Edit Thap Nien 60 Xuyen Thanh Mo Cua Nhan Vat Chinh
Nghiêm Ngật rửa xong bát đũa đi ra bên ngoài , thấy nàng vẫn đứng như cũ trong phòng khách : " Vẫn chưa đi dọn đồ sao ?" Thẩm Mỹ Hoa nhìn hắn buông nếp áo trên tay xuống cổ tay, bắt đầu cài khuy áo , bàn tay thon dài chạm tới , lắc người nàng có chút bất thần : "Tối hôm qua chỉ thuận miệng nói, anh không cần để ở trong lòng, vết thương trên lưng còn chưa khỏi hẳn cũng chuẩn bị về đơn vị rồi , việc này đợi sau này rồi nói sau ." Sáu ngày nghỉ của hắn đã trôi qua hơn một nửa , bây giờ đi thành phố S sẽ mất thêm một, hai ngày , sau khi đi cần nhanh nhanh chóng chóng trở về, như thế chỉ làm khổ bọn nhỏ thôi. "Việc này em không cần lo lắng, nhanh chóng đi thu dọn quần áo." Giọng nói lạnh lùng của hắn không mang theo bất kì loại cảm xúc nào. Đại Lực cùng Nguyên Bảo xách theo một cái bọc nhỏ đi ra, vui vẻ nói: "Cữu cữu, bọn con xong rồi ." Đứng ở một bên Thẩm Mỹ Hoa nhìn ba người trước mắt, quay sang hỏi Nghiêm Ngật : "Đi mấy ngày." Trên người nàng vừa đổi áo bông mới, nếu đi hai ba ngày nàng chỉ mang nội y đi để thay, còn nếu đi lâu hơn nàng sẽ mang thêm một cái áo . "Mang thêm mấy bộ để thay ." Hắn không nói đi cụ thể là mấy ngày, nếu trong đội có việc triệu tập hắn trở về thì có thể chỉ ở lại hai ngày, không vội thì có thể ở nhiều thêm vài ngày. Nàng nghe lời hắn nói ,quay về phòng lấy thêm mấy bộ quần áo , trong tủ còn bộ quần áo màu xanh lục của hắn, cùng mang theo cho hắn, vào nhà vệ sinh lấy bàn chải đánh răng và khăn tắm của bọn họ cùng mang đi. Nàng thu dọn đồ đạc và đi ra ngoài cũng đã là tám giờ, theo xe của đội vào thành phố thì đã đến trưa.Đi tàu từ thành phố B đến thành phố S mất hơn nửa ngày, gần hơn nhiều so với khi họ đi từ nhà đến thành phố B.Trên tàu có rất nhiều người, ở quầy bán vé người xếp hàng chờ cũng nhiều không ít. Nghiêm Ngật nghĩ đến tính nàng sẽ chạy đến mua , không yên lòng mà nói: " Tôi đi mua phiếu, em cùng bọn nhỏ ở chỗ này đừng nhúc nhích.." Thẩm Mỹ Hoa gật đầu đồng ý, cam đoan nàng sẽ không cùng con chạy lung tung, nhà ga đông người qua lại, lúc này không giống như về sau có camera an ninh.. Ba người ngồi chờ tại nhà ga . Nguyên Bảo cùng Đại Lực nhìn những người ra vào nhà gai, có chút dè dặt, hai người ngồi sát bên Thẩm Mỹ Hoa, tay kéo vạt áo của nàng. Thẩm Mỹ Hoa nhận thấy hai người có chút căng thẳng, nghĩ đây là lần đầu tiên nhìn bọn hắn nhìn thấy nơi có dòng người dày đặc, đông đúc như vậy, lần trước đến căn cứ, nhà ga rất nhỏ, bên trong cũng không có mấy người"Có đói bụng không." Nàng ôm hai người họ vào lòng , cúi đầu hỏi.Hiện tại đã là giữa trưa, mấy người còn chưa ăn cơm trưa, nàng nhìn một vòng, cũng không có nhìn thấy trong nhà ga có người bán đồ ăn . Đại Lực tay chống chân mợ, chậm rãi mở miệng: "Đói." Thẩm Mỹ Hoa nhìn Nghiêm Ngật vẫn đang xếp hàng, phải mất thêm một lúc lâu nữa mới có thể mua được vé . Nàng đưa tay vào túi lấy ra một khối kẹo đưa cho Đại Lực. " Ăn trước đi , chờ một lát lên xe thì mua cơm ăn." Những viên kẹo này là Đại Lực lúc ấy cho nàng , nàng bỏ vào trong ngăn tủ quên ăn, lúc thu dọn quần áo, thuận tay cất vào trong túi, không ngờ chúng lại có ích. Nguyên Bảo nhìn viên kẹo trên tay nương, nhoẻn miệng cười, đưa tay lấy viên kẹo cho vào miệng.Nàng thấy Đại Lực vẫn không nhúc nhích, gỡ tờ giấy đang cầm ra nhét vào miệng Đại Lực, tự mình ăn một miếng, nước đường ngọt và có chút béo ngậy, Nghiêm Ngật chắc cũng thích ăn.Ba người bọn họ ngồi trên bằng ghế , miệng ngậm kẹo chờ Nghiêm Ngật, kẹo vừa tan liền thấy Nghiêm Ngật tay cầm phiếu đi tới. Nguyên Bảo Nguyên Bảo nhìn thấy tấm vé trên tay cha, từ trong ngực nương chạy đến bên cha, đưa tay lấy tấm vé trên tay cha cho anh trai xem. Lần trước Nghiêm Ngật mua vé nàng không nhìn thấy, có chút tò mò nhìn tấm vé trên tay của Nguyên Bảo, vé tàu đời này so với đời sau không khác nhau , hình vuông nhưng giấy hơi mỏng và dễ mục nát.Nghiêm Ngật thấy ba người đều nhìn chằm chằm vé tàu, duỗi tay rút ra vé tàu: "Lên xe." Sau khi lên xe mấy người tìm số ghế ngồi xuống, hắn mua hai vé xe giường nằm ở phía dưới. Nàng mắt nhìn đôi giường nằm trên tàu hỏa , kéo Đại Lực: "Tô mang theo Đại Lực, anh mang Nguyên Bảo." Trên tàu giường nằm không lớn, hắn với Đại Lực nằm chung thì hơi chật. Nguyên Bảo nhìn nương và anh trai ngồi đối diện với mình mà bĩu môi, hắn cũng muốn ở bên mẹ, lấy tay nhỏ chọc vào lưng cha. Nghiêm Ngật quay đầu lại nhìn Nguyên Bảo, thấy đứa nhỏ bĩu môi : "Làm sao vậy ." Nguyên Bảo quỳ trên giường, quàng tay qua cổ cha, ghé miệng vào tai cha thì thầm rằng cậu muốn được ở bên mẹ. Nghiêm Ngật nghe xong, cúi đầu nhìn Nguyên Bảo, thấy đứa nhỏ đáng thương nhìn hắn, thò tay đem Nguyên Bảo bế dậy, đặt lên trên giường Đại Lực. "Em để ý tới bọn nhỏ, tôi đi mua cơm, nếu buồn ngủ thì lên giường kia ngủ một giấc, để bọn nhỏ nằm cùng nhau ." Nói xong, Nghiêm Ngật bảo Thẩm Mỹ Hoa, người đang lục tung túi xách ngồi xuống.. Thẩm Mỹ Hoa đang tìm cốc không biết Nguyên Bảo nháo muốn theo xuống giường nàng nằm, đồng ý một tiếng, đem cái cốc đưa cho hắn: "Anh đem cái cốc làm nóng, lấy thêm một chút nước mang về ." Khi đi, cô nghĩ trên tàu phải mang cốc riêng để uống nước nên đã mang theo cốc.Nghiêm Ngật vươn tay cầm lấy chăn bông, đi về phía nơi đổ nước nóng trong xe . Nguyên Bảo cùng ca ca nói chuyện , khi thấy cha đi vắng, hắn đứng dậy ôm cổ nương từ phía sau, thò đầu ra: "Nương, con muốn ăn kẹo." Hắn còn muốn ăn cái keo kia , nhưng có cha hắn lại không dám nói. Thẩm Mỹ Hoa bị Nguyên Bảo sửng sốt trước sự thân mật đột ngột của, đây là đầu tiên Nguyên Bảo ôm nàng như thế.Trước đó hắn tuy rằng bắt đầu thân cận nàng, nhưng vẫn luôn không có thân mật như vậy. Mặt nàng có chút nóng, trong người hơi xốn xang, nàng lấy trong túi ra hai viên kẹo đưa cho mỗi người một viên, trong túi còn lại hai viên. "Em gái, các ngươi đây là đi đâu" Một người phụ nữ ngồi ở giường tầng trên nhìn thấy Thẩm Mỹ Hoa không chớp