FOR ONE NIGHT [WINRINA] (JIMINJEONG)
Chương 17: Chúng Ta Có Thể Thử
Minjeong nhìn Yu Jimin một lúc lâu. Trong ánh mắt của cô, nàng nhận ra một điều gì đó chân thành. Lời nói của Yu Jimin thật khác biệt so với những gì nàng tưởng tượng. Một sự chân thành mà nàng không ngờ tới.Cả hai vẫn đứng đó, trước cánh cửa nhà của Minjeong, ánh đèn mờ mờ trong đêm làm khuôn mặt họ như in đậm thêm trong bóng tối. Không ai lên tiếng, không khí giữa họ vừa nặng nề lại vừa dịu dàng, như thể cả thế giới đang ngừng lại, chỉ để chứng kiến khoảnh khắc này.Yu Jimin nhìn vào đôi mắt Minjeong, trong lòng cô không còn sự chần chừ, chỉ có sự kiên quyết mạnh mẽ. Cô nhẹ nhàng, rụt rè đưa tay ra, nắm lấy tay nàng một cách rất tự nhiên, nhưng cũng đầy sự lo lắng. Đầu ngón tay cô khẽ chạm vào làn da của Minjeong, rồi dần nắm lấy bàn tay mịn màng ấy."Minjeong."Yu Jimin khẽ gọi, giọng cô mềm mại, như một lời thì thầm đầy chân thành. "Tôi biết em chưa thể quên được nỗi đau cũ. Tôi không bắt em phải quên hay vội vàng làm gì cả. Tôi chỉ mong em hiểu rằng Yu Jimin tôi... thật lòng nghiêm túc với em. Mọi lời nói tôi nói ra đều là từ tận đáy lòng."Cô siết nhẹ tay Minjeong hơn, đôi mắt dịu dàng nhưng cũng đầy lo lắng. "Minjeong, nếu em cũng có cảm xúc với tôi, em có thể cho tôi một cơ hội không?"Minjeong vẫn không nói gì ngay lập tức, chỉ đứng lặng im, nhưng trái tim nàng lại đập rộn ràng trong lồng ngực. Nàng nhìn vào đôi mắt Jimin, ánh mắt cô chân thành, không một chút giả dối. Nàng nhận ra, từ sâu trong lòng mình, cảm giác ấy đã sớm nhen nhóm. Nàng không thể phủ nhận, đã có lúc trái tim mình đã rung động vì cô. Và chính vì sự rung động đó mà suốt cả tuần qua, nàng không thể dứt ra khỏi những suy nghĩ về Jimin.Tuy nhiên, nỗi sợ hãi về những tổn thương cũ vẫn còn vương vấn. Minjeong quay mặt đi, mắt nàng nhìn xuống đất, suy nghĩ dồn dập trong đầu. Nhưng càng nghĩ, tim nàng càng đập nhanh hơn, không thể ngừng lại. Thực ra, nàng biết, chuyện của họ đã vượt ra ngoài ranh giới của sự nhất thời. Hai người đã tiến xa hơn rất nhiều so với những gì nàng tưởng tượng lúc đầu.Im lặng kéo dài, và Yu Jimin bắt đầu cảm nhận được sự bối rối, sự lặng im của Minjeong. Một cảm giác bất an dâng lên trong lòng cô. Jimin không muốn ép buộc, nhưng cô cũng không muốn mất đi cơ hội này. Cô hơi chùng lại, ánh mắt thoáng buồn, đôi tay buông lơi một chút."Nhưng nếu em ghét tôi, hoặc nếu em không muốn, tôi sẽ không làm phiền em nữa. Tôi sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa." Giọng cô lạc đi, có chút run rẩy như thể sợ sẽ nghe thấy một câu trả lời phủ nhận.Minjeong nghe thấy những lời ấy, lòng nàng thắt lại. Nàng không muốn Jimin rời đi, không muốn để cô ra đi chỉ vì một lời từ chối. Bởi vì trong tận cùng tâm trí, Minjeong biết, nàng không ghét cô. Ngược lại, trái tim nàng đang kêu gào một cách yếu ớt, nó muốn giữ lại những gì còn lại, và nàng không muốn mất đi điều đó.Minjeong ngẩng đầu, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt Jimin. Lúc này, nàng đã không còn là người phụ nữ lạnh lùng như trước, mà là một người đang đứng giữa ngã ba của sự lựa chọn. Nàng nhìn vào đôi mắt đầy hy vọng của Jimin, và trong lòng nàng có một sự bối rối khôn xiết.Nàng hít một hơi thật sâu, rồi cuối cùng, ánh mắt nàng dịu lại, cười nhẹ một cách ngập ngừng. "Chúng ta có thể thử," nàng nói, giọng nhẹ nhàng nhưng cũng đầy quyết đoán.Yu Jimin ngẩng đầu lên, nhìn vào Minjeong, và một cảm giác nhẹ nhõm bất ngờ tràn ngập trong lòng cô. Cô nhìn vào đôi mắt Minjeong, nhận thấy rằng nàng đã không từ chối. Có lẽ, dù cho mọi thứ còn đang rất mơ hồ, nhưng ít nhất họ đã có một khởi đầu mới.Minjeong không nói thêm gì, nhưng khi nàng nhẹ nhàng xiết tay Jimin, đó là câu trả lời không lời rõ ràng nhất. Cả hai đứng đó một lúc lâu, không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay nhau như thế, để những cảm xúc im lặng nhưng mạnh mẽ dẫn lối cho những bước đi tiếp theo.Jimin cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng cũng có chút lo lắng."Chúng ta không cần phải vội vàng," cô nói, giọng nhẹ nhàng. "Chỉ cần em cảm thấy thoải mái, mọi