Truyen3h.Co

[Edit] Sổ Tay Sinh Tồn Ở Cổ Đại - Tắc Mộ

Chương 15: Tuyết Biên Tắc

HanHan0815

Sở Lưu Sương là một tiểu cô nương mười một tuổi, không như Sở Yên Ba là con gái vợ lẽ cho nên cơ bản không có gì phải tranh giành được mất. Nàng ta tuổi nhỏ khí thịnh, từ lúc sinh ra ăn mặc đã không phải lo, Hà Tương Tư cũng rất yêu chiều nàng ta, thế nhưng nàng ta đương nhiên hiểu, đại tỷ ruột của mình luôn hơn hẳn, bây giờ nàng ta không bằng tỷ ấy, tương lai gả cho người cũng không bằng tỷ ấy, sinh con cũng không bằng, đời đời kiếp kiếp đều không bằng.

Nghĩ đến chuyện này, nàng ta làm sao có thể nuốt trôi cơn tức? Đương nhiên nếu có chuyện thì ắt sẽ bám vào đó mà bới móc.

Sở Lưu Uyển cũng hiểu được tâm tư muội muội này nhưng cũng không muốn tranh giành với muội ấy làm gì, dù sao chỉ là lời nói không thoải mái mà thôi, nàng ta nhượng bộ một chút, có thể chứng minh nàng ta rộng lượng hiểu chuyện không chút keo kiệt.

"Hôm qua hội thi thơ, Lưu Uyển, Yên Ba, Lưu Sương, các con có nghe được hào thơ nào, hay là làm được chút nào không?" Hà Tương Tư ăn hết miếng bánh ngọt hạt sen trong miệng, sau đó lau miệng, làm như lơ đãng hỏi.

Sở Lưu Sương cười cười, giọng nói lanh lảnh: "Chúng con có thể nghe được hào thơ gì, làm ra được hào thơ gì chứ? Hiện giờ thơ yến trong kinh thành, chỉ cần có đại tỷ, mọi người tất nhiên sẽ xem đại tỷ là người danh tiếng. Nếu còn có người không biết tốt xấu, còn đứng dậy làm thơ, tất nhiên sẽ bị đại tỷ dựng lên dựng xuống cho mà xem."

Sở Lưu Uyển "a" một tiếng, nói: "Lưu Sương, muội nói thế là ý gì? Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị(*), vẫn có người giỏi hơn tỷ."

(*): Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị: ý nói trong việc luận hơn thua văn võ không có ai là giỏi nhất.

"Đúng là thế, chẳng qua là hôm qua không xuất hiện thôi." Sở Lưu Sương âm dương quái khí nói, sau đó nhìn về phía Sở Yên Ba đang yên lặng ăn cháo một bên, "Nhị tỷ, tỷ nói xem đúng không?"

Sở Yên Ba ngẩn người, sau đó khẽ gật: "...Ừ."

Dáng vẻ khúm núm này của Sở Yên Ba cũng khiến cho Sở Thu Nguyệt nảy sinh vài phần đồng tình trong lòng, nàng chỉ nói: "Muội mặc dù ở Lễ Thành nhưng cũng nghe được đại danh của đại đường tỷ, thi từ của đại đường tỷ, muội đều đã đọc rồi, thật sự rất hay. Hôm qua đại đường tỷ làm được bài gì? Đọc cho muội nghe được chứ, cũng để muội nghe trước. Dù sau không lâu nữa, trong kinh cũng sẽ lưu truyền."

Tâng bốc im hơi lặng tiếng này khiến cho Sở Lưu Uyển cười híp mắt, ánh mắt nàng ta đảo quanh, giống như đang nghĩ lại, nhưng sau đó lại xoay người nói với một tiểu nha hoàn: "Ngọc Liêm, em lấy thơ hôm qua ta mang về tới đây."

Ngọc Liêm lên tiếng lui ra.

Sở Lưu Uyển nói: "Hôm qua lúc về tuyết rơi nhẹ, tỷ nhìn thấy tuyết lạc trên nhánh cây, có hơi giống như ngày xuân Lê Hoa, lại nghĩ tới chúng ta ở đây đã lạnh như vậy, những tướng sĩ ở bên giới, chắc chắn sẽ càng thêm vất vả... Vì thế tức cảnh sinh tình, liền làm một bài <<Tuyết Biên Tắc>>."

Tuyết Biên Tắc ư?

