Truyen3h.Co

Full Q2 Ran Ret Thu Nu Edit Tac Gia Co Nam Yen

Edit: ShiYaoYao

Beta: Khuynh Vũ

“A….”

Mộc Tịch Bắc cắn chặt hàm răng, nhưng cho dù là vậy thì vẫn phát ra âm thanh run rẩy, loại đau đớn này nháy mắt khắc vào cốt tuỷ, ngoại trừ nam nhân trước mặt gây ra cho nàng thì còn có cổ trùng cảm thấy mình bị phản bội nên điên cuồng trả thù, nỗi đau này làm cho nàng không rõ rốt cuộc là duyên ngộ đến từ đâu.

Thân thể cong lên, hai tay bóp chặt phần gáy nam nhân, móng tay mượt mà ở trên lưng nam nhân cào ra mấy đường máu, máu chảy đầm đìa, thống khổ khôn kể, đôi môi phấn nộn bị cắn đến rướm máu, khoé mắt còn rơi xuống một giọt nước mắt nóng hổi, sắc mặt Mộc Tịch Bắc trắng bệch giống như mới từ trong nước vớt ra, cả người đầm đìa mồ hôi.

Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng nâng cằm Mộc Tịch Bắc lên, cũng không đem vật nóng bỏng của mình rút ra khỏi người Mộc Tịch Bắc, đồng thời cũng không dám nhìn vào ánh mắt lạnh bạc của nàng.

Mộc Tịch Bắc từ từ đóng chặt hai mắt không nói lời nào, Ân Cử Dạ lại nhẹ nhàng xoa mặt nàng, mở miệng nói:

“Cho dù...nàng có thống khổ thì ta cũng muốn nàng vĩnh viễn ở bên cạnh ta.”

Mặc dù nàng sẽ đau khổ nhưng ta so với nàng càng đau đớn hơn. Thế giới này, không ai có thể mang nàng rời khỏi ta.

Mộc Tịch Bắc cố sức mở mắt, kéo ra chút ý cười nói:

"Giao dịch đã xong, từ nay về sau không ai nợ ai không phải sao. "

Nhìn hai tròng mắt đầy nước của Mộc Tịch Bắc, lòng Ân Cửu Dạ bỗng nhiên đau xót, nhưng nghe lời nói nóng lòng phủi sạch quan hệ kia, trong mắt Ân Cửu Dạ lại dấy lên ngon lửa phẫn nộ, không còn nghe Mộc Tịch Bắc nói gì nữa, cũng không bận tâm cảm nhận của người dưới thân, lại tiếp tục đâm thẳng vào.

Mộc Tịch Bắc bởi vì đau đớn như bị xé rách cùng với cảm giác lãnh lẽo tràn ngập tứ chi, mà cả khuôn mặt đều không có một chút huyết sắc, đôi môi mỏng càng bị máu tươi nhiễm đỏ, móng tay tinh xảo càng vì chịu đựng sự thống khổ này mà gãy mất ba cái, trên lưng nam nhân cũng huyết nhục mơ hồ.

Hai thân thể quấn lấy nhau mang theo một loại kinh tâm động phách hoà vào trong máu thịt, càng mang theo một loại tuyệt vọng đến chết, trên thân thể tuyết trắng máu tươi đỏ rực chói mắt, tản ra mị hoặc cùng xinh đẹp, càng mang theo thâm trầm tuyệt vọng cùng thấu xương.

Nếu như lúc này Ân Cửu Dạ chịu ngẩng đầu, trông thấy bộ dáng yếu ớt của Mộc Tịch Bắc, hắn nhất định sẽ không đành lòng. Nhưng chung quy hắn không làm thế, bởi vì hắn sợ nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh vô thường của nàng, thấy trong mắt nàng có sự chán ghét dành cho hắn, hắn sợ hãi, hắn đau khổ, hắn cũng không phải giống như lời hắn nói, tình nguyện để nàng hận mình, trên thực tế, hắn sợ nàng hận hắn, sợ nàng nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng hờ hững, cho nên, hắn không dám nhìn vào đôi mắt trong suốt kia.