thứ sẽ dần dần ổn thôi."Minjeong gật đầu, nhưng trái tim nàng đã không còn phân vân. Dù sao thì, họ cũng đã bước qua những ngại ngùng ban đầu. Và điều quan trọng nhất là, cả hai đều có thể thử bước đi cùng nhau.Minjeong và Jimin vẫn đứng đó, tay trong tay, trong sự im lặng ấm áp, nhưng mỗi giây phút trôi qua lại như thêm một lời hứa không lời. Dưới ánh đèn vàng dịu dàng của con phố, cả hai cảm thấy như thế giới đã thu nhỏ lại, chỉ còn lại hai người họ và những cảm xúc chưa thể nói thành lời.Yu Jimin nhẹ nhàng kéo Minjeong lại gần hơn, hơi thở cô ấm áp, một chút căng thẳng trong lòng cũng từ từ tan biến. Thật ra, lúc này, cô chỉ muốn được ở bên Minjeong, lắng nghe nàng, hiểu nàng hơn. Dù còn nhiều điều chưa rõ ràng, nhưng ít nhất trong khoảnh khắc này, cả hai đã tìm thấy sự đồng điệu.Minjeong cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể Jimin, cũng như cảm giác an toàn mà cô mang lại. Nàng không nói gì thêm, nhưng sự im lặng của nàng không hề lạnh nhạt, mà đầy sự chấp nhận, như thể nàng đang bước vào một hành trình mới, lần này có Jimin cùng đồng hành.Jimin ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt Minjeong một lần nữa. "Nếu em muốn, tôi có thể chờ đợi. Tôi biết em vẫn còn vướng bận những điều quá khứ. Và tôi sẽ không thúc ép em." Cô dịu dàng, giọng nói nhẹ như gió thoảng qua, nhưng cũng không thiếu sự kiên định. "Chỉ cần em cho tôi cơ hội này, dù có thể không phải ngay lập tức."Minjeong cảm thấy có một sự thấu hiểu sâu sắc trong lời nói của Jimin. Cô ấy không yêu cầu gì quá lớn lao, chỉ là một cơ hội. Một cơ hội để cả hai có thể cùng nhau bước tiếp, dù có thể không dễ dàng, nhưng ít nhất là có sự chân thành từ cả hai phía.Minjeong khẽ cười, một nụ cười nhẹ nhàng, đầy sự tự nhiên mà không có một chút gượng gạo. "Em không nghĩ mình sẵn sàng để yêu ai ngay lúc này," nàng nói, ánh mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Jimin, nhưng giọng nàng nhẹ như cánh hoa rơi. "Nhưng em sẽ thử, vì em tin, nếu có ai đó khiến em muốn thử, thì đó chính là chị."Minjeong đột ngột thay đổi cách xưng hô làm Jimin không thể giấu được niềm vui trong lòng. Cô cảm thấy một sự ấm áp lan tỏa trong lồng ngực, như thể những lo âu, những sợ hãi trước đó đã tan biến. Cô nhẹ nhàng vuốt tóc Minjeong, cử chỉ này vừa dịu dàng lại vừa tràn đầy sự quan tâm. "Tôi sẽ không làm em thất vọng, Minjeong."Minjeong nhìn cô, nụ cười trên môi dần tươi hơn. Dù trong lòng vẫn có chút lo lắng, nhưng nàng biết mình đã không còn đơn độc nữa. Đêm này, những vết thương trong lòng nàng không thể nào lành ngay lập tức, nhưng có thể, chính Jimin sẽ là một phần quan trọng giúp nàng chữa lành.Cả hai đứng im trong sự im lặng, nhưng không còn nặng nề như trước. Minjeong cảm nhận sự nhẹ nhõm trong không khí. Dù nàng không thể hứa hẹn gì vội vàng, nhưng ít nhất nàng cũng không còn cảm thấy sự xa cách, không còn sự sợ hãi khi đứng bên cạnh Jimin.Cả hai đứng đó thêm một lúc nữa, tay vẫn nắm chặt, cho đến khi không gian xung quanh họ bắt đầu vắng lặng hơn. Minjeong nhìn vào khuôn mặt của Jimin, rồi lặng lẽ gật đầu."Vậy... chị về đi. Đã muộn rồi" Minjeong nói, giọng nhẹ nhàng.Jimin gật đầu, ánh mắt không rời khỏi Minjeong. "Tôi sẽ về. Nhưng em biết đấy, tôi sẽ không đi quá xa. Nếu em cần tôi, tôi luôn ở đây."Minjeong không nói gì thêm, chỉ mỉm cười nhẹ. Đó là một lời hứa không cần nói ra, nhưng cả hai đều hiểu.Đợi Minjeong vào nhà, Jimin mớip quay người, bước đi một cách chậm rãi, cảm giác trong lòng nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô không biết chuyện giữa họ sẽ đi đâu, nhưng ít nhất, giờ đây cô có thể tin vào một điều—Minjeong đã cho cô một cơ hội. Một cơ hội để bước tiếp cùng nàng.Qua ô cửa sổ, Minjeong nhìn theo bóng dáng Jimin khuất dần trong màn đêm, và dù trong lòng vẫn còn những câu hỏi chưa được giải đáp, nhưng nàng biết rằng, lúc này, cả hai đã bước qua một cột mốc quan trọng trong hành trình của mình.Mọi thứ vẫn còn rất mơ hồ, nhưng ít nhất, Minjeong không còn cảm thấy cô đơn. Và điều đó đã là một sự khởi đầu đáng giá.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co