Truyen3h.Co

Full Ong Xa That La Cool Linh Mac Nhien

Gió thu nổi lên, trời mưa lất phất. Hai ngày ngắn ngủi, thời tiết dường như đột nhiên thay đổi, chẳng thấy ánh sáng mặt trời đâu cả, mà chỉ thấy mưa phùn lất phất như có ý không bao giờ muốn ngừng lại, nhiệt độ giảm xuống đáng kể, mùa hè dường như thoắt cái đã đi mất.

Đậu Đậu lục tìm áo len để mặc, rồi lại ngồi tìm áo khoác.

Vốn dĩ thì chẳng có nhiều quần áo, tất cả đều nhét trong vali nhăn nhăn nhúm nhúm, mặc vào không những trông chẳng ra làm sao, còn rất khó nhìn nữa, Đậu Đậu cầm chiếc thẻ ngân hàng thầm nghĩ, phải thay đổi đẹp hơn một chút, nếu không sẽ bị vứt bỏ đi mất.

Có động lực, liền có hành động.

Đậu Đậu hẹn Điền Tĩnh cùng đi shopping, Điền Tĩnh đang lo ngại, nhìn Đậu Đậu một lúc lâu hỏi.

“Rốt cuộc có kết hôn hay không?”

“Không biết nữa…”

“Lý Minh Triết đâu, chết dấp ở chỗ nào rồi?!!”

“… Không biết nữa…”

“Trời, liệu có phải là anh ta muốn ly hôn với cậu?”

“…”

Đậu Đậu cúi thấp đầu chẳng nói gì, Điền Tĩnh giận mà chẳng làm gì được nhìn Đậu Đậu cúi đầu “Cậu ấy à, thật sự khiến cho người khác lo lắng, bá chiếm nhà người ta, cưỡng ép thân thể người ta, kí cái ước định cả đời, bây giờ vẫn còn chưa rõ cái gì cả!”

Đậu Đậu:…! !

Bởi vì chủ yếu là mua quần áo cho Đậu Đậu nên hai người đi dạo ở những cửa tiệm tương đối bình dân, Điền Tĩnh vui vẻ hớn hở nói với Đậu Đậu “Đậu Đậu à, cậu có biết không, mấy ngày trước lão Văn gọi điện thoại đến, hỏi mình có tốt không.”

Đậu Đậu ngạc nhiên “Anh ấy không chịu nổi nhanh như vậy à?”

Điền Tĩnh cười hì hì “Đương nhiên, cũng phải xem thủ đoạn của mình, chút tâm tư đó của anh ấy mình sớm đã đoán ra rồi.”

Đậu Đậu lườm mắt, mặt biểu hiện chẳng tin tưởng chút nào “Thôi bỏ đi, tám phần là do anh ấy nghe cậu khóc lóc và kêu gào nhiều quá, đương nhiên thầy giáo Văn đấu không lại với cậu rồi?”

Điền Tĩnh nhướn mày lên trời, chống tay vào mạng sườn “Lão nương mị lực vô cùng, còn cần dùng biện pháp khóc lóc kêo gào sao, nói cho Đậu Đậu cậu biết, con gái à, muốn giữ được trái tim đàn ông, thì phải dở thủ đoạn một chút, ví dụ như nói thì giả bộ đáng thương một chút, giả vờ yếu đuối một chút, lấy được sự cảm thông của anh ta, những chuyện sau đó thì dễ giải quyết hơn.”

Đậu Đậu:… (Hổ cái giả vờ yếu đuối…)

Hai người đi dạo phố cả buổi tối, dưới sự chỉ đạo của Điền Tĩnh Đậu Đậu mua một chiếc áo len màu hồng nhạt, cổ hình chữ V, bên trong là một chiếc áo hai dây trắng nhỏ, bên ngoài thêm một chiếc áo lông cừu to màu trắng sữa, trên chiếc mũ có một quả cầu len tròn tròn, hễ đi cái là nó cũng lắc lư bay theo chiều gió.

Vốn dĩ Đậu Đậu nói muốn đi mua quần, Điền Tĩnh trừng mắt nhìn cô rồi cường điệu nhấn mạnh ‘một cô gái mới hơn 20 tuổi không được phép mặc quần, nhất định phải mặc váy’, Đậu Đậu chỉ có thể nghe theo để bị kéo đi mua váy, sau đó là giầy cao gót, bốt, nước hoa…

Điền Tĩnh đưa Đậu Đậu quay về biệt thự, hai người phải đi ba vòng mới đưa hết được đồ xuống, đúng lúc Lý Vũ Hiên lái xe về nhà, đèn xe chiếu vào thấy một đống túi dưới đất, một đống bừa bãi, Lý Vũ Hiên nhảy xuống xe tóm lấy Đậu Đậu, gương mặt đẹp trai bỗng thay đổi “Em lại muốn chạy trốn?!”

