là người cậu phải hướng dẫn. Thực sự, Lộc Hàm rất mến cô gái nhỏ Như Tiêu này, trong sự yêu mến đó có cả thương yêu, nhưng điều khiến cậu cảm thấy đáng tiếc chính là cho dù vẫn yêu mến nhưng không được thân mật như trước kia nữa, suy cho cùng thì cậu ấy vẫn là người em gái bé bỏng của người đó, nếu như hai người họ vẫn có thể thân mật như trước thì họa chăng đầu óc cậu có vấn đề.

   Thế nhưng Ngô Như Tiêu lại không cho là như vậy, cậu luôn cho rằng nếu như không phải vì mình và mẹ thì anh trai và Lộc Hàm đã không phải chia tay, cho nên khi ăn trưa cùng nhau, cậu ấy thường kể cho Lộc Hàm nghe về quá khứ của Ngô Thế Huân.   Lộc Hàm cảm thấy mình thật mâu thuẫn, rõ ràng biết không nên tìm hiểu về quá khứ của anh, cậu cũng đã từng nói với Như Tiêu, những điều đó đối với cậu chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ là mỗi lần nghe, trái tim lại càng đau đớn hơn.

      Có một lần, Như Tiêu nói đến mối quan hệ giữa Mạt Lạc và gia đình họ, cậu nói: "Đối với gia đình họ Mạt, anh trai em có tội với họ. Thực ra, trước đây chị Mạt Lạc có một cậu em gái, tên là Mạt Phỉ. Đại khái là khi anh em học trung học, anh và Mạt Phỉ học chung một lớp, chị ấy là một cậu gái tốt, rất năng động và vô cùng thích anh Thế Huân, theo đuổi anh giống hệt như chị khi xưa. Lúc đó anh đối xử với chị ấy rất lạnh lùng, nhưng thực ra trong lòng anh cũng rất thích, vì thành tích cả năm cũng chỉ có mình chị ấy có thể cạnh tranh được với anh. Nhưng chị ấy không được may mắn như chị, tai nạn giao thông đã cướp đi sinh mạng của chị ấy. Ngày hôm đó diễn ra trận thi đấu bóng rổ của toàn khối cấp ba, chị ấy vội vội vàng vàng đến trước để cổ vũ cho anh Thế Huân...Đó là một tai nạn chẳng ai mong đợi nhưng cũng là nỗi ân hận lớn của anh trai em, cho nên anh đối xử rất tốt với chị Mạt Lạc, đặc biệt là cha mẹ Mạt Lạc, từ trước đến nay chưa bao giờ oán trách anh về chuyện ấy. Lúc bấy giờ, nhà em rất nghèo, nhà họ Mạt đã giúp đỡ chúng em rất nhiều, bởi vì ông Mạt rất quý anh Thế Huân và cảm thấy anh rất giống ông hồi trẻ, là một tài năng hiếm có".

      -"Em biết từ trước đến nay chưa bao giờ anh ấy giải thích với anh về mối quan hệ với chị Mạt Lạc, trước đây em cho rằng anh ấy thích chị Mạt Lạc, sau này khi chứng kiến hai anh quen nhau em mới biết rằng, nếu như anh thực sự thích chị Mạt Lạc, thì đối với anh đó là tình yêu. Anh Lộc Hàm, người chị dâu trong lòng em chỉ có thể là anh mà thôi!".

        Trong lòng Lộc Hàm rất khổ sở nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ hờ hững, cậu nói: "Như Tiêu, em quá xem trọng anh rồi!". Ban đầu, cậu đã quá tự tin nên mới thua một trận đau đớn như vậy.

    Thoắt một cái đã hết một tuần, thứ bảy là ngày nghỉ hiếm hoi, hôm qua Diệc Phàm đã gọi điện hẹn đi ăn, buổi sáng cậu ở nhà ngủ nướng đến tận mười giờ mới dậy.

       Sau khi dọn dẹp nhà cửa, cậu đi tắm rửa, sau đó Diệc Phàm gọi điện đến nói rằng đang đợi ở dưới lầu.

      Cậu vội vàng thay quần áo, vội vã đi xuống, cậu luôn không muốn để người khác đợi lâu.

     Ngày nghỉ cuối tuần ở thành phố G lúc nào cũng rất náo nhiệt, từng đôi, từng đôi tình nhân rảo bước trên đường, hầu hết đều là sinh viên ở trường đại học bên cạnh, nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc trên khuôn mặt họ khiến những người qua đường phải thầm ghen tỵ.

        Lộc Hàm vẫn luôn ngưỡng mộ những đôi tình nhân ấy, khi vẫn còn bên Ngô Thế Huân, đừng nói là dạo phố, đến dạo trong vườn trường cũng chẳng có. Ngay cả khi thực sự đi dạo cùng nhau thì e rằng đến nắm tay anh ấy cũng không thấy thoải mái? Sau này, khi anh đã bay qua Mỹ rồi, ngày ngày cậu vẫn cùng Tử Thao dạo quanh vườn trường, nhìn từng đôi, từng đôi tình nhân đi qua trầm trồ ngưỡng mộ mãi không thôi. Có lần không chịu được Tử Thao đã buông lời phàn nàn: "Hứ, bọn mình bây giờ chẳng phải cũng là một đôi hay sao?".

     Lúc đó không có tình yêu, tình bạn ở bên đã hết lòng giúp đỡ. Đến nay bên cạnh đã có bạn cùng giới, nhưng cũng đã mất đi lòng nhiệt tình của thưở ban đầu.

     -"Em muốn ăn gì?".

      Trong lúc đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì tiếng Diệc Phàm vang lên.

       Cậu nói: "Nếu như em nói là đồ Mc Donald's thì anh có cho là ấu trĩ không?".

