Edit Tong Hop Doan Van Taeyu
Bùa hộ mệnh
Tác giả: 向日葵花宝典YT
.01.Thời điểm Nakamoto Yuta một mình đến Seoul, cái gì cậu cũng không biết..02. Lúc một chị gái tóc dài sắp xếp ký túc xá cho cậu, trong lòng Yuta vẫn không yên, ngôn ngữ không thông, tuy rằng gần đây rất cố gắng học, trong hoàn cảnh cạnh tranh kịch liệt thế này lại không có một người thông hiểu. Mãi đến khi chị gái tóc dài chỉ cho cậu hướng về ký túc xá, Yuta mới mang theo thần tình mây đen bao phủ kéo va ly mà đi.Lúc này, các thực tập sinh khác đều đang trong phòng tập, Yuta kéo hành lý đi lên lầu, cả khu lầu rất yên lặng, cậu có chút oán giận mẹ tại sao lại bắt cậu mang nhiều đồ như vậy, cái này khác gì mang theo đá không.Muốn chết! Thật sự muốn chết.Mười lăm phút sau, Yuta rốt cục cũng tới nơi. Đẩy cửa ra nhìn, cậu phát hiện bạn cùng phòng nhất định là một người chăm chỉ hiếu học, trên bàn là giáo trình tiếng Hàn ngay ngắn, bên cạnh gối đầu còn có một quyển sổ tay, gối đầu màu lam nhạt thoạt nhìn rất đáng yêu.Thật sự nhàm chán, cả lầu giống như chỉ có một mình Yuta, cậu quay cuồng ở trên giường cả ngày, sau đó mang giày đi vào phòng tập..03.Không khí dường như rất áp lực..04.Yuta đứng ở cửa cũng không được, bước vào trong cũng không xong, trong phòng tập có mấy người nhìn về phía cậu, bị nhìn chòng chọc đến khó chịu, cậu tránh ra phía sau cửa.Ở trong lòng yên lặng tự thôi miên bản thân, không ai nhìn thấy mình, không ai nhìn thấy mình."Tưởng tôi không thấy cậu sao."Giọng nói kia nhàn nhạt, ôn nhu muốn chết. Yuta trốn ở sau cửa nghĩ rằng người này nếu đến Nhật Bản làm lồng tiếng nhất định không tồi, giọng nói này thật dễ nghe. Vừa nghĩ lai càng dịch người vào trong một chút. Trong phòng tập không hề có âm thanh, ngay cả nhạc cũng tắt, tiếp theo là tiếng điện thoại bị ném xuống đất.Âm thanh rất vang, như là chất chứa phẫn nộ bộc phát."Này con mẹ nó có để yên cho hoàn thành hay không?"Tuy rằng trình độ tiếng Hàn vẫn đang chờ nâng cao, nhưng Yuta cơ bản đoán được những lời này có ý gì. Cậu đứng sau cửa run rẩy, người có giọng nói dễ nghe kia tức giận, là bởi vì nhìn thấy cậu nên tức giận sao? Hay là thừa dịp này chạy trốn đi, nhưng đã là thực tập sinh thì chắc chắn sẽ phải gặp nhau, làm sao bây giờ.Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, tại sao ngay đầu tiên đã chọc phải người khác, cậu nhớ rõ mình đâu có làm gì.Khi trong đầu Yuta còn đang lặp lại vô hạn tuần hoàn câu làm sao bây giờ, trong phòng tập có tiếng thu thập quần áo, sau đó không chờ cậu phản ứng lại đã có một người cao tầm cậu bước ra, người nọ cầm áo khoác, trên trán còn mồ hôi, nhìn cậu ba giây, cực kỳ tự nhiên hừ một tiếng rồi bỏ đi.Yuta có chút ngẩn ngơ, người này...Cũng quá đẹp trai con mẹ nó đi.Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người đẹp trai như bước ra từ truyện tranh thế này. Lúc ở Nhật Bản cậu rất thích xem manga, người này, thật sự là...Cho phép bản thân mê trai một chút đi..05."Xin lỗi, gần đây tâm trạng Taeyong không tốt, không dọa đến cậu chứ."Trên thực tế Yuta chỉ nghe hiểu 'xin lỗi' và 'không dọa đến cậu chứ'.Làm sao mà có thể không dọa."Không có gì."Người con trai cao to đứng trước mặt cậu nở nụ cười."Tôi tên Seo Youngho.""Nakamoto Yuta, gọi tôi Yuta là được rồi, tôi là người Nhật Bản."