Đậu Đậu:…

Lý Vũ Hiên nói xong thì nhìn thấy chữ trên những chiếc túi, toàn bộ đều là các túi đề tên các nhãn hiệu sản phẩm.

Hóa ra là đi mua đồ.

Lý Vũ Hiên có chút ngượng ngùng, đi đến chào hỏi Điền Tĩnh, cúi người giúp Đậu Đậu xách đồ “Sao lại mua nhiều thế này, có mệt không?”

Đậu Đậu cầm mấy cái túi còn thừa lại “Cũng được đó” quay mặt nhe răng với Điền Tĩnh “Tĩnh, cảm ơn cậu hôm nay đã đi cùng mình.”

Điền Tĩnh xua xua tay rồi lái xe đi.

Lý Vũ Hiên mở cửa, hai người mang một đống túi to túi nhỏ đi vào bật đèn, Lý Tiểu Lỗi vẫn ngồi lì trong phòng chẳng thèm ngó mặt ra, trừ những lúc ra ăn cơm ra còn lại rất ít khi ra ngoài, con Đá đói quá chạy quẩn quanh, cặp mắt đáng thương bị mớ lông dài che phủ chẳng nhìn thấy đâu cả. buộc lại đám lông trên đầu thì cũng được một nắm.

Đậu Đậu vứt đống đồ đó, vội vàng đi lấy đồ ăn cho chó, con Đá nôn nóng lăng săng chạy phía sau.

Lý Vũ Hiên thay dép đi vào, lật lật chỗ quần áo của Đậu Đậu, thở dài một cái, quần áo cô mua cái đắt nhất mới có giá 800 tệ, nếu như là mình, làm sao có thể để cho cô gái mình yêu thương nhất mặc những trang phục như vậy được, cứ coi như mỗi ngày cô ấy thay một bộ đồ hàng hiệu đắt tiền, chỉ cần cô ấy vui, chỉ cần cô ấy đồng ý, mình cũng đồng ý.

Nhưng trong mắt cô ấy chẳng bao giờ có mình.

Lý Vũ Hiên ngồi trên nền nhà, mệt mỏi ôm nắm lấy tóc bứt thật mạnh.

Thất bại quá, từ lúc sinh ra đã luôn đi trên con đường thất bại rồi, mãi mãi chỉ có thể sống dưới ánh hào quang của người khác, phản xạ ánh hào quang của người khác, không cách nào có thể phát ra ánh hào quang của chính mình, một khi đã mất đi cội nguồn ánh sáng, thì chỉ còn sót lại một trái tim mông lung xám xịt, mấy ngày trước Lý lão gia gọi điện đến, dùng khẩu khí ra lệnh ép mình phải tiếp quản công ty của Lý Minh Triết, và bảo với anh ta, Lý Minh Triết sẽ không quay lại nữa, hôn ước của anh với cô gái kia hủy bỏ.

Lý Vũ Hiên hiểu rõ mức độ trong lời nói của Lý lão gia, ông ấy nói Lý Minh Triết không quay lại nữa, thì nhất định sẽ tìm người giam giữ quản lý anh ta phong tỏa tất cả tin tức, ông ấy nói hủy bỏ hôn ước, thì cứ coi như pháp luật yêu cầu nhất định phải có sự có mặt của cả hai người mới có thể làm thủ tục ly hôn, thì chỉ cần một câu nói của Lý lão gia, vài lời dặn dò nhờ vả, thì thủ tục kia hoàn toàn có thể được giải quyết, chẳng vấn đề gì.

Lý lão gia, là người nắm quyền lớn nhất không ai có thể trái lời trong nhà họ Lý, là trung tâm của sự vận chuyển tiền mặt của thương nghiệp Lý gia, cả năm thường sống ở nước ngoài, vệ sĩ bên cạnh đều là những binh sĩ đặc biệt, ông ấy nói, người trong Lý gia không ai dám không nghe, mỗi bước chân của ông ấy, sẽ làm rung động cả trong nước vài ngoài nước, cho đến hôm nay, người nào dám la lối với ông ấy đều bị giáo huấn qua nhiều ít không giống nhau, bao gồm cả mình.

Những mệnh lệnh luôn khiến cho người ta phải cắn răng oán hận, nhưng lại chẳng có khả năng phản kháng.

Lý Vũ Hiên ngẩng đầu nhìn ánh mắt quan tâm của cô gái đó, từ từ duỗi tay ra “Để anh ôm em một chút, chỉ một chút thôi.”

