Truyen3h.Co

[ FUTA 🔞 ] Khi quân vi hoàng

Chương 4

whiteandbluu


Bôi thuốc.

Nữ nhân đã cầm tù nàng mười năm, lấy chuyện ngược đãi nàng làm thú vui mà lại muốn bôi thuốc cho nàng ư.

Nếu là kiếp trước, Mẫn Đình nhất định là cười nhạo một tiếng, mỉa mai ả lại muốn biểu diễn tiết mục tình cảm ôn nhu. Bất luận nàng có tình nguyện hay không cũng không thể nào cãi lại thánh ý của ả.

Ả muốn chơi đùa thế nào, không phải là chuyện của ả hay sao. Cần gì phải giả mù sa mưa hỏi nàng làm gì.

Nhưng vào lúc này, Lưu Trí Mẫn khẽ cúi người, không còn vẻ uy nghiêm của bậc đế vương khi ở trên đại điện. Tròng mắt thâm thúy nhìn xoáy vào nàng.

Mẫn Đình không ngờ rằng hoàng đế cũng có lúc như thế này, nàng sững sờ hô một tiếng bệ hạ.

Mãi cho đến khi môi mỏng của Lưu Trí Mẫn than nhẹ, cổ tay truyền đến cảm giác đau nhói cùng mát mẻ, Mẫn Đình mới phát hiện việc ả muốn bôi thuốc cho nàng là thật.

Thuốc nước màu trắng nhạt có hương thơm thoang thoảng từ trong bình ngọc chảy ra, dòng nước thuốc từ chỗ đỏ rát nơi cổ tay trượt dài qua đầu vai, còn có mấy giọt chảy xuống ngực nàng.

Tư thế này quả nhiên không tiện bôi thuốc cho lắm.

Bàn tay thon dài mang tay chút lực đạo xoa nắn cổ tay nàng, Mẫn Đình căng thẳng đến mức tay mềm nhũn cả ra, sự đau đớn dần dần biến mất.

Không hiểu sao gò má nàng lại nóng đỏ. Thân thể đang quỳ cũng run rẩy theo, dưới sự xoa bóp nhẹ nhàng của Lưu Trí Mẫn dần nhũn hết cả người.

Hôm nay ả bị làm sao vậy. Chẳng lẽ kiếp này sống lại, ả quyết định bỏ qua cho nàng rồi hay sao.

"Đến bên giường đi."

Bàn tay mang theo thuốc nước cùng nhiệt độ xoa đến đầu vai, Mẫn Đình bất giác hừ nhẹ, đôi mắt Lưu Trí Mẫn đột nhiên trở nên tối lại ánh lên tia nguy hiểm.

Mẫn Đình cảm thấy nguy hiểm, nàng co lại phía sau theo bản năng nhưng lại bị ả nhanh tay bắt lấy.

Bàn tay đang nắn bóp bả vai di chuyển xuống, khẽ lướt trên xương quai xanh hõm xuống của nàng. Bàn tay mở ra, nhũ hoa bị che lấp hơn phân nửa.

"Muốn trốn?"

"Không phải vậy!" Mẫn Đình lập tức quỳ thẳng, đặt toàn bộ nhũ hoa vào trong tay ả.

Sau khi đặt toàn bộ vào bàn tay Lưu Trí Mẫn, mắt nàng lại tràn ngập sự sợ hãi: "Có thể được bệ hạ chạm vào là phúc phần của Đình Nhi. Mong rằng bệ hạ thương xót."

Nữ nhân này lúc trước nhìn thấy ả liền chạy, rõ ràng rất yếu đuối, vậy mà hiện tại lại thẳng lưng giao tất cả vào trong tay ả, tròng mắt nàng ngân ngấn nước trông cực kỳ đáng thương.

Đêm qua, thật sự đau như vậy sao.

Trong suy tư, ngón tay bất giác lướt qua nhụy hoa đang đứng thẳng của nàng, Mẫn Đình khẽ ngâm hít một hơi khí lạnh, hàm răng thẳng tắp lưu lại dấu vết trên môi anh đào.

"Đừng cắn."

Lưu Trí Mẫn dùng ngón tay vuốt ve cánh môi nàng: "Đến bên giường đi."

"Đình Nhi tuân lệnh."

