[ Full 1 ] Rắn Rết Thứ Nữ [ Edit ] Tác Giả: Cố Nam Yên
Chương 93: Ngo ngoe muốn động
Một đoàn người trở lại Tướng phủ, quản gia người hầu trong phủ đều đã sớm chờ ở cửa ra vào, vừa thấy xe ngựa dừng ở trước cửa, rất nhanh đã có người tiến lên tiếp ứng.Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung cùng nhau đi theo sau lưng Lão thái phi bước vào cửa Tướng phủ, người hầu sau lưng liền đem đại môn Tướng phủ đóng kín lại.Bởi vì đã gần tới mùa thu, cảnh sắc trong tướng phủ ít nhiều có mấy phần hiu quạnh, cây cối mặc dù còn chưa hoàn toàn biến thành cành khô, thế nhưng lá cây cũng đã lả tả bay xuống, trải ở trên mặt đất Tướng phủ thành một tầng dày đặc.Đóa hoa cũng ít đi rất nhiều, không bằng mấy ngày trước đó, dưới nắng nóng của mặt trời tranh nhau nở đủ loại hình dạng, Mộc Tịch Bắc nhịn không được nghĩ đến Đa Luân, nữ tử phóng đãng nhưng cũng thống khổ ấy, cuối cùng cũng bất quá là hóa thành một bộ bạch cốt, tốt, sẽ có một tòa lăng mộ, không tốt, thì ngay cả hài cốt cũng không còn, người cả đời này, hình như chính là như thế, cho dù ngươi có thể có được thiên hạ, cũng sẽ luôn có những thứ mà ngươi không bao giờ có được.Mấy người còn chưa đi vào được mấy bước, Mộc Tịch Bắc liền gặp được một người quen, Liễu Chi Lan .Lão thái phi dẫn đầu dừng lại bước chân, các vị tiểu thư và hạ nhân sau lưng cũng đều rối rít ngừng lại, Liễu Chi Lan nhìn thấy mấy người đi vào lập tức chào đón: " Thế là đã đón Bắc Bắc về rồi, lâu rồi không gặp, thật đúng là làm cho mẫu thân ta rất tưởng nhớ. "Mộc Tịch Bắc liếc mắt một cái liền nhìn thấy Liễu Chi Lan đang đỡ bụng, không khỏi nhíu mày, thấy khí sắc Liễu Chi Lan hồng nhuận, tinh thần vô cùng tốt, nói vậy trong khoảng thời gian này trôi qua cũng không tồi.Một thân váy dài đậu sa hồng đối vạt áo, áo khoác ngoài màu vàng sẫm, búi tóc tinh xảo, mấy cây trâm cài tóc thanh khiết, vẫn là vị chủ mẫu Tướng phủ thích nhất là giả nhân giả nghĩa như trước kia, khác biệt chính là, một thân tôn vinh cùng kiêu ngạo đã tan đi, Liễu Chi Lan lại dựng lên dáng vẻ thanh thuần lương thiện, điều này không khỏi làm Mộc Tịch Bắc cảm thấy thật thú vị." Ngươi không hảo hảo ở lại trong sân viện đi, sao lại chạy ra tiền viện rồi ."Lão thái phi lãnh đạm mở miệng, khiến cho người ta không cảm nhận được là chán ghét hay là yêu thích." Ở trong viện thật sự là rất buồn bực, ta muốn ra ngoài nghênh đón các ngươi, gian phòng của Bắc Bắc ta cũng đã để cho người thu thập qua, ngược lại không có cái gì không ổn."Liễu Chi Lan mang theo vài phần lấy lòng mở miệng nói.Mộc Tịch Bắc lại rơi vào trầm tư, nàng đây hồi lâu chưa từng nhìn thấy Liễu Chi Lan, khoảng cách từ lần trước chứng thực Liễu Chi Lan có thai đại khái đã năm, sáu tháng rồi, bây giờ nhìn thái độ của Lão thái phi, cũng đã ngầm cho phép Liễu Chi Lan có địa vị ở trong phủ này, dù sao một nữ nhân không có bối cảnh gia thế bây giờ lại còn có thai, sợ là không tạo nổi sóng gió gì.Huống hồ, dưới cái nhìn của Lão thái phi, mấy đứa nhỏ trong phủ này sợ là không có một đứa nào là đèn đã cạn dầu, ngược lại là cũng không sợ Liễu Chi Lan nói.Chỉ là Mộc Tịch Bắc đang suy nghĩ, Liễu Chi Lan đường hoàng xuất hiện ở trước mặt nhiều người như vậy, cũng chính là cho thấy Lão thái phi đã thừa nhận đứa bé này là của Mộc Chính Đức, cho nên mới sẽ cho người không quyền không thế như Liễu Chi Lan khôi phục thân phận, thậm chí còn chăm sóc rất tốt.Nhưng lại không biết trong lúc đó Mộc Chính Đức có từng trở lại hay không, đứa nhỏ này liệu có được Mộc Chính Đức tự mình thừa nhận hay không, xem ra ngược lại là phải để Bạch Lộ hảo hảo hỏi thăm một chút mới được." Cô, chúng ta vẫn sớm đi vào trong