Truyen3h.Co

[Fanfic][Longfic][GTOP]: TỔNG TÀI LÀ ANH, TIỂU BẠCH THỎ À!!!

Chap 69: Hạ dược

im3katirin

Đột nhiên nhớ tới bữa tối khi Hanuel trầm mặc lạ thường...

SeungHyun nhìn cậu, ánh mắt lóe lóe, bộ dáng nhìn qua có chút giảo hoạt, đột nhiên xoay người đem cậu đặt dưới thân, bàn tay to tham nhập vào áo ngủ của cậu, chuyên chọn nơi mẫn cảm của cậu mà xuống tay, thanh âm mang theo dụ dỗ, "Bé cưng, nghĩ được chưa? Rốt cuộc có muốn biết hay không ?"

Ji Yong lập tức suy nghĩ chuyện cẩn thận, kết quả liền bị SeungHyun cắt ngang, lắc lắc thân mình muốn né tránh tay anh, "Chờ một chút... Để cho em nghĩ..."

Anh tiếp tục trêu chọc cậu, cố ý làm cho cậu không thể suy nghĩ, thúc giục nói, "Nhanh chút quyết định đi, cơ hội chỉ có một lần nga!"

Ji Yong trên mặt dần dần hiện ra đỏ ửng, hai mắt sương mù nhìn anh, đầu có chút thắt, mơ hồ gật đầu, "Được rồi !"

Độ cong khóe miệng SeungHyun mở rộng, không nói hai lời lột sạch quần áo vướng bận liền ăn!

Cả hai căn phòng của cậu cùng Woo Bin đều tràn ngập xuân tình, động tĩnh thực lớn cậu cũng không cần phải lo lắng, đã có Woo Bin áp chế tiếng kêu rồi a, cho dù mọi người thực có nghe thì cũng nghĩ là anh ta cùng Eunchan đang hạnh phúc thôi.

Sáng sớm ngày hôm sau, SeungHyun khóe miệng nhếch độ cong nhạt, vẻ mặt thoả mãn, bàn tay to không nhẹ không nặng vuốt ve trên lưng Ji Yong, mà Ji Yong lại nằm trong lòng anh, cũng không thèm nhìn tới anh một cái.

- Bé cưng...-

- Hừ ! -

- Bé cưng không muốn biết cách vách xảy ra chuyện gì sao? - Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu tức giận, SeungHyun trong mắt ý cười càng sâu.

Ji Yong trừng mắt nhìn anh một cái, hỏi, "Xảy ra chuyện gì?" Tuy rằng cậu đã có đoán nhưng cậu phải trả giá nhiều như vậy, sao cũng phải để anh nói ra trong lòng mới có thể cân bằng một chút.

Nhìn miệng vết thương trên vai anh lại chảy máu, Ji Yong sắc mặt trầm xuống, bò lên đem hộp y tế chuyển lại đây, cẩn thận giúp anh bôi thuốc, oán giận nói, "Bị thương còn không biết nghiêm chỉnh một chút !"

SeungHyun quét mắt miệng vết thương trên vai, thản nhiên nói, "Không có việc gì, rất nhanh sẽ tốt thôi !"

Nghe vậy Ji Yong hung hăng trừng mắt anh một cái, SeungHyun không thèm nhắc lại, nhìn cậu khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm túc, ánh mắt ôn nhu như nước.

Chờ cậu đem hộp y tế trả lại chỗ cũ, anh mới kéo cậu vào trong lòng, khẽ cười nói, "Là Hanuel, Woo Bin cùng Eunchan đều bị hạ dược."

Cậu nhìn anh một cái, "Anh sao biết rõ như vậy ?"

SeungHyun ở môi cậu mổ xuống một cái, thản nhiên nói, "Chỉ là đúng lúc thấy mà thôi !"

Ji Yong nhìn anh, trong mắt mang theo một tia hoài nghi, "Chỉ như vậy ?"

SeungHyun nhếch môi, chậm rãi nói, "Hanuel đã quên giúp bọn họ khóa cửa, anh có lòng tốt giúp việc cuối thôi!" Đương nhiên phải giúp bọn họ khóa cửa lại, nếu không Woo Bin chạy đến tìm bé cưng làm sao bây giờ ?

Ji Yong run khóe miệng, cho nên hai người bị hạ dược bị khóa trong phòng bùng cháy cả một đêm a!

