Fanfic Edit Akb48 Khong Quen Yuiparu
"Tôi nói em không cần đi theo, tôi biết đường mà."Yokoyama còn nhớ rõ buổi tối Shimazaki mơ mơ màng màng nói qua nàng rất ghét bệnh viện, liền dự định một mình đi đến bệnh viện tái khám, nhưng Shimazaki không chịu, nói nàng nếu như đã bị mất ký ức còn phải tự mình đi, còn không bằng đi với nàng.Yokoyama cũng không lay chuyển được, cũng liền không thể làm gì khác hơn là hai người cùng đi bệnh viện. Nhưng trong lòng đã biết Shimazaki lo lắng nên trên đường Yokoyama đều âm thầm quan sát nàng, kết quả đúng là càng đến gần bệnh viện, Shimazaki càng thường xuyên nhíu mày, lại càng có vẻ lo lắng bất an.Chờ đến gần bệnh viện, Yokoyama ngừng cước bộ, "Em thật không muốn đi làm kiểm tra?""Em không có bệnh." Shimazaki bĩu môi bất mãn nói."Vậy ở chỗ công viên chờ tôi đi? Em không thích thì đừng vào, tôi tái khám xong sẽ đến tìm em, đừng đi lung tung"Trong quan niệm của Yokoyama, không thích cùng rất ghét là hai khái niệm khác nhau, giống như nàng không thích vị đậu nành, nhưng không đến mức phải chán ghét. Shimazaki dùng từ rất ghét, vậy thật là rất phản cảm rồi.Mặt trời hôm nay tốt, ánh nắng rọi vào người ấm áp dù là bên ngoài cũng không cảm thấy lạnh, , Yokoyama còn là lúc Shimazaki ra ngoài cố ý kiểm tra nàng có mặc ấm hay không, cho nên để nàng ở bên ngoài cũng sẽ không lo lắng nàng bị lạnh,"Em có nói ghét bệnh viện?" Shimazaki nghiêng đầu, nàng nhớ kỹ gặp ác mộng cũng nhớ kỹ nhào vào người Yokoyama, có nói qua ghét bệnh viện như vậy lại không có ấn tượng,"Lúc em mơ mơ màng màng có nói.""Được, Em ở đây chờ chị!"Nàng thật ra rất ghét mùi nước khử trùng của bệnh viện.Lúc Yokoyama đợi kiểm tra cùng thay thuốc xong một lần nữa trở về công viên tìm Shimazaki, phát hiện nàng đang cùng một đám nhỏ chơi đến vui vẻ.Yokoyama chưa thấy qua Shimazaki cười đến tự do tự tại như vậy. Shimazaki không giỏi giao tiếp với người trưởng thành, nhưng có thể cùng bọn nhỏ chơi đùa không có một tia ngăn cách, quả thực giống như một đứa trẻ. Yokoyama nhìn xa không khỏi nở một nụ cười, có lẽ là vì Shimazaki cũng vẫn còn rất trẻ con đi. Shimazaki chơi có chút hơi mệt, an vị ở xích đu nghỉ ngơi, trong lòng suy nghĩ Yui thật là chậm, đỉnh đầu lại đột nhiên phủ một bóng đen, ngẩng đầu một cái liền nhìn thấy Yokoyama cười hì hì nhìn nàng."Em thế nào cướp xích đu của mấy bạn nhỏ đây?" Yokoyama chọc ghẹo nàng"Cái này cho chị, chị cũng là đồng lõa với em." Shimazaki còn đang cao hứng, chỉ vào xích đu trống bên cạnh mình cười nói, "Có ngồi hay không?"Yokoyama cũng không nhăn nhó, học dáng vẻ Shimazaki ngồi xuống xích đu.Vài đứa nhỏ cùng cha mẹ trước khi đi còn cùng Shimazaki nói tạm biết, nàng cũng vẻ mặt mỉm cười cùng bọn họ vẫy tay."Chị nhìn em làm gì?" Shimazaki vẻ mặt kỳ quái quay đầu nhìn về phía Yokoyama đang nhìn chằm chằm mình hỏi"Chưa thấy em cười vui vẻ như vậy, nghĩ có chút mới mẻ." Yokoyama ánh mắt không dời đi, cười trả lời, "Như trẻ con.""Em coi như chị đang khen em.""Vốn chính là đang khen em nha." Yokoyama gương mặt chăm chú, "Đứa nhỏ không buồn không lo tự do tự tại."Xích đu nhẹ nhàng đung đưa, Shimazaki bên cạnh nhìn sang, nhìn thấy ánh nắng rọi vào người Yokoyama hiện ra một quầng sáng ấm áp. Thu hồi tiếu ý