Edit Xuyen Nhanh Nam Chinh Luon Doi Voi Toi Muu Do Gay Roi
Editor: Chiêu-----------------------Sau khi ông nội Tần tỉnh lại, đã tổ chức nhân lực đi tìm kiếm mẹ Tần Trăn.Nhưng cha Tần không bằng lòng lại lợi dụng lúc ông nội Tần ngã quỵ trên giường, không chỉ không đi tìm, mà còn cưới Dư Quyệt Viện vào cửa.Ông nội Tần thất vọng đến cực điểm, thân thể so với ngày trước càng suy yếu, vào lúc hấp hối rốt cuộc cũng tìm được tin tức của Tần Trăn và mẹ của hắn.Lúc ấy mẹ Tần đã chết, ông nội Tần yêu cầu bọn họ đón Tần Trăn về nhà, đồng thời còn giao bộ phận cổ phần để lại cho cha Tần chia cho Tần Trăn đứng tên.Cùng với số cổ phần thuộc về mẹ Tần Trăn, Tần Trăn trở thành đại cổ đông đứng đầu Tần thị.
Chỉ là hắn vẫn chưa đủ 18 tuổi, cần một người thay mặt, cha Tần đã đem Tần Trăn đón về nhà, mặt dày vô sỉ làm người đại lý kia, hơn nữa còn che giấu những việc này.
Tần Mộ Phàm ghen ghét Tần Trăn, liền xui khiến người khác rải rác tin tức Tần Trăn là một một đứa con hoang, còn khiến người bắt nạt hắn.Đồng dạng cha Tần ghét đứa con cướp đi đồ vật của chính mình đến cực điểm, muốn đem hắn nuôi phế, chờ Tần Trăn thành niên đem cổ phần lừa đến tay, bởi vì vậy đối với hành vi đó cũng một mắt nhắm một mắt mở.Những người này thật là quá xấu xa!Hai má Đường Nại phồng lên, không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Mộ Phàm, thở phì phì quay đầu đi về phía bên trong hoa viên.Sắc mặt Tần Mộ Phàm rất là xấu hổ.Từ sau khi anh trở thành đại thiếu gia Tần gia, làm bất cứ chuyện gì đều xuôi gió xuôi nước, thậm chí đem Tần Trăn vốn cao cao tại thượng đùa giỡn trong bàn tay, lại ở nơi này bị Đường Nại đánh hai cái đinh.Thật sự là không thể nuốt nổi khẩu khí này!Nhưng mà nghĩ đến Đường thị khổng lồ sau lưng cậu, Tần Mộ Phàm nhanh chân bước theo.Chờ anh đem Đường thị nắm chặt trong lòng bàn tay, nhất định sẽ khiến tiện nhân này đẹp mắt![ Nại Nại, cậu phải cùng Tần Mộ Phàm "hoà giải" a, không hòa giải thì cốt truyện phải làm như thế nào. ]
Tơ Hồng tuy rằng đang khuyên, nhưng góc nhìn thượng đế của nó lại nhìn thấy biểu cảm dữ tợn trên mặt Tần Mộ Phàm, tâm trạng không khỏi ngưng trọng.Nếu so sánh với Tần Trăn, tên Tần Mộ Phàm này càng không phải hàng tốt.
Ít nhất Tần Trăn còn đối tốt với Nại Nại, Tần Mộ Phàm thì khó nói...Nó lừa Nại Nại kết giao Tần Mộ Phàm có phải là đã làm sai không a, nhưng đây là yêu cầu của cốt truyện.Tơ Hồng rối rắm đến đường có chút ngắn.Tần Mộ Phàm nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay Đường Nại, trên mặt như cũ là một gương mặt ôn nhu mang ý cười giả dối."Nại Nại, anh mang em đi dạo trong sân, cấu trúc nơi này là đặc biệt xây dựng theo Tô Châu Viên Lâm..."Đường Nại nghiêm túc suy nghĩ, không có ngay lập tức hất tay anh ra.Tần Mộ Phàm miệng lưỡi lưu loát mà giới thiệu cho cậu về thiết kế lâm viên và các loại hoa cỏ quý báu.Từng bước một, đem cậu đi đến địa phương đặc thù.Thiếu niên đứng dưới tán cây bìm bịp, giơ tay thưởng thức những đoá hoa mỏng manh đang rũ xuống, khoé môi treo lên tươi cười xán lạn.Không chú ý đến một thiếu niên cao gầy lạnh lùng từ chỗ ngoặt đi đến.Tần Mộ Phàm nhìn thấy thân ảnh đang đi đến kia, ánh mắt lập loè hai cái, giơ tay duỗi về phía Đường Nại, trong miệng tiếp tục kể chuyện xưa cho cậu.
Từ góc độ nhìn của Tần Trăn, giống như anh từ phía sau ôm chặt lấy Đường Nại.Thiếu niên không có kháng cự.Hai người thường thường nhìn nhau mà cười, không khí hòa hợp đến mức người khác dường như khó có thể chen chân vào.Tần Trăn bước chân dừng lại, hai tay rũ bên người bỗng siết chặt, đáy mắt dâng lên các loại cảm xúc phức tạp.Khiếp sợ, khủng hoảng, không cam lòng, phẫn hận... Cuối cùng lộn xộn thành điên cuồng nồng đậm.