Trên bàn cơm chỉ có một mình Hanuel nhưng nhìn ra bà rất cao hứng, dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy, một mình chậm rãi dùng bữa sáng, trong lòng nghĩ có phải dược hạ quá nặng hay không ? Tiếng rên rỉ kia đến khi trời sáng mới dừng lại, khẳng định làm Eunchan mệt muốn chết rồi, lát nữa phải bảo phòng bếp hầm chút canh cho con bé bồi bổ.

Ji Yong dựa vào tường nghe động tĩnh cách vách nhưng cái gì cũng không nghe được, cậu vẫn còn chờ xem náo nhiệt nhưng hai người cách vách dường như mệt rồi.

SeungHyun nhìn cậu bộ dáng như tên trộm đáng yêu, đi qua kéo cậu vào trong lòng, cắn cắn lỗ tai của cậu, cười khẽ hỏi, "Không mệt sao ?"

Ji Yong thuận thế dựa vào trong lòng anh, chun mũi, "Có một chút." Nhìn SeungHyun vẻ mặt hồng hào, lại nghe động tĩnh đối diện, sau đó đánh giá anh rung đùi đắc ý phun ra hai chữ, "Quái vật!" Giống như giằng co cả đêm anh cũng không cần nghỉ ngơi sao ?

SeungHyun bật cười, một tay giữ Ji Yong ôm lấy, "Bé cưng, em không biết là tinh thần mình cũng tốt lắm sao ?"

Ji Yong hất cằm, "Này tính cái gì! Nhớ ngày đó..." Đang nói thì dừng lại, vẫn là không cần nói lúc trước, anh nghe xong nhất định sẽ đau lòng, "Dù sao GD thủ lĩnh em không phải đại tiểu thư Park gia kia nuông chiều từ bé sao có thể sánh bằng!" Biểu tình kia hơi tệ a !

SeungHyun cười khẽ ra tiếng, "Nga? Nói như vậy, chúng ta tiếp tục !"

Ách... " A... Thắt lưng rất mỏi... Hyunie... Giúp em xoa một chút !" Ji Yong khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đáng thương nhìn anh, trên mặt rõ ràng viết 3 chữ to, "Em rất đau !"

SeungHyun bật cười khanh khách, đưa tay nhéo nhéo trên lưng cậu, "Thay quần áo! Không phải muốn đi gặp Seo Hee sao? Đi sớm về sớm, đến lúc đó trở về còn có thể xem diễn !"

Ji Yong vừa để anh giúp cậu mặc quần áo vừa cười tủm tỉm nói, "Hyunie, anh thật sự là con giun trong bụng em !"

SeungHyun nhíu mày, "Này xem như khen sao ?"

Seunghyun nghiêng đầu, dường như đang nghiêm túc suy nghĩ, sau đó gật đầu, "Là khen !" Nhưng đem so sánh anh với giun đũa dường như có chút không thích hợp. Ji Yong ánh mắt lộ ra mỉm cười, hôn lướt qua mặt anh một cái liền cầm lấy quần áo, hưng trí bừng bừng nói, "Em giúp anh mặc !"

SeungHyun tùy ý cậu đùa nghịch, cũng là vì Hanuel dặn dò người làm không cần lên lầu quấy rầy nên hai người mặc quần áo xong liền nghênh ngang ra ngoài. Seungri đúng lúc thấy một màn này không khỏi run khóe miệng, chưa thấy qua yêu đương lén lút nào lại to gan như vậy !

Nhìn Ji Yong bộ dáng che kín cả người, Seungri lắc đầu, quả nhiên lão đại sẽ không nghỉ ngơi cho tốt, "Lão đại, tôi muốn đi công ty một chuyến !"

SeungHyun gật đầu, 3 người cùng nhau xuống lầu. Ji Yong ôm Tiểu Yong đi bên cạnh anh, bộ dáng nhu thuận nhưng cũng có chút ngốc.

Hanuel đúng lúc thấy 3 người ra ngoài cư nhiên không hỏi một câu, bởi vậy cũng có thể thấy được Ji Yong trong lòng bà thật đúng không có địa vị gì, chỉ sợ bà ước gì này con dâu một đi không trở về!

