Truyen3h.Co

[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em

Chapter 46

Kroocie

  Xem nào, mỗi hơi thở có năm đến sáu lượt, vậy là mạch sác. Tôi trầm ngâm hỏi:_“ Công chúa cảm thấy thế nào?” 

  Lặng một lúc, nàng ta mới đáp: _“Họng khô, mệt mỏi, ăn không thấy ngon miệng.” 

  Mạch sác là biểu hiện của sự nóng trong, tâm phiền muộn, dễ nổi cáu. Tôi thở dài, chậm rãi rời tay Lê Châu Hiền:_“ Công chúa nên ăn nhiều đồ thanh đạm, đừng cất giấu nhiều chuyện muộn phiền, rất dễ sinh nhiệt khí…” 

  Thế nhưng tôi còn chưa kịp nói xong, Lê Châu Hiền đã bất ngờ siết chặt lấy bàn tay tôi, nàng cũng vén tấm rèm lụa, gương mặt đỏ ửng nhìn tôi đầy phẫn nộ: _“ Là do ai mà ta phiền muộn chứ?” 

  Tôi vì hành động của nàng ta mà cứng đờ người, vài giây sau mới kéo kéo được khóe miệng:_“Ý của ngươi là sao? Ta không hiểu nổi.”- Lại nhìn quần áo xộc xệch trên người Lê Châu Hiền, rồi tới bàn tay mình đang bị siết chặt, tôi khó xử nói:_“Công chúa, ngươi như thế này người ta nhìn thấy thật chẳng hay ho gì.” 

  _“ Ta không quan tâm!” 

  Nói rồi còn chẳng cho tôi thời gian phản ứng, Lê Châu Hiền kéo tôi ngã nhào xuống giường. Tôi hốt hoảng, lồm cồm bò dậy lại bị nàng ta ghìm lấy cánh tay. 

  _“ Công chúa, tha cho ta đi.”- Tôi chống tay ngồi dậy, bực bội nhìn nàng. _“ Ta cùng ngươi không thù không oán, sao hết lần này tới lần khác ngươi khó dễ ta vậy?” 

  Dưới ngọn đèn lồng lập lòe sáng, gương mặt nàng ta vô cùng kiều diễm. Khóe mắt cong cong, đôi môi hờ hững, nàng ta áp sát lấy cơ thể tôi:_“ Du Trịnh Nghiên, ta không chỉ muốn khó dễ ngươi. Mà ta còn muốn ám ngươi cả đời này.”- Cánh tay nàng ta vẫn siết chặt tay tôi:_“ Ngươi hỏi ta vì sao ta không ưng ý nam nhân nào? Hừ, vì ta đang đợi ngươi.” 

  Vạt áo tôi bị nàng ta kéo cho xộc xệch, tôi nhíu mày, hậm hực giằng tay ra khỏi nàng:_“ Ngươi đợi ta để làm khổ ta hả? Vậy ngươi thực xuất sắc.” 

  _“ Đợi ngươi để yêu ngươi.” 

  Lê Châu Hiền thẳng thắn nhìn tôi, thậm chí ánh mắt còn chẳng có một tia coi thường. Tôi bất động trên giường, hơi thở nặng nhọc chẳng che giấu nổi thần kinh đang căng như dây đàn. Tôi cười méo xệch, lắp ba lắp bắp: _“Công chúa, ngươi thật biết nói đùa.”- Nói rồi, tôi nhanh chóng trèo xuống giường, đứng thẳng lưng và vô thức chỉnh lại vạt áo. 

  _“ Nếu ngày đó phụ Hoàng không ban hôn, nếu ngày đó ngươi gặp ta trước Hạ tỷ, ngươi có muốn cùng ta hay không?” 

  Đằng sau vang lên giọng nói thản nhiên, cảm giác ánh mắt Lê Châu Hiền vẫn dán chặt vào lưng tôi. Tôi chớp mắt, thở dài:_“ Thực xin lỗi, ngoài Hạ Nhi, ta không thể bên cạnh một ai khác nữa.” 

  Tôi không tin những gì Lê Châu Hiền nói, vì vốn dĩ nàng ta trước giờ luôn gây khó dễ cho tôi. Nhưng khi vừa bước chân đến cửa, nàng ta lần nữa lạnh lùng lên tiếng:_“ Du Trịnh Nghiên, ta không dễ cho qua đâu.” 

  Mặc dù nghe rõ mồn một, nhưng tôi không đáp, chỉ lặng lẽ khép cánh cửa. Tôi không hiểu ý nàng ta, thực sự cũng chẳng muốn hiểu. 

