Edit Mau Xuyen Nu Phu Bao Dien Cong Luoc Nam Than
Vừa dứt lời, Tô Vi liền cảm thấy rõ ràng tốc độ xe hơi chậm lại một chút, Đoàn Tử Diễm ậm ừ một hồi nói: “Em về nước là một chuyện tốt, chuyện phá sản…… Anh cũng không thể ra sức giúp đỡ được, nhưng mà bên cạnh em còn có chúng ta, chúng ta luôn ở bên cạnh em. Đến lúc trở về làm một buổi tiệc mừng em về nước, cho bọn họ một cái kinh hỉ .”
Tô Vi cười lạnh, hắn quả thật là giỏi khi nói sang chuyện khác, có lẽ hắn còn không có nói với người khác chuyện mình về nước đi, cái gì mà kinh hỉ, thật quá vô nghĩa.
Thu liễm một chút cảm xúc của chính mình, trên mặt cười cười: “Em không trách anh, rốt cuộc thì anh chính là người thân duy nhất của em mà, anh nhất định sẽ đối xử tốt với em, đúng không?”
Câu này nói mang đậm ý vị thâm trường, Tô Vi sau khi nói xong liền nhìn về phía ngoài cửa sổ, xem nhẹ lời thề son sắt nói sẽ đối xử tốt với cô của Đoàn Tử Diễm.
Đoàn Tử Diễm chở Tô Vi đưa đến Tô gia, Tô gia đây chính là tài sản dư lại duy nhất của Tô Vi, bởi vì Tô Vi vội vàng đi các nơi trên thế giới nên căn nhà bất động sản này trên giấy tờ vẫn luôn ghi tên của tô ba ba, chưa kịp sửa lại, cho nên lần này sự nghiệp dưới tên cô bị phá sản, chỉ còn lại duy nhất căn nhà này được giữ lại.
Kiếp trước nguyên chủ của Tô Vi không biết mưu kế hãm hại của Đoàn Tử Diễm, còn bán đi căn nhà ở duy nhất này, tính toán dùng số tiền này để Đông Sơn tái khởi.
*Đông sơn tái khởi: điển tích ý chỉ những cơ hội có trong tương lại, biết đâu còn tốt hơn hiện tại.
Chính là về sau lại nhận ra bộ mặt thật của Đoàn Tử Diễm,liền cùng hắn xé rách mặt nạ, khiến cho số tiền bán đi căn nhà này cũng không còn một đồng.
Mắt lạnh nhìn Đoàn Tử Diễm ở bên cạnh vừa rót nước cho cô vừa quan tâm dò hỏi cô ở nước ngoài có ổn không, dạ dày Tô Vi trào dâng cảm giác ghê tởm như sông cuộn biển gầm.
Nhớ lại kiếp trước của nguyên chủ, Tô ba ba là một cô nhi, năm đó mẹ Tô thân là thiên kim danh môn nhưng lại khăng khăng muốn cùng Tô ba ba ở bên nhau, kết quả bị Đoàn gia đuổi theo tìm được, bởi vì mẹ Tô nếu liên hôn với gia đình khác sẽ mang lại lợi ích lớn hơn cho bọn họ. Nếu không phải Tô ba ba năng lực kinh doanh xuất chúng, lại có thể vực dậy,thì Đòan gia trọng lợi ích làm sao sẽ nhận bọn họ là người thân.
Cô biết ông bà ngoại không thích mình, lại bởi vì Tô ba ba và mẹ Tô bị tai nạn xe cộ chết, bản thân Tô Vi lại không có năng lực kinh doanh nên họ đối với cô rất xa cách, nhưng mà Đoàn Tử Diễm đối xử với cô lại rất tốt, vì vậy cô cũng coi Đoàn Tử Diễm là người thân duy nhất của mình, cho rằng Đoàn Tử Diễm là người trọng tình.