      -"Được thôi!". Diệc Phàm vui vẻ đồng ý, trong lòng thầm mừng vì hôm nay mình ăn mặc khá thoải mái, không ngoa nếu nói rằng anh vẫn còn dáng vẻ hoạt bát nhanh nhẹn của tuổi thanh xuân hồi học đại học.

    Hai người bước vào nhà hàng Mc Donald's, bên trong rất đông người, Lộc Hàm hối hận ngay lập tức, cậu đã quên rằng buổi trưa ngày thứ bảy là lúc nhà hàng Mc Donald's đông khách nhất.

    -"Sao mà đông người thế!", cậu lè lưỡi, "Hay là chúng mình đi chỗ khác đi!".

       -"Cũng được!". Diệc Phàm nói, "Đi về phía trước xem thế nào!".

       Hai người ra khỏi nhà hàng Mc Donald's, ánh mặt trời đã hơi chói chang, cậu lại đề nghị: "Hay là bọn mình đi ăn lẩu đi?", thời tiết không nóng cũng chẳng lạnh như thế này có lẽ người ăn lẩu sẽ không đông, cậu nghĩ vậy.

   Nhưng vừa bước vào quán lẩu, cậu đã hối hận ngay.

     -"Hôm nay là ngày lễ à?", cậu buồn rầu, "Sao mà đi đến đâu, cũng đông người thế!", nói xong liền quay đầu định đi, tâm trạng vui vẻ ban đầu đã có chút bực bội.

       -"Đợi đã!", Diệc Phàm giữ cậu lại, "Đi cùng anh!". Anh dắt cậu tiến về phía trước mấy bước, một người phục vụ trông thấy anh liền vội vàng tiến đến, "Ngài Thang, xin hỏi có mấy người ạ?".-"Hai người!".-"Mời lên lầu, mời lên lầu!", họ phải lách qua tầng một đông nghịt người mới lên được tầng hai.

      Thật là trái ngược, không gian trên tầng hai yên tĩnh và thoáng đãng hơn rất nhiều. Hai người được bố trí ngồi trong một gian riêng, bọn họ đang tìm thực đơn để gọi vài món thì thì người phục vụ đã lễ phép mang đến.

         -"Anh thường qua đây ăn phải không?". Lộc Hàm quan sát căn phòng nhỏ một lượt, "Không ngờ một quán lẩu lại có cách tiếp đãi như thế này! Trước đây em chỉ nghe nói quán này rất nổi tiếng, mỗi lần đến đều đông nghịt người nên cho rằng đồ ở đây chắc rất ngon!".

       -"Hiện nay xã hội có trào lưu như thế này, mỗi khi hoàn thành một phi vụ đều kéo nhau đi ăn ăn uống uống, có một số quan chức rất thích đến đây, anh cũng không biết vì sao, có lẽ là mùi vị thức ăn ở đây thực sự rất đặc biệt chăng!".

     -"Người như anh chắc phải đi tiếp khách nhiều lắm nhỉ?".

     -"Trong công việc cần giao thiệp với rất nhiều loại người, uống rượu cũng là một phần trong đó và cũng là một việc đương nhiên!", anh nói, "Có những lúc thật sự là không thích như vậy cho nên mới muốn tìm một người vợ, để sau này còn lấy lý do bị vợ quản nghiêm quá!".

       -"Người ta nhất định sẽ không tin!", cậu cười, "Trông anh không giống người sợ vợ chút nào!".

      -"Thật hả?, anh mập mờ, "Cũng không hẳn là vậy!".

        Lúc đó, phục vụ đã mang những thứ mà hai người gọi lên, lại còn dùng cả xe đẩy đưa đồ nhúng lẩu đến.

      Lộc Hàm chưa ăn sáng, lại còn làm rất nhiều việc nên bụng đã réo lên ầm ầm, chỉ là cậu không tiện nói ra.

       Khi nếm miếng đầu tiên, cuối cùng cậu cũng biết tại sao khách ở đây lại đông đến vậy, mùi vị thật ngon, mọi người đều nói thức ăn ở đây có mùi vị của gia đình, nhưng ở đây đến cả lẩu cũng có mùi vị đó.

        Hai người vừa ăn vừa nói chuyện. Lộc Hàm có thói quen ăn nhanh, bởi khi bên Thế Huân hồi đại học, anh có thói quen ăn nhanh, cho nên cậu cũng học ăn nhanh như anh. Trước khi quen biết anh, cậu ăn uống rất chậm rãi, cho nên mới nói con người có những lúc cũng thật kỳ lạ, thói quen từ nhỏ đến lớn, khi gặp một người đặc biệt, nói thay đổi là thay đổi ngay.

     Khi hai người ăn xong đi qua tầng một, người vẫn đông như trước, Lộc Hàm nói: "Lần sau sẽ không chọn tầm này để đến phố đi bộ, người người chen lấn xô đẩy!".

     Diệc Phàm cười đầy mãn nguyện, "Đừng nói thế chứ, anh cảm thấy rất thú vị mà, nếu như bình thường thì làm sao có cơ hội để chứng kiến cảnh này? Lúc trước gặp cảnh này vẫn còn đang học đại học, cùng đi với Tử Thao, bây giờ nghĩ lại thật là nhớ!".

    -"Cùng Tử Thao?".

    -"Đúng, trước kia thường bị cậu ấy lôi đến đây, Tử Thao rất thích lẩu của tiệm này. Lúc đó vẫn là sinh viên, không được ưu đãi như bây giờ, hai đứa ngốc nghếch đứng xếp hàng đợi. Đợi đến khi có chỗ thì đã đói đến nỗi nhìn thấy cái gì cũng muốn ăn, cho nên cậu ấy luôn nói rằng đồ ở đây là những thứ ngon nhất mà cậu ấy từng được ăn. Anh thì cho rằng đó là vì quá đói nên mới thấy như vậy!".

