Edit Ngon Tinh Nguoi Soi Dung Den Day
Editor: Nhímm Nhímm''A'' Khương Bách Linh đột nhiên bị ngã nhào xuống đất, sau đó cái miệng đầy máu của con sói đưa đến, toàn thân cô cứng đờ, cảm giác cự lang liếm liếm miệng, trong miệng cô bị có gì đó chặn lại.Một khối thịt và máu được nó nhai kỹ phun ra.Cô không muốn nuốt những thứ này, cự lang càng không ngừng dùng đầu lưỡi liếm trên miệng cô, Khương Bách Linh không chịu nổi, dùng cả tay chân đẩy nó ra, hết lần này đến lần khác sức mạnh so với cô chênh lệch rất nhiều nên căn bản không đẩy nó ra được.Khi thịt sống được đưa vào miệng, cô cảm giác nội tâm mình thực sự sụp đổ: Nụ hôn đầu tiên của lão nương, vậy mà bị một con sói cướp lấy.'' Khụ khụ. . .'' Khương Bách Linh liều mạng bóp lấy cổ họng mình ho khan. Mùi tanh tưởi của máu xâm lấn toàn bộ dây thần kinh của cô. Rõ ràng não bộ của cô kháng cự, thế nhưng bởi vì đói khát, cơ thể của cô lại tiếp nhận.Thịt và máu , những cái này có thể giúp cô sống sót.Cự lang nghiêng đầu nhìn xem động tác của cô, đại khái là cảm thấy kỳ quái, đến khi Khương Bách Linh không còn ho khan nữa, nó mới tiến lại gần liếm liếm, đem những vết máu dính trên mặt cô liếm sạch sẽ.Đợi đến khi nó cảm thấy trên mặt cô không còn mùi máu nữa, mới đi qua tiếp tục tiêu diệt phân nữa thịt hươu còn lại. Khương Bách Linh ngồi dưới đất nhìn cự lang thô lỗ cắn xé nuốt con mồi, nghĩ đến động tác của nó khi nãy, không phải nó đang an ủi cô sao? Giống như người lớn đang an ủi trẻ con.Cho ăn, đến sưởi ấm, gia hỏa này có khi nào không phải xem cô là con mồi, mà là trở thành con của nó.Ăn xong con mồi, bộ xương được nó đem vô để bên trong hang động, thời gian còn lại nó chỉ nằm trên cỏ tranh khô dùng lưỡi vệ sinh móng vuốt với bộ lông. Khương Bách Linh đoán là do máu và bụi đất dính ở trên lông khiến nó không thoải mái.Khương Bách Linh nhất quyết trốn một góc cách xa nó ra, mãi cho đến khi cự lang vệ sinh xong, cô thật sự nhịn không được nữa.Có thể nhẫn nhịn nhưng không chịu nổi, con người có ba cái không thể nhịn được.(đi vệ sinh, hắt xì, cái thứ 3 thì t không biết...)Cô không thấy cự lang ở trong hang động này bài tiết, có lẽ nó giống với chó thích đánh dấu lãnh thổ của mình, Khương Bách Linh cũng không thích một người một sói trong một chỗ không gian chật hẹp này có chút không tiện.Suy đi nghĩ lại, cô quyết định leo xuống phía dưới hang.Bên ngoài mưa đã sớm tạnh, giờ phút này trời mọc phía sau mảnh rừng mới bị hỏa hoạn, xung quanh có vẻ hoang tàn, mặt đất bị ướt đang nhanh chóng bốc hơi nước, Khương Bách Linh đợi một hồi cũng không có gặp động vật chạy qua miếng đất trống này, có vẻ tương đối an toàn.Cô chậm rãi hướng đến cửa hàng đi tới, cự lang sau khi ăn no nhìn tương đối hài lòng, cái đuôi vừa dài vừa mượt không ngừng phe phẩy, cô không dám trực tiếp vượt qua nó đi xuống, chỉ có thể giả bộ lơ đãng di chuyển chậm chạp hướng ra bên ngoài.Miệng hang giống như cô suy nghĩ có độ dốc phù hợp để leo xuống, điều này khiến cho hang động ở một vị trí tốt. Đá nham thạch nằm lỏm chỏm bên ngoài vách núi, ngoài trừ những thực vật thân leo, Khương Bách Linh còn thấy bên trong khe đá có một loại quả nhỏ màu đỏ.Bởi vì bên trong miệng còn lưu lại mùi máu tanh, những quả kia hình như đã chín , tưởng tượng cắn vào có vị chua nước bọt của cô đã muốn chảy ra, cho dù rất muốn ăn, nhưng đầu tiên không biết quả này có độc hay không, cô cũng không dám tùy tiện nếm thử.Cho đến khi Khương Bách Linh tay chân vụng về bò xuống dốc núi, cự lang hoàn toàn không có nhúc nhích, chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái, chắc chắn cô vẫn còn trong phạm vi nó có thể kiếm soát được, cực kỳ giống người lớn nuông chiều để cho trẻ con chơi đùa trên sân.Cô nhăn nhó tìm nửa ngày, rốt cục dưới sườn núi có một tảng đá lớn nhô ra, ngồi xổm đằng sau tảng đá giải quyết nhu cầu sinh lý, xong Khương Bách Linh đứng lên thở phào một cái.A, không đúng, nơi này chỉ có một mình cô, vậy tại sao cô lại thẹn thùng? Suy nghĩ lung tung một lúc cô không phát hiện cự lang lúc nào đã nhảy xuống, trong chớp mắt xuất hiện kế bên người cô, nó dùng đầu ủi ủi cô, dễ dàng đem cô đặt ở dưới cổ, Khương Bách Linh bị ép dựa vào bộ lông dưới cổ của nó, trong miệng cô đầy lông sói.''Này, ngươi làm cái gì vậy?'' Cô không kịp phản ứng, bỗng nhiên cự lang gạt cô sang một bên rồi hướng đến đằng sau tảng đá lớn đi tới, cái mũi của nó hít hít hít, giống như chỗ này có một cõi mùi hương.Khương Bách Linh cũng không biết vì cái gì mà cảm thấy bối rối, sỡ hãi cùng với kiêng kị cô đều quên hết, dưới tình thế cấp bách như vậy cô kéo lấy lông lưng dài của con sói:'' Ngươi đừng!''Cự lang quay đầu nhìn cô, lúc này Khương Bách Linh mới đột nhiên tỉnh ngộ mình đang làm cái gì vậy, lập tức buông tay ra.Cô bị điên rồi, không muốn sống nữa hay sao. . .May là cự lang không có nổi giận, nó quay đầu tiếp tục hít hà nơi ẩm ướt giữa khe đá, sau đó xoay người dùng chân sau hất đất đá lấp lại, rất nhanh liền đem chỗ 'Nhà xí' tạm thời che dấu đi.Sau khi làm xong nó ngửi thêm một chút, giống như chưa hài lòng đào một ít cỏ cây để lấp lại.Khương Bách Linh trợn mắt hốc mồm, cô càng ngày càng không hiểu hành động của nó, nếu như nó để mùi phân tán khắp nơi để đánh dấu lãnh thổ, vậy tại sao lại che giấu mùi của nàng làm cái gì? Chẳng lẽ mùi của con người sẽ hấp dẫn các động vật khác, hoặc lại do bản năng bên trong của nó cảm giác bất mãn?Chỉ là sẽ không có ai trả lời nghi vấn của cô.Cự lang làm xong hết thảy đứng tại chỗ lắc lắc run người,'Hô hô' nó hướng Khương Bách Linh phát ra âm thanh rất nhỏ, sau đó hướng phía ngoài đi vài bước, cô lanh trí đoán là nó muốn đi ra ngoài tuần tra hoặc là săn mồi, bởi vì sói sức ăn rất lớn, trong khi nó lại to gần bằng một con gấu đen, thì một con hươu nhỏ khẳng định không thể lấp đầy dạ dày của nó.