Truyen3h.Co

Fanfic Vcv Ban Cung Vien Chuy Tam Loan

Vân Thường dừng bước tháo xuống hai trâm cài Lam Ngọc,chỉ để lại duy nhất hoa điền cài ở búi tóc.Cô nhìn đến đai lưng có treo một sợi bạc rũ xuống, nhanh chóng lấy ra ném vào túi nhỏ.Vân Thường xem xét một vòng,chắc vậy đơn giản rồi.Cô vẫn sợ đụng chạm mặt Cung Thượng Giác hay Cung Viễn Chuỷ gì đó,lại bị bọn họ nói ra nói vào.Không chừng giận cá chém thớt lên đầu cô.
Một đường đến Y Quán cũng không xa lắm.Trời ngã ánh chiều tà,rọi đến bên này Y Quán.Làm cho nó mang lên phần cổ kính,yên bình.Vân Thường gõ cửa đứng hồi lâu,suy nghĩ một chút tự ý đi vào, không có ai.Hình như gần đây y quán đều nghỉ sớm.Vân Thường tưởng đâu bọn họ cùng nhau lừa mình.
Cô chán nản bước ra,bàn tay vươn ra không chút tiếng động bịt lấy miệng.Ánh mắt Vân Thường mở to,cánh cửa dần khép lại.Giọng Thiếu Niên ở lỗ tai nhẹ nhàng nói.
"Im lặng bằng không ta giết cô."
Vân Thường trừng mắt bị hắn kéo vào góc tối.Cố gắng nặn ra hai giọt nước mắt.
"Ta bỏ tay ra không có la lên.Bằng không ta bẻ gãy cổ cô."
Vân Thường gật gật đầu nhỏ.Cung Viễn Chuỷ buông tay xuống,hắn vòng qua cổ cô, không hề lơ là cảnh giác.Vân Thường không nhịn được hỏi.
"Chúng ta ở đây làm gì?"
Cung Viễn Chủy nhéo ở sau cổ thiếu nữ.
"Nhiều chuyện, im lặng chút."
Vân Thường nhìn theo ánh mắt hắn,sắc trời cũng muốn tối hẳn.Vân Thường không biết hắn đang muốn làm gì,tuy nhiên dựa gần quá cô có chút không quen.Chưa đợi Vân Thường nhích đi hắn liền nói nhỏ.
"Đợi ở đây một chút."
Vân Thường nghe được có tiếng bước chân.Cánh của từ từ mở ra Thượng Quan Thiển dưới ánh đèn lờ mờ quan sát xung quanh,nhỏ giọng gọi một tiếng.
"Đại phu? Châu đại phu?"

Không ai trả lời, chỉ có một tiếng vang nhỏ bé không thể nhận ra.

Nàng phát giác trong góc tối tăm dường như có bóng người, không đợi nàng phản ứng lại, bóng người động đậy, vô thanh vô thức, tựa như ma quỷ đến gần người nàng.
Sau khi ánh mắt đã nhìn thấy rõ, một thanh đao mỏng đã đặt trước lông mày của mình. Thượng Quan Thiển kinh hô một tiếng, rổ trúc trong tay rơi xuống, rất nhiều trang sức và trâm cài bên trong rơi ra. Nàng vô thức cúi xuống, muốn đưa tay nhặt trang sức lên, lại đột nhiên nghe thấy giọng nói ngây thơ mà lạnh lùng của một thiếu niên.

"Đừng nhúc nhích."
Thiếu niên giơ thanh đao mỏng lên, hai tay ổn định ngoài ý muốn, lưỡi đao trên không trung không nhúc nhích tí nào.
"Đứng lên, đừng đụng vào bất cứ thứ gì, cô đặt hai tay ở nơi ta nhìn thấy được."

Giọng nói mang theo sự áp bách.

Thượng Quan Thiển chỉ có thể giơ tay lên, chậm rãi đứng dậy, ngẩng đầu, nhìn thiếu niên trước mặt. Nàng cười thầm trong lòng, quả nhiên, chỉ khi vượt qua phạm vi cảnh giới, nàng mới có thể chủ động bại lộ, dẫn sự chú ý của con mồi.

Cung Viễn Chủy dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm nàng, phía sau là hơi thuốc quanh năm của y quán, Thượng Quan Thiển lại cảm thấy thiếu niên trước mặt tựa như kịch độc.
Không phải hỏi cô là ai,mà là chắc chắn.Hắn đưa lưỡi đao đến gần.
"Thượng Quan Thiển đi."
Nàng bắt ngờ, rất nhanh liền bình tĩnh lại.Làm ra dáng vẻ sợ hãi, yếu mềm.
"Là ta."

