Truyen3h.Co

Fanfic Dam My Dai Ma Vuong Nha Ben

/5/. Hôn cũng đã hôn rồi, bà xã còn ngại ngùng gì nữa!

Tiểu Dịch Kỳ cam chịu diễn vai công chúa, ngồi trước bàn học cầm kịch bản lệ chảy đầy mặt.

Đại ma vương bắt chéo chân ngồi trên giường tiểu Dịch Kỳ, vô cùng tự nhiên vừa đọc kịch bản vừa nhịp nhịp chân, một tay thỉnh thoảng bốc lạc rang cho vào miệng nhai rốp rốp.

Tiểu Dịch Kỳ chán ghét liếc Đại ma vương một cái, vô cùng muốn nắm tay rít gào, đây là phòng của tui là phòng của tui đó, cậu đừng có mà tự nhiên như ở nhà mình như thế có được hay không được hay không hả hả hả?!!!

Đáng tiếc những lời này tiểu Dịch Kỳ chỉ có thể âm thầm gào thét ở trong lòng, ngoài mặt vẫn là chăm chú vạn phần học thuộc lời kịch.

"Ha ha ha!" Đại ma vương bất chợt thích thú cười to lên, còn kém đập tay lên giường bồm bộp mấy cái.

"Cậu cười cái gì?" Tiểu Dịch Kỳ nhíu mày khó hiểu, kịch bản này cũ rích, có gì buồn cười đâu chứ!

Đại ma vương nhướng mày nhìn tiểu Dịch Kỳ không đáp, chỉ là trong mắt tràn ngập tiếu ý.

Tiểu Dịch Kỳ nhìn nụ cười quỷ dị của Đại ma vương, trong lòng đánh thót một cái, không hiểu vì sao sống lưng phát lạnh, lắp bắp hỏi lại: "Cậu, cậu cười cái gì chứ?"

Đại ma vương nhàn nhã bốc một hạt lạc rang khác cho vào miệng, không trả lời mà phe phẩy kịch bản trong tay, vẻ mặt rõ ràng là 'cậu tự xem đi.'

Tiểu Dịch Kỳ khó hiểu nhìn, sau đó cúi đầu lật kịch bản trong tay mình, trong lòng bĩu môi oán giận, có cái gì thì nói đại đi, úp úp mở mở giả bộ thần bí, bộ vui lắm sao!

Đến trang cuối cùng, tiểu Dịch Kỳ rốt cuộc hiểu vì sao Đại ma vương lại cười.

Mẹ ơi kịch bản cư nhiên có cảnh hoàng tử hôn đánh thức công chúa a a a a a!

Tiểu Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt, sao lúc phân vai lại quên mất trong truyện có cảnh này, biết vậy ban đầu có chết cũng không nhận lời rồi, cùng lắm là bị Đại ma vương tẩn cho một trận!

Đại ma vương nhìn vẻ mặt nhăn nhó sắp khóc của tiểu Dịch Kỳ, khoái chí nói: "Thế nào? Thấy chưa? Chà, nụ hôn đánh thức, nghe lãng mạn ha. Có muốn tập thử bây giờ luôn không Tiểu Kỳ?"

Tiểu Dịch Kỳ ngẩng phắt đầu lên nhìn Đại ma vương, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tớ không diễn đâu, tuyệt đối không diễn."

"Ồ, vậy sao?" Đại ma vương nhếch miệng cười.

Tiểu Dịch Kỳ trong lòng run lên, nụ cười khủng bố thế này làm ơn đừng cười có được không, Đại ma vương mà cười kiểu này chính là điềm báo tai họa đó!

Nhưng mà cái loại tình huống để một thằng con trai khác hôn trước mặt bao nhiều người là chuyện xấu hổ đến cỡ nào, tiểu Dịch Kỳ kiên quyết không chấp nhận, mình đường đường là một thằng con trai cơ mà!

Vì vậy cố gắng trấn áp run sợ trong lòng, siết tay nói: "Ừ, tớ không diễn đâu."

Đại ma vương hơi gật gù, nhìn tiểu Dịch Kỳ, trên mặt không chút biểu tình, hỏi lại: "Thật sự không diễn?"