đi, nhìn mẫu thân đỡ bụng bầu cũng rất vất vả, hiện giờ thời tiết cũng đã trở lạnh, vẫn không nên ở bên ngoài trì hoãn quá lâu mới phải . "Mộc Tịch Bắc nhẹ giọng mở miệng.Lão thái phi gật gật đầu, mở miệng nói: " Vậy liền đi vào đi. "Nói xong liền dẫn đầu dẫn đường ở phía trước, Liễu Chi Lan cũng đi theo bên người Lão thái phi, bên người có bà tử cẩn thận hầu hạ.Lão thái phi nhìn nhìn Liễu Chi Lan, chậm lại ngữ khí mở miệng nói: " Bây giờ thân thể ngươi cũng nặng nề, nếu muốn ăn gì cứ việc đi nói cho phòng bếp, còn có thứ gì dùng không quen cũng đều có thể đi tìm quản sự, chi phí ăn mặc của bản thân đều phải cẩn thận cũng không nên làm khổ đứa nhỏ."" Đa tạ thái phi quan tâm, những ngày này ta đều thanh tỉnh, bà đỡ cũng đã sớm mời xong, nghĩ đến sẽ không xuất hiện sai lầm gì đâu ."Trong giọng nói của Liễu Chi Lan thiếu đi bén nhọn và sắc bén như trước kia, cả người tựa như đều trở nên khéo đưa đẩy hơn một chút.Nhưng ánh mắt Mộc Tịch Bắc lại dừng ở trên bóng lưng Liễu Chi Lan, ánh mắt có chút đen tối không rõ, nàng thấy cũng không phải là Liễu Chi Lan có tính tình biến hóa, còn có trên mặt của Liễu Chi Lan tràn đầy nồng đậm lại không ra hạnh phúc.Nàng biết Liễu Chi Lan vẫn luôn yêu Mộc Chính Đức, cho nên lúc trước mới có thể cường ngạnh gả cho Mộc Chính Đức chức quan thấp kém, nhưng hôm nay nhìn thấy bộ dáng này của bà ta, rõ ràng là đang yêu, như vậy nói cách khác, Mộc Chính Đức nhất định là từng vụng trộm trở về, thậm chí là còn mấy lần trấn an Liễu Chi Lan, mới có thể để một nữ nhân không có gì cả, một lần nữa trở nên chói lọi.Đi đến ngã ba, một đoàn người lại dừng bước chân, Liễu Chi Lan quay đầu nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, mở miệng nói với Lão thái phi :" Thái phi, ta đã lâu không gặp đứa nhỏ Bắc Bắc này, nên vô cùng tưởng niệm, không bằng ta sẽ đưa nó hồi Minh Châu viện, cũng đi lại nhiều một chút. "Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc một chút, ngẫm nghĩ một lát không có mở miệng.Liễu chi lan lại mở miệng lần nữa:" Thái phi cứ yên tâm đi, ta sẽ dẫn theo nha hoàn bà tử nha hoàn, sẽ không xuất hiện sai lầm gì đâu ."Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Cô, đúng lúc con cũng vô cùng tưởng nhớ mẫu thân, không bằng cứ để cho con bồi mẫu thân một lúc đi."" Một khi đã như vậy, vậy thì đi đi, chỉ là không muốn làm phiền mẫu thân ngươi thôi, ngươi cũng phải giúp đỡ cẩn thận chiếu cố, bây giờ trong người đang có thai, rất quý trọng đấy . "Lão thái phi dặn dò.Mộc Tịch Bắc gật gật đầu: " Cô yên tâm."Lần này Lão thái phi liền phân đường từ ngã ba, còn Mộc Tịch Hàm và Mộc Hải Dung thì đi theo con đường Lão thái phi đi, mà đứng ở nguyên chỗ thì chỉ còn lại Liễu Chi Lan và Mộc Tịch Bắc.Mộc Tịch Bắc dẫn đầu nâng lên khuôn mặt tươi cười, mở miệng nói với Liễu Chi Lan : " Mẫu thân, chúng ta cũng đi thôi, hôm nay bên ngoài gió lớn, sợ thân thể người giật mình ."" Tơ tằm của Ngũ tiểu thư thay đổi không ít, trổ mã càng ngày càng đẹp ra, bây giờ lại còn rất hiểu chuyện."Liễu Chi Lan cũng không làm khó dễ Mộc Tịch Bắc , chỉ là lời nói này lại là có chút ý vị thâm trường, đáng giá hỏi thăm.Mộc Tịch Bắc sóng mắt lưu chuyển, cười nhẹ mở miệng: " Người luôn phải thay đổi, tựa như mẫu thân, bây giờ lại có thai, tự nhiên cũng khác biệt với ngày xưa, mẫu thân người nói có đúng không?"Lời này của Mộc Tịch Bắc cũng là giấu giếm thâm ý, coi là đang nói cho Liễu Chi Lan nghe, bây giờ bà không có bất luận thân nhân gì nữa, chỉ còn lẻ loi lại một mình, cho dù là có đứa nhỏ, nhưng cũng không thể sánh bằng vênh váo hung hăng như ngày xưa nữa .Trong lòng Liễu Chi Lan run lên, cười có chút miễn cưỡng, lại