     Lộc Hàm liếc nhìn anh, dưới ánh sáng mặt trời, nụ cười rạng rỡ nở bừng trên khuôn mặt tuấn tú của anh. Cậu vẫn luôn yêu tính cách của Tiểu Đào, bây giờ nghĩ lại, cuối cùng Lộc Hàm cũng biết vì sao Diệc Phàm và cậu ấy có thể trở thành những người bạn tốt của nhau, bọn họ có thái độ sống rất tích cực, rất lạc quan, làm việc gì cũng đều không hối hận, không oán trách. Chỉ những người như vậy mới có thể thực sự sống vui vẻ.

      Khi về đến nhà, trời đã khá khuya. Thực ra sau khi ăn tối xong, Diệc Phàm đã đậu xe ở khu Lộc Hàm sống, hai người chầm chậm rảo bước suốt mấy tiếng đồng hồ trên phố đi bộ, suốt mấy tiếng đó, bàn tay cậu luôn bị tay anh nắm chặt. Dưới ánh trăng bàng bạc, bên cạnh có một người bầu bạn thật hạnh phúc biết bao. Hãy cứ như thế này đi, cậu nghĩ.

      Đứng dưới lầu, Lộc Hàm nói lời tạm biệt với anh.

       Đi được mấy bước mới phát hiện ra người phía sau im lặng, cậu quay đầu lại, hơi ngạc nhiên: "Sao anh vẫn còn chưa đi?".

     -"Về nhanh quá, sợ rằng hôm nay chỉ là một giấc mộng!".

       -"Anh đùa à?, Lộc Hàm bật cười thành tiếng, "Không còn sớm nữa, anh mau về đi! Yên tâm, hôm nay tuyệt đối anh không nằm mơ đâu!".

      Dưới ánh trăng, vẻ đẹp của cậu làm rung động lòng người, có lẽ vì tối nay uống một chút rượu vang nên đôi gò má ửng hồng, một vẻ quyến rũ mà lúc thường không thể thấy được.

       Diệc Phàm liền kéo cậu vào lòng, ánh mắt rực lửa đang chăm chú nhìn cậu, Lộc Hàm trong lúc không phòng bị gì giật nẩy mình, ngẩng đầu nhìn anh, người đang ôm cậu thật cao lớn, trên khuôn mặt góc cạnh có những vệt sáng tối đậm nhạt khác nhau. Tất cả đều xảy ra rất tự nhiên, mối quan hệ mập mờ giữa họ cũng đã đến lúc cần làm sáng tỏ, cậu và Ngô Thế Huân đã không thể tiếp tục được nữa, bây giờ bắt đầu một tình cảm mới chẳng phải là rất tự nhiên sao?

        Vào giờ khắc này, trong hoàn cảnh này, cậu chẳng có lý do gì để từ chối anh.

       Khi đôi môi nóng bỏng của anh đặt lên làn môi lạnh giá của cậu, trong lòng hình như có gì đó đổ vỡ, tay cậu vô thức chống lên khuôn ngực anh, vẫn biết rằng mình không nên cự tuyệt, nhưng động tác đó ngay đến cả bản thân cậu cũng không thể khống chế được.

        Diệc Phàm nhanh chóng giữ cậu lại, áp cậu vào khuôn ngực vững chãi của mình, không để cho cậu có cơ hội rút lui.

         Đó là lần đầu tiên cậu cảm thấy sức mạnh của người đàn ông, vẻ bề ngoài, anh không giống như một người ưa dùng vũ lực nhưng trong nụ hôn của anh rõ ràng mang theo cả sự mạnh mẽ và cưỡng ép, thỏa sức nghiến ngấu, dường như muốn tranh đoạt một thứ gì đó, hoặc là muốn cậu chuyên chú vào nụ hôn. Nhưng tâm tư cậu càng lúc càng trở nên rối bời, cậu đang nhớ về tuổi trẻ đó, những nụ hôn lúc ấy không hề lãng mạn, nhàn nhạt. Trái tim đột nhiên quặn đau, đôi mắt đờ đẫn, những giọt lệ bắt đầu chảy ra từ khóe mắt rồi lã chã tuôn rơi.

      Lộc Hàm cảm thấy buồn vì mình đã không làm được, vẫn không thể bình thản nắm tay một người khác trên con đường đi đến tương lai.

       Khi anh buông cậu ra, cậu vẫn chưa kịp bào chữa thì nhìn thấy một bóng người cách đó không xa, dưới ánh trăng, bộ dạng của cậu ấy khiến cho người ta có cảm giác cậu ấy đã đứng ở đó rất lâu, rất lâu rồi.

    -"Tiểu Đào!".Người đứng ở đó chẳng phải là Tử Thao sao? Không có vẻ mệt mỏi, có thể thấy không phải cậu ấy mới quay về hôm nay. Lộc Hàm kích động chạy tới nắm lấy tay cậu ấy, "Cậu về khi nào? Sao không báo trước với mình một tiếng?".

   -"Về từ hôm qua, vốn định dành cho cậu một sự ngạc nhiên mà!", cậu mỉm cười, "Nhưng hình như điều ngạc nhiên mà hai người dành cho mình còn động trời hơn đấy nhỉ?. Cậu ngoảnh đầu nhìn về phía Diệc Phàm đang ở sau Lộc Hàm, "Bánh Bao, tốt đấy chứ? Ngộ Không sắp thành Phật rồi chăng?".Diệc Phàm đang nhìn cậu, cậu có vẻ đen đi, nhìn mạnh mẽ hơn, vẫn mái tóc ngắn gọn gàng như xưa, song có vẻ đã nữ tính hơn rất nhiều. Ba năm rồi không gặp, sau khi tốt nghiệp một năm, cậu rời khỏi thành phố G mà không nói nguyên nhân với bất kỳ ai.

       -"Cuối cùng cũng biết về rồi đấy, mình còn cho rằng chú và dì có khi phải đợi đến bạc đầu thì cậu mới quay về chứ!".