Mẫn Đình đứng dậy, hai chân không tự chủ được liền run rẩy.

Nàng chỉ mới đi được mấy bước, Lưu Trí Mẫn liền phát hiện ra sự khác thường giữa hai chân nàng, hoa cốc sưng tấy lên như một cái màn thầu, chất dịch trong suốt làm ẩm ướt bộ lông thưa thớt của Mẫn Đình. Nàng quỳ gối trên giường, hai chân chậm rãi mở ra, nơi tư mật lộ rõ không sót thứ gì.

Lưu Trí Mẫn trầm mặc đi đến bên cạnh, nữ nhân càng trở nên run rẩy. Giống như một con thỏ nhỏ bị làm cho hoảng sợ, cứ như giây tiếp theo sẽ co chân bỏ chạy.

"Bệ hạ. Xin người nhẹ chút."

Trí nhớ của kiếp trước không ngừng hiện lên, kể từ lúc cởi bỏ quần áo thân thể không ngừng tiết ra ái dịch. Ngày đêm bị cắm vào với tần suất như thế, chỉ có lúc được ngâm nước ấm hoa huy*t mới đỡ đau hơn chút, nhưng dưới thủ đoạn cùng sự giày vò của Lưu Trí Mẫn, hiệu quả của nó cực kỳ nhỏ.

Ả thích nàng quỳ như thế, giống như một chú chó nhỏ cực kỳ cam chịu, ngay cả hình dáng của ả cũng không có tư cách nhìn thấy.

Lưu Trí Mẫn nhìn thấy nàng bày ra bộ dạng cầu hoan như thế, ả nhất thời khựng lại không có hành động gì.

Ả lẳng lặng nhìn thân thể người đang quỳ trên giường, vốn đã mang theo vết roi trên người vậy mà đêm qua còn bị ả gặm cắn, thân thể mềm mại không có nổi một khoảng da thịt lành lặn bằng một bàn tay. Ngay cả đùi nàng cũng đầy vết hôn cùng dấu tay của ả.

"Đau lắm sao?"

Hai tay phủ lên bờ mông của nàng, Lưu Trí Mẫn dùng sức một cái, nước mắt Mẫn Đình liền ào ào rơi trên tơ lụa rực rỡ.

"Không đau."

Mông nhỏ vểnh lên như một quả đào, giống như đang thỉnh cầu: "Không đau nhiều lắm."

Một cái tát rơi xuống, trừng phạt nàng vì miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo, Mẫn Đình khẽ hô ngước cổ lên, sau đó lại nặng nề gục trở về, mái tóc đen tán loạn che giấu khuôn mặt nàng.

Nàng đang khóc đó ư. Lưu Trí Mẫn nhìn vậy cảm thấy buồn cười. Rõ ràng ả còn chưa động thủ, sao nàng lại khóc đến đáng thương như vậy.

Nếu thật sự khôn ngoan như thế, tại sao mấy hôm trước lúc roi da giáng xuống nàng không rơi mấy giọt lệ cầu xin tha thứ.

"Đình Nhi lấy lòng như vậy vì nghĩ ta muốn phạt nàng sao?"

"Xin bệ hạ phạt nhẹ chút. Đình Nhi đã biết lỗi rồi. Đình Nhi không dám tự mình đi dạo chơi nữa, lại càng không dám để cho vương gia chạm vào, còn làm phiền bệ hạ bôi thuốc cho Đình Nhi. Hức!"

Ngoan ngoãn nhận lỗi và nói những lời ả muốn nghe nhất, trái lại ả liền nổi giận, hai cái tát rơi lên mông nàng, mông nhỏ lúc này sưng lên vô cùng khó coi.

Từ trong đau đớn, nàng nghe thấy âm thanh đồ vật bị Lưu Trí Mẫn lục tung, Mẫn Đình nắm chặt chăn định co người lại.

Không được, không thể tránh né. Hẳn là Lưu Trí Mẫn đang lấy roi, nếu như tránh né trái lại chỉ khiến ả càng đánh càng hăng.

Còn nếu như chiều theo ý ả, đưa mông ra nhận đủ đòn roi, dù có đau đi nữa cũng tốt hơn giống như trước kia, khắp cả người đều là vết thương do ả gây ra.