Cô cảm thấy hắn tuyệt đối không phải là loại người trong mắt chỉ có lợi ích. Nhưng mà cô nơi nào lại nghĩ đến là, Đoàn Tử Diễm đích xác là người trọng tình, nhưng mà lại không phải là đối với Tô Vi, mà là đối với Ninh Đại Nhi. Vì Ninh Đại Nhi, hắn sẵn sàng thiết kế cô dù cho cô cùng hắn không có bất luận xung đột lợi ích gì hơn nữa tình cảm lại tương đương là anh em họ tốt với nhau.
Tô Vi bình tĩnh mà mở miệng: "Em mệt mỏi rồi, em muốn nghỉ ngơi một lát.”
Đoàn Tử Diễm cũng chỉ nghĩ tâm tình của cô không tốt lắm, gật gật đầu: “Vậy tiểu Vi em hãy nghỉ ngơi thật tốt, đợi lát nữa anh kêu người làm đưa cơm trưa tới, buổi tối nhớ hãy tham gia bữa tiệc mừng em trở về, đến lúc đó anh sẽ nói cho em địa chỉ.”
Tô Vi đôi tay giao nhau đặt ở sau đầu: “Đã biết, đừng cho người đưa cơm lại đây, em muốn ngủ nhiều một chút, giữa trưa không muốn ăn.”
Đoàn Tử Diễm đứng dậy: “Được. Vậy em nghỉ ngơi thật tốt đi, anh đi đây.”
Tô Vi nhắm mắt lại, dùng giọng mũi ừ một tiếng.
Đoàn Tử Diễm mở cửa đi ra, đôi mặt mãnh liệt dương quang híp lại mang lên kính râm, Đại Nhi, em cuối cùng cũng trở thành người của tôi.
Nghe được tiếng Đoàn Tử Diễm đóng cửa, Tô Vi mở to mắt, nào có giống như dáng vẻ vừa mới buồn ngủ khi nãy, trong đôi mắt toàn là thanh minh.
Đứng dậy đi đến phòng của mình, đem đồ dùng ném lên trên giường, cô đứng dậy đi vào phòng tắm rửa.
Lúc cô đang xoa đầu, đột nhiên nghĩ đến một trò đùa dai.
Mở ra di động, gọi qua cho một hảo hữu trong điện thoại: “Mộ Thu Phàm, ta đã về nước.” Nói xong cô đem điện thoại cách lỗ tai mình ra xa một chút.
Một, hai, ba.
“Cái gì! Thủy Thủy! Nha đầu ngươi về nước?” Một trận đinh tai nhức óc truyền đến, một lát sau, thanh âm thấp hèn lại vang lên: “Không đúng không đúng, ta còn chưa tỉnh ngủ đi, giấc mộng này như thế nào lại chân thật như vậy a, ta còn tưởng rằng chính mình đang tỉnh táo đây.”
Nói xong bên kia liền muốn ngắt điện thoại, Tô Vi không biết nói gì, bắt lấy điện thoại cắn răng nói: “ Đầu óc của ngươi tại sao càng ngày càng không tốt, đây có phải là giấc mộng hay không, tự đánh mình một cái thì sẽ biết, càng tàn nhẫn càng tốt!”
Theo một tiếng kêu vang lên, Mộ Thu Phàm kêu to: “Ngươi thật sự về nước a! Ngươi chờ đã, ta hiện tại liền đi tới nhà ngươi, ngươi ở nhà thành thành thật thật chờ ta.”
Nói xong liền "bang" một tiếng ngắt điện thoại, lưu lại Tô Vi vẻ mặt hắc tuyến.
Chờ Tô Vi đổi quần áo ở nhà xong, chính mình rót một ly cà phê, ngồi ở trên sô pha đánh giá ngôi nhà này, xem ra thường ngày đều có người tới quét tước, cho nên hôm nay cô đột nhiên trở về cũng đều là sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Qua không lâu, “Phanh phanh phanh” một trận âm thanh phá cửa vang lên .
Tô Vi cũng là có điểm say, hướng cửa rống to: “Đập hư, ngươi bồi thường tiền hai cánh cửa cho ta!”