Dường như cảm thấy Mộc Tịch Bắc thuận theo, nên Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôm liếm làn da của nàng, những ngón tay thon dài du tẩu trên làn da mềm mại, không quên cắn lên vành tai tinh xảo của Mộc Tịch Bắc, dẫn dắt từng bước rồi lại mở miệng nói:

“Bắc Bắc, nói đời này nàng sẽ không rời khỏi ta, đời này sẽ không rời khỏi ta.”

Mộc Tịch Bắc đóng lại mí mắt, trên lông mi có những hạt nước trong suốt nhỏ xíu, đã không rõ đó là giọt mồ hôi hay là nước mắt long lanh nữa, Mộc Tịch Bắc mơ hồ nhìn nam nhân trên người mình, trừ bỏ đau...Lúc này nàng đều không cảm nhận được gì cả…

Loại đau đớn này tựa như toàn bộ xương cốt bị người ta đập nát từng chút một, lại giống như bị vô số kim châm cùng nhau ghim vào xương cốt của nàng.

Nhưng dù là vậy, Mộc Tịch Bắc vẫn không mở miệng, nếu như nhịn không được thì nàng sẽ không chút lưu tình bẽ gãy một cái móng tay của mình, dường như chỉ có như vậy mới đem đau đớn này dời đi, mới có thể khiến nàng gắng gượng thở dốc thêm một hơi.

Không nhận được đáp lại, Ân Cửu Dạ càng kích động, bên hông ra sức luật động, từng cái đâm sâu vào thân thể Mộc Tịch Bắc, mang theo sự thâm trầm quyết tuyệt nhất.

Ân Cửu Dạ chưa bao giờ ngờ tới mình lại tham luyến thân thể của nàng đến như thế, dường nhu là bao nhiêu cũng không đủ, hắn gần như quên mất đây là lần đầu tiên của nàng, cũng quên mất nữ tử dưới thân từ đầu đến cuối không có sự phản kháng hay phát ra bất kì âm thanh gì.

Hắn giống như một con mãnh thú đang phát cuồng, liều mạng tiến quân, dường như chỉ có như vậy mới có thể đem người nữ tử dưới thân nhập vào thân thể hắn.

Ngoài cửa sổ ánh trăng rã rời, gió lạnh gào thét, nhưng trong cửa sổ lại là phù dung trướng ấm.

Cũng không biết trải qua bao lâu, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy toàn thân như đều bị xé rách, nam nhân phía trên đã dừng động tác. Thân thể Mộc Tịch Bắc bủn rủn, lại vô cùng đau đớn, chậm rãi mở mắt ra, nhìn về phía người nam nhân phía trên, lập tức chạm phải một đôi mắt tối đen.

Không đợi Mộc Tịch Bắc phản ứng, lại một lần nữa xâm nhập.

"A..."

Mộc Tịch Bắc lại không nhịn được cắn lên đầu vai Ân Cửu Dạ, cơ thể không thể chịu nổi sự hung mãnh của nam nhân này, nàng hoàn toàn không khống chế được mang theo tiếng khóc nức nở gọi tên của hắn:

"Ân Cửu Dạ."

Mùi máu tươi trên đầu vai nam nhân lúc Mộc Tịch Bắc nhả ra rốt cuộc trào ra, người nam nhân này cho nàng tình yêu hay đau đớn đều là sâu đậm như thế, ai cũng không thay thế được.

Ánh mắt Ân Cửu Dạ có hơi nhu hòa một chút, ở bên tai Mộc Tịch Bắc nỉ non nói:

" Nàng còn nhớ rõ ta là ai vậy là tốt rồi."

Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy ở trong mơ mơ màng màng, bên tai có giọng nam nhân mơ hồ không rõ than nhẹ, đau đớn này giống như nàng bị đặt ở trên đống lửa, chỉ cảm thấy gân cốt đứt gãy, cảm thấy như đây không còn là bản thân mình.