Mẫn Đình nghe tiếng bước chân tiến đến gần, nàng lại nâng cao mông lên.

Những vết roi đau nhói trong tưởng tưởng không có rơi trên da thịt, cổ họng nàng phát ra tiếng ngâm đầy vẻ kinh ngạc.

Một cây gậy nhỏ bằng ngọc xuất hiện trong hạ thân nàng, thừa dịp Mẫn Đình còn đang khiếp sợ, Lưu Trí Mẫn đã chậm rãi mà đẩy nó vào. Thịt non sưng tấy từng chút bị tách ra, gậy ngọc được bôi đầy cao dược chen vào bên trong, cảm giác dính dớp kì dị truyền đến từ hoa huy*t, Mẫn Đình kìm lòng không được vặn vẹo eo, gậy ngọc chậm rãi xoay tròn cắm sâu vào bên trong, chỗ đau đớn vì tối qua bị xâm nhập quá độ hiện tại đã được bôi thuốc.

"A... Bệ hạ..."

Thật sự là bôi thuốc. Mẫn Đình khẩn trương quá độ, thân thể bị cắm vào mềm nhũn hết cả ra, giọng nói uyển chuyển như nước: "Vì sao bệ hạ lại..."

Trước giờ ả chưa từng bôi thuốc cho nàng, đừng nói là nơi tư mật kia. Vết thương trên người ả để lại chính là con dấu, khiến cho nàng biết rõ mình không thể trốn thoát. Mỗi lần chỗ kia bị thương chỉ khiến cho ả càng sảng khoái hơn mà thôi.

Thuốc này, rốt cuộc là vì sao.

"Đình Nhi không phối hợp với sự dạy dỗ của ma ma, lần này ta sẽ tự mình dạy."

Lưu Trí Mẫn nghiêm túc nói, Mẫn Đình cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng ở hạ thân, khiến hoa huy*t nàng không ngừng chảy nước.

Hai cánh hoa sưng đỏ run rẩy, hoa huy*t nho nhỏ đang ngậm một cây gậy ngọc dính dớp, xuân thủy trong suốt hòa với nước thuốc đang tràn ra ngoài, giữa hai cánh hoa có một viên trân châu đang xấu hổ ẩn mình bên trong, dần dần lộ ra đứng thẳng.

Hoa huy*t nhu động phát ra âm thanh mập mờ, gậy ngọc bị đẩy ra ngoài một đoạn nhỏ dính đầy xuân thủy trong suốt.

Lưu Trí Mẫn nhìn chằm chằm nữ nhân đang cực kỳ thẹn thùng quỳ ở đó, ả cảm thấy bụng dưới căng cứng, lực đạo ở bàn tay chậm lại, cố ý nhẹ nhàng đẩy gậy ngọc mất hút vào bên trong, ả ngắm nhìn hoa huy*t nuốt chửng toàn bộ gậy ngọc. Giống như một cái miệng nhỏ nhắn tham ăn, không biết thẹn thùng nuốt tất cả vào trong.

Đầu ngón tay của ả cũng chen vào theo, nhẹ nhàng miết miệng hoa huy*t.

"A a... Bệ hạ... Bệ hạ, ngón tay của người."

Ngón tay cầm ngọc tỷ phê duyệt tấu chương, quyết định sự hưng thịnh hạnh phúc của dân chúng, tại sao lại có thể vuốt xe chỗ đáng xấu hổ kia của nàng. Khoái cảm tê dại vẫn luôn không ngừng lan tỏa, Mẫn Đình cắn một góc chăn gấm ngăn tiếng rên rỉ.

"Thoa đều cao dược vết thương mới nhanh hồi phục."

Lưu Trí Mẫn cũng không biết tại sao hôm nay mình nhiều lời như vậy, nghe người bên dưới kiều mỵ thở dốc ngón tay bất giác giảm đi mấy phần lực đạo, nhẹ nhàng giống như vuốt ve một đóa hoa quỳnh.

Ngón tay ả vuốt ve ở miệng hoa huy*t trong chốc lát, đầu ngón tay dính đầy cao được cùng xuân thủy óng ánh, cuối cùng rơi lên viên trân châu.

