Truyen3h.Co

Gap Anh Cham 10 Giay

---
"Hả cái gì? Tắm là thú tính tự nhiên, cô bảo tôi không được à?"

Tôn Thần hơi nhíu mày khó hiểu.

"..."

Cô thì chẳng biết nói gì nữa, nãy giờ hắn chỉ nói bấy nhiêu đây thôi thì có cần phải làm mấy tư thế "dụ hoặc" kia hay không ?

Hắn thường ngày ở công ty nghiêm túc, tập trung, thế mà đi công tác cũng thật rảnh...

Mà đầu óc cô cũng nghĩ toàn chuyện gì đâu...

Hay...
Cô cũng có chủ ý? Mới cố tình nghĩ như vậy.

Không thể nào !!!

"Anh...anh trước đi"

Hắn đang chống hai tay vào thành bồn tắm, cô thì ở dưới ngực vạm vỡ của hắn, hắn nhẹ duỗi tay ra, cô cũng thuận thế ngồi dậy thoát khỏi thế "dụ hoặc" do đầu óc cô nghĩ đi xa quá kia, nhất thời ngây người.

"Còn ngồi đó, muốn xem tôi lúc không mặc đồ?"

"Không...không có !"
Nói rồi cô lập tức ra ngoài, nhanh đến nỗi chút nữa bị trượt té...

Sau khoảng 20 phút...

Hắn mặc áo choàng tắm đi ra, thân dưới che hơn đầu gối, áo sẽ giữa ở ngực lộ ra vòm ngực rắn chắc...
Mái tóc bóng mượt còn lấp lánh hạt nước như hạt sương tinh khiết, rơi xuống mắt hắn làm đôi mắt trở nên trong suốt hơn bao giờ hết, so với bình thường tóc sẽ vuốt keo lên, còn bây giờ rũ xuống, từng lọn tóc chéo ngang phồng lên vô cùng bảnh bao...

Cơ bụng tuy không lộ ra nhưng dưới lớp áo choàng tắm được thắt chặc kia thì vẫn có thể cảm nhận được, là chuẩn 6 múi hoàn mỹ, lại lõm chỗ dưới hai bên sương sườn cho thấy hắn không phải loại cao thủ karate bình thường mà là hoàn toàn có luyện tập tỉ mỉ.

Cô ngồi ở ghế, chỉ biết ngây người...
"Vào đi!" - Hắn nhỏ giọng, hình như cái mát mẻ của nước mang lại cho hắn một vẻ tỉnh táo nhưng lại anh tú đến mức vô cùng mị hoặc...
"Thôi..."
Hắn suy nghĩ một chút, rồi bảo cô:
"Được vậy giờ chúng ta đi thử đồ"
"Thử đồ làm gì ?"
"Sắp đi dự tiệc không đi thử đồ?"

Trời ạ, hắn đi dự tiệc cũng phải bắt cô đi theo, mà hắn nữa, ai mà lại đi choàng cái khăn tắm quanh mình mà đi mua đồ chứ... Nhưng nói ra, khăn choàng tắm ở đây cũng tương đối kín đáo, cũng tương đối hơn một chiếc áo phông và quần đùi bình thường.

Tiệm đồ đó nằm luôn trong khách sạn, chẳng cần phải đi lại gì nhiều...
"Cái này thì sao?"
"Không"
"Còn cái này?"
"Cũng không !"

Hắn chọn đồ vô cùng tỉ mỉ, đến mức do dự cả một hồi trong khi thời trang Pháp là nổi tiếng thế giới ai ai cũng ao ước có được, thế mà hắn nhìn mãi chẳng ra được bộ nào, hay nói lại là hắn không có mắt thẩm mỹ?

Bỏ đi, ít nhất cũng không cực như cô, thấy biết bao nhiêu bộ đồ đẹp giá cả phải chăng cô lựa chọn chỉ đổi lại được cái lắc đầu của hắn...

Đi thử đồ với hắn chẳng thà đi với một kẻ ăn mày còn hơn...

Mà khoan không phải hắn nói chiều mới đi sao?
Sao mới 8h sáng kéo cô đi thử đồ?

