Full Dai Tieu Thu Di Hoc
Ngày thứ
4
Từ khi
nó đặt chân lên đất Việt Nam, tính đến thời điểm hiện tại còn chưa được 4 ngày,
nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tựa hồ như 4 tháng vậy, vậy mà nó lại ko
thấy chán, ko thấy mệt mỏi mà ngược lại nó lại thấy đó là một điều thú vị, theo
nó thì cuộc đời như vậy mới có cảm giác là ta đang sống và có ý nghĩa.
Hôm nay,
nó cùng Kỳ Khôi đến trường, hai anh em đi chung xe , vô tình đã tạo ra sóng gió
cho cô nàng vốn ko biết đến chữ sợ là gì kia.
Chiếc
BMW vừa mới dừng lại trước cổng trường, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của học
sinh có mặt tại đây,sở dĩ như vậy vì tại Việt Nam những chiếc siêu xe BMW ko hiếm
nhưng cũng ko nhiều, những người được sở hữu dòng xe này phải là những đại gia
bậc cao của Việt Nam, mà trong trường này, họ là ai ngoài bộ tứ hotboy.
Nó mở cửa
xe, vừa đặt chân xuống đất thì đã nghe những tiếng xì xầm, những cái liếc, những
câu mỉa mai, hoặc những ánh mắt khinh thường, nói đi nói lại nó có sở thích thật
điên khùng, nghe chửi, bị ghét bỏ mà nó thích, nó thấy thú vị, nhiều lúc chính
bản thân nó cũng cho rằng nó bị dở hơi,như lúc này chẳng hạn, nó mặc kệ bọn kia
có thái độ thế nào, nó vẫn cười tươi khoát tay Kỳ Khôi đi vào lớp, sự việc nó
xuống xe cùng đệ nhất hotboy ,cùng anh khoát tay đi trong sân trường cười cười
nói nói so với sự việc tại bữa tiệc đêm qua chẳng si nhê vào đâu cả , sự việc tối
qua gây chấn động trên toàn mặt trận trường Royal, nhưng ko sao, có anh nó rồi, anh nó sẽ là quả
núi cho nó dựa, nó còn sợ gì nữa.
Vào tới
lớp.
-
Ố
ồ ! cái gì đây? Nó nheo mắt nhìn lên bảng,
trên bảng là một dòng chữ viết rất to như sợ người khác ko thấy vậy: " KHAY VI
LÀ GÁI BAO", sau mấy giây sững sốt với hiện tượng mới ,nó vẫn cười tươi coi như
ko có chuyện gì, trong khi sắc mặt của Kỳ Khôi thì lại rất tệ, nhìn anh ko ai
dám tới gần, nó đi tới chỗ anh nó phán một câu tỉnh queo: anh bực làm gì cho hại
sức khỏe, trò vui thế này phải từ từ mà thưởng thức chứ ?