Tiểu Dịch Kỳ hít sâu một hơi, vẻ mặt sẵn sàng hứng chịu cơn thịnh nộ của Đại ma vương, bộ dạng quân tử khí phách mười phần nói: "Phải, không diễn!"

Đại ma vương hơi hơi nhíu mày nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của tiểu Dịch Kỳ, mím môi im lặng không nói tiếng nào.

Tiểu tâm can của tiểu Dịch Kỳ cứ giật thót từng trận, trái tim đập bang bang trong ngực, hai tay siết chặt kịch bản nhìn chăm chăm phảng ứng của Đại ma vương.

Đại ma vương cứ thế nhìn tiểu Dịch Kỳ nửa ngày, sau đó đứng lên, vẻ mặt lạnh tanh tiến đến trước mặt cậu, giơ tay lên.

A a a thôi tiêu rồi!

Tiểu Dịch Kỳ trong lòng kêu khổ, nhắm tịt hai mắt lại chờ đợi trừng phạt của Đại ma vương.

Thế nhưng đau đớn trong dự kiến lại không xảy ra, chỉ thấy trên mặt đột nhiên có hai bàn tay áp vào, sau đó là xúc cảm mềm mềm lành lạnh thật nhanh lướt trên môi!

Tiểu Dịch Kỳ hơi hơi mở mắt ra nhìn, liền thấy Đại ma vương lúng túng rút tay về, lỗ tai cũng đỏ lên, nhưng lại làm ra vẻ không có gì nhìn cậu.

Tiểu Dịch Kỳ mở to hai mắt, trong lòng điên cuồng gào thét!

Chuyện gì vừa diễn ra vậy a a a a a a?!

Mình thế nhưng lại bị cậu ta cường hôn a a a a a a a!

Sau đó theo bản năng nâng tay lên định chùi miệng, thì Đại ma vương lập tức trừng lớn hai mắt, hung dữ nói: "Không được chùi!"

Bàn tay giơ lên nửa chừng đơ lại trong không khí, tiểu Dịch Kỳ ủy khuất vạn phần nhìn Đại ma vương, thật sự là cái tên bá đạo vô lý!

Đại ma vương giả vờ hắng giọng một cái, liếc mắt nhìn tiểu Dịch Kỳ, bộ dạng tự nhiên trấn định nói: "Hôn cũng đã hôn rồi, bà xã còn ngại ngùng gì nữa!"

Tiểu Dịch Kỳ lúc này triệt để câm lặng, quả thật rất muốn hung hắt quát vào mặt cậu ta: Ngại ngùng em gái cậu á!

Ai ngại ngùng, cái này gọi là kinh ngạc hoảng sợ biết không hả hả hả? Cậu có thấy thằng con trai nào bị thằng con trai khác hôn mà ngại ngùng thẹn thùng chưa hả? Đồ biến thái nhà cậu nghĩ cái gì vậy chứ?!!!

Và dĩ nhiên, những lời này tiểu Dịch Kỳ đáng thương chỉ có thể ở trong lòng âm thầm gào thét, cậu vẫn chưa muốn chết đâu!

"Vậy có diễn hay không?" Đại ma vương vẫn chưa buông tha vấn đề này.

Tiểu Dịch Kỳ trợn trắng mắt xem thường, chủ đề sao lại lệch đến chỗ này rồi?!

Mím môi, tiểu Dịch Kỳ chém đinh chặt sắt nói: "Không!"

"Được rồi." Đại ma vương thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cùng lắm thì lúc diễn chỉ hôn nhẹ lên mặt thôi được chưa."

Cậu bất đắc dĩ cái quỷ chứ bất đắc dĩ, tiểu Dịch Kỳ đè nén xúc động muốn đập vào mặt Đại ma vương, lắc đầu kiên quyết: "Không!"

Đại ma vương nhíu mày, vẻ mặt lạnh xuống, ngay lúc tiểu Dịch Kỳ nghĩ rằng mình sắp bị cậu ta bộp cho một cú thì Đại ma vương đột ngột nói: "Chỉ giả vờ hôn thôi là được chứ gì."

"A?" Tiểu Dịch Kỳ quả nhiên không hề dự đoán được Đại ma vương sẽ nói như vậy, cho nên có chút tiêu hóa chưa kịp.