Đậu Đậu hỏi “Hồ Ly, sắc mặt anh rất xấu.”

Lý Vũ Hiên nhè nhẹ ôm lấy cô, không dám dùng sức, sợ rằng cô sẽ bị sợ hãi chạy mất, chỉ có thể kìm nén áp chế cảm giác, mong muốn có cô đến phát điên lên ở nơi tận trong xương cốt, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể cô, vùi trán lên vai cô, rất mệt mỏi, rất yếu đuối.

“Tối nay còn có mưa…”

Lý Vũ Hiên nhỏ tiếng giải thích, anh sợ sấm chớp, cũng sợ trời mưa, tuy không đến mức rú lên như trời long đất nở mỗi khi thấy sấm sét, nhưng cũng ngủ không ngon, nếu như là trước đây, Đậu Đậu sẽ chẳng để tâm gì mà ở cạnh anh, nhưng bây giờ, trong lòng Đậu Đậu đang rất rối bời, không tốt lắm, Lý Minh Triết nói ‘không cho phép một mình ở cùng với người đàn ông khác.’

“Hồ Ly, này, em chuẩn bị sữa cho anh rồi.”

Đậu Đậu rút người ra, chạy về phía nhà bếp.

Lý Vũ Hiên buồn bã ngồi dưới đất, nhìn theo hướng cơ thể ấm ấp của cô ấy đang biến mất như bay, cười đau khổ, đứng dậy khỏi mặt đất, đi về phòng, cô ấy cũng không cho mình dựa dẫm một chút nữa.

Nặng nề đổ thân người lên giường, gần nửa tháng nay bán mạng cho công việc đã khiến cho cơ thể anh vô cùng mệt mỏi, mệt quá rồi, có lúc khi đang họp, đầu óc không còn tuân theo sự khống chế của mình nữa gục đập xuống bàn, mấy ngày gần đây, rất nhiều khi có cảm giác mệt quá khiến mình dường như có thể ngất ngay được.

Nhưng mà, mệt như thế này, nhưng lại chẳng thể ngủ được.

“Cạch cạch.”

Cánh cửa khe khẽ mở ra, Đậu Đậu nhè nhẹ đi vào, đặt ly sữa nóng lên đầu giường, khẽ gọi “Hồ Ly?”

Lý Vũ Hiên giả vờ ngủ say, không trả lời.

Đậu Đậu thở phào một cái, kéo chăn đắp cho anh, điều chỉnh lại nhiệt độ điều hòa xong rồi mới nhẹ nhàng đi ra ngoài.

Lý Vũ Hiên mở mắt ra, nhìn ly sữa trên đầu bàn, trong lòng có cảm giác khó chịu không nói ra được thành lời, dường như bị cái gì trói chặt lại vậy, không làm được cái gì cả, cũng chẳng thể nói được cái gì, chỉ có thể mở to mắt ra nhìn.

Cầm ly sữa đổ vào trong nhà tắm, Lý Vũ Hiên quay lại giường, lại bắt đầu một đêm mất ngủ.

Buổi sáng, Đậu Đậu dậy khỏi giường rất sớm làm bữa sáng, Lý Tiểu Lỗi cũng đi xuống, dưới đôi mắt là hai quầng thâm, ngáp dài một cái đi vào bếp “Làm cơm nhanh lên, tôi ăn rồi còn đi ngủ, để khi dậy khỏi đói.”

Đậu Đậu quay mặt lườm Lý Tiểu Lỗi một cái.

Lý Vũ Hiên mặc âu phục xách cặp đi xuống, quay người soi mình trước chiếc gương mặc quần áo, tiếp tục tràng than vãn oán hận vào mỗi buổi sáng “Sao lại có người cảm thấy loại quần áo này đẹp chứ, che lấp hết cả các đường cong trên cơ thể, dường như chẳng để lộ ra chút cá tính nào, cứ như là người chết vừa mới bò ra khỏi quan tài vậy, xấu xí chết đi được!”

Đậu Đậu bưng cơm ra “Hồ Ly, anh có thể thay lời khác không?”