Sở Thu Nguyệt chau mày, hình như trong ấn tượng của nàng không có bài thơ này, chỉ là Sở Lưu Uyển vừa còn nói đến Lê Hoa, thật khiến nàng nhớ tới một bài thơ nổi tiếng, tên thì nàng không nhớ rõ, nhưng nghĩ sao cũng không phải là cái tên có vị ngôn tình như <<Tuyết Biên Tắc>>.

Đợi Ngọc Liêm đưa bài thơ <<Tuyết Biên Tắc>> đến trước mắt Sở Thu Nguyệt, Sở Thu Nguyệt cũng cảm thấy nhức đầu...

Bắc phong quyển địa bạch thảo chiết, hồ thiên bát nguyệt tức phi tuyết.

Hốt như nhất dạ xuân phong lai, thiên thụ vạn thụ lê hoa khai.

Tán nhập châu liêm thấp la mạc, hồ cầu bất noãn cẩm khâm bạc.

Tương quân giác cung bất đắc khống, đô hộ thiết y lãnh do trứ.

Phân phân mộ tuyết hạ viên môn, phong xiết hồng kỳ đống bất phiên.

Khả liên chinh phu nam nhi lệ, khứ thì tuyết mãn thiên sơn lộ.

(Tạm Dịch:

Gió bấc cuốn mà bạch thảo gãy, Hồ Thiên tháng tám tức Phi Tuyết.

Chợt như một đêm gió xuân ra, ngàn cây vạn cây Lê Hoa mở.

Tán nhập bức rèm che ẩm ướt la màn, hồ cầu không ấm gấm khâm mỏng.

Tướng quân cung khảm sừng không được khống, đều hộ thiết y lạnh vẫn còn lấy.

Nhao nhao Mộ Tuyết hạ viên môn, phong xiết hồng kỳ đông lạnh không ngã.

Đáng thương chinh phu nước mắt đàn ông, đi lúc tuyết đầy Thiên Sơn đường.)

Tuy nhiên Sở Lưu Uyển đã xóa bỏ đi một chút, có thể là không nhớ rõ. Cuối cùng nàng ta không chỉ xóa bỏ, còn sửa lại phần cuối câu. Có thể là vì thi từ tống biệt có hơi đột ngột, nhưng cho dù là vậy, câu "Đáng thương chinh phu nước mắt đàn ông" kia hiển nhiên là chuyển từ "Tướng quân tóc trắng nước mắt chinh phu", đặt ở đây, cũng kỳ lạ vô cùng!

Quả nhiên, Sở Lưu Uyển mở miệng nói: "Câu cuối, cá nhân ta và mọi người đều cho rằng có khiếm khuyết. Thật ra xem ý cảnh bài thơ này, cảm giác như tống biệt, chỉ là ta chưa từng trải qua, toàn bộ chỉ là tưởng tượng, cho nên trước chỉ có thể như thế. Sau này có cơ hội, nhất định sẽ hoàn thiện tinh tế hơn."

Sở Thu Nguyệt gật đầu: "Muội cũng muốn nói vậy. Chỉ là mấy câu trước đã rất hay rồi, cảm giác như biểu tỷ thực sự từng trải qua, giống như đã nhìn thấy tướng sĩ vất vả. Ôi, thực tế bốn câu trước, "Chợt như một đêm gió xuân ra, ngàn cây vạn cây Lê Hoa khai mở" thật sự được dùng rất hay."

Sở Lưu Uyển nhíu mày: "Nhị đường muội cũng có phần hiểu biết đấy."

"Đâu có." Sở Thu Nguyệt vô tư nói, "Muội chỉ là nhìn thấy người khác ghi, có thể nói một chút, nếu tự mình làm chỉ sợ khó có thể hạ bút."

Sở Triều Sinh cũng nhận lấy tờ giấy kia xem, gật đầu: "Câu thơ quả thật rất hay, chỉ ngoại trừ câu cuối có chút vấn đề, toàn bộ bài thơ cũng vì thế mà có chút thiếu gì đó, biểu đạt không đủ nguyên vẹn."

Anh hùng!

Sở Thu Nguyệt thầm vỗ tay trong lòng, quả là công phu vô cùng, nhìn một cái đã ra vấn đề.