"Tớ nói, chỉ giả vờ hôn, không hôn thật. Lần này không được từ chối." Đại ma vương vẻ mặt hung thần ác sát, trừng mắt nhìn tiểu Dịch Kỳ.

Tiểu Dịch Kỳ há miệng nửa ngày cũng không nói được chữ nào, cuối cùng cúi đầu nhận mệnh: "Diễn thì diễn." Sau đó ngẩng đầu lên vẻ mặt kiên quyết nói: "Nhất định phải giả vờ hôn thôi đó, không được hôn thật!"

Đại ma vương híp mắt nhìn tiểu Dịch Kỳ: "Lời tớ nói cậu còn dám nghi ngờ?"

Tiểu Dịch Kỳ ủy khuất vạn phần, lí nhí đáp: "Không có!"

Chính là cậu là Đại ma vương đó, Đại ma vương thì có giữ chữ tín với ai bao giờ!

Tiểu Dịch Kỳ đau khổ nghĩ, bản thân vì khiếp sợ trước cường quyền (của Đại ma vương) mà nhận lời diễn vở kịch này chính là sai lầm!

Tuy nhiên, đến buổi tổng dợt cuối cùng cho vở kịch, tiểu Dịch Kỳ mới phát hiện một điều, đây không chỉ đơn thuần là sai lầm, mà chính là bi kịch lớn nhất đời cậu, hơn thế nữa, bi kịch này cũng là do Đại ma vương mang đến cho cậu, quả thật sống không bằng chết!

Run run cầm chiếc váy công chúa xanh đỏ đủ màu trong tay, tiểu Dịch Kỳ thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, chỉ muốn ngửa mặt lên trời thét dài ― Đại ma vương cậu là cái tên hỗn đản!!!!!!!!!!!!!!!!!

Tiểu Mạn đang mặc bộ váy áo hoàng hậu xoay tới xoay lui mấy vòng để lớp phó văn thể mỹ điều chỉnh lại, quay sang thì thấy tiểu Dịch Kỳ vẻ mặt khổ bức ôm cái váy không chịu thay ra, liền nói: "Tiểu Kỳ, cậu mau đi thay đồ đi chứ."

Tiểu Dịch Kỳ mếu máo nhìn Tiểu Mạn, lắc đầu nguầy nguậy nói: "Tớ không mặc cái này có được không?"

Tiểu Mạn mỉm cười, đáp lại hai chữ khiến tiểu Dịch Kỳ khóc không ra nước mắt: "Không được!"

Lớp phó văn thể mỹ cũng quay sang tiểu Dịch Kỳ, cười tươi như hoa nói: "Tiểu Kỳ mau đi thay đồ đi, hay là không biết mặc, tớ giúp cho nhé!"

"Không cần!" Tiểu Dịch Kỳ ngay lập tức từ chối, cúi đầu ủy khuất: "Tớ tự mình thay là được rồi."

Nói xong lủi thủi ôm bộ váy đi đến góc lớp, kéo màn che lại bắt đầu vụng về thay đồ, trong lòng không ngừng oán niệm quần áo của con gái sao lại rắc rối khó mặc thế này chứ, cũng may mình không phải con gái, chứ nếu mỗi ngày đều phải mặc mấy thứ như thế này chắc hỏng mất!

Loay hoay hơn mười lăm phút đồng hồ mới miễn cưỡng xem như mặc xong, tiểu Dịch Kỳ cảm thấy có chút không tự nhiên, dưới chân lạnh lạnh khó chịu vô cùng, ngập ngừng bên trong màn che mãi không chịu ra. Đến khi Tiểu Mạn lên tiếng thúc giục mấy lần mới mặt nhăn mày nhó túm túm váy áo bước ra ngoài.

Tiểu Mạn gật đầu, mỉm cười hài lòng nói: "Không ngờ Tiểu Kỳ mặc váy con gái xinh thật đó!"

Tiểu Dịch Kỳ trợn trắng mắt khinh thường, tớ là con trai đó, khen như thế chẳng có gì đáng để cao hứng đâu!