Vừa dứt lời thanh âm ngoài cửa lập tức biến mất, đứng dậy mở cửu ra, xuất hiện một cái đỉnh đầu tóc ngắn sạch sẽ lưu loát, trang điểm trung tính vọt người tiến vào: “Ta đến rồi, ngươi thật đúng là đã trở lại a, đây là trận gió nào đem ngươi thổi đến đây?”
Tô Vi trở lại trên sô pha: “Là ta tự mình ngồi máy bay trở về.”
Mộ Thu Phàm không chút khách khí ngồi xuống lấy ly cà phê của Tô Vi lên uống, Tô Vi mắt trợn trắng một lần nữa đứng dậy rót một ly khác: “Ngươi chắc không biết chuyện ta phá sản đi.”
Mộ Thu Phàm sửng sốt, không biết trả lời như thế nào.
Tô Vi tiếp tục nói: “Đây không phải là chuyện lớn, đối với ta sẽ không có chuyện cứ như vậy mà phá sản rồi kết thúc đâu cho nên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là ta muốn ngươi nói cho ta lúc ta ở nước ngoài có phát sinh chuyện gì không?”
Mộ Thu Phàm nghĩ nghĩ, bắt đầu nói chuyện tào lao, ai cuối cùng kết hôn, ai đem mấy công ty con của chính mình kinh doanh khiến phá sản, ai cùng ai còn có ai đó nữa dây dưa không rõ.
Tô Vi nghe mà xem thường nói với đỉnh đầu kia: “Nói trọng điểm!”
Mộ Thu Phàm lúc này mới ậm ừ mở miệng: “Du Thù Nhiên tìm một người bạn gái, lớn lên cùng ngươi có bảy phần giống……”
“Ngươi hãy cho người chú ý những người đó, đặc biệt chú ý Du Thù Nhiên một chút, nói cho họ là Tô Vi đã về nước, sau này sẽ ở tại trong nước.” Tô Vi đánh gãy nàng, khóe miệng gợi lên tươi cười cùng một đạo ý vị thâm trường.
Mộ Thu Phàm nhìn Tô Vi bây giờ cùng trước đây có chút không giống nhau, nhưng vẫn gật gật đầu, sau đó gọi mấy cuộc điện thoại, nghi hoặc hỏi Tô Vi: “Ngươi phải làm cái gì a!”
Tô Vi mỉm cười nhìn cô ấy: “Đầu óc ngươi đơn thuần như thế này không thích hợp biết nhiều chuyện, chờ xem kịch vui đi.”
Mộ Thu Phàm không muốn cùng cô đấu võ mồm, ngáp một cái: “Ta sẽ không hỏi! Ta ở nhà ngươi ngủ tiếp đây, tối hôm qua thức suốt đêm mệt chết ta.”
Tô Vi nhàn nhạt nói: “Nhưng mà ngươi vừa mới uống cà phê. Ngươi ngủ cũng được, nhưng đừng ngủ cùng ta là được, ta sợ ngươi tỉnh táo sẽ động tay động chân với ta.”
Mộ Thu Phàm nhảy lên bắt lấy đầu tóc của Tô Vi: “Lão nương tuy rằng lớn lên đẹp! Nhưng xu hướng giới tính vẫn là bình thường!”
Tô Vi cũng không cam lòng yếu thế bắt lấy tóc ngắn của cô ấy: “Làm khó ngươi!”
Cuối cùng hai người đùa giỡn xong rồi vẫn là cùng nhau nằm ở trên một cái giường ngủ tới buổi tối.
Hai người cùng nhau thay đổi quần áo xong liền đi đến chỗ Đoàn Tử Diễm nói.
Thời điểm lúc các cô tới nơi, người đã tới rất nhiều, rất nhiều người nhìn thấy Tô Vi đều tới chào hỏi,bọn họ đều rất ăn ý mà không đề cập tới chuyện Tô thị phá sản, ánh mắt nhìn Tô Vi có chút thương hại.
Tô Vi lại cảm thấy buồn cười, tới ngày mai cô liền có một trăm triệu, ai yêu cầu bọn họ thương hại cô chứ?
Tô Vi chẳng qua chỉ là lên sân khấu nói mấy câu, để cho các đại gia nên chơi thì chơi, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.
#lee♡♡
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co