Truyen3h.Co

Freenbeck Gap The Series 1 Hoc Thuyet Mau Hong

Cô ấy đã biến mất...
Khun Sam đã biến mất trong năm ngày. Cô ấy không gọi, không nhắn tin, hay bất cứ điều gì. Tất cả những gì tôi có thể làm là chờ đợi. Tôi đợi đến khi bật khóc, tôi đã mang hết nỗi buồn vào công việc, Tee nhìn thấy mọi thứ, vì vậy cô ấy nói chuyện trong nhóm, sau khi chúng tôi không nói chuyện trong một thời gian dài

Jim: Em đã không chiến đấu. Vậy tại sao cô ấy lại im lặng như vậy? Hay cô ấy bị ốm? Hay cô ấy đã chết?

Kate: Điện thoại di động của PP chắc đã bị tịch thu

Jim: PP quá già để bị tịch thu điện thoại. Cô không còn là một đứa trẻ

Tee: PP luôn là một đứa trẻ trong mắt bà ngoại

Jim: Nhưng bà của PP rất đáng sợ và trang nghiêm. Không thể chấp nhận cháu gái có bạn gái và là người đồng tính

Tee: Ồ. Sao cậu lại có thể nói điều đó?

Jim: Tôi nói vì tôi biết bà ngoại của cô ấy là vậy.

DoraeMon: Bây giờ em chỉ lo lắng về Khun Sam. Em không biết, chị ấy có bị bệnh không? Chị ấy như biến mất

Jim: Em đã không đi gặp cô ấy? Ít nhất cô ấy phải đi làm

DoraeMon: Em sợ

Mọi người trong nhóm im lặng

Kate: Em sợ điều gì?

DoraeMon: Chị ấy có thể không bị ốm. Có nghĩa là bà của chị ấy cấm chị ấy nói chuyện với em

Tee: Vậy thì em cần phải đi gặp PP nếu không bạn sẽ không thể giải quyết được. Cô ấy không phải kiểu người giải thích những gì cô ấy làm. Cô ấy chỉ nói những gì cô ấy nghĩ

DoraeMon: Em đang cố hiểu cô ấy đang nghĩ gì

Kate: Dù có đầu thai sang kiếp khác cũng không biết cô ấy đang nghĩ gì đâu

Kate: Đi nói chuyện và gặp cô ấy

Mặc dù đã có lời khuyên của Kate nhưng tôi vẫn lo lắng. Tee, người im lặng nhất, không thể chịu đựng toàn bộ tình hình được nữa. Cô ấy để tôi làm việc bán thời gian và đưa tôi đến văn phòng của Khun Sam mà không nói với tôi. Tôi lo lắng và ngập ngừng trước văn phòng của cô ấy.
Tôi chưa bao giờ như thế... bây giờ tôi sợ mọi thứ

"Tee, chúng ta có nên quay về không? Nếu chị ấy muốn nói chuyện với em, chị ấy đã liên hệ với em trước."

"Đừng có hèn nhát, Mon."

"Em..."
Tôi ôm lấy mình và để Tee đẩy tôi tiếp tục bước đi. Và khi chúng tôi đến văn phòng của Khun Sam, mọi người đều im lặng và ngừng làm việc. Bây giờ họ đang tò mò nhìn tôi. Tất nhiên... Lần cuối cùng chúng tôi gặp nhau là ngày Khun Sam công bố mối quan hệ của chúng tôi với mọi người

Tee bước đến gõ cửa văn phòng của Khun Sam và mở nó mà không xin phép. Và khi chúng tôi bước vào, Khun Sam, người đang gục đầu xuống bàn, từ từ đứng dậy và mỉm cười dù cô cũng khó chịu..

"Tại sao cậu không cho tôi biết trước khi cậu đến, Tee?"

"Tớ sợ cậu không cho, Mon đi cùng tớ."

Khun Sam nhìn tôi và chậm rãi gật đầu. Nhưng cô ấy không vui hay thất vọng khi gặp tôi.

"Xin hãy đóng cửa lại."

Tee đóng cửa lại. Rồi cô ấy khoanh tay trước ngực và nhìn bạn mình một lúc. Hơn một phút căng thẳng trôi qua. Cuối cùng Khun Sam bắt đầu cuộc trò chuyện

"Cậu có chuyện gì sao? Đừng lẳng lặng nhìn mình như vậy."

"Cậu đã ở đâu vậy? Cậu để em ấy đợi cậy trong vô vọng." Tee nhìn tôi. "Nó khiến em ấy lo lắng về việc cậu biến mất và ở một mình."

"Mình cần làm rõ một vài điều. Đó là lý do tại sao mình không liên lạc với em ấy."

"Nhưng lẽ ra cậu không nên biến mất như vậy. Cậu vẫn còn sống thì xin hãy nói cho em ấy biết. Cậu định làm gì vậy? Đừng để em ấy suy nghĩ một mình. Đau lòng lắm."

Tee nói như thể cô ấy đang dạy cho Khun Sam một bài học. Khun Sam có lẽ đã cảm thấy tội lỗi nên cô ấy lặng lẽ đáp lại

"Chị xin lỗi."