      -"Mình mà lại có lương tâm như thế sao?". Tử Thao lườm anh một cái sắc lẹm.

       Lộc Hàm không đợi được nữa vội vàng hỏi: "Tiểu Đào, lần này cậu về có còn định đi nữa không?".

       -"Chắc là không đi nữa đâu!", Tử Thao nói, "Đii nữa thì mẹ mình sẽ đuổi theo mình khắp quả đất mất. Vốn định ngày hôm nay sẽ qua đây, nhưng ai ngờ, mình vừa mới về còn chưa kịp ngủ nướng thì đã bị mẹ lôi đi xem mặt rồi, thật là bó tay!".

       Lộc Hàm vui vẻ nói: "Tối nay cậu có thể ngủ với mình không? Mình có rất nhiều điều muốn nói với cậu!".

      -"Tối nay e là không được rồi!", Tử Thao nói, "Mình đã hứa với mẹ là sẽ về sớm!".

      -"Tiểu Đào...".

      -"Đừng nhìn mình bằng ánh mắt đó, dù sao mình cũng không đi nữa, muốn gặp mặt chẳng phải là còn nhiều thời gian sao?". Tử Thao cười "khà khà", lườm Diệc Phàm một cái, "Hai người còn không mau khai báo, bắt đầu từ khi nào vậy? Đến cả mình cũng giấu!".

      Lộc Hàm im bặt, cậu chẳng biết nên nói thế nào.

        Nhưng Diệc Phàm bên cạnh lại vui vẻ nói: "Vẫn chưa thành cái gì đã bị cậu phát hiện rồi, cậu còn muốn chúng mình khai báo cái gì? Huống hồ cậu về cũng đâu nói gì phải không? Chúng ta nên hòa thì hơn!".-"Hòa hả?". Tô Nghệ cười, "Cậu mơ à, cả đời này cậu đừng nghĩ đến chuyện hòa với tớ nhé!".Lộc Hàm không biết có phải mình nhìn nhầm hay không, trong mắt Tử Thao có giọt nước trong suốt đang ứa ra. Lúc đầu cậu còn cho là mình hoa mắt, nhưng đến giờ nhìn lại thì thật sự đúng như vậy. Nhưng trên khuôn mặt của cậu ấy hoàn toàn không có biểu hiện gì bất thường cả, "Tiểu Đào...".

      Cậu nghi ngờ bật gọi lên thành tiếng.

       Tô Nghệ quay đầu nhìn cậu, góc độ đã thay đổi, đôi mắt Tử Thao vẫn bình thường, không có gì biến đổi.

      Lộc Hàm nhẹ lòng rồi tự cười bản thân, đúng là "thần hồn nát thần tính".-"Không có gì!", cậu ấy lắc đầu, "Mình vừa gặp cậu nên vui mừng quá ấy mà!".

      -"Cái con nhỏ này!". Tô Nghệ cười, "Vì mình thấy hai cậu đang hạnh phúc bên nhau nên mình rất vui!".

     Đêm hôm đó, Diệc Phàm đã đưa Tử Thao về, sau đó Lộc Hàm có gọi điện hẹn gặp Tử Thao nhưng dường như cậu ấy rất bận, Tử Thao nói mỗi ngày đều bị bà Hoàng kéo đi xem mặt, nếu không xem mặt thì cũng là đi tìm việc làm. Thật sự rất bận, nhưng Lộc Hàm lại cảm thấy có gì đó không đúng, lẽ nào là vì lâu ngày không gặp nhau nên tình bạn của họ cũng không được như trước nữa? Tình bạn quý giá ngày nào vẫn đong đầy trong ký ức, khi Ngô Thế Huân bỏ đi, tình bạn giữa họ càng trở nên khăng khít hơn, Tử Thao  vẫn thường lôi cậu ra khỏi giường đi nấu nướng, vì trong thời gian yêu đương cậu đã trở thành một đầu bếp cừ khôi, ăn tối xong hai người lại cùng đi dạo trong vườn trường, cùng đứng ngẩn ngơ ở hành lang giảng đường để lắng nghe đài phát thanh của trường, thỉnh thoảng còn điên rồ đến mức chạy lên sân thượng ký túc xá để hóng gió, lúc bấy giờ tình bạn chính là chỗ dựa lớn nhất của cậu, đến nay chẳng lẽ lại nhạt dần theo thời gian sao?

       Còn Diệc Phàm, họ vẫn thỉnh thoảng gặp gỡ nhau như trước, trước mặt mọi người họ là người yêu, nhưng thực chất thế nào, hơn ai hết chỉ có hai người họ mới hiểu được. Đêm hôm đó, không ai nhắc lại, có một số thứ, không nói ra có khi còn tốt hơn.

       Buổi sáng cậu vẫn đi làm như thường lệ thì thấy ở bàn làm việc có một bó hoa bách hợp rất lớn, những đóa hoa trắng thanh khiết khiến người nhìn cảm thấy xúc động đến mềm lòng. Lộc Hàm biết thế này rất lãng mạn, nhưng cậu đã qua độ tuổi mơ mộng lâu rồi. Khi xưa cậu vẫn thường ngưỡng mộ những bạn gái cùng học lúc họ được nhận hoa, sau này khi chơi cùng với vài bạn trai khác, cậu cũng đã từng được nhận hoa như vậy, nhưng tuyệt nhiên chẳng xúc động chút nào.

       -"Oa, ai tặng vậy? Thật là đẹp!", các đồng nghiệp bên cạnh ghen tỵ đến mức tứa cả nước miếng.

       Lộc Hàm quan sát kỹ bó hoa nhưng không thấy thứ gì đại loại như thiệp chúc mừng, bạn bè của cậu trong thành phố G này lại ít đến mức đáng thương, Diệc Phàm thích tặng hoa hồng, tất nhiên hoa này không phải là của anh rồi, vậy thì là ai nhỉ?