Lý Vũ Hiên đi đến gần chiếc gương, đột nhiên hét to một tiếng “Oa, anh có quầng thâm rồi, ôi cái mặt đẹp đẽ của anh…”

Đậu Đậu lảo đảo, đi đến trước mặt Lý Vũ Hiên, vỗ vỗ vào vai anh “Phó tổng giám đốc Lý, anh dù gì cũng là người lãnh đạo lớn nhất của một công ty, dẫn dắt mấy trăm người, xin hãy giữ gìn hình tượng một chút…”

Lý Vũ Hiên chu chu mồm, đi đến bàn ăn, mặt ra vẻ cô cùng đau khổ “Bây giờ anh chỉ muốn đi đến quán bar quậy một chút, cho toát mồ hôi, ngày ngày phải ngồi điều hòa, xương cốt sắp nhão hết ra rồi, đại gia mà, nhìn thấy người khác chơi bài liền muốn xen vào chơi, thoắt cái đã phải quay ngoắt vào tập trung làm việc, thật sự là anh đã chịu đủ những ngày như thế này rồi!”

Đậu Đậu cúi đầu ăn cơm, thầm đọc “… Lần thứ 59.”

Lý Vũ Hiên tức giận cầm đũa gắp món trứng cuộn, nghiến răng nghiến lợi chửi “Hôm nay ai đám soi mói anh, mẹ nó chứ anh sẽ đánh cho nó thành đầu lợn, cứ chạy đến nói cái này không đúng cái kia không đúng, tất cả đều phải thay đổi, mẹ nó chứ thật sự là những ngày này đã quá đủ rồi!”

Đậu Đậu và cơm “… Lần thứ 60.”

Lý Tiểu Lỗi đầu tóc bù xù cầm lọ tương ớt từ bếp đi ra “Đúng là thấy quỷ rồi, chỉ còn mỗi một lọ tương ớt.”

Đậu Đậu giải thích “Hôm qua cậu vừa chơi điện tử vừa ăn tương ớt không, ăn hết cả lọ, hôm kia cậu còn ăn với bánh mì hết hai lọ, hôm trước nữa…”

Lý Tiểu Lỗi:… (Sao tôi chẳng nhớ gì nhỉ?)

Đậu Đậu:… (Người ta mỗi lọ ăn cả tháng, cậu ăn một giờ đã hết rồi, nhớ được số lượng mới là lạ)

Lý Tiểu Lỗi cắt lọ tương ớt ra, đổ lên món trứng cuộn Đậu Đậu tự chế, đổ cả vào bên trong, lúc này mới cười híp mắt lại cắn một miếng giống như đang rất hưởng thụ, từ từ ăn “Ừm, ngon thật đó.”

Lý Vũ Hiên xoa xoa mặt “Đúng là nhìn thấy quỷ, có thể ăn cay như thế này, mà da còn đẹp như vậy.”

Lý Tiểu Lỗi trừng mắt nhìn Lý Vũ Hiên một cái, rồi lại ăn rất nhiều tương ớt, nhét cả miếng to vào miệng, khắp mồm và răng đều là màu đỏ, cứ như là vừa ăn xong chiếc màn thầu máu vậy, Lý Vũ Hiên trợn mắt nhìn lòi cả con ngươi ra.

Đậu Đậu cũng cho tương ớt lên trứng cuộn ăn, vừa ăn một miếng sắc mắt liền thay đổi, kêu oa lên một tiếng rồi nôn ra.

Lý Vũ Hiên hỏi “Sao vậy?”

Đậu Đậu dùng giấy ăn cuốn lấy miếng trứng kia rồi ném vào thùng rác, uống một ngụm cháo, nói vẻ không tự nhiên “Có thể là do nguội rồi, trứng hơi có mùi tanh.”

Lý Vũ Hiên gắp trứng lên ngửi ngửi, chẳng có chút mùi tanh nào, nhưng vừa rồi phải ứng của cô ấy rõ ràng là rất không vừa miệng, nôn là theo bản năng, người mà đặc biệt yêu thích ăn uống như cô ấy… dường như, gần đây khẩu vị của cô ấy không tốt… cũng chẳng có tâm trạng…

Lẽ nào là…

Lý Vũ Hiên căng thẳng nắm chặt tay trên bàn, những trên mặt không có chút thay đổi gì “Đậu Đậu, lần trước của em là ngày bao nhiêu?”

“Ngày bao nhiêu gì chứ?”

Lý Vũ Hiên có chút nôn nóng, ngượng ngùng giải thích “Đây là… anh lo lắng em không khỏe… mua trước chút thuốc cho em…”

Đậu Đậu đỏ mặt lên, cúi đầu và cơm “… Không cần đâu.”

“Rốt cuộc là ngày mùng mấy?” Lý Vũ Hiên nóng ruột đến mức sắp nhảy lên rồi “Em nói cho anh biết đi!”

Đậu Đậu cảm thấy Hồ Ly có chút gì đó không bình thường, nghĩ một chút rồi nói “Hình như là… ừm… mùng tám?”

Lý Vũ Hiên dường như có chút tức giận, hôm nay đã là 16 rồi! !

