Edit Xuyen Vao Truyen Gay Phai Lam Sao
Không biết qua bao lâu, Sư Chi Phó mới buông tha Vu Mông Mông. Hắn kéo quần áo của cô xuống, hơi khàn giọng nhẹ nói bên tai."Mông Mông à, dâu tây cũng chẳng ngọt bằng một phần cô......"Vu Mông Mông còn đang trong trạng thái ngây ngốc. Tại sao tên này lại hôn cô? Hay là không được tắm cùng Nhậm Thành nên dùng cô phát tiết? Nếu vậy thì bạch liên hoa thật quá xấu xa!Cô đứng dậy trừng mắt nhìn Sư Chi Phó, không nghe lưu manh kể chuyện không nghe con nghiện trình bày........Sư Chi Phó chẳng hề ngại ngùng, ngược lại nhu tình cười với cô."Nhanh ăn dâu tây đi."Vu Mông Mông tức giận không muốn phản ứng hắn."Không ăn, tôi đi tắm."Lần này Sư Chi Phó không đáp lại, có điều tầm mắt vẫn theo sát cô......Vu Mông Mông cầm đồ ngủ vào phòng Nhậm Thành. Cô không dám tắm ở chỗ Sư Chi Phó, lỡ như hắn muốn trả thù thì phải làm sao?Nhậm Thành vừa vặn tắm xong, bị Vu Mông Mông bắt gặp. "Nhậm tổng tắm xong rồi à? Anh mau đi ăn trái cây, dâu tây ngọt lắm đó."Vu Mông Mông tươi cười lấy lòng."Có ngọt như cô không?"Nhậm Thành mặc áo choàng tắm, gương mặt vẫn luôn lãnh đạm lúc này mang theo vẻ tà mị......Vu Mông Mông: ???"Đương nhiên là ngọt hơn tôi."Người cô sắp bốc mùi luôn rồi, còn ngọt cái nỗi gì........"Thật không? Vậy tôi đây phải nếm thử mới được...."Nhậm Thành nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, dục niệm trong mắt chực ùa lên....Vu Mông Mông không hiểu hắn đang nói cái gì."Vậy anh đi ăn đi, tôi đi tắm đây. Tôi cần tắm rửa sạch sẽ."Nhậm Thành nhìn cô đi thẳng vào phòng tắm. Tắm ư? Sắc tối trong mắt hắn càng ngày càng rõ ràng.....Tắm táp xong, Vu Mông Mông tiện thể gội đầu. Cô quấn khăn tắm đi ra, nhờ Nhậm Thành cắm điện máy sấy tóc."Nhậm tổng, cắm ổ điện giúp tôi với!"Hôm nay cô không cần nhờ hắn quấn băng nữa. Cánh tay đã tốt hơn một chút, đại khái cô có thể tự mình băng bó.Nhậm Thành nhanh chóng cắm điện, thuận tay cầm máy sấy sấy tóc cho cô. Thật ra Vu Mông Mông cũng không tiện cử động, thấy hắn chủ động như vậy, cô bèn để hắn tùy ý......Sau khi sấy khô tóc, Nhậm Thành liền xoa bóp đầu cho Vu Mông Mông, cô hưởng thụ dựa vào lòng hắn. Thủ pháp chuyên nghiệp quá, thật thoải mái......Thấy bộ dạng thích ý chìm đắm trong trong vòng tay mình của Vu Mông Mông, Nhậm Thành hôn hôn đỉnh đầu cô, đôi tay vẫn không dừng lại.Vu Mông Mông được mát xa sướng đến độ ngủ quên, ngay cả lúc Nhậm Thành bế cô bỏ vào ổ chăn cũng không biết......Sau khi khóa trái cửa, Nhậm Thành nằm xuống kề bên, ôm lấy cô từ phía sau.Nửa đêm, Vu Mông Mông tiến vào mộng đẹp. Trong mộng thực tốt, thích làm gì thì làm, ngay cả cưỡi heo cũng có thể, có điều cô cứ cảm thấy trên người ngưa ngứa, đặc biệt là ngực. Vị trí đó không chỉ ẩm ướt ngượng ngùng, cả người cô còn rùng mình một trận...........Mặc dù kỳ quái nhưng lại thoải mái, Vu Mông Mông liền không bận tâm nữa. Cô tiếp tục chơi cưỡi heo, lúc cao lúc thấp thực kích thích.Có người đẹp ngủ trong lòng, Nhậm Thành làm sao có thể nhịn. Hắn ôm Vu Mông Mông mặc sức "làm xằng làm bậy".Giai nhân chìm trong giấc mộng, Nhậm Thành mút hôn một hồi lâu, phát hiện cô chợt cười ra tiếng......Nhậm Thành buông cô ra, cúi người quan sát nhan sắc diễm mỹ tuyệt trần. Đúng là một vưu vật, chỉ cần hưởng qua tư vị ắt sẽ bị mất ăn mất ngủ, hồn khiên mộng nhiễu (*). Cô không chỉ để lại dư vị vô cùng, còn làm người không ngừng thèm muốn....