Thật nàng học bài này đã qua nhiều năm, cũng chỉ là học từ giáo viên, chỉ là nàng không dụng công bằng Sở Xuân Nguyệt, trời sinh tính lười là nguyên nhân vô cùng quan trọng, mà bởi vì chính bản thân nàng nắm chắc, cũng khó tránh khỏi lười biếng, đây cũng là một nguyên nhân.

Nếu như nàng không biết nguyên gốc của bài thơ này, chỉ sợ nàng cũng không nhìn ra vấn đề, chỉ có thể vỗ tay khen hay.

Sắc mặt Sở Lưu Uyển cứng lại, vẫn dùng lí do kia thoái thác: "Vậy sao? Ha ha, chỉ sợ vì ta còn chưa tới biên giới rồi."

Nói vậy quả thật vẫn có hơi gượng ép, nàng ta có thể miêu tả cảnh sống động như vậy, sao lại có lỗi như thế được?

Nhưng Sở Thu Nguyệt cũng không nói ra, những người khác cũng nghĩ không ra.

Sở Lưu Uyển cười cười để Ngọc Thiêm đưa bài thơ xuống, để mọi người ăn cơm.

Sở Lưu Sương bỗng nhiên nói: "Cái này có là gì, tỷ tỷ nói là biên tắc, muội nghĩ, còn không phải là giáo úy Phiêu An ư? Hiện tin chiến thắng liên tiếp báo về, toàn bộ kinh thành ai mà không biết Phiêu An giáo úy năm nay gần mười bảy, dùng ngàn người đánh lại vạn người của địch? Người này ở biên giới, thanh danh ai mà không biết! Danh tiếng vô luận... Chưa kể đến gia thế của hắn, chỉ nói quân công của hắn, Hoàng Thượng cũng sẽ ban thưởng lớn cho hắn!"

Sở Lưu Uyển ngẩn người, có hơi bối rối nói: "Muội nói gì vậy."

"Đại tỷ, tỷ đừng giả bộ, Phiêu An giáo úy muội cũng biết, trước khi hắn ra biên ải, chúng ta còn từng gặp hắn mấy lần... Hắn khí khái anh hùng mười phần, lớn lên lại đẹp mắt, chỉ là lạnh như băng, đối với ai cũng xa cách, đại tỷ tuổi này sao có thể không động tâm? Nói thật, ai từng gặp hắn mà không động tâm... Muội trước đây cũng còn..." Sở Lưu Sương trêu chọc nói, không biết là thật tâm hay giả ý, "Bằng không đang êm đẹp, sao đại tỷ lại nghĩ tới biên tắc?"

Sở Lưu Uyển không phản bác gì, Hà Tương Tư lại mở miệng: "Lưu Sương, ăn cơm của con đi. "Khí khái hào hùng, lớn lên lại đẹp mắt", lời này là lời con nên nói sao? Cái gì mà con trước kia cũng từng... Mới mấy tuổi đầu đã nghĩ nhiều như vậy!"

Nhưng trong mắt lại có phần vui vẻ, xem ra cũng tán thưởng Phiêu An giáo úy kia vô cùng.

Sở Lưu Sương le lưỡi, không nói gì nữa.

Sở Thu Nguyệt không biết Phiêu An giáo úy là ai, chỉ mơ hồ biết là một thiếu tướng trẻ tuổi lợi hại, gia thế có vẻ không tệ, nhưng bây giờ nàng cũng không muốn quản nhiều chuyện không quan hệ với nàng như vậy, chỉ chuyển chủ đề hỏi Sở Lưu Uyển: "Đại đường tỷ, không biết hôm qua tỷ tỷ của muội nói gì với tỷ? Rõ là buồn ngủ còn không chịu đi ngủ, còn đòi phải nói chuyện với tỷ cho bằng được, xem ra là có chuyện rất quan trọng."

Sở Lưu Uyển ngẩn người, cười nói: "Không có gì, không có gì, muội ấy chỉ là nói chút chuyện thi ca với ta thôi."

"Vậy sao." Sở Thu Nguyệt khẽ gật đầu, trong lòng ngàn vạn lần không tin.

Ít nhất cũng không chỉ có như vậy.

Thật ra Sở Lưu Uyển lại nói thật một nửa.

Hôm qua Sở Xuân Nguyệt vất vả chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng đợi được đến lúc Sở Lưu Uyển về, cũng không để ý đến Sở Yên Ba và Sở Lưu Sương, trực tiếp tới tìm Sở Lưu Uyển. Sở Lưu Uyển thấy đại đường muội đến từ Lễ Thành này nhiệt tình như vậy, cho rằng đối phương cũng ngưỡng mộ mình, mặc dù có hơi mệt mỏi nhưng vẫn nhẫn nại dẫn đối phương đến phòng của mình.

