[Edit]-[JeongSa] Nương Tử , Ta Yêu Em
Chapter 9
Còn tôi? Tôi đang cảm giác lưỡi dao kề cận cổ mình rồi. Phỏng chừng khi vương gia lại nhà, ngài sẽ đem tôi ra mà đập cho mấy cái còn đau hơn cả ông nội, vì cái tội cả gan mạo phạm quận chúa. Bóng người ngựa xa dần, lúc này trên đường phố lại tấp nập nhộn nhịp như không khí mà kinh thành vốn có. Tôi đứng như trời trồng, miệng không ngừng lẩm bẩm, oán thán. Chẳng biết từ lúc nào, Sa Hạ đã đến bên cạnh tôi, nàng khẽ gọi tôi: _" Du công tử." Tôi giật nảy người, suýt sặc nước bọt của chính mình. Xấu hổ, tôi đưa tay gãi gãi đầu:_"Quận chúa, ta..." Ta chưa có hai quan tiền để trả nàng đâu a !! _" Chúng ta lại gặp nhau nữa rồi". Trái với tâm trạng căng thẳng của tôi, nàng chỉ nghiêng đầu mỉm cười. Trên mái tóc dài đen tuyền mềm mại của nàng, một chiếc lá nhỏ xinh còn khẽ vương lên mái đầu. Dưới ánh nắng lấp lánh, tôi không kìm được, đưa tay lên mái tóc nàng, nhẹ gạt một cái. Dường như hành động đường đột của tôi khiến cho nàng sững sờ trong giây lát. Gò má phiếm hồng, đôi môi anh đào lộ vẻ bối rối:_" Công tử..." Nhận ra hành động vừa rồi của mình vô cùng mờ ám, tôi vội thu tay lại. Không hiểu vì lý do gì mà mồm miệng giảo hoạt trước mặt nàng cứ cứng đơ. Bàn tay tôi nhớp nháp mồ hôi, cầm chiếc la trong tay mà khẽ siết lấy. Mạch máu trong cơ thể hình như cũng càng nóng dần lên. Sau một vài giây bối rối, Sa Hạ lại lấy lại dáng vẻ ôn nhu thường ngày. Nàng mỉm cười nói:_" Cũng không còn sớm, chúng ta mau khởi hành về phủ. Ta sẽ sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho chàng." Rồi nàng xoay người bước đi. Nhìn bóng dáng mảnh mai của nàng, tôi bỗng thấy tim mình xao xuyến kỳ lạ. Lại nhớ đến câu nói của nàng khi ấy. " Có duyên ắt sẽ gặp lại... Ta đợi công tử." Khi ấy, nàng có thực sự mong gặp lại tôi không? Tôi bước chầm chậm sau Sa Hạ, lại lẩm bẩm:_" Chúng ta thật có duyên." Dáng người nữ nhi phía trước thoáng khựng lại, nhưng tôi rốt cuộc cũng không để ý rằng, lời nói của mình ban nãy với chất giọng sang sảng truyền thống nhà họ Du, đã theo gió lọt đến tai nàng rồi. À, nhưng thật ra đó là chuyện sau này tôi mới nghe nàng nói lại. Còn bây giờ, chúng tôi hai người, một trước một sau, không nhanh không chậm cùng nhau tiến về phía trước. Ánh nắng dải những tia nhẹ nhàng phủ lên thân hình của cả hai. Bất giác, tôi nhoẻn miệng cười. Bóng của tôi và nàng, như hợp như tan, cùng nhau hòa làm một. --------------------------------------------- Tôi bước theo quận chúa dọc hành lang dài lát đá xanh đã mòn dấu chân người rủ đầy dây leo, trong lòng không khỏi cảm thán. Hóa ra phủ của tướng quân là như thế này đây! Nguy nga, lộng lẫy mà không kém phần trang nhã đến nhường nào. Chúng tôi dừng bước tại một tiểu lương đình trong hậu viện, quận chúa ra hiệu cho tôi ngồi xuống chiếc thảm đỏ được trải ở giữa, bên trên đặt một trường kỷ thấp bằng gỗ thượng hạng, điêu khắc những đường nét vô cùng tinh xảo. Cô nha hoàn Tử Du cúi người, chậm rãi rót trà cho chúng tôi. Tôi và Sa Hạ ngồi đối diện nhau. Gió lộng bốn bề, hơi nước bốc lên mát mẻ, ánh nắng chiều hoàng hôn rọi xuống những làn sóng lăn tăn dưới mái hiên, phản chiếu những tia sáng lấp lánh lên gương mặt nàng. Lòng tôi chợt xốn xang. Áo bào trắng thuần khiết kéo dài trên mặt đất phủ đầy những cánh hoa lan mỏng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống mềm mại như dòng suối, cùng nước da trắng nõn nà, môi mọng mi cong, mũi cao thẳng... Vốn dĩ, tôi còn tưởng mình đang nằm mộng, được ngồi thưởng trà cùng tiên nữ. _" Đẹp thật..."