Truyen3h.Co

Fanfic Em Chi Muon Anh Hanh Phuc Kathniel

...Có lẽ do là vì mang cái mác là "cặp đôi hạnh phúc" trong mắt mọi người nên ông trời muốn cho họ nếm thử vài thử thách để họ có thể tự mình khẳng định đúng hơn cái nghĩa của từ "hạnh phúc" ấy...

Sau một cuộc phỏng vấn chẳng mấy vui vẻ và không có lấy một ấn tượng cho anh, à không, nhầm rồi, cuộc phỏng vẫn này ấn tượng lắm chứ, ấn tượng cực kì, buổi phỏng vẫn đầu tiên cô không xuất hiện cùng anh, buổi phỏng vấn đầu tiên anh xuất hiện cùng một người con gái anh biết mặt chứ không hề biết lòng, buổi phỏng vẫn đầu tiên "người ta" có ý định gán ghép anh với "người mới" sau 5 năm tác hợp anh với mối tình đầu của anh, lần đầu tiên anh nghe đến tên gọi "SARNIEL"_ cái tên xa lạ nhất anh từng được nghe. Kath của anh mà nghe chuyện này, hẳn thế nào cũng nhảy dựng lên đòi hủy show nay nọ, cô bé ngang bướng anh sẽ không để anh phải chịu áp bức từ bên nhà đài đâu. Rút điện thoại và mách ngay với công chúa:

- Này, em đang ở đây vậy hả? Hôm nay anh lại bị bên phía nhà đài dồn ép đến mức không thể phản khán này! Sarniel cái gì chứ? Anh nhớ em quá..._Anh đang trôi chảy hết mức với câu nói đầy tình cảm của mình

- Chia tay đi!_ Câu nói chia tay được thốt ra khó nhọc từ giọng nói của chủ nhân giữ đầu máy bên kia

- Chúng ta... sẽ tuyên bố với truyền thông cả nước luôn em nhé! Anh không muốn phải bị gắn ghép này kia một lần nữa đâu... Chúng ta cũng đã đủ trưởng thành để tự quyết định về tương lai rồi... chúng ta sẽ là một gia đình thật hạnh phúc em nhé..._Anh vẫn tiếp tục câu nói mà không để ý đến câu chia tay vừa rồi, rõ là có nghe nhưng chỉ là không-muốn-để-tâm

- Em mệt lắm anh à...Rất mệt...Xin anh, hãy buông tha cho em!_ Giọng nói đứt quãng nhỏ dần của cô bé yếu đuối, cô khóc...


Vẫn giữ máy đó, anh không hề khó chịu hay có ý sẽ gập máy đi. Anh vẫn giữ máy đó để chờ cô cho anh một lý do hợp lý, anh đã làm sai điều gì? Và anh đã nghe thấy cô khóc, nghe tiếng khóc thút thít, rõ là chứa đầy những buồn rầu, đau buồn và tràn đầy thất vọng. Anh cũng thế, đang rất thất vọng...về bản thân mình và cả về cô. Tại sao? Anh biết anh không giỏi trong việc yêu thương ai đó. Từ nhỏ, anh đã không có lấy một gia đình hạnh phúc như bao người, anh không thiếu thốn vật chất nhưng anh thiếu thốn tình cảm gia đình, sự yêu thương và chở che. Yêu cô là một điều anh chưa từng ngờ đến, cô đến bên anh, bước vào cuộc đời anh và chia sẻ yêu thương với anh. Thế là anh ngã đổ trước sự hồn nhiên của cô, tự cảm thấy ấm lòng rồi muốn bảo vệ cô, muốn thử một, dù chỉ một lần được yêu thương, quan tâm và chia sẻ dù anh vụng về, rất vụng về trong chuyện ấy. Nhưng không phải dù cô là con gái, cô cũng muốn được cảm nhận hương vị ngọt ngào của tình yêu như bao người nhưng cô cũng bỏ qua sự mong chờ ấy mà đón nhận anh sao? Đón nhận trái tim thô sạn này về mài dủa cho nhẵn bóng như một món đồ ngọt phủ đầy caramen? Cô bảo rất mệt mỏi sao? Phải chăng do thời gian, cuộc tình này đã quá dài lâu và điều đó khiến cô cảm thấy như dai dẳng mệt mỏi. "Buông tha" mà cô nói lúc nãy sao mà nhẹ nhàng quá, những kỷ niệm mà anh và cô tạo ra, những cái ôm ấm áp mà cả hai dành cho nhau và cả những nụ hôn dù không mảnh liệt như đàn anh đàn chị trao cho nhau nhưng là sự chân thành của anh thì sao? Cô chấp nhận đánh đổ tất cả và nói câu chia tay phũ phàng như thế này à?