lạnh nhạt mở miệng nói: " Cuối cùng sẽ thay đổi, dù sao người không thể ngàn ngày tốt, thời trẻ qua mau, mẫu thân bây giờ cũng coi như nghĩ thông suốt rồi, là của ngươi thì sẽ là của ngươi, không phải của ngươi thì tranh như thế nào cũng vô dụng, cho nên tất cả cũng đều phai nhạt."Mộc Tịch Bắc bất động thanh sắc nhìn chăm chú vào biểu tình biến hóa của Liễu Chi Lan, liền biết trong lòng bà ta vẫn cực kỳ hận mình, nếu không làm sao lại không kìm nén được nói ra câu nói người không thể ngàn ngày tốt, thời trẻ qua mau như vậy.Cái này chẳng phải đang mờ mịt nói cho nàng, Mộc Tịch Bắc nàng sẽ không một mực được sủng ái, cũng sẽ không vĩnh viễn bất bại, mà Liễu Chi Lan bà đã trải qua trắc trở, bây giờ nhưng cũng ẩn ẩn muốn xoay người.Mộc Tịch Bắc cười một tiếng, dừng bước, nhìn về phía Liễu Chi Lan mở miệng nói: " Mẫu thân đây là đang cảnh cáo ta hay là đang thị uy với ta đây."Liễu Chi Lan không ngờ mình đã hạ tư thái cực thấp nói một câu, nhưng vẫn gặp Mộc Tịch Bắc sinh ra phản ứng như vậy, ngay thẳng khiến cho người ta cảm thấy khó xử.Nụ cười trên mặt Liễu Chi Lan dần dần nhạt đi, nhưng vẫn miễn cưỡng chống đỡ khuôn mặt tươi cười mở miệng nói:" Ngũ tiểu thư đang nói cái gì đó? Mẫu thân tại sao có thể có tâm tư như vậy ."" Phải không, không có tự nhiên là tốt, dù sao mẫu thân hiện tại đang có thai, vạn sự đều phải cẩn thận mới phải. "Mộc Tịch Bắc lại nói nặng một chút, tuy rằng nói rất khách khí, nhưng ý tứ cũng thật đơn giản, bà cho rằng bây giờ bà có thể dựa vào đứa nhỏ này xoay người sao? Nhưng phải biết rằng, đứa nhỏ này cũng không dễ nuôi, nói không có liền có thể không có, cho nên vẫn phải cẩn thận một chút mới tốt .Sắc mặt Liễu Chi Lan mơ hồ trắng bệch, lảo đảo lùi về sau một bước, mở miệng nói: " Mộc Tịch Bắc, ngươi không nên quá phận, ngươi gây thù hằn rất nhiều, giết người vô số, một ngày nào đó cũng sẽ bị người giết chết, sẽ gặp báo ứng!"Mộc Tịch Bắc đi về phía trước hai bước, đi đến trước mặt Liễu Chi Lan, mở miệng nói:" Bà sai rồi, người tới giết ta đều bị ta giết hết, người chuẩn bị giết ta ta cũng đang chuẩn bị giết hắn, bây giờ số người đã chết đủ để xếp thành ngọn núi nhỏ, ta thật ra cũng không sợ có báo ứng gì, chỉ không biết mẫu thân có sợ hay không. "Liễu Chi Lan lại cười lạnh một tiếng:" Hừ, khẩu khí thật lớn, vậy ta ngược lại muốn nhìn một chút, ngươi có phải có thể giết sạch tất cả người muốn giết ngươi ở trong thiên hạ này hay không !"Mộc Tịch Bắc không tiếp tục mở miệng, kẻ giết người và bị người giết, đây là đạo lý vĩnh viễn không thay đổi, chỉ là trước giờ nàng sẽ không suy nghĩ có phải một ngày nào đó mình cũng sẽ bị giết hay không, nàng suy nghĩ chẳng qua là hiện tại phải cố gắng sống sót.Liễu Chi Lan bởi vì sâu trong nội tâm sợ hãi nên không dám ở lại quá lâu , liền xoay người rời đi.Mộc Tịch Bắc đứng ở tại chỗ nhìn thân ảnh của Liễu Chi Lan, mở miệng nói: " Bạch Lộ, đi thăm dò xem trong khoảng thời gian này Mộc Chính Đức từng trở lại mấy lần, Lão thái phi và Mộc Chính Đức có thái độ gì với đứa bé này."Bạch Lộ gật đầu đáp ứng, lẳng lặng xoay người rời đi.Mà Mộc Tịch Bắc lại một đường cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, về tới Minh Châu viện.Còn chưa chờ đẩy cửa ra, một bóng đen liền nhào xuống từ đỉnh đầu, làm Thanh Từ kinh hoảng một phen rút kiếm ra, suýt nữa thì đã chém cục thịt kia thành thịt nát." Meo meo ~ "Mộc Tịch Bắc vừa nhìn, đúng là con mèo đen kia của mình, từ sau khi trùng sinh, nàng vẫn chưa từng gặp lại con mèo đen này, chỉ không biết mèo này đã thay đổi chủng loại như thế nào, vậy mà béo thành cái dạng này, hiển nhiên là một cục thịt, có điều da lông tỏa sáng, ngược