mắt, lấy trong túi ra hai viên kẹo đưa cho đứa trẻ, nàng không khỏi bắt đầu lại gần, nhịn không được bắt đầu làm thân. Thẩm Mỹ Hoa còn đang đắm chìm trong vui sướng, nghe câu hỏi tiếng theo thanh âm ngẩng đầu. Ở giường trên đối diện với họ là một người phụ nữ da ngăm đang ngồi trên giường với đứa con của mình, đứa trẻ rất gầy, có đôi mắt to cực kỳ, đang chảy nước miếng khi nhìn viên kẹo trong tay Nguyên Bảo. Thẩm Mỹ Hoa không biết ý đồ của nàng nên không trực tiếp trả lời : "Chị cả, đi chơi một mình với đứa nhỏ sao? "Tôi đưa đứa bé lên thành phố gặp cha của hắn. Hơn một năm nay anh ấy không về. Cách đây không lâu anh ấy đã viết thư về bảo tôi đưa con đến gặp hắn" Người phụ nữ nói điều này và cười khi ôm đứa trẻ trên tay. Đứa trẻ trong vòng tay của người phụ nữ vẫn nhìn kẹo trong tay Nguyên Bảo cùng Đại Lực, hết lần này đến lần khác nuốt nước bọt, háo hức ăn kẹo.. Có lẽ là tuổi đã lớn, nàng không nhìn nổi ánh mắt của đứa bé phía trên , từ trong túi lấy một cái kẹo đứng dậy đưa tới mặt đứa bé ở trên. Đứa trẻ không đưa tay ra lấy mà quay lại nhìn nương của hắn. "Em để lại cho bọn nhỏ nhà em đi ." Người phụ nữ thấy nàng thật sự là cho kẹo nhưng tay không chịu bắt đầu đẩy ra , ban đầu nàng chào hỏi mọi người xem họ có thể cho kẹo không, nhưng còn chưa kịp nói chuyện thì họ đã cho rồi, phản ứng của nàng có chút không thể ngăn cản được.. "Ăn đi." Thẩm Mỹ Hoa đặt viên kẹo vào tay đứa trẻ rồi ngồi trở lại chỗ cũ.Người phụ nữa cảm ơn vài lần, nói với con trai: "Dì cho con ăn gì, ăn đi."Đứa trẻ ăn kẹo trên tay và liếm từng chút, người phụ nữ buồn bã ôm chầm lấy đứa trẻ.Nàng đưa đứa trẻ đi tìm cha, đứng mua vé ở ga tàu, vừa quay lại thì mấy đồng tiền trong túi đều bị cướp sạch, trong túi chỉ còn lại vài xu.Đứa trẻ muốn ăn nhưng nàng không dám mua, nên đành phải dày da mặt đi bắt chuyện. Nàng thấy người đàn ông ở giường tầng dưới quay trở lại với thức ăn, chặn tầm nhìn của đứa trẻ và nằm nghiêng với nó. Thẩm Mỹ Hoa thấy Nghiêm Ngật mang về có cả thức ăn và nước uống , nàng bước tới lấy chén đĩa từ tay anh. "Nóng, anh ngồi đi ." Nghiêm Ngật bảo nàng về chỗ ngồi thì thấy tay Mỹ Hoa muốn đưa đến đón cơm canh.Nghe hắn nói nóng, sợ nét mực hắn cầm ở trong tay nóng thời gian càng lâu, liền nhanh chóng trở về chỗ ngồi xuống hô Đại Lực cùng Nguyên Bảo đứng lên ăn cơm. Ngay khi nghe nói có đồ ăn, cả hai liền bò dậy, ngồi kề bên nhau chờ ăn cơm. Nghiêm Ngật đặt nước nóng lên bên cạch, đặt bữa ăn vào trong, trên tàu không có nhều thức ăn, vì thế hắn gọi hai đứa nhỏ bảo : "Ăn mấy miếng trước đi." Đại Lực cùng Nguyên Bảo ăn đồ ăn, hướng phía cha mà gật đầu. Đồ ăn không có nhiều, bốn người ăn một chút không thừa. Nguyên Bảo nhìn thấy nương uống nước liền nuốt nước bọt: "Nương, con cũng muốn uống."Thẩm Mỹ Hoa đưa cho Nguyên Bảo chén nước nàng vừa uống hai ngụm, thổi nước nóng bên trong chén cho hạ nhiệt , bảo hắn mau uống đừng để bị nóng. Nàng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng tàu chạy ríu rít, ngồi xong cảm thấy có chút buồn ngủ , liếc nhìn Nghiêm Ngật ngồi bên cạnh , nếu nàng nằm xuống, chỗ ngồi của hắn liền nhỏ hơn , Thẩm Mỹ Hoa tiếp tục quay đầu nhìn bên ngoài cửa sổ. Đại Lực cùng Nguyên Bảo đã nằm ngủ, Nghiêm Ngật đứng dậy từ lấy quần áo ra đắp cho hai người, quay lại thì thấy người bên cạnh đã ngủ gà ngủ gật, đầu từ lúc nào không hay. .Hắn đi đến mép giường, chạm nhẹ vào vai cô, thấy cô đột nhiên mở mắt, liền đặt cô lên giường nằm xuống: "ngủ đi."Nói xong, anh ngồi ở mép giường quay lưng về phía cô, nhìn bọn trẻ đối diện.Thẩm Mỹ Hoa nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn, nghĩ đến việc anh vừa mới đỡ nàng nằm xuống, hôm nay đột nhiên mang nàng và đứa nhỏ ra ngoài như thế nào có chút động lòng, nhìn một hồi lâu liền ngủ thiếp đi. Nghiêm Ngật nhìn bọn nhỏ và Thẩm Mỹ Hoa đằng sau lưng, Hắn vẫn không, đột nhiên có một bàn tay đặt trên thắt lưng của hắn, ngay sau đó khuôn mặt Thẩm Mỹ Hoa liền hiện lên, cả người hắn cứng đờ.Trên tàu đều là người, nàng như vậy bị người nhìn khác nhìn thấy liền thành tâm điểm của câu chuyện , Nghiêm Ngật duỗi tay nắm lấy eo anh, nhẹ nhàng đẩy cô vào trong, nói xong liền ngồi trên giường nhìn bọn trẻ. Không bao lâu, người phía sau lại nhô lên, ôm chặt đầu vào lưng anh, Nghiêm Ngật nhìn xung quanh, di chuyển đến che mặt và nửa người trên của Thẩm Mỹ Hoa , chỉ có phần thân dưới lộ ra.Thẩm Mỹ Hoa đang ngủ mê man cảm thấy có chút khó thở, như có người chặn mũi miệng của nàng, vừa mở mắt ra liền thấy khuôn mặt nàng đang dựa vào lưng của Nghiêm Ngật. Nàng vội vàng quay đầu lại, một lúc sau mới ngồi dậy: "Mấy giờ rồi." "Một giờ ba mươi." Nghiêm Ngật liếc nhìn mái tóc có chút loạn khi đang ngủ của nàng, rồi ho nhẹ.. Một giờ ba mươi?nàng đã ngủ hơn một giờ, thật lâu không ngủ như vậy?Nàng đang nghĩ ngợi lung tung, liền thấy Nghiêm Ngật nhìn vào đầu của nàng, họ nhẹ. Thẩm Mỹ Hoa thấy hắn cứ nhìn đầu cô: "Đầu của tôi bị sao vậy?"Nghiêm Ngật thấy nàng vươn tay sờ đầu, thu hồi ánh mắt: "Tóc." Nàng phản ứng lại ngay lập tức và đưa tay vuốt tóc..Tàu xe vẫn luôn hướng phía trước mà đi, đến khi trời tối bọn họ vẫn chưa đến nơi.Nghiêm Ngật mang theo bọn họ đến nhà nhà khách cách đó không xa để ở.Căn phòng không lớn, nhưng bài trí đẹp hơn mong đợi, rất sạch sẽ, chăn bông trên giường giống như vừa mới được phơi khô. Trong bình không có nhiều nước nóng, sau khi rửa mặt chỉ còn lại một ít.. "Em để bọn nhỏ tắm rửa trước đi, tôi đi xuống lấy nước." Nghiêm Ngật đổ nước nóng vào chậu, bưng nước nóng xuống lầu."Nương, rửa chân." Nguyên Bảo nhìn thấy cha đi xuống lầu liền đặt chân vào chậu rửa chân.Thẩm Mỹ Hoa nhìn trong chậu rửa chân trong bốn bàn chân nhỏ, đem chân tiến vào, nhẹ nhàng dẫm lên bọn họ chân, Nguyên Bảo gặp nương dẫm chân của mình, rút chân ra dẫm lại vào chân nương .Nghiêm Ngật mang theo nước nóng còn chưa vào cửa liền nghe thấy trong phòng tiếng cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co