Đặc biệt học một câu tự giới thiệu bản thân. Youngho rất nhiệt tình mời cậu cùng đi ăn cơm, vốn nghĩ là thời gian ăn sẽ rất yên bình, nhưng lúc Yuta nhìn thấy người kia thì suy nghĩ này liền tan biến.Lee Taeyong cầm khay cơm, gương mặt cáu kỉnh. Youngho không sợ chết, gọi một tiếng."Taeyong, tới bên này ăn."Người nọ ngẩng đầu liếc mắt một cái, cực kỳ không tình nguyện ngồi xuống đối diện Yuta.Im lặng nối tiếp im lặng.Năm phút trôi qua."Nhìn cái gì? Nhanh ăn đi.""A?"Nói với cậu cái gì đấy? Nói cái gì? Cậu nghe không hiểu làm sao bây giờ?!! Tại sao cậu nghe không hiểu hắn nói cái gì? Đau khổ quá.Youngho bị bộ dáng của Yuta chọc cười, Yuta có chút nghẹn khuất, cậu lại không biết tại sao Youngho lại cười, bộ dáng mờ mịt rất đáng yêu."Taeyong, Yuta là người Nhật Bản, nói chuyện chậm một chút, nếu không cậu ấy nghe không hiểu."Taeyong lại quan sát cậu một chút, tâm trạng dường như tốt hơn nhiều lắm, sau đó dùng tốc độ thật chậm nói: "Hóa ra thật sự là sản phẩm chất lượng cao của Nhật Bản.".06.Câu này cậu nghe không hiểu lắm, bất quá Taeyong nói rất chậm nên cậu cũng có thể phản ứng một chút, Youngho bên cạnh sợ cậu nghe không hiểu còn giải thích một câu: "Ý Taeyong là cậu trông rất đẹp."Lần này cậu hoàn toàn nghe hiểu, hậu quả của việc nghe hiểu chính là gương mặt ngại ngùng đỏ lên. Yuta nghĩ muốn nói 'cậu mới đẹp', nhưng nghĩ nghĩ vẫn không nói ra. Trước kia tuy rằng cũng có nhiều người nói cậu đẹp, nhưng lúc này lại không giống, người con trai ngồi đối diện cậu đang cong miệng mang theo một nụ cười lưu manh nói rằng cậu rất đẹp.Ăn được một hai muỗng cơm thì mọi người xung quanh dần đông lên, có tiếng ồn ào sau lưng khiến cho người ta bất an."Ồ! Kia không phải là thực tập sinh mới sao? Người Nhật Bản? Lại đây cho hyung nhìn một cái!"Yuta nghe được hình như là đang gọi cậu, cậu quay đầu nhìn người nọ một cái, người nọ ngoắc ngón tay ý bảo cậu đi qua.Yuta vẫn là một đứa trẻ ngoan, ở nhà vâng lời mẹ, đến trường hòa thuận với bạn bè, cậu cảm thấy người này chắc là không có ác ý.Vừa định đứng lên, Taeyong ngồi ở đối diện đột nhiên đạp chân cậu một cái, Yuta lập tức ngồi trở lại ghế."Ăn cơm đi, nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy con trai bao giờ à?"Giọng nói của Taeyong không lớn, nhưng đặc biệt có khí thế."Lee Taeyong nhiều chuyện làm gì? Không được chọn ra mắt, xem ra tâm trạng không tốt."Loại châm chọc khiêu khích này Taeyong đã quen rồi, hắn cũng không phải là người mới tới đây ngày một ngày hai, nhưng bị đâm vào chỗ đau ngay trước mặt mọi người thật sự làm cho hắn rất không thích.Đàn ông, cơ bản nhất là phải có phong độ."Lặp lại lần nữa? Con mẹ nó tao muốn nhiều chuyện đó thì sao?"Người nọ đi tới, dùng sức sờ lên mặt Yuta."Tao không chỉ nói mày không được ra mắt nên tâm trạng không tốt, mà tao còn sờ cậu ta."Năm giây trôi qua, Taeyong đứng lên đá thẳng vào bụng người kia, thừa dịp gã khom lưng lại hung hăng đạp lên người mấy cái.Con mẹ nó bắt nạt người mới? Muốn chết.Cuối cùng Youngho phải vừa lôi vừa túm Taeyong mang đi, Yuta cũng đi theo bọn họ. Xuống tới bên dưới lầu, Taeyong đột nhiên giảy khỏi Youngho, bực bội đá lên bậc cầu thang."Con mẹ nó!"Vừa giận dữ, lại vừa không cam lòng và mất mác, Taeyong ngồi ở bậc thang chôn mặt trong cánh tay..08.Youngho có điện thoại, hình như là để quên đồ gì đó ở phòng tập, hắn chạy về lấy nên nhờ Yuta ở lại đây cùng Taeyong."Taeyong."Taeyong đang chôn mặt trong cánh tay đột nhiên ngẩng đầu, rất nghiêm túc nói với cậu: "Gọi hyung."Yuta có chút bối rối sửa lại: "Ưm, Taeyong hyung.""Không phải ưm, em trai phải nói nae."Cậu lại mang bộ dáng bé con ngoan ngoãn vừa gật đầu vừa nói: "Nae, hyung."Taeyong chọc được cậu, gương mặt lập tức tươi cười, Yuta đột nhiên cảm thấy mình thật ngốc, không hỏi đối phương bao nhiêu tuổi đã liền gọi hyung. Taeyong đột nhiên bẹo má Yuta, sau đó mỉm cười nhìn cậu.Yuta cảm thấy người này thật sự hỉ nộ vô thường."