lại rất đẹp mắt.Thanh Từ thu hồi kiếm, vỗ vỗ ngực, oán niệm mở miệng: " Tiểu thư, con mèo này sao lại chạy đến đây. "Mộc Tịch Bắc ôm mèo đen vào trong ngực vuốt lông tỏa sáng, chỉ cảm thấy ôm lấy rất mềm, không khỏi mở miệng nói: " Ngươi không phải đưa nó đến chỗ của Lưu ma ma nuôi sao, làm sao lại tự mình chạy về rồi ."Thanh Từ bĩu môi, nhìn tấm biển trên cửa, mở miệng nói: " Ai biết cái con mèo lười này tại sao lại trở lại, lại còn có thể chạy đến chỗ cao như vậy nữa. "Thì ra, Lão thái phi nuôi không ít chim cùng tước, lúc trước thế cục trong phủ hỗn loạn, Mộc Tịch Bắc sợ có người lấy con mèo này làm văn chương, hoặc không coi chừng một cái liền bị người giết chết, cho nên liền để Thanh Từ đem con mèo đen này đến cho một hạ nhân nuôi, chỉ nói là chính nàng nhặt được." Sợ là ở chỗ đó ngây ngốc đến chán, nên chạy trở về, đi vào đi. "Mộc Tịch Bắc mở miệng cười, vuốt vuốt đầu con mèo.Lúc sắc trời dần dần tối, Tình cô cô bên người Lão thái phi tới truyền lời, nói là để Mộc Tịch Bắc hôm nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại đi phòng trước dùng bữa.Thanh Từ mở miệng nói:" Tiểu thư, Lão thái phi đối xử với người vẫn vô cùng tốt, biết người đi xe mệt mỏi, liền để người nghỉ ngơi rồi lại đi qua."Mộc Tịch Bắc lại lắc đầu: " Sợ là không hẳn như thế, hôm nay trên xe ngựa trở về Lão thái phi đã thử thăm dò hỏi ta vài câu hướng đi hai tháng này, sợ là trong lòng đã hiểu rõ, rõ ràng không thiếu được lại muốn cẩn thận đề ra nghi vấn một phen."Thanh Từ có chút líu lưỡi, mở miệng nói:" Lão thái phi làm sao lại biết chứ, cũng không biết Lão thái phi có phải là tra được tiểu thư mấy tháng này ở đâu rồi hay không, nếu như bà ấy hỏi, tiểu thư phải làm sao bây giờ?"Mộc Tịch Bắc đùa nghịch mèo đen, có vẻ hồi lâu không gặp nên thấy hơi nhớ: " Nếu như là Mộc Chính Đức, hẳn còn có có thể tra được, nhưng theo lời nói của Lão thái phi sợ là vẫn chưa tra được nơi đó của Ân Cửu Dạ, bà hỏi cũng sẽ không làm gì được ta, chỉ cần đánh chết không nhận là được."Thanh Từ nhẹ gật đầu, lúc này Bạch Lộ trở về." Tiểu thư, đã điều tra qua. "Bạch Lộ mở miệng nói với Mộc Tịch Bắc.Mộc Tịch Bắc dừng lại động tác trong tay mở miệng nói:" Ừ, Mộc Chính Đức từng trở lại mấy lần."" Về sau Thừa tướng từng trở lại một lần, chính là lần tiểu thư bị bắt vào tù, dự định lấy chồng ở xa Bắc Bang, Lão thái phi nhanh chóng truyền tin tức cho Thừa tướng, Thừa tướng liền một đường chạy trở về, chỉ là bởi vì trên đường lại gặp nạn dân, bị ngăn cản, cho nên chậm trễ mấy ngày, đợi đến lúc trở về, tiểu thư đã đi rồi ."Bạch Lộ mở miệng giải thích.Mộc Tịch Bắc khẽ gật đầu một cái:" Ông ấy ở lại mấy ngày, đi nơi nào? "" Cũng chỉ có hai ngày, không đến hai ngày thì lại đi, đi nơi nào lại không biết được. "Bạch Lộ mở miệng nói." Vậy ở trong hai ngày này Mộc Chính Đức có từng gặp qua Liễu Chi Lan không?"Mộc Tịch Bắc lại đặt câu hỏi.Bạch Lộ gật đầu: " Gặp qua, hơn nữa buổi tối hôm đó hình như cũng ngủ lại ở nơi đó, đối với Liễu Chi Lan cũng cực kì sủng ái."Mộc Tịch Bắc gật gật đầu, xem ra Mộc Chính Đức đã chào hỏi qua Lão thái phi, cho nên Lão thái phi mới có thể đối đãi với bà ta như thế.Ngày hôm sau sau dùng qua đồ ăn sáng, sau khi Lão thái phi cho người dọn đồ xuống dưới, rồi để người khác đi về trước, bình lui tả hữu, đơn độc giữ lại Mộc Tịch Bắc.Lão thái phi ngồi ở bàn trà gỗ bên cạnh, bưng một chén trà đang bốc hơi nóng, nhẹ nhàng gạt gạt nắp chén trà, không có mở miệng.Mộc Tịch Bắc ngồi ở trên ghế tròn phía đối diện, chỉ an tĩnh chờ, nhưng cũng biết Lão thái phi đây là muốn phơi nàng một phơi.