([*] Hồn khiên mộng nhiễu /hồn bị dẫn dắt, mộng bị quấy nhiễu/: làm cho người ta ngày đêm không yên)Vu Mông Mông cười một hồi thì không cười nữa, chẳng biết mơ thấy cái gì, cô bĩu môi, còn "ưm ~~" một tiếng.Nhậm Thành hạ thấp thân thể hôn lên môi cô. Trong mơ, Vu Mông Mông thấy nam thần trong mộng hôn hôn mình, lập tức ôm người ta "gặm cắn".Nhậm Thành bị Vu Mông Mông điên cuồng gặm cắn, thắc mắc không biết cô mơ mộng kiểu gì. Nhìn bộ dạng này của cô, chắc hẳn là mộng xuân rồi.Nhậm Thành nhẹ nhàng ghé vào bên tai Vu Mông Mông, nhỏ giọng câu dẫn."Để tôi dạy em cách hôn nhé, sẽ thực thoải mái......."Vu Mông Mông trong mộng rất vui vẻ, cô được nam thần dạy hôn."Trước tiên mở miệng.... sau đó vươn đầu lưỡi....."Nhậm Thành từ tốn chỉ dạy....Vu Mông Mông ngượng ngùng làm theo lời hắn nói. Nam thần vẫn đẹp trai như xưa, cô hơi hơi mở miệng, run rẩy nhè nhẹ vươn cái lưỡi đỏ hồng non nớt.........Nhậm Thành nhìn đầu lưỡi nho nhỏ, hai mắt đỏ tươi đáng sợ, nhanh chóng cúi xuống bắt đầu hôn mút, kích động đảo lộng khoang miệng........Đối mặt với sức công kích mãnh liệt từ nam thần, Vu Mông Mông đỏ mặt xấu hổ đáp lại.......Hai người nùng tình mật ý tới tận nửa đêm. Vu Mông Mông có chút mệt mỏi, cô mặc kệ nam thần trực tiếp ngủ mất. Nhậm Thành rơi vào đường cùng chỉ có thể dừng động tác. Hai người lại lần nữa ôm nhau cùng chìm vào giấc ngủ.Buổi sáng tỉnh giấc, Vu Mông Mông chẳng còn lưu lại ấn tượng gì về giấc mơ tối qua. Không thấy Nhậm Thành trên giường, cô nghĩ rằng hắn ngủ ở sô pha."Phù......"Thở phào một cái, Vu Mông Mông lại hít sâu một hơi, tay chân run rẩy nhảy xuống phía cuối giường, thấy trên sô pha quả thật có một cái chăn. Hắn đã không còn đối xử với cô giống như lúc trước, giờ nghi ngờ Nhậm Thành chẳng khác nào đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử. Cô bỗng cảm thấy Nhậm Thành đáng thương.........Nhưng người đâu? Mới sáng sớm hắn đã đi đâu rồi? Gần đây cô không thấy hai người kia đi tập thể dục. Vu Mông Mông nhìn trái ngó phải trong phòng, thân ảnh hắn vẫn biệt tăm.Ra khỏi phòng, Vu Mông Mông nhẹ bước, gần như không tạo tiếng động. Kỳ quái, phòng khách cũng chẳng có bóng dáng ai. Đầu bù tóc rối nơi nơi tán loạn, cô vò đầu bứt tai nhìn chung quanh, rốt cuộc phát hiện hai người bọn họ ở cuối ban công.Nhậm Thành hoàn toàn che khuất Sư Chi Phó. Đứng ở góc độ của Vu Mông Mông chỉ nhìn được bóng lưng Nhậm Thành, đôi khi Sư Chi Phó đong đưa thân thể cô mới có thể thấp thoáng thấy hắn một chút.Hình như bọn họ đang bàn luận chuyện gì đó, nhưng khoảng cách quá xa, cô không nghe được.Vu Mông Mông bĩu môi. Hai tên đàn ông to xác mà nói chuyện cứ nhỏ giọng thủ thỉ như các chị em. Chẳng lẽ sợ người khác nghe thấy hay sao? Được rồi, đúng là cô đang định nghe lén.........Vu Mông Mông nhẹ chân nhẹ tay rón rén đi qua, muốn nghe xem bọn họ rốt cuộc nói chuyện gì.Cô mới đi chưa được hai bước, đột nhiên Nhậm Thành nâng tay bắt lấy bả vai Sư Chi Phó, cúi người "hôn" hai lần."!!!!"CMN, bạo dạn quá vậy? Sáng sớm tinh mơ đã kích động đến vậy sao? Trời ạ trời ạ trời ạ, cô quả thực không thể tin vào lỗ tai... à không... đôi mắt mình....Vu Mông Mông che miệng lại, mắt thấy Nhậm Thành hung hăng đẩy Sư Chi Phó vào thành lan can......Tiếc là cô không thể nhìn từ chính diện, chỉ nhìn thấy thân thể ông lớn Nhậm Thành, gần như không nhìn được Sư Chi Phó. Chậc chậc chậc...... Ngày thường Sư Chi Phó đẹp trai tráng kiện như vậy, ở trước mặt Nhậm Thành hóa ra lại là một cậu trai nhỏ yếu xinh xắn.Hai