"Không phải anh nói chiều mới đi dự tiệc của Sunshine sao?"
Cô trong lúc tìm đồ buộc miệng hỏi phá vỡ không khí của "con nợ và chủ nợ".
Hắn không rời mắt khỏi mấy bộ áo vest lịch lãm mà đối với hắn trông như không khí...:

"Chỉ cần tôi muốn, cho dù là một giờ sáng, cũng có thể dự tiệc"

Lời hắn nói không có chút âm tiết, chỉ nghe được chất giọng trầm của hắn, tuy giống Nhất Long nhưng cô lại không hề có cảm giác như Nhất Long kề bên, Nhất Long là loại giọng trầm ấm, ở gần hắn, cô thấy như một gối êm cứ mãi muốn tựa vào, còn ở cạnh Tôn Thần...

Là cảm giác gì cô cũng chẳng biết !

Cuối cùng hắn lại đi chọn cho cô một chiếc váy, là một chiếc màu đỏ vô cùng bắt mắt, phần trước che hơi thấp xuống cổ, phần sau là một màng vải mỏng cùng một ít hoạ tiết hoa che vai, từng đường kim mũi chỉ cho thấy nghệ nhân làm ra chiếc áo này không phải binh thường, cả chất liệu làm chiếc áo này cũng rất dễ chịu, khiến người mặc trở nên thanh thoát, nhẹ nhàng như bay bổng chín tầng mây, và dĩ nhiên cũng rất đắt tiền.
"Cái này rất..."
Cô hơi lưỡng lự, nếu nói cô đang mượn tiền hắn thì sau này ắt sẽ phải trả, thế mà giờ này lại chọn cái mắc như vậy, phải nói đúng hơn là hắn không hề nhìn giá mà chọn, sau này cũng chẳng biết cô trả xong nợ cho hắn có còn đủ ăn không...
"Cô là con nợ còn tôi là chủ nợ, cho mượn hay không là quyền của tôi còn trả được hay không là chuyện của cô !"
Tên này cũng quả thật muốn đùa !
Nén sự nổi nóng trong người, cô nhanh chóng cầm chiếc váy đỏ đi thay,nhếch môi cười khổ, ngay sau đó toàn là lời phỉ báng hắn...
"Người có tiền, chớ có phải là người ngoài hành tinh đâu ?"
...
"Bộ đồ này cũng thật vừa"
Cô ở trong phòng thay đồ soi gương, quả thật chiếc váy này vừa đẹp, không hở hang, lại không quá "kín cổng cao tường", lại vừa với cơ thể đầy đặn không chút mỡ thừa của cô...
Không ngờ cũng lợi hại thật !
"Không tệ"
Giọng đàn ông trầm vang ở sau lưng, cô lập tức quay người, trừng trừng mắt nhìn hắn:
"Sao anh vào đây hả? Đi ra"
Hắn vẫn khá bình tĩnh, còn nhếch môi:
"Suỵt,... nhỏ tiếng thôi, không thì người khác lại hiểu lầm..."
Đầy ẩn ý !!!
"Vậy sao anh còn không đi ra?Lỡ như lúc anh đi vào tôi chưa mặc đồ thì tính sao đây?"
Phòng thử đồ tương đối chật hẹp, đủ cho hai người đứng đối diện cách nhau một chút đã là quá tốt.

"Dù gì cô vẫn còn đang nợ tôi, vừa hay lúc đó cũng có thể trả chút ít"

Mắt hắn sâu thăm thẳm, như muốn soi xét hết những ý nghĩ trong đầu cô, nhưng, hoàn toàn là ý đùa bỡn !

Cô chép miệng, vẻ mặt cũng trở nên không tốt, hắn cũng đâu phải dạng tốt lành hay nghiêm túc gì, bắt chước bá đạo trong ngôn tình à? Yên tâm, chiêu này cũ rồi...
Cô cố chọc tức hắn, chẳng phải trong ngôn tình nếu gặp tổng tài bá đạo, chi bằng làm hắn á khẩu sẽ thú vị hơn sao? :
"Vậy thà bây giờ tôi trả luôn, không mặc bộ đồ này nữa, vả lại bộ đồ này cũng quá hở hang đối với tôi vì thể hình tôi không được đẹp, sợ rằng khách quý của anh chẳng chịu nổi !"
Cô xoay tránh ánh mắt của hắn, hướng thẳng vào gương