Tôi nhìn cô ấy và cảm thấy những giọt nước mắt của tôi sắp rơi

"Mình để hai người yên. Mình sẽ đợi ở bên ngoài."

Sau khi người đẹp rời đi, giữa chúng tôi chỉ còn lại sự khó xử và khó chịu. Tôi không biết phải làm gì, vì vậy tôi cứ nhìn xuống sàn nhà

"Ngồi đi." Khun Sam đứng dậy khỏi ghế và ngồi xuống đi văng. Khi cô ấy nhận thấy tôi không cử động, cô ấy kéo tay tôi để bắt tôi ngồi xuống cạnh cô ấy. "Đừng im lặng. Nó khiến chị cảm thấy kỳ lạ."

"Em cũng vậy."

"Chúng ta nên bình thường."

"Chúng ta hiện tại bình thường sao?" Tôi nhìn cô ấy và hỏi. Khun Sam cắn môi và xoa mặt

"Xin lỗi vì đã khiến em cảm thấy tồi tệ. Gần đây chị có rất nhiều điều phải suy nghĩ."

"Bà chị khỏe không?"

"Bà đang ở chỗ bác sĩ. Không có gì phải lo lắng cả."

Và chúng tôi lại im lặng. Tôi không biết phải hỏi gì, mặc dù chỉ mới có vài ngày, tôi có rất nhiều điều trong tâm trí, tôi nghĩ tôi nên đợi

"Bà cầu xin chị hãy kết hôn."

"..."

Nó vang to và rõ ràng trong căn phòng yên tĩnh. Cô ấy thở dài và biết tôi đang cảm thấy gì

"Chị có hai lựa chọn. Đầu tiên là làm theo trái tim mình và quay lưng lại với mọi thứ, giống như Khun Nueng. Nhưng Mon, sự thật là chị không thể làm thế". Cô nói với giọng run run. Và cô ấy giải thích động cơ của mình. "Chị yêu bà rất nhiều. Chị sợ chị ích kỷ sẽ đánh mất thêm một người thân trên đời này nữa. Khi Khun Song tự tử, chị gần như không thể bước tiếp. Nếu quyết định của chị ảnh hưởng đến bà, chị..."

"Em hiểu mà."

"Không, em không hiểu đâu, Mon."

"Em hiểu." Tôi đưa tay ra và bóp nhẹ vào chân cô ấy. Tôi khóc khi tôi nói, nhưng tôi phải tạo ra một nụ cười. "Chị là một người yêu gia đình. Đó là sự thật."

"Mon..."

"Và thật thất vọng nếu chị lựa chọ từ bỏ gia đình. Nếu chị quay lưng lại với bà của chị và chọn em, em cũng sẽ cảm thấy tồi tệ ... Nếu chị đã bỏ rơi bà ấy, em sẽ nghĩ rằng một ngày nào đó chị cũng có thể làm như vậy với em."

"Chị." Cả hai chúng tôi đều khóc. Cuối cùng, cô ấy ôm tôi thật chặt. Khi tôi bình tĩnh lại, sự yếu đuối bên trong tôi bộc phát

"Em chỉ muốn chắc chắn về quyết định của chị. Và nó là..."

"Xin lỗi vì chị đã làm mọi thứ trở nên phức tạp. Chị là một kẻ hèn nhát, như Khun Nueng đã nói."

"Không, chị không phải. Chị đã làm hết sức mình. Được rồi... những gì đã xảy ra là tốt nhất."

"Chị sẽ không yêu cầu em đợi chị nếu em gặp ai đó tốt hơn chị. Hãy...."

"Em sẽ đợi chị. Cho đến khi chị không còn yêu em nữa. Khi thời điểm đến, em sẽ ra đi."

Tôi buông em ra và lau khô nước mắt

"Hãy bắt đầu một cuộc sống mới thật tốt nhé . Em sẽ luôn yêu chị."

"Chị cũng vậy."

"Em đi đây!."

Vì nếu ở lại lâu hơn, tôi sẽ là cô gái ích kỷ, chiếm hữu, muốn cô ấy là của riêng mình. Nhưng khi tôi đi, Khun Sam nắm chặt tay tôi. Có vẻ như cô ấy không muốn để tôi đi.

"Khun Sam, đừng làm thế. Đừng làm mọi chuyện phức tạp hơn."

"Chúng ta kết thúc rồi sao?"

Tôi mỉm cười với cô ấy và trả lời... "Đó là sự khởi đầu." Cô ấy buông tay tôi ra và khóc.

Tôi cố gắng không nhìn xuống sàn nhà vì tôi không muốn ai nhìn thấy những giọt nước mắt của mình. Nhưng anh Kirk xuất hiện trước mặt tôi

"Mon..."

"Anh Kirk."

Chúng tôi im lặng. Cuối cùng chúng tôi mỉm cười với nhau và đường ai nấy đi, như hai người xa lạ. Nhưng tôi cảm thấy anh ấy muốn nói với tôi điều gì đó

"Rất tiếc."

Và tôi hy vọng rằng anh Kirk hiểu cảm giác của tôi

"Chúc mừng."

Đôi khi đây có thể là một kết thúc có hậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co