-
Trò
vui? Em nghĩ đây là trò vui sao?- Kỳ Khôi thở dài rồi nói tiếp : Em có nghĩ tới
sắc mặt của lão đại khi biết việc này ko? Em ko nghĩ tới việc về thăm ba mẹ
nuôi em à? Kỳ Khôi vì quá bực mà anh ko kìm chế được, nên đã nói mà ko nhìn thấy
sắc mặt của nó đang xấu dần. Kể cũng lạ, bình thường anh rất bình tĩnh là người
rất biết kìm chế cảm xúc, nhưng khi có việc gì liên quan tới cô em gái nhỏ của
anh thì anh lại mất bình tĩnh như vậy, xem ra nó có vị trí rất lớn trong lòng của
anh,khi anh bình tĩnh lại, nhìn mặt nó đăm chiêu anh mới khựng lại, mình nói lỡ rồi rồi sao. Về phần nó, nó
ngồi lặng đi, sao nó lại ko nghĩ ra, tại sao ông nó lại bắt nó đi học trong khi
có gì là nó ko biết nữa đâu, tại sao lại đóng băng các tài khoản của nó tại
ngân hàng, tại sao lại ko cho nó về thăm ba mẹ nó, tại sao nó lại ngu ngốc đến
vậy, tại sao lại ko nghĩ ra, thông minh cho lắm rồi cũng có lúc hồ đồ mà, hóa
ra là ông nó muốn nó thực hành lại những
gì đã học, muốn xem biểu hiện của nó, muốn nó cho ông thấy rằng nó là một tiểu
thư thực sự, là vì nó chưa cho ông thấy được điều gì nên ông đã ko cho nó về
thăm ba mẹ nó, muốn cho nó động lực để làm tốt mọi việc, nó lặng người với sự
thật, thở dài một hơi, nó quay qua Kỳ Khôi nở một nụ cười hiền : em cám ơn anh,
nếu anh ko nói,chắc chẳng bao giờ em được phép về thăm ba mẹ em rồi.Kỳ Khôi
nhìn nó, lòng chua xót,còn chưa tròn 18 tuổi mà nó phải trải qua nhiều chuyện
như vậy, đang suy nghĩ thì nó lên tiếng, lần này nó thật sự làm anh ngạc nhiên,
những cũng rất vui, vì cuối cùng nó đã biết phải làm gì
-
Anh
, anh giải quyết chuyện này giùm em nha.
-
Ừ!
-
Anh
nói với lão đại, em muốn công bố thân phận thật của em, nói với ông chọn ngày
đi.
-
Hả?
Kỳ Vân,em nói thật chứ, anh rât vui vì cuối cùng em cũng đã quyết định, em cũng
biết được ông nội cần gì ở em.
-
Dạ
Mặc dù anh vui là vậy
nhưng sâu thẳm nơi đâu đó anh lại bắt đầu lo sợ. Anh vui vì nó đã nhận thức được
mọi việc một cách rõ ràng, sau khi công bố thân phận , cuộc sống của nó sẽ thoải
mái hơn, nó sẽ là một đại tiểu thư đúng nghĩa của gia tộc Hoàng Kỳ,có thể hô
mưa gọi gió. Anh buồn vì khi thân phận của nó chính thức được cả thế giới này
công nhận thì đó cũng là lúc nó phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, Gia tộc
Hoàng Kỳ ko phải là ko có kẻ thù, bọn chúng đang nấp trong bóng tối chỉ chờ đến
khi họ có sơ hở bọn chúng sẽ vồ ra mà tiêu diệt, chưa kể đến bọn khủng bố, muốn
ám sát những người thừa kế của gia tộc....thật sự là quá nguy hiểm.còn đang mãi
lo lắng thì bất chợt một giọng hét thân thuộc vang lên:
-
Này,
hai người kia, nói cho tôi biết, chuyện này là sao hả? tại sao hai người lại đi
cùng xe.- Giọng của Quang Anh vang lên
khi mà bóng anh chỉ mới xuất hiện ở cửa.
Mặc dù
đã nhận thức được điều mình nên làm và điều mình nên tránh, nhưng bản chất con
nít trong người nó vẫn còn đó, nó quyết định đùa dai với mấy chàng.- thì ở
chung nhà nên đi chung xe thôi, có vậy mà cũng hỏi, rõ ngốc.
-
Em
nói gì? ở chung nhà? Sao em lại làm vậy, sao em nỡ đối xử với anh như vậy –
Quang Anh gào thét, nhưng đâu đó cũng thấy chút đau khổ.
-
Haizz
! tại sao lại ko được làm vậy, tui với anh có là gì của nhau đâu mà anh nói vậy,
anh nên xem lại cách nói chuyện của mình đi, dễ gây hiểu nhầm lắm.
-
Hiểu
nhầm cái gì? Ngay từ đầu em đã là của anh? Sao giờ em lại nói vậy chứ? Là em thấy
thằng Khôi đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, nên em bỏ anh theo nó đúng ko?-
ôi đáng thương ko thể tả, sao cứ như con nít đòi quà thế ko biết.