người nọ thân mật, Vu Mông Mông thì ôm mặt say mê. Một tình yêu thần tiên, dưới ánh nắng sớm mai rực rỡ tươi đẹp, hai người lãng mạn dựa vào ban công, không chỉ bày tỏ hết thảy nhung nhớ, còn... mãnh liệt ôm hôn đầy tình cảm..... Aaaaa ~ ông trời ơi, tư vị này thật điềm mỹ.......Trong khi Vu Mông Mông ảo tưởng cảnh tượng hai người kết hôn sinh con, thực tế thì Nhậm Thành và Sư Chi Phó đang tranh cãi. Họ tranh cãi cái gì? Chính là tranh giành cái kẻ đem bọn họ ghép thành một đôi, trong đầu còn nghĩ để bọn họ sinh con đẻ cái.Khuôn mặt tuấn tú của Sư Chi Phó âm trầm. Tối hôm qua suốt cả đêm hắn không ngủ, dạo này Mông Mông rất ít ngủ lại phòng hắn."Sau này để cô ấy ở trong phòng mỗi người ngủ một đêm!"Nhậm Thành thật ra chẳng thèm để ý."Mông Mông muốn ngủ ở đâu thì ngủ, tôi và cậu không nên can thiệp vào bất kỳ quyết định nào của cô ấy." Sắc mặt Sư Chi Phó càng thêm khó coi, mím chặt môi nhìn thẳng vào đôi mắt thanh lãnh của Nhậm Thành."Anh vẫn luôn không có hứng thú với phụ nữ cơ mà? Tôi nhớ rõ trước kia Mông Mông ăn mặc hở hang tới tận phòng câu dẫn anh, anh tỏ ra rất phản cảm, không, theo như tôi thấy, anh thực sự chán ghét cô ấy.......""Trước kia là trước kia."Nhậm Thành không muốn nhớ lại cho lắm. Hồi trước, khắp người Vu Mông Mông sặc mùi phong trần, ánh mắt nhìn hắn tràn ngập dục vọng mãnh liệt. Nghĩ tới Nhậm Thành liền nhíu mày. Nếu không phải khoảng thời gian này thường xuyên ở bên cạnh Vu Mông Mông, hắn đã cho rằng đây là hai người khác nhau, hoặc nói đúng hơn, người nào mới là cô chân chính?"Đâu có gì khác nhau? Đều là Mông Mông mà thôi."Khác chứ, rất khác. Sư Chi Phó ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng tự biết Vu Mông Mông đã hoàn toàn thay đổi. So với trước kia, con người cô bây giờ trở nên..... đáng yêu hơn nhiều.....Nhậm Thành liếc mắt nhìn hắn, có vẻ không muốn mất công suy nghĩ mấy vấn đề vô bổ."Không còn việc gì vậy tôi đi vào trước."Nói xong, hắn vừa định xoay người thì bị Sư Chi Phó ngăn cản."Anh không cần vội, bữa sáng tôi làm xong rồi. Tuy nhiên chuyện của Mông Mông sớm muộn gì cũng phải giải quyết, anh nói đúng không?"Sư Chi Phó mỉm cười rất mực ôn nhu......"Có gì cậu cứ việc nói thẳng."Nhậm Thành dĩ nhiên biết lòng dạ Sư Chi Phó sâu xa khó lường, ngoài mặt không thể đắc tội hắn quá mức."Bắt đầu từ hôm nay, chúng ta hãy thay phiên ngủ cùng Mông Mông."Nếu Sư Chi Phó còn không nhận ra Nhậm Thành có ý đồ với Vu Mông Mông thì hắn mắt mù giống như Mông Mông rồi.Trong mắt Nhậm Thành hiện lên vẻ không tình nguyện."Việc này cậu phải hỏi cô ấy, tôi không thể mặc kệ được."Ánh mắt Sư Chi Phó âm u nhìn thẳng hắn."Anh cho cô ấy 5000 vạn, với cái tật tham tiền ấy, cô ấy sẽ cam tâm tình nguyện ngủ ở phòng anh mỗi ngày.""Tôi tình nguyện cho, cô ấy muốn nhận, có gì không đúng?"Nhậm Thành cong môi cười.Sư Chi Phó nhấp môi nhìn chằm chằm Nhậm Thành."Anh Thành, đừng ép tôi, tôi có rất nhiều biện pháp chiếm hữu Mông Mông!"Sắc mặt Nhậm Thành biến đổi, túm lấy hai tay Sư Chi Phó."Cậu dám?"Đây chính là cảnh tượng gọi là "hôn" mà Vu Mông Mông nhìn thấy. Kỳ thật thiếu chút nữa là bọn họ đánh nhau, cuối cùng vẫn không thể động thủ. Cả hai sẽ sinh hoạt lâu dài dưới một mái nhà, thế nên đôi lúc phải nhường nhịn nhau.Sắc mặt hai người đều rất khó coi, nhưng trong mắt Vu Mông Mông bọn họ đang nhẫn nại kìm chế dục vọng chiếm hữu đối với đối phương......
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co