       Nghĩ mãi mà không đoán ra, cậu lắc lắc đầu, hơn nữa lại chẳng có thiệp chúc mừng, không chừng ngày hôm qua có ai đó để quên trên ở bàn cậu cũng nên.

         Thứ hai và thứ sáu đúng là ác mộng của bộ phận biên tập, việc của cả ngày vẫn chưa làm xong, trên QQ các tác giả gọi mà không có thời gian trả lời, các cuộc họp lớn nhỏ liên tiếp diễn ra khiến người ta chóng cả mặt. Đến khi hết việc mới phát hiện ra trời đã tối từ khi nào.

       Ngẩng đầu quan sát khắp phòng, các đồng nghiệp đã về gần hết, nhưng điều làm cậu cảm thấy kỳ lạ nhất là Như Tiêu đã về mà không nói tiếng nào, có lẽ vì những lời cậu nói hôm trước đã làm cho con bé tuyệt vọng chăng?Cậu bật cười một cách đau khổ, liếc nhìn bó hoa bách hợp trên bàn. Thực tình, cậu rất thích hoa bách hợp, nhưng chưa bao giờ mua, đi làm rồi sống thực tế một chút thì sẽ tốt hơn, số tiền mua chỗ hoa này đủ cho cậu ăn trong một tháng. Cũng có đồng nghiệp trách móc cậu: "Chị có phúc mà chẳng biết hưởng, đúng là tâm lý bất thường của đại mỹ nhân. Em cũng muốn lắm mà có ma nào tặng đâu!".

      Khi cậu thu dọn đồ đạc chuẩn bị về thì điện thoại đổ chuông. Lộc Hàm liếc nhìn, là một số rất lạ, không hiểu tại sao nhưng tim cậu đột nhiên đập rất mạnh. Ấn nút nghe, đưa lên tai: "Vâng, xin chào!".

       -"Hoa có đẹp không?", giọng nói vừa quen thuộc vừa xa lạ từ đầu kia truyền đến làm tim cậu càng đập mạnh hơn.

      -"Anh là...".-"Ngô Thế Huân!".

       Đương nhiên cậu biết là Ngô Thế Huân, chỉ không ngờ bó hoa đó là do anh tặng, cậu ngẩn người nhìn trân trân vào bó hoa, một màu trắng tinh khiết không tì vết, trong phút chốc cổ họng như nghẹn lại. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, một ngày nào đó mình sẽ được nhận hoa do anh tặng. Ngày trước, cho dù anh có tặng cậu một cọng cỏ, cậu cũng vui suốt cả ngày, nhưng bây giờ được tặng một bó hoa to như thế này, lại chẳng biết rốt cuộc mình đang mang tâm trạng gì. Dường như tất cả đắng cay chua chát đều có đủ, nhưng chỉ thiếu vị ngọt.

      -"Có chuyện gì à?, cậu không hề mảy may ngạc nhiên khi anh có số điện thoại của mình, bởi bên cạnh cậu có người trợ giúp thân cận nhất của anh.

      -"Tối nay cùng đi ăn cơm được không em?".

      -"Tại sao?".

     Thực ra đi ăn cơm thì cần gì lý do!

      Giọng Thế Huân vẫn dịu dàng: "Chỉ là ăn cơm thôi mà, cứ coi như là đi cùng anh, gần đây phải đi tiếp khách nhiều quá, ăn quá nhiều thứ hổ lốn, tối nay Như Tiêu và mẹ lại không có nhà, anh không muốn ngược đãi dạ dày của mình!".

       Lộc Hàm lập tức mềm lòng ngay, hồi đại học anh vẫn thường ngược đãi dạ dày mình, khi ăn cơm thường ăn rất nhanh, thật xấu hổ khi anh học y, không biết làm như vậy là không tốt cho dạ dày sao?

       -"Ăn ở đâu?", cậu tự nhủ trong lòng, cậu chẳng qua là đồng cảm, đồng cảm với anh mà thôi!

       Giọng nói bên kia rõ ràng là đang rất vui: "Anh đợi em ở dưới lầu nhé!".Tắt điện thoại, cậu ôm lấy bó hoa bách hợp đó, không thể phủ nhận rằng, giây phút này cậu thật sự cảm thấy rất vui.

       Khi từ thang máy bước ra, cậu hít một hợi thật sâu, nhưng bàn tay vẫn không ngừng nắm chặt lấy vạt áo, thói quen nhỏ mỗi khi căng thẳng bao năm nay, hình như chỉ khi ở trước mặt anh cậu mới biểu lộ.

       Mùa xuân ở thành phố G vẫn còn vương vấn một chút hơi lạnh, đặc biệt là sáng sớm và lúc hoàng hôn, nhiệt độ chênh lệch khá lớn. Anh đứng ở xa xa, dáng người cao cao kéo dài thành bóng trên mặt đất, hôm nay anh ăn mặc rất thoải mái, áo sơ mi và quần Tây đơn giản, phối bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen, nổi bật lên vẻ đẹp chín chắn và đẹp trai so với đám đông.                        Thế Huân ngày trước vì hoàn cảnh gia đình nên ăn mặc rất giản dị, nhưng cho dù thế nào thì cậu vẫn luôn nhìn anh với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

       Trong suốt năm năm, đây là lần đầu tiên cậu cẩn thận đánh giá về anh, so với thời đại học, hình như anh có gầy hơn một chút. So với lần gặp mặt tại buổi tiệc mấy hôm trước có vẻ tiều tụy đi ít nhiều, sắc mặt cũng không được tốt lắm. Lòng cậu không tránh khỏi cảm giác xót xa, vội vàng thầm mắng bản thân và lấy lại tinh thần.