Vân Thường nhíu mày rõ ràng Cung Viễn Chủy chưa có gặp qua Thượng Quan Thiển, làm sao biết là nàng ta vậy ?
Cung Viễn Chủy trực tiếp hỏi.
"Cô đến đây làm gì?"

Thượng Quan Thiển yếu đuối.
"Châu đại phu chẩn mạch cho ta nói ta khí mang tân hương, thể chất thiên hàn, khí ẩm tích tụ. Không biết có phải là nguyên nhân này không, mà ta chỉ lấy được lệnh bài bạch ngọc... Ta đến tìm ông ấy, muốn hỏi thử xem, có phương thuốc gì có thể trị khỏi thể chất thiên hàn của ta..."

Cung Viễn Chủy chép miệng.
"Cô muốn được Chấp Nhận chọn trúng như vậy à?"

Thượng Quan Thiển nói thẳng: "Trước đây muốn, nhưng bây giờ không muốn nữa."

Cung Viễn Chủy nhàm chán.
"Không muốn thì đến làm gì.Lời nói trước và sau của cô đều trái ngược nhau."

"Đại phu nói thân thể có khí ẩm tích tụ khó mang thai."

Cung Viễn Chủy truy hỏi: "Đây là nhắm vào ai rồi.?"

Thượng Quan Thiển ngẩng đầu ngạc nhiên, người trước mặt này tựa như đều hiểu rõ trong lòng nàng hiểu gì.Tay khẽ nắm lại, có gắng bình tĩnh.Hỏi ngược lại.
"Ngài là Cung Viễn Chủy Thiếu Gia nhỉ?"

Vân Thường càng nhìn, càng thấy không ổn.Cung Viễn Chuỷ như mèo vờn chuột với Thượng Quan Thiển.Hắn tựa như biết tất cả rồi.Vân Thường lùi về sau,vô tình va vào tủ thuốc.Cung Viễn Chủy nhớ ra gì, lùi mũi đao lại một tấc.
"Ra đây đi."
Từ trong góc tối Thiếu Nữ bước ra.
(Sao cô ta lại ở đây.)
Vân Thường quả thật có chút ngượng, giờ cô thật giống như người cùng phe với Cung Viễn Chuỷ, ngượng nghịu cười.
"Nô Tì đi thăm Khương Tiểu Thư."
Cung Viễn Chủy lại hướng tới Thượng Quan Thiển hất cằm.
"Nói gì?"

Thượng Quan Thiển rất nhanh lấy lại trạng thái trên mặt nàng lập tức treo lên nụ cười mong mỏi, trong mắt mang theo ánh sáng. Nàng vốn có một gương mặt đẹp không gì sánh được, dưới thần thái này, đến một thiếu nữ chưa trải thế sự như Vân Thường cũng không nhịn được mà động lòng.Ánh mắt cô lia qua muốn xem Cung Viễn Chuỷ có như vậy không.
Hắn một đôi mắt đều lạnh lùng cùng khinh thường,không có chút nào là động lòng.Ngờ vực hiện ra rõ dưới đôi mắt Vân Thường.
Đôi lông mày của Thượng Quan Thiển linh động, nàng nói
"Chấp Nhận Cung Tử Vũ hiện tại, ở trong mắt ta, vốn dĩ không xứng. Người có tư cách làm Chấp Nhận nhất chính là... Cung nhị tiên sinh Cung Thượng Giác."
Đao của Cung Viễn Chủy đột nhiên buông xuống, khoé miệng của thiếu niên kiêu ngạo như có như không cong lên.

Nhưng mà, nàng vừa dứt lời, lại nghe thấy phía sau truyền đến một giọng nói thu hút nhưng cực kỳ lạnh lùng.

"Cô hiểu ta lắm à?"

Thượng Quan Thiển xoay người lại, sau đó nàng liên nhìn thấy một đôi mắt sâu như mực, gương mặt lạnh lùng như đao của Cung Thượng Giác vô cảm mà thờ ơ, hắn toàn thân áo đen, tản ra khí tức lạnh lẽo như nước.Bên cạnh hắn còn có một nữ tử,là Khương Ly Ly.
Thượng Quan Thiển đều hoảng hốt ra mặt.Tim mình đang đập liên hồi, gần như muốn nhảy lên yết hầu. Nàng nhanh chóng khép hai tay lại, khụy gối cung kính hành lễ, hai tay vô ý chạm vào ngọc bội treo bên hông, ngọc bội khẽ lắc lư.
(Quao so với xem phim, nhìn cảnh thật tốt hơn nhiều.So với đánh ghen kích thích gấp trăm lần.)
(Ủa là ai sau lưng Viễn Chuỷ vậy ?)
Vân Thường nép sau lưng Cung Viễn Chủy.Cô cuối cùng cũng hiểu rồi,là Khương Ly Ly nàng ta tiết lộ ra.