Đúng là đối với mấy thứ đáng yêu không có sức chống cự.""A? Xin lỗi... tôi nghe không rõ."Yuta xoa xoa đầu gối, có chút xấu hổ cúi đầu."Nói cậu đáng yêu, nghe rõ chưa?""A... chút chút..."Giao lưu dường như không quá trôi chảy."Tôi thích cậu.""Cái gì?!"Taeyong nhìn thấy bộ dáng hoảng sợ của Yuta đột nhiên phá lên cười, người này thật sự rất đáng yêu."Lúc này nghe hiểu?""Ò... ưm..."Biết là hắn nói đùa, Yuta xấu hổ trả lời, vừa lúc Youngho trở lại, hắn chỉ nói gọn lỏn xin lỗi rồi bỏ chạy về ký túc xá.A, lại bỏ rơi người ta."Vừa rồi đạp chân cậu, là cố ý. Cậu có sao không?"Dùng câu hết sức đơn giản, hơn nữa lại còn dùng ngôn ngữ cơ thể, Yuta đại khái hiểu được, đôi mắt long lanh chớp chớp."Không sao."Taeyong nhìn cậu ngây người."Mắt của cậu... bên trong có sao."Điều tốt đẹp như vậy trên thế giới chỉ có cậu thôi..09.Ngày đầu tiên của cuộc sống thực tập sinh có thể dùng hai từ địa ngục để hình dung, Yuta nhớ tới tình cảnh lúc đó vác theo hành lý rất to đi lên cầu thang, cảm thấy bản thân lúc đó rất ngốc nghếch, rất ngây thơ.Thời gian nghỉ ngơi, các thực tập sinh lớp A vẫn luyện tập đổ mồ hôi, Yuta đứng ở cửa nhìn Taeyong luyện tập, hắn đang không ngừng tập đi tập lại một vũ đạo, tâm trạng có lẽ không tồi, thấy hắn đang cười.Tầm nhìn đột nhiên bị cản trở, Yuta ngẩng đầu nhìn. A! Là người cãi nhau với Taeyong ngày đó.Yuta phải thừa nhận bản thân là người phản ứng chậm, cậu còn chưa kịp phản ứng thì người đó liền đạp vào chân cậu khiến cậu mất thăng bằng ngã xuống nền đất."Có hiểu lễ độ không hả? Gặp mặt phải gọi tiền bối."Mặt mày tái mét đứng lên, vì có chút uất ức nên chỉ cúi đầu không nói."Tại sao cậu ấy phải gọi mày là tiền bối? Cái loại ngay cả lời bài hát còn không nhớ nổi." Giọng nói ôn nhu của Taeyong truyền đến, đứng ở sau lưng người nọ. "Muốn đánh nhau sao?" Giọng nói dễ nghe nói ra bốn chữ không có cảm xúc.Muốn đánh nhau sao? Có biết là phải cách xa cậu một chút không? Có biết là không được bắt nạt cậu nữa không?"Lee Taeyong!"Dường như trước kia hắn không thích xen vào chuyện của người khác."Không được bắt nạt cậu ấy."Ai cũng không thể bắt nạt một người tốt đẹp như vậy.Lúc Yuta bị túm đi, trong não cậu trống rỗng, mãi đến khi Taeyong đem cậu đặt lên ghế ngồi trong phòng tập rồi nhìn chằm chằm vào chân cậu, Yuta mới phản ứng lại.Trời!"Đau không? Đây là hắn đạp sao?"Kỳ diệu là Yuta nghe hiểu, lập tức kích động trả lời hắn: "Không phải! Đây là do cậu đạp đó."Taeyong nhìn cậu vẻ mặt ngơ ngác, sau đó dường như bừng tỉnh đại ngộ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."Yuta đưa tay nhẹ nhàng kéo Taeyong đang ngồi xổm trước mặt mình."Không cần xin lỗi! Taeyong bảo vệ mình! Taeyong là bùa hộ mệnh của mình."Đôi mắt của Yuta cũng rất đẹp, Taeyong nhìn vào đôi mắt ấy đến ngây người, làm thế nào lại có một người tốt đẹp như vậy, như một mặt trời nhỏ."Ừ.""Hả?""Vậy cho tôi ở bên cạnh cậu như bùa hộ mệnh đi.".-fin-
nhớ 2 chú bạn nhà mình quá...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co