  Đối với tôi, sự việc lần đó xảy ra cũng chỉ là sự bỡn cợt của công chúa. Tôi cũng chẳng thừa hơi mà đem nói với Sa Hạ. Thế nhưng nàng dường như có linh cảm riêng mà mỗi người phụ nữ đều có thể cảm nhận được. Ngay trong đêm đó khi hồi phủ, nàng đã lặng lẽ hỏi tôi:_“ Trịnh Nghiên, có phải Châu Hiền yêu thích ngươi?” 

  Đương nhiên, tôi lắc đầu phủ nhận. Tôi không hề muốn làm nàng lo lắng. _“ Công chúa không ưa ta.” 

  Sau câu nói đó, chúng tôi rơi vào khoảng trầm mặc riêng của mỗi người… 

  Giống như lúc này đây, trong không gian tù mù chật trội của xe ngựa, chúng tôi lặng lẽ siết chặt lấy nhau, chẳng ai nói với ai lời nào. 

  Những hồi ức vừa thoáng qua trong đầu lần nữa khiến cho lòng tôi phiền muộn không thôi, bất giác phát ra tiếng thở dài khe khẽ. Có lẽ vì thế mà Sa Hạ trong lòng tôi liền lên tiếng, phá tan bầu không gian yên ắng:_“ Trịnh Nghiên, dù thế nào đi chăng nữa, ngươi chỉ yêu thương mình ta, phải không?” 

  Tôi không suy nghĩ, chắc nịnh gật đầu, mặc cho nàng có thấy được hay không. Tôi hôn lên trán nàng, rồi trượt xuống đôi lông mi cong cong. Nàng chớp chớp mắt, cọ nhẹ mũi vào cằm tôi. 

  _“ Ta vĩnh viễn chỉ có mình ngươi.”- Tôi thì thầm bên tai nàng, rồi nhoẻn miệng cười, _“Ngươi không phải lo lắng, dẫu sao ta cũng là nữ nhi. Thân phận ta thế nào, chỉ cần công chúa phát giác…” 

  Chưa nói xong, đôi môi đã bị ai kia chặn lại. Cảm giác ẩm ướt mềm mại đem lại khiến cho cả người tôi tê dại, lưu luyến không muốn rời xa ý vị ngọt ngào kia. Sa Hạ cắn nhẹ vào môi tôi, nàng thì thào:_“ Không cho phép ngươi làm vậy. Ngươi như vậy là không thương ta.” 

  Tôi siết chặt bàn tay nàng, ôn nhu hôn lên từng ngón. _“ Hạ Nhi, ngươi có từng nghĩ tới thời điểm, Vương gia cùng Hoàng thượng phát giác thân phận của ta không?” 

  Sa Hạ trầm ngâm không lên tiếng. Trong không gian tù mù, tôi cảm nhận được ánh mắt của nàng đang chiếu lên gương mặt mình. Nếu như tôi chỉ lặng yên chờ đợi thì nàng dùng đủ loại cảm xúc trong đôi mắt để giữ chặt lấy tâm can trĩu nặng của tôi. 

  _“ Ta không muốn mất ngươi.” -Giọng Sa Hạ run rẩy, không biết có phải vì lạnh hay không mà đôi bàn tay nàng cũng buốt giá. _“Trịnh Nghiên, ta phải làm sao đây?” 

  Lòng tôi nặng như nghìn tấn sắt thép đè, tôi ôm chặt lấy thân thể mảnh khảnh, cố gắng bình tĩnh vuốt ve đôi má đã ẩm ướt của Sa Hạ. Nàng lại vì tôi mà làm mình phải rơi lệ. 

  _“ Sẽ không, Hạ Nhi.” 

  Câu nói này, là tôi trấn an cảm xúc của nàng hay đang tự thầm hứa với lòng mình, chính tôi cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết là, dù sau này có thế nào, tôi vĩnh viễn yêu thương mình nàng. 

  Tôi phải sống, nhất định phải sống! 

  Khi về đến Vương phủ đã là hơn một ngày sau. 

  Vì khởi hành gấp rút, lại liên tục ngồi xe không dừng lại nghỉ, cho nên khoảng thời gian đi lại cũng được bó hẹp. Tôi vốn khỏe như trâu nhưng trong người còn thấy mệt mỏi, huống gì thân thể hư nhược như Sa Hạ. Thế nên chúng tôi không vội vào cung bái kiến Hoàng hậu, mà ở lại Vương phủ nghỉ ngơi. 