Dần dần, Mộc Tịch Bắc càng ngày càng bủn rủn vô lực, đến đầu cũng không nâng dậy được nữa, toàn bộ thân thể giống như bị xé rách, không có một tia khí lực, nhưng nam nhân lại giống như Thao Thiết không biết thoả mãn, một lần lại một lần chiếm hữu thân thể mềm mại của nàng, giống như bao nhiêu cũng không đủ.

Cho đến khi nước mắt Mộc Tịch Bắc theo hai má nhỏ xuống tay Ân Cửu Dạ, Ân Cửu Dạ mới dần dần tỉnh táo lại, trầm mặc nhìn nữ tử nhắm chặt hai mắt, màu máu trong mắt giống như mực đen đậm đặc mãi không tan ra.

Trong mắt Mộc Tịch Bắc nổi lên chua xót, cổ họng khàn khàn nhẹ giọng mở miệng nói:

"Ân Cửu Dạ, ta đau."

Thân thể Ân Cửu Dạ thoáng cứng đờ, thật cẩn thận mở miệng:

"Đau ở đâu?”

Mộc Tịch Bắc liền bật khóc":

"Ô ô, chỗ nào cũng đau."

Ân Cửu Dạ nhất thời không biết làm sao, gắt gao ôm Mộc Tịch Bắc vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, giống như an ủi hài tử bị thương:

"Không khóc. Ngoan"

Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôn lên hai má nữ tử, bàn tay to gắt gao ôm chặt nàng vào trong lòng.

Mộc Tịch Bắc đột nhiên liền khóc to lên, bộ dáng tê tâm liệt phế làm cho Ân Cửu Dạ đau lòng không thôi, nước mắt nóng rực nhỏ xuống lồng ngực nam nhân, xúc cảm từng giọt như con dao sắc bén nhất cắm vào trái tim của hắn. Ân Cửu Dạ lúng túng không biết làm gì, chỉ biết bối rối giúp nàng lau khô nước mắt

Đến cuối cùng, cũng không biết từ lúc nào thì Mộc Tịch Bắc ý thức dần dần tan rã, cũng không biết chính mình đã nói những gì, chỉ biết là trong lúc mơ mơ màng màng hình như nàng đã nói rất nhiều.

Ân Cửu Dạ lẳng lặng nhìn nữ tử trên giường, nữ tử sắc mặt tái nhợt, bất an nhắm chặt hai mắt, hàng lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, trên đôi môi phấn nộn thì bị nhiễm một tầng đỏ sậm.

Da thịt nữ tử trắng nõn như ngọc, ở dưới ánh nến sáng long lanh, chỉ là bây giờ lại hiện đầy dấu vết của hắn để lại, từng dấu xanh xanh tím tím đập vào mắt hắn như muốn chọc mù mắt hắn vậy.

Trên mặt nàng vẫn còn lưu lại hai hàng nước mắt, còn có cả những giọt nước mắt chưa kịp khô, Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt nữ tử, hai tay run run vuốt ve gương mặt nàng.

“Bắc Bắc, ta yêu nàng.”

Ân Cửu Dạ tựa đầu vào cổ nữ tử, trong mê man, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy hình như có một giọt nước ấm áp nhỏ xuống cổ mình, nóng hổi lại làm lòng nàng đau đớn.

Ân Cửu Dạ giúp Mộc Tịch Bắc lau sạch  thân thể, cầm một miếng vải bông mềm mại giúp nàng lau sạch từng ngón tay, còn nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ vào những chỗ đang sưng đỏ của nàng, sau đó mới ôm chặt nàng vào trong lòng mình.

Ngửi ngửi mùi hương trên tóc nàng, tay Ân Cửu Dạ không khỏi siết chặt hơn.

Bắc Bắc, ta biết nàng sẽ hận ta, nhưng nếu đã không thể yêu, vậy thì cứ hận đi.

Cho dù từ nay về sau, chúng ta sẽ không bao giờ được như trước kia nữa, cho dù ánh mắt nàng nhìn ta chỉ còn lại sự chán ghét và thống hận, ta cũng sẽ không thả nàng đi, chuyện kiếp sau như thế nào ta không biết, nhưng kiếp này, nàng chỉ có thể ở lại bên cạnh ta.