Ánh mắt của Lão thái phi mặc dù dừng ở trên chén trà, nhưng cũng bất động thanh sắc xốc lên mí mắt, nhìn Mộc Tịch Bắc ở đối diện, lường trước nàng ít nhiều cũng đã có thể đoán ra dụng ý của bản thân, như thế nào cũng nên có chút thấp thỏm mới phải, thế nhưng bà nhìn thấy lại là vẻ mặt lạnh nhạt của Mộc Tịch Bắc, trong lòng không khỏi sinh ra mấy phần tức giận.'Cạch' Một tiếng, chén trà thật mạnh dừng ở trên bàn trà, Lão thái phi lại mở miệng nói: " Nói thật ra đi, những ngày này rốt cuộc đã đi đâu."Mộc Tịch Bắc cười yếu ớt mở miệng:" Cô là hỏi hướng đi hai tháng này của Bắc Bắc sao?"Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc không có mở miệng, Mộc Tịch Bắc giải thích nói: " Từ khi hai tay bị thương, Bắc Bang Tam hoàng tử liền dẫn con tới một khách điếm ở biên cảnh Tây La, sau đó mời đại phu đến, bởi vì thương thế nặng hơn, cần phải an dưỡng, nhưng Tam hoàng tử lại phải nhanh chóng đưa vật tư về Bắc Bang, cho nên cũng không ở lại lâu, vì thế đã để lại một bộ phận người cùng con ở lại khách điếm ."Lão thái phi gật đầu mở miệng nói:" Nói như vậy là ngươi vẫn luôn ở khách điếm biên cảnh Tây La? Vậy khách điếm đó tên gọi là gì, lại mời đại phu nhà ai ?"Mộc Tịch Bắc trả lời:" Khách điếm gọi là Vân Thủy Gian, về phần đại phu là do Bắc Bang Tam hoàng tử mời đến, con cũng không biết được . "Lão thái phi nhìn Mộc Tịch Bắc vẻ mặt nghiêm túc cùng thật sự, sắc mặt có chút khó coi, mở miệng lần nữa: " Trong thời gian đó có từng trở lại đế đô không ?"Mộc Tịch Bắc đương nhiên gật đầu:" Tự nhiên, con vẫn luôn nóng vội muốn trở về, dù sao nha hoàn bên người đều là người Bắc Bang, luôn không được tự nhiên, vẫn muốn về nhà tốt hơn, huống hồ cô cũng ở trong nhà, luôn có thể an tâm chút."Lão thái phi có chút bất lực, trong tay bà cũng không có chứng cứ, cho dù biết Mộc Tịch Hàm sẽ không lừa bà, thế nhưng bây giờ chống lại Mộc Tịch Bắc, đã không có chứng cứ mà nàng lại thà chết cũng không thừa nhận, bà thật đúng là một chút biện pháp bắt nàng cũng không có, lại cứ mặc kệ bà nhăn mặt như thế nào, nàng đều là một khuôn mặt tươi cười, điều này khiến Lão thái phi có cảm giác sâu sắc một nắm đấm thép đánh vào trên bông.Chống lại cặp mắt giống như sao trời ấy của Mộc Tịch Bắc, Lão thái phi thở dài mở miệng nói: " Cho dù là con nói với cô, cô cũng sẽ không truyền ra ngoài, cô chỉ là lo lắng con phải chịu thiệt, dù sao một nữ hài tử gia luôn có rất nhiều kiêng kị, nếu để cho người hữu tâm biết được, cái này đối với thanh danh của con sẽ cực kì không tốt."Mộc Tịch Bắc rất an tĩnh nghe, nhẹ gật đầu, không nói gì.Lão thái phi thấy vậy lại mở miệng: " Cô biết con trí tuệ, thông hiểu lí lẽ nhân tình, nhưng mà một nữ tử nếu như khuê danh không tốt, hoặc là không có trong sạch, cuối cùng sẽ bị người ta lên án, cô cũng chỉ là lo lắng cho con ."Mộc Tịch Bắc cười ngắt lời nói: " Cô, con biết rồi."Lão thái phi lúc này mới gật gật đầu, bà đều đã ngay thẳng dùng lời nhắc nhở Mộc Tịch Bắc như vậy, chắc hẳn nàng cái gì cũng đều hiểu, đều biết nhưng vì sao không thể làm." Biết thì tốt, ta thấy tổn thương trên tay còn chưa tốt lắm, những ngày này liền để nha hoàn chú ý nhiều một đến đi. "Lão thái phi dặn dò.Mộc Tịch Bắc đáp ứng, sau đó đứng lên: " Vậy con đi về trước, không quấy rầy cô nghỉ ngơi nữa."Lão thái phi gật đầu , Mộc Tịch Bắc xoay người đi ra ngoài, thần sắc trên mặt chưa biến, nhưng tâm tư lại đã xoay chuyển, Lão thái phi phản ứng như vậy, sợ là không chỉ có người nhìn thấy mình cùng một nam tử ở trên đường, còn tận lực vẽ loạn gì đó, mới khiến cho Lão thái phi hiểu lầm như vậy.Lúc Mộc Tịch Bắc đi qua núi giả nhà thủy tạ, lại gặp được Mộc Hải Dung.Mộc Hải Dung đang ngồi xổm ở bên cạnh một con chó lông dài màu trắng, đút cho nó ăn, chó