Ánh hào quang xung quanh nam nhân còn rực rỡ hơn ánh trăng, bởi vì cao hơn nàng không ít, nên hắn cúi đầu nhìn. Mà hai tay nàng khép lại, khụy gối hành lễ, hai tay kia cách ngọc bội rất gần.
(Lòng hiếu kỳ, chính là mồi nhử lớn nhất.Cung Thượng Giác ngài làm sao thả ta đi dễ dàng như vậy được.)

Cung Thượng Giác thuận theo tay nàng, nhìn thấy miếng ngọc bội kia, đôi mắt hắn như hồ nước lạnh, dừng lại ở nơi đó...Sau đó nhìn lên gặp được Thiếu Nữ sau lưng đệ đệ hắn.Vân Thường thầm kêu không ổn trong lòng, Khương Ly Ly đã nói gì với bọn họ vậy.Rõ ràng ánh mắt của Cung Thượng Giác chính là không ngờ là sự thật, cho dù sát ý bị che lấp cô cũng thấy được, nào đâu phải hiếu kỳ như tiếng lòng của Thượng Quan Thiển.
Vân Thường đối với Cung Thượng Giác hành lễ.Đưa xuống bậc thang cho Thượng Quan Thiển.
"Giác Công Tử bên Nữ Viện có chuyện gặp Thượng Quan Thiển Tiểu Thư."
Cung Thượng Giác lạnh lùng nói.
"Có liên quan đến ta sao?"
Khương Ly Ly vui sướng khi người gặp hoạ.Nháy mắt vui vẻ với Cung Viễn Chuỷ.
(Thấy chưa ta nói đều đúng mà.)
"Là Chấp Nhẫn Đại Nhân sai người điều tra việc Khương Cô Nương bị trúng độc.Thượng Quan Cô Nương cần phải về một chút."
Cung Viễn Chuỷ khinh miệt.
"Hắn cũng điều tra sao.Thật nực cười."
Cung Thượng Giác không tỏ ra ý gì.
"Đứng lên đi."
Thượng Quan Thiển đứng lên,yểu điệu nhún người.
"Đa tạ tiên sinh."
Khương Ly Ly không vui ra mặt.
(Nhìn cái dáng vẻ hồ ly xem.Sau này qua mặc Cung Thượng Giác náo loạn Cung Môn.)
Vân Thường nghe vậy,răng tự nhiên cắn vào lưỡi.Trời cô tưởng Thượng Quan Thiển sẽ giống Vân Vi Sam giúp Cung Môn chứ,ai ngờ nối giáo cho giặc.Cô che miệng than nhỏ.
"A "
Cung Viễn Chủy quay lại khó hiểu hỏi.
"Làm sao vậy?"
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn nơi này.Vân Thường bỏ tay xuống.
"Bị côn trùng cắn."
Cung Viễn Chuỷ trực tiếp vạch trần lời nói dối.
"Ở Y Quán không có côn trùng bò vào được,cho dù đi vào cũng sẽ tự chui ra."
Hắn tự nhiên cúi đầu thì thầm vào tai Vân Thường.Cung Thượng Giác nhíu mày nhìn hai người.
Hắn muốn lên tiếng ngăn cản hành động quá trớn của Cung Viễn Chủy.Tuy nhiên ở đây đông người,không chừng đệ đệ hắn sẽ bị mất mặt.Thế là Cung Thượng Giác căng mắt theo dõi,tránh cho Cung Viễn Chủy làm hành động gì xâm phạm đến Tiểu Cô Nương nhà người ta.
Nếu có như vậy cái tên Cung Tử Vũ và Cung Tử Thương không lật cả Giác Cung và Chủy Cung mới là lạ.
"Là do cô tự cắn trúng vào lưỡi, còn nói là côn trùng gì?"
Vân Thường cách xa hắn ra.Cung Viễn Chuỷ rũ bỏ bộ dạng cà phất,cờ phơi vừa rồi.Bị ca ca nhìn đến liền ngượng ngùng quay đi.
(Hai người bọn họ có quan hệ gì vậy?)
(Cái này Vân Thường cũng không hề có trong kịch bản.Nhìn dáng vẻ này cũng không phải xuyên không,hay sống lại đâu.Chắc là hiệu ứng bươm bướm.)
"Thấy Khương Cô Nương ổn rồi,Nô Tì xin về trước.Nếu chậm trễ sẽ khiến cho Đại Tiểu Thư lo lắng.Nô tì xin cáo lui."
Cung Thượng Giác gật đầu chấp nhận.
Vân Thường lúc đi ra vẫn còn mờ mịt không hiểu hiệu ứng bươm bướm là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co