Hắn nhếch môi cười khẽ, thầm khen:"Có chí khí !"
Hắn vòng ra sau lưng cô, đối diện với chiếc gương, hình ảnh hai người hiện lên như cặp đôi trời định, cô váy đỏ quyến rũ, hắn áo vest mỹ nam, chiếc áo hắn màu xanh đen nhạt, viền nút áo có màu đen cùng vải nhung mịn, hoạ tiết là đường sọc xanh đậm hơn so với màu áo, áo sơ mi trắng bên trong là một loại sơ mi không có nút, màu trắng như trái tim nặng trĩu đau thương vì nội tâm nghĩ rằng không thể yêu bất kì ai...

"Thế tiền thuê phòng tính làm sao đây, cô vẫn là đang nợ tôi, với cả tôi cũng là nhân vật chính, là khách quý, nên cho dù tôi có bắt cô mặc bikini đến tiệc khiêu vũ cũng chẳng ai có ý kiến đâu"
Cô...cạn lời rồi !
Dù gì cô cũng chỉ là một nữ cảnh sát viên chuyên nghiệp, và không có chút chuyên ngành luật sư nên mấy " pha" nói gì cũng được như Tôn Thần thì tốt nhất nên không được có phản ứng, ít ra không bị hắn thuận thế chủ động !
Ráng 4 tháng vậy, cô thoát khỏi hắn, bạn trai cô được như ý muốn, hai người sẽ làm đám cưới...
---
Tôn Thần và Tư Nhật trên đường tới bữa tiệc khiêu vũ của Sunshine, nhằm tiến đến việc kí kết hợp đồng hợp tác của Tôn Thị và Sunshine, bữa tiệc này trước hết nhằm chào hỏi gặp mặt, còn ngày mai hắn mới đến trụ sở chính của công ty này để hai bên bắt đầu hợp tác.
Cô ngồi với hắn ở hàng ghế sau, cô ngồi chỗ sau cùng bên phải hắn ngồi chỗ sau cùng hướng ngược lại, giữa hai người tuy là thân phận vệ sĩ và thân chủ nhưng luôn chừa một khoảng cách thích hợp !

"Này, không ngờ một người như cô mà lại có hứng thú với trang sức !"

Dĩ nhiên hắn nói điều này là vì thấy trên tai cô có một chiếc bông tai màu đỏ ruby vô cùng tinh xảo, mắt thẩm mĩ hắn dĩ nhiên không phải dạng vừa, chỉ cần nhìn là đã biết không phải loại rẻ tiền...
Cô xoay mặt lại cười nhẹ.:

"Cái gì là loại người như tôi? Nhưng anh nói đúng, quả thật tôi không có hứng thú với đồ trang sức, dù gì tôi là cảnh sát, mang đồ trang sức ra ngoài ắt hẳn rất nguy hiểm, nhưng đây, giống như nhẫn cầu hôn vậy nên không được tính là đồ trang sức, mà được tính là vật tuỳ thân, còn nếu khoa trương hơn, có thể gọi là vật thế thân !"

Đối với cô mà nói, đôi bông tai này là món quà thay thế cho chiếc nhẫn cầu hôn của Nhất Long, là thứ mà cô tin tưởng rằng mình sẽ là con dâu Từ gia, đụng vào đôi bông tai này như đụng đến cô, dĩ nhiên cô không bao giờ làm mất đi được !
Tiếc rằng, cô mãi mãi không bao giờ vào được Từ gia, bởi hắn...có phải là con nhà họ Từ đâu...(t/g:nếu thắc mắc vui lòng xem lại chương 8)