Đại khái là không yên lòng về Khương Bách Linh, cự lang chạy mấy bước liền quay đầu liếc nhìn nàng một cái, cái này khiến nội tâm cô như bị mèo cào. Thẳng đến khi cô nghĩ nó sẽ rời đi, bỗng nhiên nó quay đầu chạy trở về.'Hô hô' nó dùng quai hàm có lông mềm cọ cọ vào mặt của cô, sau đó thân thể cúi thấp nằm xuống mặt đất.Khương Bách Linh lại ngây dại, cô đã thấy qua tư thế ngủ của sói, nó thích nằm nghiêng hoặc là đem đầu gối lên hai chân trước, nhưng tư thế này nó chắc chắn nó không muốn chỗ này ngủ. Duy nhất chỉ có một khả năng, nó muốn cô leo lên trên người của nó.Có lẽ nhìn cô một hồi lâu mà không thấy động tĩnh gì, cự lang nhịn không được hướng cô gầm nhẹ một tiếng, Khương Bách Linh cắn răng dùng cả tay chân hướng đến lưng sói leo lên, trên lưng nó lông vừa dài vừa dày, mặc dù không mềm mại, nhưng tuyệt đối có hiệu quả giữ ấm.Cự lang nhìn cô ngồi xong, lập tức đứng lên hướng bên trong rừng rậm chạy như điên, cơ thể của Khương Bách Linh bỗng nhiên ngã nghiêng về sau, phản xạ có điều kiện nắm lấy lông dài trên lưng của nó.Cự lang mở miệng rộng để thở, Khương Bách Linh cảm thấy nếu như nó biết nói, chắc là đang nhắc nhở cô phải cẩn thận, nghĩ như vậy, cô vội vàng hạ thấp thân thể dán lên lưng sói, làm cho bản thân phù hợp với quỹ đạo di chuyển của nó.Hai mươi năm cuộc đời Khương Bách Linh không phải chưa từng cưỡi ngựa, nhưng đây là lần đầu cưỡi sói, cảm giác thực sự không tốt lắm, động tác của nó biên độ rất lớn, mỗi động tác chuyển động xương và cơ bắp bên dưới bộ lông làm cho Khương Bách Linh nơm nớp lo sợ, cô cảm nhận được sức mạnh cùng với tốc độ của nó vô cùng kinh người, cảm giác như đua xe F1 trong rừng rậm: Sợ hết hồn hết vía.'Hô hô' cự lang không biết lúc nào sẽ ngừng lại, Khương Bách Linh từ bên trong lông sói ngẩng đầu lên, lần đầu tiên nhìn thấy thung lũng mức độ nông sâu khác nhau đầy sắc xanh và vô cùng rộng lớn.So với vùng đất dưới chân cô thì xa xa kia chính một dãi sườn núi, bên dưới chính thung lũng cao mấy trăm mét, rừng rậm như biển cả từ đáy cốc hình quạt vỏ sò đang tràn ra, ngày càng rộng. Có những dòng sông màu bạc giống như những dải ruy băng hòa quyện vào với rừng rậm, đây chính là một thế giới vô cùng xinh đẹp.Nhưng lại tàn khốc khiến Khương Bách Linh vô cùng tuyệt vọng.Bởi vì cô biết, cảnh sắc như vậy, nó và cô không thuộc về nhau.'Hô hô' cự lang cọ cọ đỉnh đầu của cô, sau đó đầu lưỡi liếm đi giọt nước mắt trên mặt cô, hình như cảm giác có vị mặn, nó lại liếm liếm mặt cô mấy cái nữa. Khương Bách Linh khóc không ra nước mắt dùng tay đẩy đầu của nó ra, cơ bản những bi thượng tuyệt vọng bỗng nhiên tan thành bong bóng.''Có lẽ đây chính là ý trời.''Cô ôm lấy cái