không tính lớn, ngược lại rất xinh đẹp, chỉ là Mộc Tịch Bắc cũng không biết nó là chủng loại gì." Ngũ tỷ tỷ, cô tìm tỷ nói xong rồi . "Giọng nói ngọt ngào của Mộc Hải Dung truyền đến, phá lệ nhu thuận.Mộc Tịch Bắc cười gật gật đầu: " Cô yêu lải nhải, dặn dò ta phải hảo dưỡng thương, đừng gây chuyện. "Mộc Hải Dung cười nói: " Đó là cô quan tâm tỷ tỷ đấy, tỷ tỷ mau đến xem, con chó này chó có cục cưng ."Mộc Tịch Bắc nhìn theo ánh mắt Mộc Hải Dung, con chó kia đang nằm rạp trên mặt đất, nhìn không ra có phải đang có thai hay không, nhưng Mộc Hải Dung lại rất hưng phấn." Con chó này là ngươi nuôi?"Mộc Tịch Bắc mở miệng dò hỏi.Mộc Hải Dung gật gật đầu: " Là đại tỷ tỷ đưa cho muội, lúc Ngũ tỷ tỷ không ở đây, đại tỷ tỷ từng đến xem ta."Mộc Tịch Bắc nhẹ gật đầu, nhưng trong lòng không khỏi nghĩ đến, Thanh Quốc công chúa về nước e rằng không chỉ bởi vì mẫu thân bà ta bệnh nặng, dù sao bất kể nặng như thế nào, lâu như vậy không trở về nhà chồng luôn luôn có phần không thể nào nói nổi, sợ là có nguyên do khác mới đúng.Mà một nữ nhi khác của Thanh Quốc công chúa đã xuất giá, Mộc Tịch Bắc đến giờ vẫn chưa từng gặp qua, có điều chỉ nhìn Mộc Hải Dung trước mặt, cũng tuyệt đối là người thông minh, tối thiểu nhất biết mẫu thân mình không ở đây, phải tránh né mũi nhọn, thậm chí trong đoạn thời gian này cũng chưa từng đi thiết kế ai, bị chọc tức cũng không quan tâm là thật hay giả, đều để ở trong lòng trước, như vậy mới có thể sống lâu dài." Tứ tỷ tỷ ngươi xem nó thật đáng yêu, lập tức sẽ sinh cục cưng rồi. "Mộc Hải Dung hết sức cao hứng chỉ chó trắng đang thè lưỡi.Mộc Tịch Bắc cũng sờ lên trên lông trên người chó, sau đó mở miệng nói:" Đúng vậy a, sinh cục cưng ngươi sẽ càng bận rộn hơn, còn phải chiếu cố cục cưng nữa ."Mộc Hải Dung dường như không nghĩ tới vấn đề này, không khỏi lâm vào rối rắm, Mộc Tịch Bắc đứng dậy, sờ lên đầu Mộc Hải Dung mở miệng nói:" Ngũ tỷ tỷ đi về trước, ngươi mang nó đi chơi một hồi đi. "Mộc Hải Dung giơ lên khuôn mặt tươi cười, cáo biệt Mộc Tịch Bắc.Nhưng khi Mộc Tịch Bắc đi không bao lâu, Mộc Tịch Hàm liền đi ra từ phía sau, mở miệng nói với Mộc Hải Dung:" Thấy dáng vẻ của Lục muội muội thì hình như rất thích con chó này. "Mộc Hải Dung gật gật đầu:" Đúng vậy a, nó rất đáng yêu."Ánh mắt Mộc Tịch Hàm rất sâu, không có mở miệng, lẳng lặng xoay người rời đi.Hai ngày sau, sắc trời còn chưa sáng rõ, trong hoa viên đột nhiên truyền đến tiếng khóc thê lương." Hu hu hu, chó của ta chó của ta!"Mộc Hải Dung ngồi dưới đất ôm một con chó đã nhắm chặt hai mắt mở miệng nói.Không ít người sau khi nghe được thì đều đi ra, có người gác đêm, tốc độ nhanh hơn một chút, còn lại thì chậm hơn một chút, có điều nghe được phần lớn vẫn là người hầu trong Tướng phủ, chỉ là bởi vì bọn người hầu liên tiếp đứng dậy, ngược lại cũng đều kinh động đến chủ tử.Mộc Tịch Bắc hơi nhíu nhíu mày lại, nhắm mắt lại nhấc lên rèm che nhẹ giọng hô: " Thanh Từ. "Thanh Từ một bên mặc quần áo một bên từ gian giữa sát vách đi đến: " Tiểu thư."" Bên ngoài xảy ra chuyện gì."Trong giọng nói của Mộc Tịch Bắc mang theo vài phần không vui.Thanh Từ đẩy cửa nhìn ra bên ngoài, gọi một ma ma lại, mở miệng nói:" Dừng lại!"" A, Thanh Từ cô nương. "Chân của ma ma kia mềm nhũn, suýt nữa thì ngã xuống." Bên ngoài xảy ra chuyện gì."Thanh Từ lạnh mặt nói.Ma ma kia hơi co rúm lại mở miệng nói: " Nghe nói là con chó của Lục tiểu thư xảy ra chuyện, không biết đã chết hay chưa, lão nô ngược lại đã từng gặp con chó kia một lần, rất sạch sẽ, giống như cực kì trân quý."" Chết một con chó sao lại náo động lớn như vậy. "Thanh Từ có chút không hiểu, nếu như Tiểu Hắc nhà mình chết, nàng với