"Thì ra, là bạn trai cô tặng !"- Hắn thầm nghĩ, khẽ nhếch môi, hèn gì, ngay cả lúc mất hết đồ đạc, mất hết đi mọi tài sản, không có tiền để sống, không có chỗ nào để ở, cô vẫn tuyệt đối không chọn bán đôi bông tai này để có tiền, thà vay ngân hàng, hay thà làm một công việc tạm thời gì đó để có tiền về nước, cô vẫn không chọn bán đi để có tiền...
Không ngờ hai người lại sâu đậm như vậy..
Càng không thể ngờ hơn, sau từng ấy năm, cô vẫn không hề thấy có chút nào khác biệt...
Thật nực cười...!
Đến nơi, cô vào trước, hắn còn trong xe nghe điện thoại.
Là Đốc Ngôn !!!
"Alo, cậu đã ở Paris chưa?"
"Rồi thưa sếp ! Còn nữa, tôi thành công đièu tra về nhà của Lâm Tư Nhật và Lâm Tư Thành lúc đương thời, không những thấy, còn tìm thấy một máy ghi hình vẫn còn dùng được, hiện đoạn băng đã được sửa chửa, vì đây là loại máy rõ nét chất lượng tương đối tốt nên còn nghe được âm thanh, ngài tranh thủ..."
"Được !"
Mấy ngày nay, Đốc Ngôn đi vắng là do tìm nhà của Tư Nhật, như Tôn Thần đã nói, hiện tại, hắn muốn xem thử cái chết của cha cô có liên quan đến Từ Nhất Long hay không, chỉ cần là không liên quan, hắn sẵn sàng buông bỏ cô mà đưa cô cho người cô yêu....
Thế giới này, phụ nữ vẫn còn rất nhiều !
Hắn tự nhủ, cũng như tự an ủi...

---
Dạ tiệc khiêu vũ của Sunshine...
Nơi đây đầy trang hoàng và lộng lẫy biết bao, có rượu vang đỏ đắt tiền, vô số người nổi tiếng, mỹ lệ và sang trọng bởi ánh đèn của hoàng gia, bữa tiệc này, không chắc gì một nữ cảnh sát như cô nếu không có Tôn Thần sẽ vào được đây...
Nhưng nếu nói, đông người thế này cô cũng vốn không thích !
Bước vào mang theo hàng loạt ánh nhìn của mọi người, nhìn cô và hắn như tiên đồng ngọc nữ hạ phàm xuống trần gian, xứng đôi vừa lứa, cô đẹp, hắn cool, cô quyến rũ, hắn lại có sức hấp dẫn chết người !
Nâng ly rượu lên cùng Tôn Thần đi mời khách...
"Rất hân hạnh Tôn tiên sinh, hôm nay còn vinh dự thấy Tôn phu nhân, chúng tôi quả thật có phước !"
"À, không không, đây là một nữ vệ sĩ của tôi thôi"-Hắn nhìn qua cô, làn môi dày kiêu bạc do rượu vang mà trở nên đỏ thẳm, cười ma mị nhìn cô...
Tiếc rằng toàn là tiếng Pháp, cô không hiểu được, nhưng thấy thái độ của mấy vị kia, cô đương nhiên hiểu được phần nào...
Keng...keng...
Tiếng mấy ly rượu vang chạm vào nhau quả thật khiến người khác ganh tỵ.
Sau một lúc mời khách với Tôn Thần, tuy đây là rượu tương đối mạnh, nhưng cô cũng không vừa, lại chỉ mới uống một ly, chí ít vẫn chưa bị men rượu làm cho lu mờ...
Giờ khiêu vũ tới, đa phần ai cũng có bạn nhảy của mình, Tư Nhật cũng biết nhảy, nhưng biết nhảy với ai, thôi thì cô đành đứng uống rượu với Tôn Thần cho qua thời gian vậy...
Uống hết một ly, cô bỗng thấy một người đàn ông Pháp tiến lại, xem ra cũng bốn mấy tuổi, tiến lại đưa cô một ly rượu vang khác, cô nhận lấy, không biết nói cảm ơn sao cho hắn hiểu, cô chỉ đành cười gật đầu...uống một hơi cạn sạch thay cho lời cảm ơn.
Rồi hắn quỳ một chân xuống, đưa tay cầm lấy tay phải cô, hôn nhẹ...
Tuy hành động có chút lạ, nhưng cô biết, đây là kiểu chào của đàn ông Pháp, là một kiểu tôn trọng với phụ nữ.
Dĩ nhiên cô hiểu hàm ý, hắn mời cô khiêu vũ.
Không khách sáo, cô liền đồng ý, dù gì lâu rồi cô cũng chưa khiêu vũ, bây giờ nếu cứ đứng tiếp khách như vậy, dù tửu lượng tốt đến đâu ắt hẳn cũng sẽ bị làm cho ngất mất....
Nhảy với hắn một hai điệu, cô đã bắt đầu thấy không quen, khiêu vũ chí ít cô cũng biết chút, nhưng tên này đúng là một tên "già thích gặm cỏ non", dù hắn chắc chắn chẳng làm gì nổi được một cảnh sát như cô, nhưng cái ánh mắt thèm khát đó và đôi tay đặt ở eo cô cứ luôn không ở một vị trí nhất định....
Làm sao đây, nếu né ra, cô chắc chắn không biết phải giải thích thế nào, còn bị mọi người chê cười cho một tràng.
Sắp xoay người rồi, không biết hắn ta có lợi dụng thời cơ động chạm cơ thể cô không ?
Làm sao đây ?
Xoay người, cô lập tức được một cánh tay rắn chắc ôm lấy eo, rồi nhanh chóng theo thế xoay của cô giúp cô xoay một cách vô cùng hoàn hảo...
Tên "già" năm mươi kia nhìn bằng ánh mắt uỷ khuất nhưng không thể làm gì được...
Vì đó là Tôn Thần !
"Này, anh điên rồi à"- Cô có phần hơi bất ngờ, nhưng dĩ nhiên trong lòng có chút cảm ơn hắn.
"Vậy là cô muốn cùng lão già kia nhảy? Cũng được thôi, chí ít lão cũng là giám đốc của Sunshine, cô thay tôi tạo quan hệ tốt với đối tác..rất cảm kích !"
Dĩ nhiên có ý chế giễu. Cũng đúng, cô đường đường là một nữ cảnh sát ưu tú trong khi ánh mắt nhìn người lại không phân biệt nổi tốt xấu !
"Không...không cần !"
Thà nhảy chút với "bá đạo tổng tài" còn đỡ hơn nhảy với một tên "già - giàu" mà còn quen thói, cứ tưởng ai cũng dễ dãi, thật đáng châm chọc !
Hai người không hiểu vì sao nhảy vô cùng hợp nhịp, vô cùng ăn ý, khiến ai nhìn vào cũng trầm trồ khen ngợi...
Từng bước chân hoà hợp như hai con tim cùng chung nhịp đập....
Xong phần khiêu vũ, hắn nhẹ thả cô ra, rồi ra hiệu cô đi theo hắn, dường như hắn có chuyện gấp, còn cô...
Bỗng nhiên thấy mệt trong người !
Hơn nữa còn rất nóng, cái nóng này hừng hực thiêu đốt cơ thể...
Cái quái gì vậy chứ ?
Tên đàn ông lúc nãy tính sàm sở cô cười ma mị...
Bắt một cú điện thoại...
"Từ tiên sinh, thành công rồi !"
---
Tôn Thần giao một chìa khoá khách sạn cho cô, cô về phòng trước, hắn bảo có việc gấp, cô vì bây giờ đang khó chịu,, mơ màng nghe theo.