cổ lông xù của nó, lần đầu tiên cô đem mặt dán bên tai nó:'' Nếu như không có ngươi, khả năng ta không thể sống sót nổi'' Nhưng mặc kệ là ý trời cũng tốt, kết quả đã tạo ra, Khương Bách Linh trở thành chuỗi thức ăn cấp thấp nhất ở đây, nhất định phải liều mạng sống sót.''Hay ta đặt cho ngươi cái tên đi'' Cô sờ bên người của cự lang:'' Hay gọi ngươi là Đại Hôi (Sói Bự) đi, được không?'' Nhưng cự lang cũng không cho cô một xíu phản ứng gì, Khương Bách Linh có chút mất mát, mặc kệ là trí thông minh của nó so ra đã cao, nhưng sói vẫn chỉ sói.Nó sẽ không trở thành người có thể cùng cô nói chuyện, trừ khi trong tương lai cô có thể tìm thấy con người, nếu không ngôn ngữ sẽ trở thành một món đồ xa xỉ đối với cô.Trên đường trở về Đại Hôi cố ý đi chậm lại, giống như đem Khương Bách Linh tham quan lãnh thổ của nó, một người một sói nhàn nhã ở trong rừng tản bộ. Nó chính đỉnh cao của chuỗi sinh vật sinh tồn trong tự nhiên, tất cả động vật đều là lương thực của nó, đối với cô mà nói nguy hiểm ở xung quanh thì cự lang chính là nhà.Vừa mới đến đây có chút khẩn trương, tinh thần có chút không tập trung lúc đó chỉ muốn tìm đường về nhà, cho tới hiện tại Khương Bách Linh mới phát hiện mảnh rừng có chỗ đặc biệt.So với khu rừng lúc nàng mới xuyên qua, mảnh rừng rậm nguyên thủy này rất nhiều loại thực vật kỳ quái, Khương Bách Linh tưởng đây chính là cây chuối, nhưng trái mọc ra lại giống quả dừa, nhìn tổng thể so với cây chuối thì có chút nhỏ hơn.Khương Bách Linh thử hái một trái, phát hiện vỏ bên ngoài của nó rất cứng, chỉ dùng tay thì không thể tách ra. Cô đang định vứt nó đi thì cự lang đi đến, ngoặm một cái liền đem quả dừa cắn làm đôi.Khương Bách Linh có chút kinh hỉ, chỉ là Đại Hôi không thích hương vị của loại quả này, cắn xong liền đem toàn bộ nôn trên mặt đất. Cô nhặt lên quan sát một chút, bên trong ruột giống như bông, không có nước trái cây, cô dùng ngón tay chấm một chút nếm thử, vị của nó chát đắng. Nhìn Đại Hội phản ứng chắc sẽ không có độc, chỉ là không thể ăn được, chắc loài thực vật này chỉ thể sự dụng lá cây của nó.Bây giờ Khương Bách Linh cảm thấy thông tin về thế giới của cô quá ít, nhận dạng thực vật, hay rễ lá cây, về công dụng thì cô càng không biết nhiều, duy nhất cô có thể nhận dạng từ mùi hoặc hương vị ví dụ như cay, chua, đắng, hoặc là ngọt, nghĩ lại cảm thấy phẫn nộ vô cùng.''Nếu như nơi này không có con người, ta chính là người đầu tiên phát hiện rừng rậm?'' Cô cưỡi Đại Hôi, trong tay ôm mấy quả dừa, người đầu tiên được hưởng đặc quyền đó chính đặt tên.''Hay là gọi nó là cây dừa lá rộng đi, ta thật sự nghĩ không ra một cái tên chuẩn'' Khương Bách Linh thở dài, dù sao tên gọi này cũng chỉ có một mình cô gọi mà thôi, có gọi nó là cây tứ đại mỹ nhân cũng không ai ý kiến.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co