Trời đất
quỷ thần ơi! Nghe Quang Anh nói xong, anh em nó như bị mắc nghẹn, sock đến mức
ko thể nói được lời nào, Kỳ Khôi ko ngờ thằng bạn nổi tiếng đào hoa, thay bồ
còn nhanh hơn thay áo, mà cũng có lúc thốt ra những câu này, cũng có lúc rơi
vào lưới tình, nhưng lại cảm thấy tội cho anh, rơi vào lưới của ai ko rơi lại
rơi ngay cái lưới của nhỏ Khay Vi lắm trò này, thật tội lỗi.Đang miên man với những suy nghĩ của mình, thì một
giọng nói khác vang lên, kéo 2 anh em trở về hiện thực :
-
Này
thằng kia, mầy nói Khay Vi là của mầy hồi nào sao tao ko biết vậy? chỉ có mình
mầy nghĩ vậy thôi. Dạo này mầy ăn dưa bở hơi nhiều rồi đấy. Thiên Vũ ồm ồm hết
bắt bẻ rồi đến mỉa mai anh chàng tội nghiệp kia, nhưng điều này nói lên cái gì
ta, anh chàng cũng thích nhỏ hả? ko biết có phải ko mà lúc này anh em nhà Hoàng
Kỳ đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn 2 sinh vật lạ nói gì mà họ nghe nó kỳ lạ đến vậy.
-
Này
Khay Vi em giải thích đi, sáng nay tại sao em lại đi chung với thằng này. Quang
Anh ko thèm chấp với Thiên Vũ anh muốn làm cho ra lẽ đây mà, thôi rồi anh chàng
đang "tức nước vỡ bờ".
-
Trời
ơi, tui nói mà anh ko hiểu hả? tui ở cùng nhà với honey thì đi chung với anh
thôi. Nó lên tiếng trả lời, nhưng ko phải là để chọc tức ai kia đâu, nó đang loạn
ko nghĩ được hàm ý sâu xa của câu nói, chỉ là có sao thì nói vậy, ai ngờ là câu
nói đó lại mang nhiều hàm ý như vậy, nhìn thấy 2 cái mặt đang đơ ra thấy tội
nghiệp nó chợt nhận ra là mình đang bị hố nên vội giải thích thêm.
-
Là
thế này.Tui theo ông nội qua đây, thì phải ở cùng với ông nội đúng ko? Nó hướng
mắt về kia 2 tên mới sáng sớm đã làm ồn muốn gây chuyện.
-
Phải.
– 2 tên ôn thần còn ko biết là nó đang cố giải thích mà cứ nghĩ là nó đang hỏi
nên đồng thanh trả lời, thật ngố hết sức tưởng tượng. nó nhìn 2 tên quái vật rồi
nói tiếp, lần này tránh dùng câu nghi vấn luôn.
Haizz !
Mà ông nội thì phải ở với thiếu gia Kỳ Khôi, nên theo tính chất bắt cầu, thì
tui ở cùng nhà với honey rồi, đã hiểu chưa hả 2 đồ ngốc này, tui nói là ở cùng
nhà chứ có ở cùng phòng đâu mà 2 người phải xoắn nhỉ, mà tui có ở với ai thì
cũng có liên quan gì đến hai người đâu, rõ vô duyên, mới sáng sớm đã làm loạn.
- nó bực mình làm luôn một tràng dài mà ko thèm nhìn lấy 2 cái mặt đang cười
tươi như con đười ươi mới xổng chuồng. Bên này , Kỳ Khôi chỉ biết lắc đầu thật
ko ngờ 2 thằng bạn mình ra nông nỗi như vậy, Quang Anh còn có thể hiểu, chứ
Thiên Vũ mà còn như vậy Thật quá bất ngờ, mà cũng chẳng trách được ai kêu em
gái anh vừa dễ thương vứa đáng yêu thế kia
4
Từ khi
nó đặt chân lên đất Việt Nam, tính đến thời điểm hiện tại còn chưa được 4 ngày,
nhưng đã có rất nhiều chuyện xảy ra, tựa hồ như 4 tháng vậy, vậy mà nó lại ko
thấy chán, ko thấy mệt mỏi mà ngược lại nó lại thấy đó là một điều thú vị, theo
nó thì cuộc đời như vậy mới có cảm giác là ta đang sống và có ý nghĩa.