Ai ngờ vừa vào phòng, Sở Xuân Nguyệt bỗng nhiên mở miệng: "Hello?"

Sở Lưu Uyển vốn đang đốt đèn dầu, thấy Sở Xuân Nguyệt nói như vậy, tay run lên, suýt làm đổ dầu.

Nàng ta buồn cười quay đầu nói: "Đại đường muội, muội nói cái gì vậy?"

Sở Xuân Nguyệt cười cười: "Đừng giả vở. Xem thi từ tỷ viết ta cũng đã biết. Tỷ cũng giống ta, đều là xuyên không tới, hơn nữa nếu ta đoán không nhầm, chúng ta đều đến từ thế kỷ hai mươi mốt, nói không chừng là đến từ một quốc gia!"

Sở Lưu Uyển nghiêng đầu, cũng không nói chuyện.

Sở Xuân Nguyệt tiếp túc nói: "Ôi chao, coi như cũng là tìm được tổ chức! Ta mới tới đây không lâu, ít nhất cũng không lâu bằng tỷ, tỷ thật tốt đấy, bây giờ phong sinh thủy khởi, đáng thương là ta tới muộn, bị tỷ chiếm trước tiên cơ, thi từ gì cũng đều dùng không được nữa, chỉ là chúng ta coi như là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ rồi, về sau còn phải nhờ tỷ chỉ dẫn nhiều! Đồng chí tốt!"

Một mình Sở Xuân Nguyệt cằn nhằn liên miên nói một tràng, mới phát hiện ra Sở Lưu Uyển cũng không giống như tiểu thuyết miêu tả, lập tức bỏ vẻ tiểu thư, tặng cho nàng một cái ôm tiêu chuẩn nhiệt tình sau đó nói: "Đồng chí...!". Mà là dáng vẻ vô cảm ngồi trên ghế, đưa tay khuấy bấc đèn.

Sở Xuân Nguyệt có hơi bất mãn, mình nhiệt tình như vậy, đối phương lại lạnh nhạt thế này đây.

Cũng may Sở Lưu Uyển vẫn mở miệng: "Đường muội, ta cũng không nói, chuyện trước kia đều là chuyện cũ, nếu như không phải muội nhắc, ta đã sớm quên sạch rồi."

Sở Xuân Nguyệt cười nói: "Quên sạch ư, vậy mà tỷ còn có thể vác ra nhiều thi từ như vậy sao? Ta thấy tỷ nhớ rõ là đằng khác."

Sở Xuân Nguyệt tự cho là trêu chọc rất khéo rồi, lại khiến cho trong lòng Sở Lưu Uyển ngàn vạn khó chịu.

Nàng ta có thể có thanh danh ngày hôm nay, Kinh Hoa có một không hai, còn không phải đều là nhờ copy thơ của cổ nhân ư? Chuyện này tối đa chỉ có thể ám chỉ một chút, cũng không thể nói rõ ra, vậy mà lại mọc ra một kẻ lỗ mãng.

Còn nói đùa kiểu này, quả thật cho rằng mọi người đều là người xuyên không, có thể nhanh chóng quen thuộc như thế sao?

Trong lòng Sở Lưu Uyển thầm mắng Sở Xuân Nguyệt một vạn lần, nhưng vẫn cười nói: "Ý của ta là, cuộc sống trước đây của ta, ta đã sớm quên rồi. Hiện giờ ta là Sở Lưu Uyển, không phải người khác. Mà muội, chính là đại đường muội của ta, cũng không phải đồng chí gì."

Sở Xuân Nguyệt nghe hiểu, mất hứng nói: "Ý của tỷ là, tỷ không muốn giúp ta?"

Hừ, thoạt nhìn khách khí như vậy, kết quả lại nhỏ mọn thế đấy! Quả nhiên, nữ phụ chính là như thế... Thật ra mình cũng không muốn tranh giành cái gì với nàng ta cơ mà, ôi chao.

Sở Lưu Uyển lắc đầu, nói: "Đương nhiên không phải ý này. Dù sao chúng ta cũng là quan hệ đường tỷ muội, ta cũng nên giúp muội, chỉ là không biết muội muốn làm gì? Ta có thể giúp gì cho muội?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co