Đậu Đậu lúc đầu chưa kịp nghĩ ra là gì, cuối cùng nhìn thấy những đám gân xanh nổi đầy trên trán Lý Vũ Hiên, đột nhiên ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, lúc đó sợ đến mức mặt trắng bệch ra, bình thường chẳng bao giờ chú ý đến chuyện này, ai có thể ngờ được, mới có lần đầu tiên đã dính rồi!

Lý Tiểu Lỗi ngồi một bên đầu óc mù mịt, cắn miếng trứng hỏi “Rốt cuộc hai người đang nói chuyện gì vậy?”

Lý Vũ Hiên kéo Đậu Đậu đứng lên, sắc mặt nghiêm trọng “Anh đưa em đi bệnh viện.”

Đậu Đậu sợ hãi khóc “Em không đi…”

“Không được” trái tim Lý Vũ Hiên đã rơi xuống đáy vực rồi “Phải đi xác nhận lại một chút, ngộ nhỡ có là vấn đề khác?”

Đậu Đậu khóc lóc thút thít “Không thể nào, nhất định là đúng rồi, từ trước đến nay ngày của em đều rất chuẩn, chưa từng quá thời gian bao giờ, oa oa, làm thế nào đây…”

Lý Vũ Hiên buông Đậu Đậu ra, đi qua đi lại trong phòng.

Lý Minh Triết sống chẳng thấy người chết không thấy xác, việc hôn ước rất có khả năng đã hỏng rồi, nếu để Lý lão gia biết cô ấy mang thai, để giữ tròn đại cục, rất có thể sẽ tìm cách loại bỏ đứa bé này, rồi đuổi cô ấy đến một nơi rất xa, sống cuộc sống vất vả.

Lý Vũ Hiên nhìn Đậu Đậu đờ đẫn người ra, căng thẳng đến mức co rúm chặt lại.

Cô ấy vẫn đơn thuần như vậy, làm sao có thể nghĩ đến những thủ đoạn ép buộc này.

Lý Tiểu Lỗi càng thấy khó hiểu, tóm lấy Đậu Đậu hỏi, Đậu Đậu khóc nấc lên từng tiếng nói chẳng ra lời, ép Lý Vũ Hiên nói, mặt Lý Vũ Hiên đã âm u nhưng bị dìm vào trong nước, Lý Tiểu Lỗi buồn phiền, sao mà mới hỏi có mấy câu với nhau mà sắc mặt hai người lại thay đổi như vậy, như sắp lâm vào đại trận vậy.

“Rốt cuộc là chuyện gì!”

Lý Tiểu Lỗi nóng ruột, đứng giữa phòng ăn hét lớn, đáng tiếc chẳng ai để ý đến cậu ta.

Lý Tiểu Lỗi chạy đến lắc lắc Đậu Đậu “Nói cho tôi biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy, làm tôi tò mò chết đi được rồi!”

Lý Vũ Hiên chạy đến lôi Lý Tiểu Lỗi ra, hung tợn giận dữ quát lớn “Em làm cái gì vậy, tránh ra” cẩn thận cầm giấy ăn lau mặt cho Đậu Đậu “Đừng khóc nữa, phải giữ thật ổn định, nghe nói ba tháng đầu rất nguy hiểm.”

Đậu Đậu lau nước mắt ậm ừ “Em vẫn chưa chuẩn bị xong… hu hu… ngộ nhỡ anh ấy ly hôn với em…”

Lý Vũ Hiên lòng đau như dao cắt, ôm cô gái đang khóc thút thít vào trong lòng “Đậu Đậu, đừng sợ, nếu như thật sự ly hôn, anh lấy em, đứa trẻ sẽ là cốt nhục của anh, anh tuyệt đối không bạc đãi nó.”

Đậu Đậu khóc càng thảm thiết.

Lý Tiểu Lỗi đứng một bên nghe như sấm nổ vang tai, máu trên mặt biến mất sạch, đứng nguyên tại chỗ không động đậy, hai ngày trước nhận được chuyển phát nhanh từ thành phố Y đến, văn kiện bên trong vẫn còn nguyên niêm phong, chỉ là cuốn sổ chứng nhận kết hôn màu đỏ đã bị thay bằng cuốn sổ ly hôn màu xanh, lén lút đặt giấy tờ vào lại chỗ cũ, nhưng cuốn sổ màu xanh chói mắt đó đã bị Lý Tiểu Lỗi giữ trong tay.

Rất lâu sau, Lý Tiểu Lỗi khó khăn lắm mới phát ra được một câu từ cổ họng “Cô… thực sự mang thai rồi?”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co