Lớp phó văn thể mỹ lôi ra bộ dụng cụ trang điểm, ngoắc ngoắc tiểu Dịch Kỳ, cười hì hì nói: "Nào, lại đây tớ hóa trang cho, một tí nữa Đại ma vương đến là tổng dợt luôn."

Tiểu Dịch Kỳ mở to mắt nhìn bộ trang điểm đủ màu lấp lánh trên tay lớp phó văn thể mỹ, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát, đầu lắc như trống bỏi: "Không cần, thật sự không cần!"

Lớp phó văn thể mỹ cười gian, lắc lắc ngón tay trước mặt tiểu Dịch Kỳ: "Không thể không cần!"

Sau đó chính là tiểu Dịch Kỳ bị hai cô bé tươi sống ép buộc ngồi trên ghế, ngẩng mặt lên cho hai người chà đạp!

Gần nửa tiếng sau, rốt cuộc hai cô bé cũng buông tha cho gương mặt của tiểu Dịch Kỳ, mỉm cười mỹ mãn nhìn kiệt tác của mình.

Tiểu Mạn vỗ tay cái bộp, kêu lên "A, còn thiếu cái này nữa." Sau đó chạy đến túi xách lục lục tìm tìm một lúc, rồi mặt mày tươi rói cầm theo mái tóc giả và cái nơ cực bự đem đến, thật cẩn thận cài lên trên đầu của tiểu Dịch Kỳ.

Tiểu Mạn liên tục xuýt xoa: "Trời ơi Tiểu Kỳ đáng yêu kinh khủng luôn."

Lớp phó văn thể mỹ cũng không thể tin vào thành quả của mình, dụi dụi mắt nhìn tiểu Dịch Kỳ, sau đó chính là hai mắt sáng rực, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra: "Tiểu mỹ nhân a!"

Tiểu Dịch Kỳ vẻ mặt thảm thiết nhìn hai người, cảm thấy trên mặt mình như đeo thêm một cái mặt nạ nặng trịch, trên đầu đội thêm cục cân nặng mười ký, thật sự là vô cùng khổ bức!

Đang lúc hai người kia liên tục xuýt xoa, cửa phòng học 'cạch' một cái mở ra, Đại ma vương cùng mấy bạn khác nữa bước vào.

Tiểu Dịch Kỳ vội vàng cúi đầu xuống không dám nhìn ai, thật sự là giờ phút này nếu có cái lỗ, cậu sẽ không ngần ngại mà lập tức chui vào, xấu hổ chết đi được!

Mấy bạn nữ mới đến liền chạy ùa đến chỗ tiểu Dịch Kỳ, ríu ra ríu rít liên tục, người nào cũng đều kinh ngạc trước dáng vẻ mặc đồ con gái của cậu, tiểu Dịch Kỳ càng nghe càng cảm thấy quẫn bách, tay chân luống cuống không biết để đâu cho phải.

Nữ A nói: "Ai da, công chúa Tiểu Kỳ thật là đáng yêu nha!"

Nữ B phụ họa: "Phải đó phải đó, đáng yêu cứ y như búp bê ấy!"

Nữ C nhất châm kiến huyết nói: "Nào nào, công chúa mau đến cho hoàng tử xem cái nào."

Sau đó cả đám liền bật cười ha ha.

Mặc dù đối với Đại ma vương vẫn còn e sợ, nhưng mấy hôm nay tập kịch diễn ra khá suôn sẻ, Đại ma vương cũng không có cố tình gây sự, mọi người dần dần cũng không quá kiêng dè, thỉnh thoảng vui đùa chọc ghẹo, dù sao cũng đều là trẻ con cả mà!

Tiểu Dịch Kỳ sau đó liền bị đẩy tới trước mặt Đại ma vương, cậu rõ ràng cảm nhận được đám con trai đứng cùng với Đại ma vương hít vào một hơi, nhưng tuyệt không có ai mở miệng nói câu nào.

Tiểu Dịch Kỳ len lén nhìn biểu tình của Đại ma vương, thấy cậu ta mím chặt môi, đầu mày còn hơi hơi nhíu lại, tựa hồ không quá cao hứng. Tiểu Dịch Kỳ trong lòng 'lộp bộp' một tiếng, bộkinh khủng lắm sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co