Hôm nay,
nó cùng Kỳ Khôi đến trường, hai anh em đi chung xe , vô tình đã tạo ra sóng gió
cho cô nàng vốn ko biết đến chữ sợ là gì kia.
Chiếc
BMW vừa mới dừng lại trước cổng trường, lập tức thu hút mọi ánh nhìn của học
sinh có mặt tại đây,sở dĩ như vậy vì tại Việt Nam những chiếc siêu xe BMW ko hiếm
nhưng cũng ko nhiều, những người được sở hữu dòng xe này phải là những đại gia
bậc cao của Việt Nam, mà trong trường này, họ là ai ngoài bộ tứ hotboy.
Nó mở cửa
xe, vừa đặt chân xuống đất thì đã nghe những tiếng xì xầm, những cái liếc, những
câu mỉa mai, hoặc những ánh mắt khinh thường, nói đi nói lại nó có sở thích thật
điên khùng, nghe chửi, bị ghét bỏ mà nó thích, nó thấy thú vị, nhiều lúc chính
bản thân nó cũng cho rằng nó bị dở hơi,như lúc này chẳng hạn, nó mặc kệ bọn kia
có thái độ thế nào, nó vẫn cười tươi khoát tay Kỳ Khôi đi vào lớp, sự việc nó
xuống xe cùng đệ nhất hotboy ,cùng anh khoát tay đi trong sân trường cười cười
nói nói so với sự việc tại bữa tiệc đêm qua chẳng si nhê vào đâu cả , sự việc tối
qua gây chấn động trên toàn mặt trận trường Royal, nhưng ko sao, có anh nó rồi, anh nó sẽ là quả
núi cho nó dựa, nó còn sợ gì nữa.
Vào tới
lớp.
-
Ố
ồ ! cái gì đây? Nó nheo mắt nhìn lên bảng,
trên bảng là một dòng chữ viết rất to như sợ người khác ko thấy vậy: " KHAY VI
LÀ GÁI BAO", sau mấy giây sững sốt với hiện tượng mới ,nó vẫn cười tươi coi như
ko có chuyện gì, trong khi sắc mặt của Kỳ Khôi thì lại rất tệ, nhìn anh ko ai
dám tới gần, nó đi tới chỗ anh nó phán một câu tỉnh queo: anh bực làm gì cho hại
sức khỏe, trò vui thế này phải từ từ mà thưởng thức chứ ?