Mộc Tịch Bắc ngủ rất lâu, đến buổi sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Lúc tỉnh lại thì trong phòng chỉ có một mình nàng, muốn đứng dậy, lại cảm thấy thân thể bủn rủn vô lực, tay khẽ động, lại phát ra tiếng vang rầm rầm.

Mộc Tịch Bắc sửng sốt, nhìn về phía cổ tay mình, chỉ thấy trên cổ tay trái mình vậy mà bị một xích sắt khoá lại, đầu kia khóa với đầu giường, Mộc Tịch Bắc không khỏi lộ ra một nụ cười khổ.

Lại nhìn mấy móng tay bị mình bẽ gãy, đã được người tỉ mỉ băng bó, trên người dường như còn tản ra mùi thuốc nhàn nhạt.

Mộc Tịch Bắc miễn cưỡng ngồi thẳng người, chỉ cảm thấy thắt lưng đau nhức, muốn đứng dậy xuống đất, lại mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã sấp xuống, Ân Cửu Dạ không biết từ nơi nào xuất hiện, một tay đón lấy nàng, sau đó vững vàng đặt lại lên giường.

Nhớ lại mọi chuyện phát sinh đêm qua, Mộc Tịch Bắc chỉ cảm thấy tất cả cứ như một giấc mơ, không ngờ, cuối cùng nàng vẫn ở lại nơi này.

Ân Cửu Dạ đã đứng lặng ngoài cửa một lúc lâu, nhìn từng hành động của nữ tử, cho đến khi nàng gần như ngã sấp xuống thì hắn mới chạy lại đỡ.

Mộc Tịch Bắc nhận ra người vừa đến là ai, nhưng cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, chỉ rũ xuống con ngươi.

Một đôi giày màu đen tinh xảo dừng ngay trước mắt, nhưng Mộc Tịch Bắc vẫn như cũ cúi đầu.

Theo sau có vài nha hoàn tiến đến, bưng chậu rửa mặt, khăn và y phục nhẹ nhàng đặt lên trên bàn rồi liền khom người lui xuống.

Ân Cửu Dạ cầm khăn nhúng vào nước ấm, sau đó vắt khô, dường như muốn giúp Mộc Tịch Bắc lau mặt, nhưng khi khăn lông ấm áp chạm đến gương mặt Mộc Tịch Bắc, Mộc Tịch Bắc lại liền quay đầu tránh đi.

Ân Cửu Dạ động tác cứng đờ, không nói gì, lại chỉ tiếp tục đưa khăn tới, nhẹ nhàng giúp Mộc Tịch Bắc lau mặt.

Mộc Tịch Bắc cũng không mở miệng, sau khi Ân Cửu Dạ giúp nàng thu thập xong , liền ngồi xổm trên mặt đất giúp nàng mang giày.

Mộc Tịch Bắc cũng không động đậy, chỉ nhìn chiều dài của xích sắt, đại khái là sợ quá nặng nên chỉ dài khoảng hai đến ba thước, trên cơ bản là không đi xa được.

Ân Cửu Dạ bưng cơm canh tới, Mộc Tịch Bắc cũng chỉ nhìn lướt qua. Ân Cửu Dạ đành múc một bát cháo đưa tới trước mặt nàng.

Nhưng dường như xích sắt trên tay thật sự quá nặng, nên tay Mộc Tịch Bắc hơi run, một bát cháo nóng hổi cứ như vậy đổ hết xuống đất, trên tay Mộc Tịch Bắc cũng bị nước cháo nóng hổi văng trúng, trong nháy mắt đỏ lên một mảng.

Ân Cửu Dạ vội vàng đứng dậy, ấn tay Mộc Tịch Bắc vào trong chậu nước lạnh, sau đó lấy thuốc bôi giúp nàng.

Mộc Tịch Bắc vẫn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn động tác của nam nhân, cũng không ngẩng đầu.

