Truyen3h.Co

Edit Mau Xuyen Nu Phu Bao Dien Cong Luoc Nam Than

Tô Vi lúc này mới thả lỏng thân thể, kêu gọi lão nhân,một lát sau lão nhân từ từ tỉnh dậy, ý thức không được rõ ràng, Tô Vi nhẹ giọng hỏi: “Gia gia, người cảm thấy như thế nào?”
Lão nhân run rẩy gật gật đầu, Tô Vi vội vàng hỏi: “Gia gia người có chuẩn bị thuốc không?”
Lão nhân gật gật đầu, ngón tay run rẩy chỉ hướng chỗ ngồi của mình trên đó có một cái bao.
Tô Vi hiểu ý, đứng dậy tìm kiếm ở trong bao tìm được một lọ thuốc axit nitric màu cam dạng phiến, vội vàng đổ thuốc ra cho vào trong miệng lão nhân.
Qua hồi lâu,thần sắc lão nhân mới khôi phục trở lại bình thường,sắc mặt tái nhợt cũng hồng nhuận lên.
Tô Vi lúc này mới nâng lão dậy ngồi ở trên ghế để cho lão nghỉ ngơi tốt, lúc này bên người bộc phát ra một trận âm thanh khen ngợi trầm trồ.
Tô Vi hơi có chút ngượng ngùng,quay về phía các đại gia gật gật đầu, trở lại vị trí của mình.
Mục Ngạn Minh nhìn Tô Vi từ đầu đến cuối đều rất bình tĩnh, trong lòng không khỏi đối với cô như lau mắt mà nhìn, trong ánh mắt cũng có vài phần tán thưởng.
“Cô rất lợi hại.” Mục Ngạn Minh ngồi xuống, không keo kiệt mà dành lời tán thưởng của mình cho cô.
Tô Vi cười hắc hắc: “Kỳ thật tôi cũng cảm thấy như thế.”
Ở kiếp trước Tô Vi thường bị cha hành hung,thế là nàng đi học tập rất nhiều các kiến thức chữa bệnh để áp dụng vào bản thân,thế nên lúc này mới thực hiện được phương pháp cấp cứu.
Mục Ngạn Minh cười lắc đầu, tự giới thiệu: “Tôi tên là Mục Ngạn Minh.”
Tô Vi cười,duỗi tay nắm tay hắn: “Tô Vi.”
Mục Ngạn Minh đối với nữ hài tử cư xử đúng mực lại thập phần tinh quái này lại nhiều thêm vài phần hảo cảm.
Tô Vi thấy hắn tươi cười thêm nhiều phần chân thật, mở miệng tùy ý hỏi: “Anh muốn đi thành phố nào?”
Mục Ngạn Minh nhấp một ngụm cà phê có chút lạnh: “Thành phố A.”
Tô Vi có chút kinh hỉ, tay vỗ lên bờ vai của hắn: “Chúng ta thật là có duyên đó! Tôi cũng đi đến thành phố A!”
Mục Ngạn Minh bất đắc dĩ, nhàn nhạt nói một câu: “Là loại duyên phận nào? Duyên phận của Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh ư?”
Động tác của Tô Vi dừng lại, tay che ngực rưng rưng lên án: “Tôi thật là kinh hách! Anh thế nhưng lại nói chính mình là Bạch Tố Trinh! Như thế nào trong lòng lại nghĩ luẩn quẩn như thế đây!”
Mục Ngạn Minh nhéo mũi của chính anh: “Tôi thật sự đánh giá cao da mặt của cô.”
Tô Vi sửng sốt, không chút khách khí nói: “Tôi đã tốt bụng cứu người, như thế nào lại là Pháp Hải cùng Bạch Tố Trinh! Phải là tiểu thanh cùng Bạch Tố Trinh mới đúng!”
Mục Ngạn Minh nhanh trí hỏi: “Ai là tiểu thanh, ai là Bạch Tố Trinh?”
Tô Vi hào sảng nói: “Tùy anh chọn!”
