Truyen3h.Co

Gap Lai Tinh Phuc

Quý Văn chạy ra khỏi phòng, liều mạng chạy về phía WC.

Một trận sông cuộn biển gầm trút ra, bụng rốt cuộc cảm thấy thoải mái. Mở vòi nước, duỗi tay hứng một vốc nước, súc miệng. Lấy ra khăn giấy lau miệng.

Duỗi tay vuốt sợi tóc tán loạn, đi ra ngoài.

Vừa ra cửa, ngước mắt, liền thấy thân ảnh cao dài đứng lặng ở trên hành lang cạnh WC. Người đàn ông đứng dựa vào vách tường , đang cúi đầu nhìn màn hình di động. Cảm giác có người ra tới, ngẩng đầu liếc cô một cái, đem điện thoại nhét vào túi quần.

"Nha, soái ca từ đâu nhảy ra a?" Quý Văn cười khẽ hướng đi đến bên người anh, duỗi tay ý đồ đoạt lấy túi xách trong tay anh.

Phó Thần An ỷ vào ưu thế thân cao tay dài, không trả cho cô. Mắt đen lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, một phen gắt gao bắt lấy cổ tay cô, hướng ra cửa hội sở.

Phó Thần An sắc mặt âm trầm, quanh thân tản ra lửa giận dễ dàng nhìn ra. Tay nhỏ truyền đến cơn đau, Quý Văn không vui giãy giụa.

"Anh đẹp trai này, ôn nhu một chút, tay người ta bị anh nắm đau quá ~" cô không sợ chết tiếp tục làm nũng.

Quả nhiên... Vừa dứt lời, lực tay giảm bớt chút. Quý Văn câu môi cười, lúc này nhìn rõ sườn mặt góc cạnh của anh, cho dù là mặt âm trầm, cô vẫn thấy người đàn ông này cực đẹp a~

Phó Thần An nhấp miệng, không nói một lời, đem cô nhét vào ghế phụ, sau đó sải bước bước vào ghế lái, Bentley màu đen gào thét phóng đi.

Quý Văn thật cẩn thận nhìn sắc mặt người đàn ông hung ác nham hiểm bên cạnh, trong lòng đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi. Xem này trạng thái người này, không giống như là đem cô mang về nhà XXOO làm một đêm tình, ngược lại càng như là phim truyền hình trước hiếp sau giết, sau đó là tình tiết vứt xác vào rừng hoang.

"Soái ca, anh muốn mang người ta đi đâu a? Người ta còn muốn quay lại uống rượu a....." Dưới tình thế cấp bách, Quý Văn đỡ trán vờ say, ôn nhu mở miệng, giọng nói có chút cồn, trở nên càng thêm khàn khàn mị hoặc.

"Câm miệng, thôi vờ vịt! Quý Văn!" Phó Thần An oán hận nghiêng đầu giận trừng mắt liếc cô, sau đó dẫm chân ga, tốc độ đột nhiên nhanh hơn.

Dọa Quý Văn nắm chặt tay vịn trên đỉnh đầu, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng lui về phía sau, mà người đàn ông bên cạnh lại không muốn sống tăng tốc. Nhìn màn điều khiển tốc độ đã  lên tới 180, Quý Văn cả người run rẩy, hô to:

"Phó Thần An, anh không muốn sống nữa à! Chậm một chút!"

Nhưng người bên cạnh lại giống không thông, mắt điếc tai ngơ.

Quý Văn chỉ cảm thấy trong bụng lại bắt đầu kích động khó chịu, duỗi tay gắt gao che bụng. Cả người không khoẻ, hốc mắt chợt chảy nước mắt, lại mờ mịt, không có rơi xuống.

Phó Thần An liếc mắt một cái, lực dưới chân nhẹ nhàng thu liễm.

10 phút sau, Bentley màu đen dừng trước một biệt thự trắng. Chiếc xe mới vừa đình ổn, Quý Văn nhanh chóng cởi bỏ đai an toàn, chạy vội đi ra ngoài.

"Nôn.... Nôn....." Đỡ thùng rác bên cạnh, kìm không được, khó chịu phun ra.

Kỳ thật bụng sớm đã rỗng tuếch, vừa rồi ở WC đã phun ra hết, hiện tại đến mật cũng đều muốn phun ra. Mới vừa rồi hốc mắt chứa đầy nước mắt, theo động tác nôn mửa, nháy mắt rơi xuống, tràn ra.