Trên xe taxi, cô không ngừng mệt mỏi, cố thở thật nhẹ để kiềm chế cơn nóng nhưng là những tiếng thở hồng hộc như máy gạo xay, còn giống như một phụ nữ đang rên vậy...
Không lẽ...
Cô trúng thuốc kích thích ?
Cô ráng kiềm chế bản thân, lết vào phòng khách sạn, lấy cả chăn cùng dây thừng mà cô tìm ở chỗ lễ tân buộc chặt tay chân mình lại, cô tuyệt đối không thể làm gì với Tôn Thần...
Cô chưa trao đi lần đầu tiên, cô muốn để nó cho Tân hôn của cô và Từ Nhất Long, không phải là lúc này !
Cái cảm giác này cho thấy loại thuốc này không phải loại kích thích nào tầm thường, cố thở thật nhỏ, nhưng quả thật rất khó chịu !
Bây giờ phải làm sao?
Cô là cảnh sát, biết chút cách kìm chế dục vọng cũng đã thử hết nhưng dường như không có chút tác dụng nào...
Là ai đã ra tay?
Sau khoảng 15 phút, cô nghe ngoài cửa có tiếng động...
Đúng là Tôn Thần !
Cô không hiểu sao vừa nhìn thấy hắn liền oà khóc lên, dường như là cầu cứu, lại giống như cầu đừng làm gì cô, đừng cởi trói cô ra...
"Tiểu Tư, sao vậy ?"
---

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co