Hắn giống như chọn cái nào cũng đều không đúng đi!
Hai người ở trên phi cơ nói chuyện phiếm rồi cãi nhau, nhưng thật ra vì chuyện này nên chuyến đi vốn nhàm chán buồn tẻ lại nhiều thêm vài phần thú vị, hai người trong lúc nói chuyện phiếm quan hệ cũng thân thiết lên không ít, Ừm…… Ít nhất là Tô Vi cho rằng như thế đi.
Lúc sau, hai người cũng không còn sức lực để nói chuyện phiếm nữa, liền ngã đầu ra ghế ngủ.
Theo thanh âm duyên dáng quảng bá vang lên của nữ tiếp viên, Tô Vi ngáp một cái tỉnh lại, quay đầu nhìn về phía Mục Ngạn Minh, hắn lúc này còn chưa tỉnh ngủ.
Khi ngủ hắn vẫn cau mày, tựa hồ mơ thấy việc gì không tốt, nhẹ nhấp môi, sườn mặt nhìn qua hết sức đáng yêu.
Tô Vi xem thời gian không sai biệt lắm, thế là đẩy tỉnh hắn: “Mục Ngạn Minh? Ai, tỉnh tỉnh, máy bay hạ xuống rồi.”
Mục Ngạn Minh lúc này mới tỉnh lại dưới sự nhắc nhở nhiệt tình của Tô Vi, trong ánh mắt còn có một tia mê mang: “Tới rồi?”
Tô Vi gật gật đầu: “Tới rồi.”
Xuống máy bay, cầm hành lý, hiện tại trong đại sảnh, nhìn mọi người vội vã đi tới đi lui, cô hít sâu một hơi, cô đã trở về! Đến lúc cô khiến vận mệnh trở nên điên đảo vì cô rồi, tiếp chiêu đi!
Trong lúc vô tình xoay đầu, khi sờ tai sau của chính mình, động tác của cô nháy mắt trở nên ngốc lăng, hoa tai của cô đâu rồi?
Sờ sờ lỗ tai còn lại, hoa tai vẫn còn ở đó, Tô Vi hoảng loạn nhìn chung quanh.
“Xảy ra chuyện gì?” Mới vừa lấy được hành lý Mục Ngạn Minh đã đuổi kịp Tô Vi, lại nhìn thấy bộ dáng hoảng loạn của cô, mở miệng dò hỏi.
“Hoa tai của tôi rơi đau mất rồi .” Tô Vi một bên hướng mắt bốn phía tìm kiếm, một bên trả lời Mục Ngạn Minh.
Mục Ngạn Minh ngẫm nghĩ lại một chút: “Là màu xanh biếc sao?”
Tô Vi gật gật đầu, ánh mắt khẩn trương nhìn chằm chằm trên mặt đất, duỗi tay đem một cái hoa tai khác ở trên lỗ tai còn lại đưa tới: “Ừm, cùng cái hoa tai còn lại này giống nhau, không biết rớt ở nơi nào.”
Mục Ngạn Minh ánh mắt cũng nhìn theo những bước chân cô đang đi: “Tôi giúp cô tìm thử xem.”
Tô Vi hướng hắn nhếch miệng,nở ra nụ cười xinh đẹp: “Cảm ơn.”
Mục Ngạn Minh trong mắt cũng có ý cười: “Dùng cái gì để cảm ơn? Lấy thân báo đáp , như thế nào?”
Tô Vi ha ha cười, không để ý lắm: “Ha ha ha đừng đùa, tôi sợ anh không chịu nổi !”
Mục Ngạn Minh cũng cười cười không có nói tiếp.
Sự thật chứng minh, nửa đời sau của Mục Ngạn Minh quả thực rất ầm ĩ……
Hai người tìm kiếm chiếc hoa tai ở trên các con đường từng đi qua, đáng tiếc còn chưa tìm được bao lâu, Đoàn Tử Diễm lại gọi điện thoại tới.