-
Trò
vui? Em nghĩ đây là trò vui sao?- Kỳ Khôi thở dài rồi nói tiếp : Em có nghĩ tới
sắc mặt của lão đại khi biết việc này ko? Em ko nghĩ tới việc về thăm ba mẹ
nuôi em à? Kỳ Khôi vì quá bực mà anh ko kìm chế được, nên đã nói mà ko nhìn thấy
sắc mặt của nó đang xấu dần. Kể cũng lạ, bình thường anh rất bình tĩnh là người
rất biết kìm chế cảm xúc, nhưng khi có việc gì liên quan tới cô em gái nhỏ của
anh thì anh lại mất bình tĩnh như vậy, xem ra nó có vị trí rất lớn trong lòng của
anh,khi anh bình tĩnh lại, nhìn mặt nó đăm chiêu anh mới khựng lại, mình nói lỡ rồi rồi sao. Về phần nó, nó
ngồi lặng đi, sao nó lại ko nghĩ ra, tại sao ông nó lại bắt nó đi học trong khi
có gì là nó ko biết nữa đâu, tại sao lại đóng băng các tài khoản của nó tại
ngân hàng, tại sao lại ko cho nó về thăm ba mẹ nó, tại sao nó lại ngu ngốc đến
vậy, tại sao lại ko nghĩ ra, thông minh cho lắm rồi cũng có lúc hồ đồ mà, hóa
ra là ông nó muốn nó thực hành lại những
gì đã học, muốn xem biểu hiện của nó, muốn nó cho ông thấy rằng nó là một tiểu
thư thực sự, là vì nó chưa cho ông thấy được điều gì nên ông đã ko cho nó về
thăm ba mẹ nó, muốn cho nó động lực để làm tốt mọi việc, nó lặng người với sự
thật, thở dài một hơi, nó quay qua Kỳ Khôi nở một nụ cười hiền : em cám ơn anh,
nếu anh ko nói,chắc chẳng bao giờ em được phép về thăm ba mẹ em rồi.Kỳ Khôi
nhìn nó, lòng chua xót,còn chưa tròn 18 tuổi mà nó phải trải qua nhiều chuyện
như vậy, đang suy nghĩ thì nó lên tiếng, lần này nó thật sự làm anh ngạc nhiên,
những cũng rất vui, vì cuối cùng nó đã biết phải làm gì
-
Anh
, anh giải quyết chuyện này giùm em nha.
-
Ừ!
-
Anh
nói với lão đại, em muốn công bố thân phận thật của em, nói với ông chọn ngày
đi.
-
Hả?
Kỳ Vân,em nói thật chứ, anh rât vui vì cuối cùng em cũng đã quyết định, em cũng
biết được ông nội cần gì ở em.
-
Dạ
Mặc dù anh vui là vậy
nhưng sâu thẳm nơi đâu đó anh lại bắt đầu lo sợ. Anh vui vì nó đã nhận thức được
mọi việc một cách rõ ràng, sau khi công bố thân phận , cuộc sống của nó sẽ thoải
mái hơn, nó sẽ là một đại tiểu thư đúng nghĩa của gia tộc Hoàng Kỳ,có thể hô
mưa gọi gió. Anh buồn vì khi thân phận của nó chính thức được cả thế giới này
công nhận thì đó cũng là lúc nó phải đối mặt với rất nhiều nguy hiểm, Gia tộc
Hoàng Kỳ ko phải là ko có kẻ thù, bọn chúng đang nấp trong bóng tối chỉ chờ đến
khi họ có sơ hở bọn chúng sẽ vồ ra mà tiêu diệt, chưa kể đến bọn khủng bố, muốn
ám sát những người thừa kế của gia tộc....thật sự là quá nguy hiểm.còn đang mãi
lo lắng thì bất chợt một giọng hét thân thuộc vang lên:
-
Này,
hai người kia, nói cho tôi biết, chuyện này là sao hả? tại sao hai người lại đi
cùng xe.- Giọng của Quang Anh vang lên
khi mà bóng anh chỉ mới xuất hiện ở cửa.
Mặc dù
đã nhận thức được điều mình nên làm và điều mình nên tránh, nhưng bản chất con
nít trong người nó vẫn còn đó, nó quyết định đùa dai với mấy chàng.- thì ở
chung nhà nên đi chung xe thôi, có vậy mà cũng hỏi, rõ ngốc.
-
Em
nói gì? ở chung nhà? Sao em lại làm vậy, sao em nỡ đối xử với anh như vậy –
Quang Anh gào thét, nhưng đâu đó cũng thấy chút đau khổ.
-
Haizz
! tại sao lại ko được làm vậy, tui với anh có là gì của nhau đâu mà anh nói vậy,
anh nên xem lại cách nói chuyện của mình đi, dễ gây hiểu nhầm lắm.
-
Hiểu
nhầm cái gì? Ngay từ đầu em đã là của anh? Sao giờ em lại nói vậy chứ? Là em thấy
thằng Khôi đẹp trai hơn anh, giàu có hơn anh, nên em bỏ anh theo nó đúng ko?-
ôi đáng thương ko thể tả, sao cứ như con nít đòi quà thế ko biết.