Cố chấp chiếm hữu dục giống như ngọn lửa đang cháy dữ dội lan ra hừng hực thiêu đốt đồng cỏ trong đáy lòng.Vì sao Nại Nại lại cùng Tần Mộ Phàm nói chuyện?Vì sao Nại Nại lại cười với Tần Mộ Phàm?Vì sao cậu không phải là của một mình hắn?Vì sao luôn có người muốn chiếm lực chú ý của cậu trước chính mình!Nại Nại, rõ ràng chỉ thuộc về một mình hắn.
Chỉ là hắn vẫn chưa đủ 18 tuổi, cần một người thay mặt, cha Tần đã đem Tần Trăn đón về nhà, mặt dày vô sỉ làm người đại lý kia, hơn nữa còn che giấu những việc này.
Tần Mộ Phàm ghen ghét Tần Trăn, liền xui khiến người khác rải rác tin tức Tần Trăn là một một đứa con hoang, còn khiến người bắt nạt hắn.Đồng dạng cha Tần ghét đứa con cướp đi đồ vật của chính mình đến cực điểm, muốn đem hắn nuôi phế, chờ Tần Trăn thành niên đem cổ phần lừa đến tay, bởi vì vậy đối với hành vi đó cũng một mắt nhắm một mắt mở.Những người này thật là quá xấu xa!Hai má Đường Nại phồng lên, không muốn tiếp tục nói chuyện với Tần Mộ Phàm, thở phì phì quay đầu đi về phía bên trong hoa viên.Sắc mặt Tần Mộ Phàm rất là xấu hổ.Từ sau khi anh trở thành đại thiếu gia Tần gia, làm bất cứ chuyện gì đều xuôi gió xuôi nước, thậm chí đem Tần Trăn vốn cao cao tại thượng đùa giỡn trong bàn tay, lại ở nơi này bị Đường Nại đánh hai cái đinh.Thật sự là không thể nuốt nổi khẩu khí này!Nhưng mà nghĩ đến Đường thị khổng lồ sau lưng cậu, Tần Mộ Phàm nhanh chân bước theo.Chờ anh đem Đường thị nắm chặt trong lòng bàn tay, nhất định sẽ khiến tiện nhân này đẹp mắt![ Nại Nại, cậu phải cùng Tần Mộ Phàm "hoà giải" a, không hòa giải thì cốt truyện phải làm như thế nào. ]
Tơ Hồng tuy rằng đang khuyên, nhưng góc nhìn thượng đế của nó lại nhìn thấy biểu cảm dữ tợn trên mặt Tần Mộ Phàm, tâm trạng không khỏi ngưng trọng.Nếu so sánh với Tần Trăn, tên Tần Mộ Phàm này càng không phải hàng tốt.
Ít nhất Tần Trăn còn đối tốt với Nại Nại, Tần Mộ Phàm thì khó nói...Nó lừa Nại Nại kết giao Tần Mộ Phàm có phải là đã làm sai không a, nhưng đây là yêu cầu của cốt truyện.Tơ Hồng rối rắm đến đường có chút ngắn.Tần Mộ Phàm nhanh chóng đuổi theo, nắm lấy tay Đường Nại, trên mặt như cũ là một gương mặt ôn nhu mang ý cười giả dối."Nại Nại, anh mang em đi dạo trong sân, cấu trúc nơi này là đặc biệt xây dựng theo Tô Châu Viên Lâm..."Đường Nại nghiêm túc suy nghĩ, không có ngay lập tức hất tay anh ra.Tần Mộ Phàm miệng lưỡi lưu loát mà giới thiệu cho cậu về thiết kế lâm viên và các loại hoa cỏ quý báu.Từng bước một, đem cậu đi đến địa phương đặc thù.Thiếu niên đứng dưới tán cây bìm bịp, giơ tay thưởng thức những đoá hoa mỏng manh đang rũ xuống, khoé môi treo lên tươi cười xán lạn.Không chú ý đến một thiếu niên cao gầy lạnh lùng từ chỗ ngoặt đi đến.Tần Mộ Phàm nhìn thấy thân ảnh đang đi đến kia, ánh mắt lập loè hai cái, giơ tay duỗi về phía Đường Nại, trong miệng tiếp tục kể chuyện xưa cho cậu.
Từ góc độ nhìn của Tần Trăn, giống như anh từ phía sau ôm chặt lấy Đường Nại.Thiếu niên không có kháng cự.Hai người thường thường nhìn nhau mà cười, không khí hòa hợp đến mức người khác dường như khó có thể chen chân vào.Tần Trăn bước chân dừng lại, hai tay rũ bên người bỗng siết chặt, đáy mắt dâng lên các loại cảm xúc phức tạp.Khiếp sợ, khủng hoảng, không cam lòng, phẫn hận... Cuối cùng lộn xộn thành điên cuồng nồng đậm.
Cố chấp chiếm hữu dục giống như ngọn lửa đang cháy dữ dội lan ra hừng hực thiêu đốt đồng cỏ trong đáy lòng.Vì sao Nại Nại lại cùng Tần Mộ Phàm nói chuyện?Vì sao Nại Nại lại cười với Tần Mộ Phàm?Vì sao cậu không phải là của một mình hắn?Vì sao luôn có người muốn chiếm lực chú ý của cậu trước chính mình!Nại Nại, rõ ràng chỉ thuộc về một mình hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co