       Cậu chầm chậm đi về phía anh, vốn muốn giữ thái độ kiêu ngạo ngẩng cao đầu, ưỡn ngực đi tới, ai bảo khi trước cậu là cái đuôi chạy theo anh. Nhưng khi đến trước mặt anh thật, rốt cuộc cậu vẫn không thể thản nhiên nhìn thẳng vào anh, lại cúi đầu, nhìn xuống ngón chân mình, và hỏi: "Đi ăn ở đâu?".

       Bởi vì cúi đầu nên cậu không nhìn thấy nét mặt của anh, chỉ có thể nghe thấy giọng nói ấm nồng: "Lên xe trước đã!".

       Trong ký ức, chỉ trong những ngày cuối cùng bên nhau thì anh mới nói với cậu dịu dàng như thế, điều đó khiến cậu cảm thấy bản thân mình giống như báu vật được anh nâng niu trên tay. Bây giờ nhớ lại, cậu vẫn hoài nghi liệu có phải khi đó anh đã sớm liệu được việc mình sẽ ra đi nên mới đối xử tốt với cậu như vậy?

       Lộc Hàm không kìm được, chợt thầm cười khổ, sao mà khi hận một người nào đó thì dường như chỉ có thể nhớ được những điểm xấu của người ta.

     Chiếc xe chầm chậm nhập vào dòng người, cậu chọn ngồi ở hàng ghế sau.Sự im lặng giống như một sợi dây leo đang lan dần ra trong xe, bên trong thật u ám, chỉ có tiếng hơi thở của hai người vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết. Thế Huân vốn là người ít nói, mấy năm nay hình như cũng chẳng có gì thay đổi. Hơn nữa cậu cũng không còn là Lộc Hàm hừng hực lửa của năm nào, mặt dày đi bám đuôi người khác, đó là chuyện mà đã lâu lắm rồi cậu không làm.

       Cậu quay đầu, cảnh vật đang lùi dần sau cửa kính xe, trên đại lộ thênh thang thẳng tắp, bóng từng chiếc, từng chiếc xe đổ xuống bị gió đánh tơi tả, phong cảnh ở ven đường vẫn còn chưa kịp nhìn rõ đã vội lùi về phía sau. Tình yêu cũng như việc nắm bắt một cơn gió, trong bao nhiêu đêm vật vã không ngủ được, cậu vẫn luôn nghĩ rằng, liệu có phải tình yêu của cậu chính là cơn gió sắp tan.

          Cậu mở cửa sổ, để cho hơi lạnh của đêm tràn vào xua tan nỗi buồn, để tâm tư được thư thả.

      Lộc Hàm không ngờ nơi Thế Huân đưa cậu đến chính là nhà hàng cạnh đại học H năm nào.

       So với năm năm trước, nhà hàng cũng không thay đổi nhiều, chỉ là đã đổi chủ mới, phục vụ vẫn là những sinh viên của đại học H. Lộc Hàm đắm mình trong đó, nhìn những người phục vụ đang làm việc giống như mình năm nào, cậu bất chợt hoảng hốt, hồi ức giống như chiếc đèn kéo quân đang quay vòng tròn, cậu bước vào thế giới của anh, chạy đuổi theo từng bước chân anh, đã từng khóc, từng mệt mỏi, từng vui vẻ nói cười, nhưng tuyệt nhiên chưa từng oán trách...Một cảm giác chua xót đang dâng trào trong tim cậu, mấy năm nay dù luôn ở thành phố G, nhưng cậu vẫn chẳng có đủ dũng khí để trở lại đại học H, càng không đủ dũng cảm để đến nơi này.

        Khách đến ăn hầu hết đều là sinh viên, nhưng không đông lắm., có lẽ giờ cao điểm đã qua. Khi hai người được phục vụ dẫn vào đã có rất nhiều sinh viên ngẩng đầu nhìn theo,có giọng con gái thốt lên kinh ngạc: "Mau xem kìa, anh kia đẹp trai quá!".

      Lộc Hàm nhìn thấy trong mắt cậu sinh viên nọ hình ảnh của mình năm nào, cho dù đã bao năm qua đi, người bên cạnh cậu lúc này vẫn thu hút ánh mắt mọi người như thế.

      Gọi món xong, sau khi phục vụ rời đi, không khí giữa hai người lại trở nên im lặng và gượng gạo.

       Lộc Hàm nâng cốc trà trên bàn lên uống một ngụm, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Không biết vì sao giờ cậu lại chẳng có đủ dũng khí để mắng anh một lần nữa, lúc trên xe đến nhìn anh cũng chẳng dám. Có lẽ là vì không tự tin và một chút mặc cảm tội lỗi chăng? Thực ra những khó khăn của Thế Huân không phải là cậu không biết, đặc biệt là sau khi Như Tiêu đã nói rõ tất cả, bây giờ cậu mới phát hiện ra rằng thực sự mình cũng chẳng so đo điều gì nữa, cậu chỉ quan tâm đến duy nhất một điều là anh đã không xếp cậu lên vị trí ưu tiên hàng đầu.

         Đồ ăn nhanh chóng được mang ra, Lộc Hàm nhìn phần thức ăn đang nóng sốt, đôi mắt run run.

     Thịt kho tàu, canh xương...

        -"Đây là món thịt kho tàu mà em thích ăn nhất, anh nếm đi!".

         -"Ừ...có vị của mẹ!".

       Hy vọng...hy vọng đấy chỉ là những suy nghĩ của riêng cậu, anh gọi những món đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, ngẫu nhiên mà thôi...Lộc Hàm tự an ủi như vậy.

      Cậu không lên tiếng, không khách sáo cầm đũa lên bắt đầu ăn.

     -"Anh rất đáng sợ sao?". Cuối cùng Thế Huân cũng cất tiếng trước.

      Cậu ngạc nhiên, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn anh.