- Sao em lại khóc?_ Anh lấy lại bình tĩnh và cố gắng nói thật nhẹ nhàng hết mức có thể, anh sợ rồi sẽ không kiềm chế được bản thân mà quát to hỏi cô "TẠI SAO?"...anh biết cô rất sợ mỗi khi anh tức giận, và anh cũng sợ cô khóc bạo hơn khi thấy khuôn mặt giận dữ của anh nên chả bao giờ anh để sự tức giận của mình lộ rõ ra ngoài

- Em...em...em muốn tụi mình chia tay, em cảm thấy anh thay đổi rồi, có lẽ lý do này thật vô lý nhưng em cần sự quan tâm và những cái ôm ấm áp của anh như trước hơn. Từ khi sự nghiệp của anh lên cao, cái tược vị ca sĩ của anh mang anh đi xa em, anh luôn tích cực với công việc của mình, suốt ngày chỉ biết có Album với Album, em ghét thế, ghét anh vì công việc mà bỏ bê em. Em cảm giác như anh không thấy em quan trọng nữa mà nó đã được thay thế bởi công việc!_ Cô nói một mạch, không gắt gỏng, không có chút cảm xúc nào, cứ ngang ngang, điều đó càng khiến anh nghi ngờ hơn

- Nếu vậy anh sẽ hoãn hoặc có thể hủy cả cái Album đó, em đừng vậy, chúng ta sẽ nói chuyện này thật rõ ràng em nhé. Anh không muốn... – Lại một lần nữa anh bị chen ngang

- Không anh à, anh đừng vì em mà từ bỏ mơ ước, để rồi sau này sẽ phải hối hận. Khi em quyết định nói chia tay nghĩa là em đã suy nghĩ kỹ rồi. Chúng ta sẽ là bạn bè kể từ bây giờ để anh không phải bận tâm nhiều đến em, thế mới giúp công việc của anh hiệu quả hơn!– Cô nói với cả tấm long của mình. Nhưng liệu điều đó sẽ được anh hiểu ?

- ...Em... Lúc thì bảo bỏ bê em vì công việc, giờ anh bảo sẽ dành thời gian cho em thì em lại từ chối(?) Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra với em, nhưng anh không nghĩ em chia tay anh chỉ vì lý do nhỏ nhặt như thế này! Nhưng...anh sẽ làm theo ý định của em, vì em muốn vậy và anh không muốn gượng ép em! Anh không muốn chỉ yêu một cái xác không hồn... Em nghỉ ngơi đi, anh sẽ gọi lại sau, chào em!– Anh vội cúp máy, như không muốn nghe cô nói thêm một lời nào nữa. Anh biết sẽ không đơn giản mà chuyện thành ra thế này, cho dù anh có nói gì thì cô vẫn sẽ quyết định chia tay, tạm theo ý cô...

...Vậy là thời gian người xa nhau cũng có thể gọi là đạt kỷ lục nếu đó là với hai người yêu nhau say đắm như họ, đã hai tháng rồi. Hai tháng qua, họ sống mà thiếu đi một nửa. Anh thì cứ như người bất cần, tâm hồn treo cành cây suốt ngày tháng. Còn cô thì cũng chưa biết là vì cái gì, lạnh lùng và ghắt gỏng. May ra, cái Loveteam Kathniel vẫn không bị phá hủy, anh vẫn gặp cô ngoài phim trường Pangako Sa''Yo. Lợi dụng hết mức có thể, những cảnh quay cùng nhau, anh được đạo diễn khen nức mũi vì độ thật trong từng khoảnh khắc, những cảnh quay không có cô? Anh như người mất hồn, cứ phải để đoàn phim quay đi quay lại một cảnh không đầy một phút, tới nỗi đạo diễn quát đến xanh mặt, tái môi, đôi khi muốn nhập viện vì huyết áp tăng cao. Nhưng anh cũng không quan tâm mấy, chỉ nhắm mát mà nhắn tin than vãn với cô như lúc trước. Thường chỉ là những lời hỏi thăm chứa đầy yêu thương của anh "Anh mệt quá, tự nhiên thấy nhớ em..." "Anh bị đạo diễn la vì không tập trung cứ mãi nghĩ về em..." "Em ăn cơm chưa? Thời tiết lúc này dễ cảm lạnh lắm đấy, không có anh ráng mà tự chăm sóc cho mình em nhé, muốn ôm em <3"... Nhưng rồi thì sao chứ? Thứ anh nhận lại hầu hết là những câu trả lời vô tình, đáng buồn hơn là dưới mỗi câu trả lời cô luôn để dòng chữ "Mình chia tay rồi anh à"...