Ngồi vào trong xe, Ji Yong đem Tiểu Yong đặt trên ghế dựa, sau đó tiến vào trong lòng SeungHyun ngáp một cái, "Hyunie, em ngủ một chút, đến nơi thì gọi em..." Cậu dường như bị anh yêu có chút mệt !

SeungHyun giúp cậu điều chỉnh một vị trí thoải mái, trên trán cậu hôn một cái, dịu dàng nói, "Ngủ đi."

Xe tiến vào biệt thự, SeungHyun không có vội vã đánh thức Ji Yong mà chỉ dịu dàng ôm cậu xuống xe, hướng về căn biệt thự từng xử lý Jang Taehan .

Daesung đang chiêu đãi Seo Hee thật tốt, nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn lại liền thấy SeungHyun ôm Ji Yong đi đến, "Lão đại!"

SeungHyun thản nhiên gật đầu, nhìn về phía Seo Hee. Seo Hee nhìn thấy anh trong mắt đều là kích động, "Hyunie..." Thanh âm rất khàn khàn, bộ dáng kia người không ra người quỷ không ra quỷ.

Người trong lòng nhẹ nhàng giật giật, SeungHyun không vui nhíu mày, cúi đầu vừa vặn chống lại ji Yong mở to hai mắt, "Tỉnh rồi ?"

Ji Yong dường như còn chút mơ hồ, lầm bầm một tiếng liền không có động tĩnh, ánh mắt nhíu lại giống như còn muốn ngủ. SeungHyun nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, chờ cậu tỉnh táo.

Nhưng Seo Hee lại không có kiên nhẫn tốt như vậy, cô thật sự sắp điên rồi. Đột nhiên bị Danny Rock bắt trở về tra tấn, sau đó lại bị dẫn trở lại. Sau khi nhìn thấy Daesung, cô vốn nghĩ SeungHyun bảo người cứu cô, ai biết chờ cô là tra tấn càng thêm tàn khốc.

- Hyunie... Vì sao ? Vì sao phải đối xử với em như vậy? - Trong thanh âm khàn khàn mang theo bén nhọn, giống như sắp bị vỡ.

Bởi vì SeungHyun đã nói qua muốn đích thân gặp Seo Hee nên Daesung vẫn chưa thẩm vấn cô ta, chỉ xem cô ta như món đồ chơi bình thường mà chơi, cho nên đến nay cô ta vẫn không biết tội của mình đã bị phát hiện.

Ji Yong bị ồn ào không vui nhíu mày, quay đầu nhìn lại liền thấy Seo Hee bị trói trên giá, toàn thân máu tươi đầm đìa, muốn bao nhiêu thê thảm thì có bấy nhiêu.

Ji Yong cọ cọ trong lòng anh, cuối cùng tỉnh táo lại, để anh bỏ cậu xuống, miễn cưỡng ngáp một cái. Duỗi thắt lưng một cái sắc mặt liền lạnh lùng, khí thế cả người đột nhiên biến đổi, khóe miệng nhếch lên độ cong lãnh khốc, "Han Sao Hee ?"

Daesung ở một bên nhìn xem chậc chậc lấy làm kỳ lạ, anh dâu nhỏ sẽ không là nhân cách phân liệt chứ? Giống như nghe được lời trong lòng anh ta nói, Ji Yong đột nhiên quay đầu nhìn anh một cái, Daesung run lên, vẻ mặt lấy lòng, "Sư phụ..." Ý ngoài lời, tôi là đệ tử của anh nha, nể mặt quan hệ thầy trò đừng tính toán với tôi nha !

Lúc này cửa "Ầm" một tiếng đập vào tường, sau đó liền thấy một người còn chưa kịp thu hồi chân. Jinwoo không nghĩ tới SeungHyun ở đây, phục hồi tinh thần lại, vội vàng đứng nghiêm, "Điện chủ..."

Sau đó đột nhiên chạy tới ôm lấy Ji Yong, cẩn thận nhìn lại tùy tiện nói, "Anh chính là điện chủ phu nhân a? Bộ dáng thật đáng yêu, lần trước còn chưa kịp nói chuyện với anh a !"

Daesung đổ mồ hôi hột, "Woonie..." Anh dâu nhỏ cả người đầy khí lạnh cậu ta lại còn ôm lấy, còn có, cậu ta không cảm giác được lão đại là đang muốn chặt tay cậu ta sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co