- Từ trong vô thức, tôi thốt ra một tiếng cảm thán, ánh mắt si mê nhìn nàng chăm chú. Cùng là nữ nhi nhưng đem tôi so sánh với nàng, há chẳng khác nào cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga? _" Du công tử, ngươi sao vậy?" -Giọng nàng ngọt nhẹ vang bên tai, _" Giờ mới đầu hè, sen còn chưa nở rộ. Đợi dăm ba hôm nữa, cả mặt ao sẽ ngập sắc hồng, thơm ngát vô cùng." Tôi giật mình, lấp lửng sự xấu hổ bằng cách hướng theo cánh tay nàng, nhìn những bông sen mới hé nở. Những cánh hoa đương còn hồng phơn phớt dưới ánh hoàng hồng đỏ rực lên, như gò má của Sa Hạ lúc này. Nàng gật đầu với Tử Du. Cô nha hoàn theo hầu quận chúa đã mười mấy năm liền hiểu ý, vội cúi người hành lễ rồi rời đi. Đợi cho bóng của Tử Du đã khuất, quận chúa thở dài nhìn tôi:_" Trịnh nghiên, ngươi có phải đang nói dối về thân phận? Giọng của ngươi không giống người trấn Thanh Tri. Âm tiết không nặng như Tỉnh Đào cô nương và Chí Hiệu đại nương" Nàng nhấp một ngụm trà, hàng mi cong khẽ cụp xuống, _" Đừng giấu ta, có được không?" Vốn đã biết trước một người thông minh và sắc xảo như quận chúa có lẽ đã sớm nghi ngờ, tôi cũng không phủ nhận, bèn trầm giọng đáp:_" Ta vốn là côi nhi, chỉ cần có mái che thì nơi nào chẳng là nhà..." Quận chúa nhìn tôi kinh ngạc, ánh mắt nàng chiếu lên người tôi đủ loại cảm xúc phức tạp. Nhưng tôi vẫn chỉ có thể lảng tránh, chân thật nhất có thể:_" Chí Hiệu đại nương cùng Tỉnh Đào đã giúp đỡ ta trong lúc ta gặp nạn, cho một nam nhân như ta ở lại khi ta không chốn dung thân. Nay cũng vì ta mà mất nhà mất cửa, ta không liều mình cầu xin tướng quân giúp đỡ, thì trong lòng vẫn cảm thấy có lỗi với hai người họ." Tôi vốn là người thế kỷ 21, lại sống ở thủ đô, giọng nói đương nhiên mang âm tiết nhẹ và gọn hơn thời cổ đại rồi. Huống hồ, giờ làm sao tôi nói rằng, mình từ tương lai, ngã chân xuống giếng rồi quay về quá khứ gần những sáu trăm năm? Thiết nghĩ, cứ nên bỏ qua lai lịch, nói từ đoạn được hai người kia giúp đỡ là được rồi. _" Đêm nay khi phụ vương trở lại, ngươi đem hết sự thật nói với người. "- Quận chúa đẩy đĩa bánh mật sang phía tôi, nàng mỉm cười, _" Cha ta đối với Trịnh Nghiên đã có cảm tình, nếu ngươi nói ra sự thật, sẽ càng được lòng người." Nhìn đĩa bánh bọc mật rán vàng rộm, tôi bất giác thở dài:_" Thất lễ rồi, quận chúa. Ta không thích ăn đồ quá ngọt a!" Nàng bật cười, khóe mắt tinh nghịch lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: _"Ta vốn nghĩ rằng Trịnh Nghiên thoạt nhìn thế nào cũng là nam nhi độ mười lăm, mười sáu, sẽ rất ưa đồ ngọt." Ách, tôi thế nào cũng đã là sinh viên đại học năm hai rồi nha. _" Quận chúa, ta... Thật không dám giấu ngươi, ta năm nay đã mười chín."- Tôi gãi đầu cười gượng, _" Trông ta trẻ vậy sao, ha ha." Ráng chiều đã tắt, bóng tối dần bao phủ. Các nha hoàn, nô tài trong phủ bắt đầu châm nến thắp đèn. Ánh đèn lung linh cùng trăng sáng rọi bóng lấp loáng xuống mặt nước, như tan vào cùng cảnh đêm tĩnh lặng. _" Trịnh Nghiên, ngươi hơn ta hai tuổi."- Quận chúa nghiêng đầu, ánh mắt nàng có chút phức tạp, _" Nhưng ta vốn không muốn nhận ngươi làm huynh. Càng không muốn gọi một tiếng biểu ca." Nói đến đây, gương mặt nàng như ửng hồng, sáng bừng lên dưới ánh đèn mờ ảo. Không hiểu vì lý gì mà lòng tôi có chút thắt lại. Nàng không muốn thân quen cùng tôi sao? _" Ta vốn không nghĩ mình sẽ có phúc phận đó. Quận chúa, ngươi đừng nghĩ nhiều." -Bảo nàng gọi tôi một tiếng 'ca ca' ư? Vốn từ tận trong tim tôi cũng không muốn. Chỉ là, vì sao cảm giác lại ngột ngạt đến vậy? _" Trịnh Nghiên, ngươi hiểu lầm ý ta rồi."- Có lẽ thấy sắc mặt tôi chợt không tốt, Sa hạ vội giải thích, _" Là ta muốn... " _" Bẩm quận chúa, Du công tử, cơm tối đã dọn sẵn. Mọi người vẫn đang đợi hai người." Không biết từ lúc nào, Tử Du đã trở lại, cung kính mời chúng tôi trở vào phòng ăn. Có lẽ khi ngước mắt lên nhìn, nàng ta phát hiện ra điểm kỳ lạ của quận chúa, nhất thời gương mặt đầy vẻ bối rối. _" Ngươi lui trước đi, ta và Du công tử sẽ tới ngay." Hai người chúng tôi lại lững thững cùng nhau đi dưới mái hiên. Khác với lúc trước, giờ bước chân nàng chậm lại, cố ý đợi để sóng bước cùng tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co