trong đôi mắt, khóe miệng vung lên độ cung đẹp mắt, tựa hồ không biết nên thế nào đáp lại lời khen của Yokoyama, liền tự thay đổi trọng tâm câu chuyện, "Trước đây gần nhà em cũng có một công viên nhỏ như vậy, trong công viên cũng có xích đu, nhưng mà em một lần cũng chưa từng chơi.""Tại sao?"Shimazaki ngồi ở xích đu nhẹ nhàng đung đưa, "Em còn bé thân thể không tốt, mama không dám đưa em ra bên ngoài."Em bây giờ cũng không tốt bao nhiêu đi...Yokoyama âm thầm ở trong lòng mắng"Kỳ thực xích đu ở vườn trẻ cùng tiểu học cũng có, nhưng em không dám ngồi. Sau này lần đầu tiên ngồi ở xích đu cũng là chị theo em, lúc giờ hoạt động ngoại khóa, cố ý lôi kéo chị cùng đi." Shimazaki cố sức đạp chân, đứng lên xích đu, đong đưa trước sau nghiêng đầu nhìn Yokoyama, "Chị đoán xem lúc đó chị nói với em cái gì?"Yokoyama suy nghĩ một chút, "Em đừng sợ các loại đi.""Chị nói a, đừng sợ, ngã không chết, nếu là không cẩn thận ngã đến tàn phế cùng lắm chị chăm sóc em. Em nghĩ rằng a ngã không chết thì sợ gì, kết quả là bị trặc chân.""...Em là từ xích đu nhảy xuống sao?""Đúng vậy, bởi vì chị nhảy xuống không sao nên em liền cũng học một chút. Liền bị trặc chân."Đúng là vô dụng...Yokoyama đỡ trán"Sau đó chị liền cõng em một đường đến chỗ tập hợp tìm lão sư, em cũng không biết chị khỏe đến như vậy."Shimazaki nói xong, đưa chân dừng xích đu lại, sau đó đứng trên tấm gỗ, đưa hai tay về phía Yokoyama, "Cõng"Yokoyama bật cười, "Em mấy tuổi rồi a?""Cõng hay không?" Shimazaki cứ đưa tay như vậy nhìn nàng, giống như một đứa trẻ đang cáu kỉnh. Yokoyama bất đắc dĩ, "Em nặng quá, tôi cõng không nổi"Thần sắc Shimazaki ảm đạm, nhưng vẫn là chấp nhất đưa tay.Yokoyama thở dài, nhảy xuống xích đu đứng ở trước mặt Shimazaki, đưa lưng về phía nàng, "Đến đây."Thế nhưng đợi lâu, trong dự đoán trong lượng cũng không có áp vào lưng mình. Quay đầu lại, phát hiện Shimazaki từ khi nào đã nhảy xuống xích đu."Đùa chị thôi." Shimazaki lấy khăn tay lau sạch tấm gỗ, "Chị vẫn giống trước đây, cũng sẽ không cự tuyệt người khác.""Tôi sẽ cự tuyệt a, bởi vì đó là em cho nên mới không từ chối." Yokoyama nghe Shimazaki nói đùa nàng, cũng liền thuận miệng đùa lại một câu."..." Nụ cười đọng lại trên mặt, Shimazaki đứng tại chỗ trầm mặc phút sau mới có hơi gượng gạo nói một câu về nhà liền trực tiếp đi về.Yokoyama không nghĩ ra, lại nói câu kia đắc tội nàng? Vội vã chạy theo gọi Shimazaki."Yui chị thả em xuống đi, em đùa mà! Chỉ cần gọi lão sư thôi, em đợi ở đó là được rồi.""Thứ nhất vừa đi em không chê phiền, chị vẫn chưa yên tâm để em một mình, ngộ nhỡ bị người khác bắt cóc thì làm sao bây giờ?""Chị coi em là con nít a, làm gì dễ dàng bị người khác bắt cóc.""Vốn chính là con nít, không phải nói như thế nào ngã liền ngã. Hơn nữa chị cũng nói nếu như em tàn phế chị nhất định phải chăm sóc em. A không đúng không đúng, sẽ không cho em chạy đi chơi xích đu nữa. Còn có a, em thực sự nhẹ như cây bông ấy, lúc về nhớ kỹ mỗi ngày ăn cho chị nhiều hơn một chén cơm!""Chị là nuôi heo sao.""Em muốn thừa nhận mình là heo, chị chính là nuôi heo.""...Cũng chưa từng thấy chị có thể nói như vậy.""Cho nên im lặng ngoan ngoan nằm yên là được rồi.""Nga."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co