“Anh nói Tô tiểu thư của anh a, chuyến bay của em đã tới nửa giờ rồi, em đang ở đâu? Anh đang ở cửa chờ em đây, mau chạy nhanh ra đi.” Trong điện thoại truyền đến giọng nói hài hước của Đoàn Tử Diễm.
“Anh đã tới nhanh như thế rồi a? Anh đợi em một lát nữa, em lập tức liền tới.” Tô Vi không nghĩ Đoàn Tử Diễm lại tự mình tới đón cô, vội vàng tắt điện thoại.
Cô nói với Mục Ngạn Minh đang ở bên cạnh: “Có người tới đón tôi, tôi phải đi trước đây, hẹn gặp lại.”
Mục Ngạn Minh nhướng mày: “Không tìm hoa tai nữa sao?”
Tô Vi chần chờ một chút, vẫn là nói: “Không tìm không tìm, kêu nhân viên công tác vệ sinh lúc muộn giúp tôi lưu ý một chút là được.”
Mục Ngạn Minh gật gật đầu: “Ừm. Cô có số điện thoại không?”
Tô Vi a một tiếng, không biết có nên nói hay không nói, rốt cuộc thì cô không quá hiểu biết Mục Ngạn Minh, người đàn ông này nhất định thích giữ mình trong sạch, không thích con gái quá chủ động, không thích những người thấy người sang bắt quàng làm họ.
Cô nếu như thế liền nói, có phải hay không chẳng có một chút rụt rè nào? Bị nhà hào phú giàu nhất trong tương lai chán ghét cũng không phải là chuyện tốt lành gì, nhưng mà nếu cô không nói, sau này bản thân sẽ rất khó liên lạc được với hắn, liền sẽ thiếu đi một vị bằng hữu có thực lực cường đại.
Tâm tư suy nghĩ rất nhiều trong thời gian đó,nhưng trên thực tế Tô Vi chỉ là phát ngốc vài giây.
Mục Ngạn Minh thấy bộ dáng cô ngốc, không khỏi có chút buồn cười, lấy ra di động của cô, ở trong  tầm mắt dại ra của cô ,hắn đã lưu vào số điện thoại của chính mình vào điện thoại cô, gọi đến thử, rồi kết thúc trò chuyện, rất liền mạch lưu loát.
“Đây là số của tôi, có việc gì có thể gọi điện thoại cho tôi.” Mục Ngạn Minh bàn tay vừa lật, điện thoại liền trở lại trong tay Tô Vi.
Tô Vi đồng ý, xoay người đẩy hành lý đi ra ngoài. Mục Ngạn Minh tiếp tục đi dọc theo con đường từng đi qua, giữa trưa ở hành lý bên cạnh phát hiện một cái hoa tai nhỏ màu xanh biếc.
Hắn khom lưng nhặt hoa tai lên, nhìn chăm chú chiếc hoa tai như đang suy tư gì, một lát sau hắn đem nó để vào túi tiền, xoay người rời đi.
Tô Vi vừa ra sân bay, liền nhìn thấy một chiếc Rolls-Royce lóe mắt lẳng lặng dừng ở bên đường, một người đàn ông thân hình thon dài khuôn mặt phong lưu soái khí mang theo kính râm dựa vào bên xe dẫn đến ánh mắt người qua đường đều dính ở trên người soái ca cùng siêu xe.
Tô Vi ép xuống áp lực trong lòng lên tiếng chào đón, Đoàn Tử Diễm cười đi tới cho nàng một cái ôm lớn, nhẹ giọng nói: “Em gái họ, hoan nghênh về nước.”
Tô Vi phảng phất nghe được tiếng hút khí cùng cắn răng của các cô gái xung quanh.
Ngồi ở trên ghế phụ, Tô Vi nhàn nhạt nói: “Anh họ, anh nói Du Thù Nhiên đối với em…… Là thật sao?”
Đoàn Tử Diễm nghiêng đầu về một phía bên xe trả lời: “Đương nhiên là thật a.”
Tô Vi nhìn ngoài cửa sổ nói: “Vậy hắn tại sao không tới đón em?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co