     Ánh mắt anh nhìn cậu vẫn trong trẻo kiên định như lần đầu gặp gỡ: "Tại sao hôm nay em không dám ngẩng đầu nhìn anh?".Lộc Hàm dùng đũa khua khua thức ăn trong bát, cụp mắt xuống một hồi rồi mới ngẩng đầu và nói một câu rất đơn giản: "Thế còn anh? Tại sao lại muốn tìm gặp tôi? Tôi cho rằng ngày hôm đó tôi đã nói rất rõ ràng rồi còn gì!".

       Nét mặt Thế Huân rất lạnh lùng, lạnh lùng đến mức dường như xuyên qua làn hơi quẩn quanh của món canh cậu có thể nhìn thấy một Thế Huân của quá khứ. Anh nói: "Lộc Hàm, em cảm thấy anh vì cái gì?".

      Lộc Hàm ngẩn ra một lúc, tiếp đó bật cười thành tiếng: "Anh đừng nói là muốn làm hòa với tôi và tiếp tục cuộc tình chưa kết thúc thời đại học? Hy vọng là tôi đã đoán sai, từ khi quen biết anh đến nay, tôi chưa bao giờ đoán đúng tâm ý của anh!".

     Đôi mắt thăm thẳm của Thế Huân nhìn cậu chăm chú: "Nếu như anh nói lần này em đã đoán đúng thì sao?".

      Lòng chợt run sợ, Lộc Hàm nhếch môi tự châm biếm: "Lời nói đùa này rất buồn cười!".

       -"Anh biết hiện nay mình chẳng có tư cách gì để khiến em tin anh!".

       -"Thông minh đấy!". Lộc Hàm nói: "Cái giá phải trả cho việc tin anh là quá lớn, tôi không muốn mắc lừa một lần nữa, nếu không thì tôi sẽ chết rất khó coi!".

       Vốn muốn nói chuyện bình tĩnh và ôn hòa, nhưng mới được một lúc Lộc Hàm đã biến thành chú nhím xù lông. Thế Huân không để ý đến điều đó, có lẽ đây mới chính là con người thực sự của cậu, đó chính là phần mà anh chưa từng được nhìn thấy.

       -"Anh tìm em là muốn đích thân nói với em!". Thế Huân khẽ nhíu mày, dưới ánh đèn, gương mặt tuấn tú của anh khiến cho tim người ta đập loạn nhịp, "Lộc Hàm, chúng ta vẫn là vợ chồng!".

        Câu nói ấy như tiếng sét ngang tai, tiếng sét đó đập nát trái tim Lộc Hàm thành những mảnh vụn, tại sao trái tim lại đập nhanh như vậy?

       -"Thế là ý gì?", Lộc Hàm miết chặt đôi đũa trong tay như muốn bẻ gẫy,       "Anh hãy nói lại một lần nữa xem!".

         -"Anh nói, về mặt pháp luật, chúng ta vẫn là vợ chồng!". Thế Huân vui vẻ nhắc lại một lần nữa.

      -"Tại sao?" Lộc Hàm bất bình, "Lúc đó rõ ràng rôi đã ký rồi!".

       Anh kiên nhẫn giải thích: "Lúc đó chúng ta chỉ mới ký vào đơn nhưng chưa đến cục Dân chính để làm thủ tục ly dị, cho nên trên thực tế chỉ có thể nói là sống ly thân trong năm năm, chứ chưa chính thức giải quyết dứt khoát việc ly hôn!". Mấy ngày trước khi biết tin này, anh cũng kinh ngạc chẳng kém gì cậu, anh vui mừng, cảm thấy ông trời vẫn chưa hẳn tuyệt tình với mình.

     -"Cho nên, anh tìm tôi để bàn chuyện ly hôn?".

    -"Không...là anh muốn...". Thế Huân hạ thấp giọng, "Em hãy cho anh một cơ hội, chúng ta bắt đầu lại được không?".Bắt đầu lại?Lộc Hàm nghe xong liền ném cho anh một nụ cười mỉa.

     -"Tại sao?", cậu vẫn nắm chặt đôi đũa trong tay nhưng vẻ mặt rất đỗi bình tĩnh, "Tại sao lại muốn bắt đầu lại?".

        Đúng vậy? Tại sao lại muốn bắt đầu lại? Thế Huân chế giễu bản thân, khi đó chính anh là người đã từ bỏ, cũng chẳng để cậu có cơ hội chờ đợi, hiện nay cậu đã có người che chở ở bên cạnh, anh có tư cách gì mà làm loạn lên? Thế nhưng, cứ bỏ đi như thế này ư? Thế Huân cảm thấy vô cùng mơ hồ. Từ trước đến nay, những việc liên quan đến cậu đều khiến anh tổn hao gấp đôi năng lượng để suy nghĩ.

      Anh nói: "Anh biết nói như thế này là rất ích kỷ. Lộc Hàm, thời niên thiếu của anh không giống như những người khác, anh rất hiểu mình cần cái gì, mỗi bước đi của anh đều tiến theo tiếng gọi của lý tưởng, đó cũng giống như đi trên một cái cầu thăng bằng, giữ được thăng bằng để bước trên mặt cầu đã trở thành bản năng. Nhưng sự xuất hiện của em khiến anh mất đi thăng bằng vốn có, thực sự anh đã từng nghĩ sẽ vì em mà rời khỏi cây cầu đó, nhưng nếu anh thực sự nhảy ra khỏi đó thì anh cũng không thể cùng em thanh thản tiến bước được, anh không thể để mẹ và Như Tiêu trên cây cầu đó mà không có anh ở đó quan tâm chăm sóc. Năm năm trời ở Mỹ, khi không có em, anh mới phát hiện ra rằng anh thực sự cần em hơn anh tưởng. Trong suốt một năm sau khi quay về, anh đã từng đi tìm em, nhưng anh không dám lại gần, chỉ có thể đứng rất xa để ngắm nhìn em, bởi vì anh không chắc chắn liệu em đã có một nửa khác trong cuộc đời hay chưa và cũng chẳng dám đối mặt với nỗi oán hận của em. Thời gian đó, công việc bận rộn cùng với việc bệnh tình của mẹ vẫn chưa được ổn định, cho nên anh muốn tìm một cơ hội thích hợp để gặp em. Nhưng ngày hôm đó em đã đứng bên cạnh một người đàn ông khác, lúc đó anh mới phát hiện ra rằng thời gian trôi qua quá nhanh, thậm chí nhanh đến mức anh chẳng có cơ hội để giữ em lại. Cho nên, giờ đây nói với em những lời này, một chút tự tin anh cũng không có, những lời em nói với anh tối hôm đó, anh đã suy nghĩ rất kỹ, nếu như em thực sự tìm được hạnh phúc của mình thì điều duy nhất anh có thể làm là chân thành chúc phúc cho em, vậy mà khi đối diện với sự thật là sẽ mất em, anh lại không thể nào từ bỏ được, anh chưa từng thích một người nào khác, hạnh phúc của anh chính là em!".