  Quá giờ ngọ một chút, Sa Hạ trở mình tỉnh giấc. Tôi đang cùng Từ Vệ và Tử Du ngồi xổm trước bậc thềm sương phòng nàng, cả ba như mất hồn mà cùng đưa mắt nhìn cành tre khẳng khiu. Chắc do dáng bộ ba người chúng tôi buồn cười quá, Sa Hạ nhẹ nhàng lên tiếng:_“ Bệnh ngẩn ngơ rốt cuộc cũng có thể lây lan phỏng? Trịnh Nghiên, ngươi lây cho cả hai người bọn họ rồi.” 

  Tôi nâng vạt áo, phủi mông mà như ngốc hài tử chạy tới bên nàng. Tử Du cùng Từ Vệ thấy quận chúa thức giấc cũng vội vàng đứng lên hành lễ. 

  _“ Hạ Nhi, nàng từ nhà Du lão đầu mang theo những thang thuốc gì?”- Tôi gãi gãi đầu, trong lòng thầm tính toán một phen. 

  Lần này có thể nào tôi cũng sẽ tùy hứng, không chịu vào cung nữa. Nếu cô nàng công chúa ngang bướng kia không dễ dàng buông tha tôi, thì tôi cũng chẳng ngu mà ngồi đó để mặc nàng ta muốn làm gì thì làm. 

  Sa Hạ tò mò nhìn tôi, nàng chậm rãi đáp:_“ Một chút thuốc bổ, vài thảo dược giảm đau…” 

  Tôi hô lên một tiếng sung sướng, sau đó vung tay, sang sảng cái giọng:_“ Hai ngươi lui ra, sắc cho ta một thang dược giảm đau.” 

  Bọn Tử Du ngẩn người nhìn tôi, vài giây sau mới có lại phản ứng: _“Sao lại giảm đau? Quận mã gia làm sao hả?” 

  Sa Hạ cũng đầy lo lắng hỏi tôi: _“Ngươi thấy mệt nhọc trong người sao? Hay trước cứ nghỉ ngơi, ta sẽ làm món gì đó cho ngươi tẩm bổ.”- Nói rồi toan nâng vạt áo rời đi, nhưng đã bị tôi ngăn lại:_“ Không sao, đừng lo lắng. Ta đau ngay bây giờ đây.” 

  _“ Hả?!” 

  Cả ba người kia đều tròn xoe mắt nhìn tôi. Mà lúc này tôi cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều nữa, tung mình nhảy lên không trung, bay qua cả bậc thềm, thả mình ngã nhào xuống mặt sân. 

  Cảm giác đau ê ẩm chân tay lan tỏa, trong miệng sộc lên vị tanh của máu. Kỳ cục, tôi đã tính toán để mặt không cắm xuống đất, vì sao một bên má của tôi vẫn cảm thấy sưng như tổ đỉa vậy? 

  _“ Trịnh Nghiên!”- Sa Hạ sợ hãi thét lên, nàng vội vàng chạy bước thấp bước cao đến bên tôi. _“Ngươi… ngươi sao lại làm vậy? Người đâu, mau tới giúp.” 

  Tôi gắng gượng ngóc cái đầu dậy, cố nhìn thật rõ thân ảnh trước mặt mình. Bà nội nó, sao lại nhiều Sa Hạ đến thế này? ---- Trên đầu tôi tưởng chừng như có một ngàn ông sao đang quay quay vòng vòng. 

  _“ Trịnh Nghiên, mắt ngươi sao vậy?”- Tôi nghe giọng Sa Hạ run run, căn bản chắc do mắt tôi đang lác lộn lên đây mà. Thật muốn nói với nàng rằng tôi không việc gì, chỉ thấy hơi choáng một chút thôi. _“ Đừng làm ta sợ, Trịnh Nghiên trả lời ta đi mà.” 

  Chống đối ý chỉ của Hoàng hậu, tức là chẳng nể mặt Vua, tôi cũng sẽ gặp rắc rối. Nhưng nếu tôi mà bị - gì – đó, thì sự việc nó sẽ hoàn toàn khác. 

  Chẳng hạn như lúc này đây, bà nó, đau quá! 

  Một trận kình phong quét đến bên cạnh, tôi biết chắc Từ Vệ đã qua giây phút ngẩn ngơ, vừa bay tới cạnh tôi. Giọng hắn rống lên thảm thiết:_“ Quận mã gia, trời ơi, ngài đang yên đang lành vì sao lại thành ra xấu hoắc như thế này?” 

  Thực muốn đánh tới cho hắn một quyền

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co