Ân Cửu Dạ lại múc tiếp một bát cháo khác, cầm thìa nhẹ nhàng thổi rồi mới đưa đến trước mặt Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhìn chằm chằm thìa cháo rất lâu, không nói gì. Ân Cửu Dạ lại vẫn giơ tay như vậy, cũng không biết mỏi.

Sau một lúc lâu, Mộc Tịch Bắc mới hé miệng nuốt lấy thìa cháo.

Trong mắt Ân Cửu Dạ hiện lên vẻ vui mừng, tiếp tục gắp chút đồ ăn đưa đến bên miệng Mộc Tịch Bắc, nếu gặp được đồ ăn nàng thích thì Mộc Tịch Bắc sẽ há miệng ăn được hai miếng, còn nếu không thích thì khẽ lắc đầu, Ân Cửu Dạ lại vội vàng đổi món khác.

Dù vậy, Mộc Tịch Bắc cũng không ăn nhiều. Ân Cửu Dạ thấy Mộc Tịch Bắc không muốn ăn nữa liền phân phó người dọn đồ ăn ra ngoài.

Ân Cửu Dạ đi ra ngoài một lát, Mộc Tịch Bắc liền vịn mép giường đứng lên, chỉ cảm thấy hai chân dường như cũng không phải của mình, bủn rủn vô lực, suýt nữa lại ngã sấp xuống.

Sau khi Ân Cửu Dạ ra ngoài, Sơ Nhất đang đứng trước cửa chặn đường đi của hắn, Ân Cửu Dạ chỉ quét mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

“ Giữ lại đầu bếp làm mấy món nàng dùng qua, còn những người khác giải quyết hết, lại tìm vài người mới đến.”

Sơ Nhất không cam lòng gật đầu, dường như còn muốn nói gì đó với Ân Cửu Dạ, nhưng đáng tiếc Ân Cửu Dạ lại không cho hắn cơ hội, đã vội vàng xoay người trở về phòng.

Vừa trở lại phòng, nhìn thấy Mộc Tịch Bắc đang vịn mép giường đứng dậy, liền bước nhanh tới, đỡ lấy nàng.

“Muốn đi đâu?”Ân Cửu Dạ mở miệng hỏi.

Mộc Tịch Bắc không trả lời, cũng không đẩy hắn ra, sợi xích này chỉ dài ba đến bốn thước, ngoại trừ căn phòng này thì nàng còn có thể đi đâu.

Mộc Tịch Bắc đứng dậy đi đến trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa sổ tuyết đã tan nhưng mùa đông vẫn chưa đi qua, gió lạnh trong phòng cùng rét lạnh bên ngoài tạo thành chênh lệch rõ ràng.

Cũng không biết A Tam có thu được tin tức gì không, rốt cuộc là người nào ở sau lưng Thanh Quốc công chúa, ngoại trừ An Nguyệt Hằng thì còn có ai đối địch với nàng, Đông Du sao?

Trước đó vài ngày, nàng đã lệnh A Tam bỏ lại mọi chuyện ở nơi này, tránh đi tai mắt, lặng lẽ đến Đông Du xem xem có thể tra được cái gì không.

Thông qua chuyện lần trước, Mộc Tịch Bắc phát hiện, mình ở Tây La sợ là không tra được gì, Đông Du vốn thần bí, người Tây La đối với chuyện của Đông Du vẫn rất mờ mịt, cho nên muốn điều tra cũng rất khó khăn. Mà rõ ràng có người đã bố trí thoả đáng ở Tây La, nếu nàng điều tra sâu, sẽ chỉ đi vào cạm bẫy mà người nọ thiết kế. Cũng chính vì vậy, nàng mới không tiếp tục điều tra ở Tây La.

Từ nơi sâu xa, thật giống như có một bàn tay to lớn đang âm thầm thao túng hết thảy, mà nàng lại không thể nào nắm được.

Ân Cửu Dạ đứng bên cạnh Mộc Tịch Bắc, để cho nàng dựa vào người mình, dùng tay nhẹ nhàng vuốt từng sợi tóc của nàng.