Anh tiếp tục dự án I FEEL GOOD như mong muốn của cô, Album được phát hành và đón nhận nhiều tình cảm. Một buổi tiệc nhỏ được tổ chức, các anh chị, bạn bè đồng nghiệp và cả ba mẹ anh đều đến chúc mừng, thế nhưng... cô lại không đến, anh đã nhắn cho cô từ tối hôm qua rằng "Ngày mai anh có buổi tiệc chúc mừng thành công Ạbum mới, hãy đến coi như một món quà an ủi cho anh...em nhé!"...Và cô đã thất hứa, mà không, cô đã có hứa đâu nhỉ, cô không trả lời tin nhắn mà lờ đi và không để tâm nữa. Cô quên anh thật rồi, cô hết yêu anh thật rồi. Phải chăng hai tháng qua chỉ mình anh ngộ nhận là cô vẫn còn là của anh?

Cầm trên tay những bó hoa vui mừng từ người thân bạn bè tặng, anh không nở được một nụ cười nào cho ra dáng "tự nhiên" đa số đều là gượng ép. Là do anh buồn đấy, anh buồn vì mình như một kẻ điên rồ, một đứa con nít tự kỉ vì luôn nhớ về người con gái thánh thiện đó...mà tất cả giờ đây chỉ là những kỉ niệm, không thể níu giữ lại được. Tiếng chuông điện thoại reo lên, là Jon cậu bạn cùng lớp đây mà, hắn bảo bận không đến dự lễ được vì phải đưa mẹ mình đến khám sức khỏe định kỳ, giờ mới nhớ tới anh sao, cười khẩy anh bắt máy...


- Này~ thằng quỷ, bác gái khỏe rồi thì sang đây vui cùng tớ đi chứ" – anh vừa dứt câu thì gương mặt anh như biến sắc. Nhợt nhạt, Jon đã nói với anh điều gì mà làm anh sợ hãi đến thế. Chạy một mạch lao đến bệnh viện và đến nơi gặp Jon...


... Mọi vấn đề xảy ra là khi cô phát hiện ra mình bị ung thư giai đoạn hai, và đang có những dấu hiệu sắp chuyển sang giai đoạn cuối, tự nghĩ sẽ không thể cứu chữa được, vốn biết anh là người nặng tình nên đã cố làm anh dứt mình ra từ sớm nhưng mà lại không được anh "ủng hộ nhiệt tình" cho lắm, vẫn vui vẻ khi nhận được tin nhắn của anh, vì lúc đó cô biết mình đang được quan tâm và yêu thương. Nhưng mỗi khi nghĩ về điều ấy, cô lại không ít lần khóc vì thấy mình thật nhẫn tâm và vô cảm, anh sẽ ra sao nếu thật sự nghĩ cô là con người như vậy ...


... Cái hôm mà anh và cô cùng đi Picnic, anh có thắc mắc tại sao chỉ chụp mỗi hình của anh mà không để anh chụp cô, cũng không hề chịu chụp chung với anh. Anh cố gắng lục lại trí nhớ mình và rồi khi hỏi cô, thì biết được câu trả lời sao mà nhẫn tâm quá. Anh thấy đau khi nghe nó. Từ việc chia tay đến chuyện này, anh vẫn không hết sốc và bàng hoàng, đau khổ...

- Tại sao khi chụp hình anh, em chỉ toàn chụp có nửa gương mặt thôi vậy?