tiểu thư khẳng định cũng sẽ thương tâm và tức giận, nhưng cũng sẽ không náo ra động tĩnh lớn như vậy a, trời còn chưa sáng, liền huyên náo khiến bọn người hầu đều rối lên ." Nghe nói là Lục tiểu thư ôm chó ngồi ở trong hoa viên không chịu đi, còn gào khóc, lúc này mới quấy rầy không ít người. "Ma ma kia lại mở miệng.Thanh Từ nhẹ gật đầu, ngược lại là dễ lý giải một chút, dù sao trong phủ có chuyện gì, làm người hầu luôn phải chạy nhanh hơn mới phải.Tuy nhiên cứ việc như thế Thanh Từ vẫn là lạnh giọng mở miệng nói:" Cái này thì liên quan gì tới các ngươi, sáng sớm vội vội vàng vàng, nếu quấy rầy tiểu thư, các ngươi đảm đương nổi không ?"Ma ma kia lập tức quỳ trên mặt đất:" Lão nô biết sai lão nô biết sai."Ngữ khí Thanh Từ có chút hòa hoãn:" Ngươi đi nói lại cho những hạ nhân trong viện này cho ta, phàm là những người xem náo nhiệt, ta không ngăn trở, thế nhưng nếu ai còn dám gây ra một chút tiếng động, cẩn thận da của mình chút ."Ma ma kia cuống quít đứng dậy, gật đầu đáp ứng, nhón mũi chân một đường chạy đi.Thời tiết ngoài phòng có chút ẩm ướt lạnh lẽo, Thanh Từ nhìn sắc trời một chút, cau mày xoay người đi vào trong phòng, thân thể tiểu thư không được tốt lắm, thích ngủ, nhưng sớm như vậy đã bị giày vò tỉnh lại, thật sự là phiền lòng.Nhưng Thanh Từ thật sự là phục Lục tiểu thư kia , mới sáng sớm như thế, nàng là như thế nào phát hiện chó mình không có, lại làm sao tìm được? Chẳng lẽ đều không cần đi ngủ, Thanh Từ chỉ có thể đem cái này quy cho Mộc Hải Dung thật sự là rất ưa thích con chó này.Thanh Từ đem lời nói của ma ma kia chuyển cáo cho Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc chống đỡ thân thể ngồi dậy, hơi thanh tỉnh một chút mở miệng nói: " Cầm đèn đi, đi xem một chút, không lâu nữa Lão thái phi cũng sẽ bị kinh động."Sau khi thần trí dần dần rõ ràng, Mộc Tịch Bắc cau mày bắt đầu suy đoán con chó này của Mộc Hải Dung sao đang êm đẹp thì đã chết, là trùng hợp hay là có người dự mưu, nếu có người dự mưu thì mục đích lại là cái gì? Ai sẽ êm đẹp đi xích mích cùng một con chó, mà tính tình Mộc Hải Dung cũng không đi đắc tội với người ta, vậy mục đích của người này lại là cái gì?Mộc Tịch Bắc vẫn cảm thấy đầu có chút choáng váng, chưa linh động lắm, nhưng vẫn kiên trì ngồi dậy.Thanh Từ gật gật đầu, sau đó thay y phục đơn giản chải sơ búi tóc cho Mộc Tịch Bắc.Đợi giây lát, trời dần dần sáng lên, Mộc Tịch Bắc liền mở miệng nói với Thanh Từ và Bạch Lộ: " Đi thôi, đi xem một chút."Thanh Từ và Bạch Lộ một đường đi theo Mộc Tịch Bắc, xác thực thấy trong vườn hoa đã tụ tập không ít người, lấy Lão thái phi cầm đầu, Mộc Tịch Hàm ở một bên, Mộc Hải Dung vẫn là tư thế trước đó ngồi dưới đất ôm chó gào khóc, lê hoa đái vũ cực kì đáng thương, bất kể là ai khuyên cũng vô dụng.Sắc mặt Lão thái phi cũng không tốt lắm, dù sao vừa mới sáng sớm bị người làm tỉnh lại ai cũng sẽ không tốt hơn, có điều Lão thái phi vẫn khuyên nhủ: " Dung Dung, ngươi nghe lời, về trước đi, ngồi ở chỗ này không còn hình dáng, quay đầu cô mở miệng với Bệ hạ, lại cầu một con tốt cho ngươi ."Mộc Hải Dung lại không quan tâm, tự mình ở đó khóc sụt sùi, một mặt vuốt vuốt lông trên đầu con chó.Mộc Tịch Bắc nhìn về phía con chó kia, trên người chó còn mặc một bộ áo nhỏ, tựa hồ vẫn là sa tanh tân tiến của năm nay làm ra, xem ra Mộc Hải Dung thật sự là cực kỳ thích con chó này, bằng không sẽ không nghĩ tới cũng làm một kiện y phục cho nó, còn dùng loại vải tốt như vậy.Mộc Hải Dung vẫn khóc như cũ, rất thê lương, khi mệt mỏi thì vẫn ở tại nơi đó thở dốc, nhưng ai cũng không thèm để ý tới, ai cũng không nhìn, chỉ nhìn con chó trong ngực mình.Lão thái phi bất đắc dĩ, cũng