Mộc Tịch Bắc tựa vào người nam nhân, đột nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi, tựa như sinh lực cạn kiệt,  sinh sinh tử tử như một màn sương mù, chung quy không phải do người nắm bắt.

Mộc Tịch Bắc đứng một hồi liền cảm thấy có chút mệt, trở lại trên giường, tự đắp chăn cho mình, xích sắt trên tay vẫn kêu vang, nhưng Mộc Tịch Bắc không hề nói một câu muốn cởi bỏ sợi xích này, vẫn im lặng không ồn không nháo loạn, lại làm cho Ân Cửu Dạ bất an không yên.

“Bắc Bắc…”

Ân Cửu Dạ nhẹ nhàng gọi, trong mắt Mộc Tịch Bắc mang theo nghi vấn nhìn hắn một cái, thấy hắn không nói tiếp, thì lại nhắm mắt lại.

Ân Cửu Dạ ngồi ở trước giường nhìn Mộc Tịch Bắc hồi lâu, cuối cùng mới im lặng đi ra ngoài.

Ân Cửu Dạ chân trước vừa đi, chân sau Phó Dĩ Lam liền từ một góc nhỏ chạy ra.

Lúc Phó Dĩ Lam đang định lặng lẽ nhảy vào từ cửa sổ thì lại bị người phía sau túm lấy vạt áo, nhíu mày quay đầu nhìn lại, vừa thấy mặt người kia lập tức lộ ra khuôn mặt tươi cười:

"Sơ Nhị ca ca, huynh đến thật đúng lúc, mau giúp ta đánh yểm trợ."

Khóe miệng Sơ Nhị giật giật, hắn vốn ở đây giám thị Mộc Tịch Bắc, vậy mà Phó Dĩ Lam lại đề nghị hắn giúp nàng đi vào.

Sơ Nhị chỉ im lặng nắm chặt vạt áo Phó Dĩ Lam không buông tay. Tính tình của Ân Cửu Dạ hắn cũng không dám trái lời, cho nên Sơ Nhị chỉ đen mặt không thèm nhìn Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam bày ra một khuôn mặt mướp đắng, bắt đầu rơi nước mắt:

"Sơ Nhị ca ca, chẳng lẽ huynh không phải đến giúp ta sao? Chẳng lẽ huynh là tới bắt ta sao? Huynh thật sự làm vậy với ta sao? Nam nhân quả thật là không thể tin, uổng phí ta một mảnh chân tình với huynh, còn trộm đi nụ hôn đầu của người ta..."

Sơ Nhị sắc mặt đỏ lên:

"Ta..."

Rõ ràng là nàng hôn trộm hắn, làm sao lại biến thành...biến thành hắn cưỡng hôn nàng.

Phó Dĩ Lam vẻ mặt thất vọng, cúi đầu dự định rời đi:

"Khổ thân ta còn xem hắn như người một nhà, kết quả bây giờ còn đuổi ta ra ngoài."

Sơ Nhị nghe thấy những lời này, sắc mặt không khỏi đỏ lên, ngẫm lại nếu hắn không cho nàng đi vào, quay đầu bị Sơ Nhất bắt được chắc chắn cũng sẽ không có kết cục tốt.

"Đi nhanh về nhanh."

Sơ Nhị lạnh mặt nói.

Hai mắt Phó Dĩ Lam nháy mắt sáng bừng lên, quay đầu ôm lấy Sơ Nhị hung hăng hôn một cái, bên tai Sơ Nhị nháy mắt đỏ rực.

Phó Dĩ Lam còn thè lưỡi nói:

"Thật đáng yêu."

Sơ Nhị chỉ biết quay đầu lại, lạnh mặt không biết nên nói cái gì.

Phó Dĩ Lam nhanh chóng lẻn vào trong phòng Mộc Tịch Bắc, lập tức xuất hiện ở trước giường Mộc Tịch Bắc.

Mộc Tịch Bắc nhìn thấy Phó Dĩ Lam vừa đến đã bắt đầu mân mê khoá trên cổ tay mình:

"Bắc Bắc, nam nhân nhà ngươi thật sự là quá biến thái , ổ khóa này ít nhất phải có ba chiếc chìa khóa mới có thể mở được."