- Vì em muốn lưu giữ lại chỉ một nửa con người anh, nửa gương mặt anh thôi. Phần còn lại, mong sẽ có người yêu anh hơn em chiếm giữ nó, em muốn anh hạnh phúc... Em chỉ cần thế thôi...


♥♥♥

- DJ à, Kath tỉnh rồi – Tiếng gọi của Jon làm anh thoáng giật mình, như được kéo ra khỏi một căn phòng chật nít, cảm giác khó thở giờ đây không còn ở đây nữa, anh thoải mái và tỉnh táo hơn, chập chững đứng dậy tiến gần tới căn phòng màu trắng đó...


Mở cánh cửa trắng ra, cái dáng người thon gọn nhỏ bé ấy gầy guộc quá. Nhìn hơi thở cô đều đều, anh bước chân thật nhẹ vào. Trong những ngày cuối cùng của việc quảng bá Album, anh cố hoàn thành nhanh chóng công việc để trở về bên cô thì lại nghe tin Jon nói cô bị ngất trong lúc đang xạ trị, và anh biết đó là điều không hề hay tí nào. Anh lậptức đến bên cô mà không quan tâm điều gì khác.


Tiến gần lại và ngồi xuống, anh vuốt nhẹ từ mái tóc cô, xuống đôi mắt thâm quầng có lẽ vì khó chịu và đau mỗi lần xạ trị nên không ngủ được đây mà, cái mũi cao thanh tú cho đến cái miệng tái nhợt. Anh thương quá đi cái gương mặt này, giá như mọi đau đớn đều thuộc về anh, thay vì để cô chịu khổ thế này thà anh đau còn hơn. Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, thấy anh ngồi cạnh. Nước mắt cô rơi, khẽ khàng lặng lẽ nhưng đau lắm, cô đau, anh đau ... Đỡ cô ngồi dậy, chưa ngồi vững được mà cô đã ôm chầm lấy anh mà khóc, những giọt nước mắt nhớ nhung, anh hiểu cái "nhớ" của cô ở đây là thế nào. Jon có kể anh nghe về những lần bố mẹ đỡ cô đi dạo, nhìn ai ai cũng có người yêu bên cạnh chăm sóc, cô khóc thét mấy lần. Cái ôm chặt đến nỗi tưởng như anh không thể dứt ra, hơn hai tháng không anh bên cô, nỗi nhớ nó da diết đến nhường nào, biết phải làm sao mà bù đắp cho cô đây, cô quá thiệt thòi rồi...



- Anh xin lỗi, cố lên em à. Anh sẽ không đi đâu nữa hết, anh sẽ đợi cho đến khi em xạ trị xong mới thôi– Anh nói với giọng không thể nào dịu dàng hơn

- Em đau lắm...Em nhớ anh, rất nhớ anh"– Những giọt nước mắt rơi nóng hổi

- Anh cũng nhớ em nhiều lắm Kath à, anh sợ em đau không ngủ được, sợ vì nhức mỏi mà em không thèm ăn để rồi bụng đói đau bao tử, sợ em sẽ gặp ác mộng giữa khuya mà mít ướt không có người dỗ dành...anh ở đây rồi, và không đi nữa đâu, yên tâm mà chữa bệnh em nhé– Anh nói hết tất cả những gì trong lòng mình lo lắng mấy hôm nay, bằng những gì mà con tim anh muốn nói

- Chúng mình...cùng cố lên anh nhé– Cô nói và gạt đi hai hàng nước mắt trên má và nhìn anh mỉm cười


Khi con người ta yêu nhau tức là lúc mà người ta luôn cần đên những chia sẻ. Người ta yêu nhau để bên nhau, chăm sóc cho nhau. Khi đã yêu thì sẽ mặc kệ mọi thứ, bỏ ngoài tai những điều không đáng quan tâm, không nên để ý, không cần để tâm. Nếu như quá để ý những điều nhỏ nhặt hay đại khái không tìm hiểu kỹ một vấn đề nào đó thì bất kể là lúc nào đi nữa những thứ mà bạn cho là đẹp nhất trong tình yêu đều có thể sẽ trở thành phù du. Tình yêu là diễn biến liên tục và chẳng khi nào dừng lại. Những khoảnh khắc đôi khi cho là vô hình lại có thể là điều mà chúng ta phải tìm kiếm cả đời.

­­­­­­___THE END___

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co