Ả sờ vào đó khiến nàng cực kỳ khó chịu, Mẫn Đình chưa bao giờ trải qua chuyện này. Lưu Trí Mẫn mạnh mẽ lăng nhục nàng hoặc là thô bạo tiến vào bên trong đã sớm trở thành thói quen của Mẫn Đình.

Giống như việc chậm rãi đun nước ấm vậy, đau đớn dần bị khoái cảm lấn át, ngưng tụ lại giống như hơi nước, nhưng nàng lại không thể hoàn toàn buông lỏng mà đón nhận, sự dày vò khác thường khiến lòng Mẫn Đình tràn đầy bất an cùng sợ hãi.

"Đừng cắn."

Lưu Trí Mẫn ngồi xuống bên cạnh Mẫn Đình, ả lấy góc chăn đã dính đầy nước bọt ra khỏi miệng nàng.

Ngón tay khẽ vén tóc mai ướt đẫm mồ hôi dính vào mặt nàng, Lưu Trí Mẫn đưa ngón tay vào cái miệng nhỏ nhắn kia, ấn lên lưỡi Mẫn Đình: "Đình Nhi, nếu nhất thiết phải cắn thì cứ cắn tay ta đi."

Nếu là kiếp trước, Mẫn Đình nhất định sẽ hung hăng cắn một cái, dù có gãy mất mấy cái răng cũng phải cắn đứt tay ả.

Nhưng nàng lúc này nàng chỉ liếm liếm. Hai người đồng thời phát run.

"Đình Nhi không cắn." Nàng ngậm ngón tay của ả, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu, nàng liếm liếm cả ngón tay ả, đến kẽ hở cũng không bỏ qua, đột nhiên ả thu tay về.

"Thẳng lên một chút."

Lưu Trí Mẫn giữ chặt eo thon của nàng, Mẫn Đình cảm thán trong lòng, cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi. Nàng liền uốn éo bò dậy, chuẩn bị đón mời ả nghênh hợp.

"Ô?"

Cảm giác dịu dàng mát mẻ lan tỏa từ cổ dần xuống dưới, thuốc nước trên bàn tay ả lướt qua xương sống, từng trận ôn nhu sảng khoái cùng tê dại truyền đến từ bàn tay ả, theo dấu vết đêm qua nhẹ nhàng thấm vào bên trong.

Mẫn Đình không biết làm thế nào mới đúng, nàng không dám cắn môi nữa, tiếng rên rỉ phập phồng theo bàn tay đang thoa thuốc của Lưu Trí Mẫn.

Ngay cả lòng bàn chân cũng không bỏ sót, lúc Mẫn Đình bị lật ngửa lên nằm ở trên giường, ánh mắt nàng đã là một mảnh sương mù mờ mịt.

Rõ ràng hai quả đào tiên đã được thoa thuốc xong, vậy mà Lưu Trí Mẫn vẫn không ngừng chơi đùa nó, dưới sự nhào nặn của ả bộ ngực cô biến thành nhiều hình dạng khác nhau.

"Bệ hạ..."

Mẫn Đình cực kỳ khó chịu, nàng uốn éo theo mỗi động tác của ả, gậy ngọc bên dưới lại bị ả đẩy sâu vào bên trong hơn.

"Ngậm lâu một chút, dược liệu mới phát huy hết tác dụng."

Lưu Trí Mẫn ngồi dậy, nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ ửng vì bị lửa dục thiêu đốt của Mẫn Đình, môi mỏng khẽ nhếch: "Chỉ là thoa thuốc thôi mà Đình Nhi cũng có thể tiết nhiều dịch như vậy. Thật là dâm đãng."

"Xin lỗi." Mẫn Đình vô cùng lo sợ nhận sai: "Đình Nhi không nên hưởng lạc một mình như vậy."

"Ừm."

Lưu Trí Mẫn lập tức bị bộ dạng này của nàng lấy lòng, tròng mắt mang theo một tia ác độc cùng bá đạo: "Đình Nhi có thể tự mình lựa chọn? Muốn dùng chỗ dưới thân kia hay là chỗ này?"

Ngón tay ả đặt lên cánh môi nàng, Mẫn Đình cứ thế há miệng ngậm vào, xấu hổ đến nỗi không dám nhìn ả.

"Đình Nhi, Đình Nhi nguyện dùng miệng phục vụ cho bệ hạ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co