Phía sau lưng đột nhiên truyền đến một trận ấm áp, bàn tay dày rộng, vuốt vuốt lưng.

Quý Văn cảm thấy cơ hồ đem cả mật đều nôn ra, chật vật ngẩng đầu, duỗi tay tiếp nhận khăn giấy trong tay hắn, lung tung lau miệng, mắt hạnh lại trước sau nhìn chằm chằm mắt đen hờ hững.

"Quý Văn, chúng ta nói chuyện đi ~" môi mỏng mở ra.

Sau khi nói xong, Phó Thần An nhập vân tay, đi vào. Quý Văn nhìn theo ánh đèn vàng chiếu xuống, bóng dáng hắn dày rộng rắn chắc, biến mất ở cửa.

Rốt cuộc ~ muốn tới sao? Cánh môi phấn nộn giơ lên một độ cong đẹp mắt, sửa sang lại quần áo nhăn nếp gấp, ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra tư thế quyến rũ gợi cảm nhất, chậm rãi đi theo vào cửa.

Hai người ngồi ở trên sô pha, Phó Thần An mở chai nước khoáng cho cô. Quý Văn nhận chai nước, uống hết phân nửa mới đã ghiền.

"Không biết Phó tổng muốn cùng tôi nói chuyện gì đây?" Quý Văn cười ra tiếng, kỳ thật cô sợ nhất Phó Thần An trầm mặc không nói. Cho nên bức thiết mở miệng, muốn phá vỡ cục diện trầm mặc này.

Phó Thần An lạnh nhạt liếc cô một cái, hai chân vắt chéo, thân thể ngửa ra dựa vào ghế, tư thái nhàn nhã, vài phần lười biếng.

"Vì cái gì trở về? Lại vì cái gì.... Cố tình tới Thịnh Đầu?" Phó Thần An một lần hỏi vấn đề làm anh suy nghĩ đã lâu.

Nếu, cô không trở về, miệng vết thương phủi đầy bụi sẽ không bị vạch trần, tâm sẽ không đau. Cũng sẽ không rối rắm như vậy.

Quý Văn trong lòng lộp bộp chấn động, đã từng nghĩ tới mấy trăm cái đáp án, cũng từng nghĩ tới nếu ngày nào đó anh hỏi, sẽ trả lời anh thế nào. Mà khi xảy ra, đầu óc lại trống rỗng.

"Nếu..... Em nói, em là bởi vì anh — Phó Thần An mới trở về, vì muốn bên cạnh anh, chỉ vì nhớ anh, anh tin sao?" Quý Văn từng câu từng chữ, rõ ràng nói. Tiếng nói nhu mĩ, thiếu đi ý cười thường ngày.

Mắt hạnh gắt gao nhìn chằm chằm anh, nhấp khẩn môi mỏng. Trong lòng nhảy nhót. Đồng thời lại sợ hãi, mâu thuẫn, rối rắm, sợ từ trong miệng anh nói ra đáp án cô không muốn nghe.

Phó Thần An ánh mắt hơi giật mình, dừng tầm mắt ở con ngươi đen tròn ngập nước, đôi môi gợi cảm đóng mở: "Tôi trước nay... Chỉ tin tưởng điều tôi thấy, điều tôi cảm nhận."

Vừa dứt lời, Quý Văn nhìn chằm chằm anh, khóe miệng bỗng nhiên gợi lên một sợi ý cười yêu mị dụ hoặc. Cuồng dã đá rơi đôi dép nam đi trong nhà, nhảy xuống khỏi sô pha, nửa quỳ nửa ngồi bên chân người đàn ông.

Duỗi tay thuần thục cởi bỏ dây lưng màu đen, tay nhỏ hơi run rẩy kéo khóa quần tây đàn ông. Sau đó ôn nhu kéo quần lót tứ giác màu đen xuống, tay nhỏ mềm mại không xương nhẹ nhàng nắm quy đầu tiểu Thần An.

Mắt hạnh ướt dầm dề ngẩng đầu nhìn vào mắt người đàn ông từ trên cao nhìn xuống, cúi đầu, một ngụm ngậm lấy côn thịt anh.

Đầu lưỡi mềm mại mà linh hoạt, ôn nhu đảo qua cái lỗ nhỏ trên đỉnh quy đầu. Nháy mắt nghe được trên đỉnh đầu truyền đến tiếng rên khẽ, côn thịt trong miệng nhanh chóng trướng đại, căng miệng cô khó có thể phun ra nuốt vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co