Trời đất
quỷ thần ơi! Nghe Quang Anh nói xong, anh em nó như bị mắc nghẹn, sock đến mức
ko thể nói được lời nào, Kỳ Khôi ko ngờ thằng bạn nổi tiếng đào hoa, thay bồ
còn nhanh hơn thay áo, mà cũng có lúc thốt ra những câu này, cũng có lúc rơi
vào lưới tình, nhưng lại cảm thấy tội cho anh, rơi vào lưới của ai ko rơi lại
rơi ngay cái lưới của nhỏ Khay Vi lắm trò này, thật tội lỗi.Đang miên man với những suy nghĩ của mình, thì một
giọng nói khác vang lên, kéo 2 anh em trở về hiện thực :
-
Này
thằng kia, mầy nói Khay Vi là của mầy hồi nào sao tao ko biết vậy? chỉ có mình
mầy nghĩ vậy thôi. Dạo này mầy ăn dưa bở hơi nhiều rồi đấy. Thiên Vũ ồm ồm hết
bắt bẻ rồi đến mỉa mai anh chàng tội nghiệp kia, nhưng điều này nói lên cái gì
ta, anh chàng cũng thích nhỏ hả? ko biết có phải ko mà lúc này anh em nhà Hoàng
Kỳ đang mắt chữ A mồm chữ O nhìn 2 sinh vật lạ nói gì mà họ nghe nó kỳ lạ đến vậy.
-
Này
Khay Vi em giải thích đi, sáng nay tại sao em lại đi chung với thằng này. Quang
Anh ko thèm chấp với Thiên Vũ anh muốn làm cho ra lẽ đây mà, thôi rồi anh chàng
đang "tức nước vỡ bờ".
-
Trời
ơi, tui nói mà anh ko hiểu hả? tui ở cùng nhà với honey thì đi chung với anh
thôi. Nó lên tiếng trả lời, nhưng ko phải là để chọc tức ai kia đâu, nó đang loạn
ko nghĩ được hàm ý sâu xa của câu nói, chỉ là có sao thì nói vậy, ai ngờ là câu
nói đó lại mang nhiều hàm ý như vậy, nhìn thấy 2 cái mặt đang đơ ra thấy tội
nghiệp nó chợt nhận ra là mình đang bị hố nên vội giải thích thêm.
-
Là
thế này.Tui theo ông nội qua đây, thì phải ở cùng với ông nội đúng ko? Nó hướng
mắt về kia 2 tên mới sáng sớm đã làm ồn muốn gây chuyện.
-
Phải.
– 2 tên ôn thần còn ko biết là nó đang cố giải thích mà cứ nghĩ là nó đang hỏi
nên đồng thanh trả lời, thật ngố hết sức tưởng tượng. nó nhìn 2 tên quái vật rồi
nói tiếp, lần này tránh dùng câu nghi vấn luôn.
Haizz !
Mà ông nội thì phải ở với thiếu gia Kỳ Khôi, nên theo tính chất bắt cầu, thì
tui ở cùng nhà với honey rồi, đã hiểu chưa hả 2 đồ ngốc này, tui nói là ở cùng
nhà chứ có ở cùng phòng đâu mà 2 người phải xoắn nhỉ, mà tui có ở với ai thì
cũng có liên quan gì đến hai người đâu, rõ vô duyên, mới sáng sớm đã làm loạn.
- nó bực mình làm luôn một tràng dài mà ko thèm nhìn lấy 2 cái mặt đang cười
tươi như con đười ươi mới xổng chuồng. Bên này , Kỳ Khôi chỉ biết lắc đầu thật
ko ngờ 2 thằng bạn mình ra nông nỗi như vậy, Quang Anh còn có thể hiểu, chứ
Thiên Vũ mà còn như vậy Thật quá bất ngờ, mà cũng chẳng trách được ai kêu em
gái anh vừa dễ thương vứa đáng yêu thế kia
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co