Mộc Tịch Bắc khẽ nhìn lướt qua, cũng không để ý, chỉ nói:

" Bên chỗ A Tam có tin tức gì không?"

" Chỉ truyền đến đại khái nói là nếu muốn xâm nhập chứng thực còn cần vài ngày nữa."  Phó Dĩ Lam nhẹ giọng nói

"Hắn nói như thế nào?"

"A Tam nói, hơn một năm trước Đông Du đột nhiên tìm được một vị Thánh Nữ đã mất tích nhiều năm, vì thế liền đón nàng ta trở về Đông Du, mà tướng mạo của vị Thánh Nữ Đông Du này lại giống hệt vị tỷ tỷ tốt của ngươi Mộc Tịch Hàm." Phó Dĩ Lam nhẹ giọng nói.

Trong lòng Mộc Tịch Bắc lộp bộp một chút, Mộc Tịch Hàm vậy mà trở thành Thánh Nữ Đông Du, vậy cũng khó trách vì sao An Nguyệt Hằng cùng Thanh Quốc Công chúa đều được Đông Du ủng hộ, nếu như Mộc Tịch Hàm còn sống, nhất định là cực hận mình.

“Vậy vị Thánh Nữ Đông Du hiện tại đang ở đâu?”

Mộc Tịch Bắc rất nhanh tìm được điểm mấu chốt của sự tình.

Phó Dĩ Lam suy nghĩ một chút rồi nói:

“ Vì đã nhênh đón Thánh Nữ chân chính trở về, nên vị Thánh Nữ hiện tại vì huyết mạch không thuần, nên cũng chỉ có thể rút khỏi vị trí làm một tộc trưởng.”

“Để A Tam đi tìm nàng ta, nếu nàng ta có giải dược thì đáp ứng nàng ta chúng ta nguyện ý giúp nàng ta đoạt lại vị trí Thánh Nữ.”

Mộc Tịch Bắc lạnh giọng mở miệng nói, nàng thật sự không ngờ, Mộc Tịch Hàm lại còn sống, hơn nữa không còn là chó nhà có tang của trước kia, ngược lại biến thành Thánh Nữ tôn quý nhất Đông Du.

Chuyện tới nước này, Mộc Tịch Bắc không tiếp tục giấu diếm Phó Dĩ Lam nữa. Thanh Từ bị thương, người có thể ở trong phủ này giúp đỡ nàng truyền tin tức cũng chỉ còn lại Phó Dĩ Lam.

Phó Dĩ Lam gật đầu, nhìn xiềng xích nặng nề kia, cuối cùng nhịn không được mở miệng nói:

"Bắc Bắc, vì sao ngươi không có ý định nói cho Thái Tử biết?"

Mộc Tịch Bắc chỉ hơi ngước mắt, nhìn về phía Phó Dĩ Lam nói:

"Nói cho hắn biết, sau đó để hắn cùng chết với ta sao?"

Phó Dĩ Lam nhất thời nghẹn lời, nhưng vẫn nói:

"Nhưng hắn bây giờ thật thương tâm khổ sở, hơn nữa hắn thật sự yêu ngươi."

Hai mắt Mộc Tịch Bắc nhìn chăm chú phía trước, nhẹ giọng mở miệng nói:

"Thương tâm tính là gì, khổ sở tính là gì? Chỉ có còn sống mới có tương lai."

"Nếu ta có thể sống tiếp , tự nhiên sẽ nói cho hắn, nếu như ta chết, cũng không muốn hắn chôn cùng với ta."

Mộc Tịch Bắc nhẹ nhàng nói.

Phó Dĩ Lam nói không nên lời, chỉ đành trầm mặc.

------ đề lời nói với người xa lạ ------

Mọi người chờ ta hồi phục tinh thần rồi trả lời bình luận nha, ta gần đây không dám nhìn bình luận.

囧 cái 囧, ta nghĩ chương này sẽ đăng sớm, thế nhưng chưa có xét duyệt, may mà ta xem lại...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co