       Lộc Hàm nhìn chằm chằm vào miếng sườn trong bát, như thể nếu không xuyên thủng nó thì không cam tâm quay đi: "Ngày trước anh đâu có nhiều lời giãi bày với tôi, từ Mỹ khi quay trở về lại có vẻ biết nói chuyện hơn đấy nhỉ?".

       Dường như Thế Huân không nghe thấy những lời mỉa mai của cậu, anh nói: "Em không tin cũng được, trước khi gặp em ở bệnh viện, anh đã từng đến chuyện đi tìm em!".

      -"Anh không cảm thấy bản thân mình rất mâu thuẫn hay sao? Mới đầu không muốn tôi đợi, bây giờ quay về lại nói đi tìm tôi? Tìm tôi để làm gì? Anh thấy chúng ta vẫn có thể làm bạn ư?".

     Như Sênh run run nhìn cậu, nỗi đau quen thuộc trong lòng lại bắt đầu nhức nhối.

       Lộc Hàm bật cười: "Nếu như tôi là anh, một khi đã lựa chọn thì không bao giờ hối hận, dù sao thì từ đầu đến cuối cũng là tôi tự làm tự chịu, là tôi quá yêu anh, là tôi không biết tốt xấu gì mà cứ lao vào thế giới của anh. Nếu như tôi là anh thì tôi đã lựa chọn chị Mạt Lạc rồi, chị ấy có thể làm cho viên đá quý là anh tỏa sáng chói lọi còn tôi chỉ có thể khiến anh trở nên tăm tối. Nếu như tôi là anh, tôi đã theo đuổi và cùng chị ấy kết hôn, sau đó tiếp tục làm viện trưởng trẻ tuổi nhất ở thành phố này, đúng là một kết cục hoàn mỹ!".

    -"Lộc Hàm...". Thế Huân khổ sở kêu lên một tiếng, vươn tay ra, dường như muốn giằng lấy đôi đũa đã bị cậu nắm chặt từ đầu đến giờ, nhưng vừa mới động vào, cậu liền lập tức co lại như bị bỏng canh.

      -"Anh biết không? Năm năm trước, cho dù anh cho tôi một lời giải thích hoặc để tôi đợi anh quay về thì tôi cũng chẳng đến mức hận anh như thế này. Tôi không sợ chờ đợi, chỉ lo khi quay về thì anh không còn là anh của ngày trước nữa!".

   -"Anh xin lỗi!".

      -"Đừng nói "Xin lỗi", có lẽ anh cũng biết từ trước tới giờ tôi chưa lúc nào thích nghe từ "Xin lỗi" ấy cả!". Cậu cắt ngang lời anh, cười mỉa nói: "Tôi đột nhiên nhớ đến một chuyện, khi anh đi, tôi đã không hỏi anh về việc đền bù tổn thất tuổi thanh xuân!".

   ...Anh không nói gì.

     Cậu ngẩng đầu nhìn anh, ánh sáng mờ ảo của đèn điện phản chiếu vẻ tuấn tú, phô trương một cách hoàn mỹ vẻ đẹp đầy tính hủy diệt của nó.

     Cậu giễu mình, bây giờ vẫn còn si mê anh trong tâm tưởng, tự vặn vẹo ngón tay mấy lần: "Năm năm tuổi tôi bắt đầu gặp anh, hai mươi tuổi bắt đầu theo đuổi, hai mươi hai tuổi thì kết hôn với anh, rồi liền sau đó là ly hôn, nhưng trừ đi hai mươi năm trước và năm năm sau khi anh ra đi đều là tự tôi đa tình, tình yêu của tôi chỉ được báo đáp vẻn vẹn có chút xíu!".

     -"Anh có thể bù đắp...".

       -"Anh biết không, chúng ta đã không thể quay trở lại được nữa!".

      Nếu tiếp tục ăn cơm nhất định sẽ không tốt cho tiêu hóa, Lộc Hàm sắp bỏ đi, Thế Huân vội vàng đuổi theo cậu, cho dù cậu chẳng thèm để ý đến thì anh vẫn kiên trì đưa cậu về tận nhà.

    Cậu không nói địa chỉ nhà mình ở, nhưng anh cũng có thể tìm được.

      Có lẽ đúng như anh nói, một năm nay, anh đã từng đi tìm cậu, nhưng lần nào cũng chỉ đứng từ xa, giống như bọn họ lúc này đây, rõ ràng gần nhau trong gang tấc mà lại xa cách đến tận chân trời.

        Đêm khuya, lúc Lộc Hàm mất ngủ, tiếng chuông điện thoại lại vang lên, vẫn là sô máy xa lạ đó, anh nói: "Năm năm sau, đổi lại là anh yêu em!".Cậu trân trân nhìn điện thoại, nước mắt không ngừng tuôn trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co