không thể để đường đường là tiểu thư Tướng phủ lại cứ ngồi ở chỗ này như thế, thật sự là không còn ra gì, lập tức nghiêm nghị mở miệng hỏi: " Con chó này đã xảy ra chuyện gì? Đang êm đẹp làm sao lại chết!"Một ma ma sau lưng Mộc Hải Dung mở miệng nói: " Hồi bẩm Lão thái phi, con chó này vốn là do lão nô trông giữ, nhưng ai biết tối hôm qua lại đột nhiên chạy ra ngoài, lão nô bừng tỉnh, lập tức liền ra ngoài xem xét, nhưng ai biết lại không thấy bóng dáng đâu nữa, lão nô biết con chó này xưa nay rất được Lục tiểu thư yêu thích, cho nên mới đánh thức Lục tiểu thư."Chân mày của Lão thái phi cau lại, ma ma kia rụt cổ lại lại kiên trì tiếp tục mở miệng:" Lục tiểu thư vừa nghe xong, liền mặc vào quần áo rồi chạy ra bên ngoài, bắt đầu tìm chó ở khắp nơi, bọn nô tài cũng đều theo sát bắt đầu tìm kiếm."" Cho nên tìm được ở ngay trong vườn hoa này?"Lão thái phi hỏi ngược lại.Người kia lắc đầu lại gật đầu:" Lúc mới đầu cũng đi tìm ở nơi này, thế nhưng căn bản cái gì cũng không có, nhưng về sau lúc đi qua lần nữa, liền phát hiện ở trong này, sau đó Lục tiểu thư liền bắt đầu khóc lớn không ngừng, nô tỳ khuyên như thế nào cũng vô dụng."Mộc Tịch Bắc đánh giá hoàn cảnh bốn phía một phen, vẫn là vườn hoa, chỉ là lại không phải vị trí hôm đó.Đúng lúc này, Tình cô cô lại là mở miệng nói: " Chủ tử, nô tỳ nhìn con chó kia tựa hồ còn hơi thở, sợi tóc Lục tiểu thư tựa hồ mới bị gợi lên."Lão thái phi cau mày nhìn về phía Tình cô cô:" Ngươi có nhìn lầm không? Hiện tại gió mặc dù không lớn, nhưng vẫn có."Tình cô cô suy nghĩ một chút vẫn là mở miệng nói:" Nô tỳ thấy con chó kia vẫn có hô hấp yếu ớt, bởi vì cũng không phải tất cả các sợi tóc rủ xuống của Lục tiểu thư đều động."Mộc Hải Dung nghe xong, cũng nâng cặp mắt lưng tròng lên, mở miệng nói:" Đại phu, ta muốn đại phu."Lão thái phi nháy mắt, rất nhanh liền có người đi y quán mời đại phu tới.Đại phu kia mang theo cái hòm thuốc vốn cho rằng là xem bệnh cho người ta, chưa từng nghĩ lại là một con chó, mặc dù trong lòng có chút không vui, nhưng vẫn nhận mệnh đến xem.Đại phu kia nhìn kỹ một chút, bởi vì không phải chuyên môn nhìn động vật, cũng không phải người lành nghề, nhưng một vài vấn đề cơ bản cũng tương thông như người, đại phu bảo Mộc Hải Dung để cho chó nằm dưới đất, Mộc Hải Dung do dự một hồi, rốt cục bỏ được để chó dưới đất.Nhưng lần này, lại khiến đám người kinh ngạc một hồi, trên váy Mộc Hải Dung lại có một mảnh vết máu, Mộc Tịch Bắc liên hệ đến Mộc Hải Dung nói tới con chó này chính là đang mang thai, không khỏi liền phỏng đoán chó này sợ là sảy thai, cho nên liên luỵ đến tính mệnh, mới có thể có bộ dáng này.Đại phu kia tựa hồ cũng sáng tỏ, tuy nhiên vẫn đơn giản tra xét qua một chút, mở miệng nói với mọi người: " Con chó này là ăn nhầm thuốc phá thai của người, mới có thể phản ứng như thế, chỉ là liều lượng của thuốc phá thai ở người tương đối lớn, dược tính lại độc, cho nên tính mệnh con chó này e rằng khó đảm bảo."Mộc Hải Dung lại lớn tiếng khóc lên, sắc mặt Lão thái phi cũng ngưng trọng lên, đang yên đang lành, trong phủ tại sao có thể có thuốc phá thai chứ! Lão thái phi lại liên tưởng đến Liễu Chi Lan, trong phủ người duy nhất có thai đó là Liễu Chi Lan, lúc này liền mở miệng nói:" Tình nhi, ngươi đi xem phu nhân thế nào." ------ Đề lời nói với người xa lạ ------Bó tay rồi, rốt cục nơi nào có muốn chữ, chính là truyền không lên.... Muội aTa thật muốn chửi một câu, mẹ nó! Ta tìm nhanh một cái điểm, dẫn đến ta sửa văn cũng bị mất, vẫn là dùng bản thảo, kết quả phát hiện cấm chữ ở trong đề mục! Ngo ngoe muốn động... Im lặng... Hố cha
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co