Gia Dinh Kocho Trung Phung
———
Chẳng mấy chốc đã tới thời gian nghỉ giải lao của trường.Như thường lệ, chỉ có hai chị em Touko và Kanata cùng ngồi lại ăn trưa trên sân thượng, Yoshiteru tầm này toàn lảng vảng đâu đó rồi nghiền ngẫm "mối tình đầu" của mình - tác phẩm "Tamayo cùng ngọc lưu ly." - theo như lời cậu ta nói thôi, còn Sumihiko luôn luôn ăn riêng với cậu bạn cốt chí Toujurou.- Hôm nay Yoshiteru lại lôi cuốn "Huyền thoại về Zenitsu" của cụ nội chị ra đọc rồi khóc um sùm đấy. Không biết cái tính nó giống ai nữa.Touko không vội ăn uống ngay mà chống cằm, thở dài kể lể với Kanata trong khi cậu đang gắp qua bento của cô vài miếng xúc xích bạch tuộc.- Ngày nào anh ấy chả thế phải không? Em nghĩ hôm nay anh ấy mà không đọc thì mới là có chuyện ấy. - Kanata cười cười.- Có lẽ em đúng. - Touko cũng cười theo em trai họ. Đoạn thấy mấy miếng xúc xích trong cơm của mình, khỏi nói cũng biểt Touko vui như thế nào, cô nữ sinh nhỏ lại càng thêm tít mắt. - Oa Kanata, cảm ơn em.- Chị ăn đi. - Kanata dịu dàng giục chị họ rồi bắt tay vào phần ăn của mình.Thế nhưng Touko vẫn không hề động tay vào phần ăn của bản thân.- Kanata.- Vâng?Nhận thấy giọng chị họ trầm xuống, Kanata ngừng đũa, ngẩng đầu lên nhìn người con gái đang ngồi bên cạnh cậu.- Mặc dù chị đã mắng Yoshiteru là "ấm đầu" khi nhắc đến chuyện này nhưng...Đôi đồng tử dạ yến thảo[2] đang ngắm nghía hộp cơm phút chốc chuyển hướng sang Kanata. Touko vén mái tóc đen sau vành tai, ánh nhìn đằm xuống, và cất lên tiếng hỏi khe khẽ.- Em có tin vào đầu thai không, Kanata?Gió nổi lên nâng nhẹ vài lọn tóc, mắt cánh sen[2] phản chiếu bóng dáng ai, thiếu nữ nọ miệng ngậm chiếc ống tre, dáng vẻ thơ ngây chìa ra trước mặt cậu một nhành hoa be bé. Kanata ngẩn người.- Nezu...ko?Suy nghĩ của Kanata cứ thế treo lơ lửng trên cảnh tượng trước mắt, một thoáng lặng im cũng theo đó len nhẹ giữa không gian của hai người họ.- Câu hỏi kỳ lạ quá hả?Gió ngừng lay, cảnh ngừng hiện hữu, trả lại Kanata về lại thế giới của cậu - nơi cậu vẫn đang trò chuyện cùng Touko.Về phần Touko, cô thấy em họ im lặng thì lấy làm bối rối lắm, bởi vì Kanata chưa bao giờ tỏ ra như thế trước các nghi vấn của Touko cả, dù nó có ngớ ngẩn ra sao đi nữa.Nhận thức được mình đang cư xử hết sức kỳ lạ, Kanata bèn đáp vội Touko với một cái lắc đầu.- Em cũng không biết, Touko.Touko "ừ hử?" một tiếng trong cổ họng. Hình như cái lắc đầu kia mang tận hai nghĩa: "Em không biết" và "Câu hỏi không lạ đâu" thì phải?Cô chị họ chớp mắt, thôi nhìn Kanata, tay không an phận lôi đũa ra chọc chọc vô cái đầu tròn ủm của một cục xúc xích, tông giọng đều đều cất lên từng tiếng nhỏ nhẹ.- Chỉ là ban sáng, Yoshiteru có nói với chị rằng em ấy tin những người từng chiến đấu chống lại quỷ, từng ngã xuống vì một thế giới bình yên, hẳn đều đã được đầu thai và có một cuộc sống hạnh phúc hơn.- Điều đó đã khiến chị suy nghĩ rất nhiều.- Cuốn "Huyền thoại về Zenitsu" của cụ nội chị cũng đọc rồi, trong đó cụ có kể về sự đoàn kết giữa mọi người với nhau. Những con người đã từng kề vai sát cánh cùng nhau ấy... Nếu thật sự tồn tại luân hồi chuyển kiếp, hẳn sẽ có những người chẳng gặp được nhau, nhưng họ hạnh phúc. Cũng có thể có những người không hạnh phúc, bù lại họ gặp được nhau, Kanata nhỉ?Kanata cụp mắt, cắn cắn nhẹ đầu đũa trên môi.- Họ đã đánh đổi sinh mạng mình để bảo vệ những người khác, bảo vệ cả các thế hệ mai sau. Tất cả mọi người đều là những người tốt, nên em mong cuộc sống của mỗi người ở kiếp sau sẽ luôn được hạnh phúc viên mãn.Mà đối với Kanata, viên mãn nhất vẫn là được tái sinh, được đoàn tụ, và được sống bên nhau lần nữa...
———
Shinobu lơ đễnh nhìn bầu trời xanh lồng lộng bên ngoài cửa sổ.
Vẫn là bầu trời đó, lớp học đó, cửa sổ đó, nhưng sao nàng thấy lòng mình hôm nay có điều chi rất xa xăm?
Người nàng đợi vẫn chưa thấy chút tăm hơi, Shinobu cũng dời sự chú ý khỏi quang cảnh ngoài kia, tay mở điện thoại xem giờ cho đỡ chán, và tấm ảnh gia đình được nàng đặt làm hình nền điện thoại hiện lên, phản chiếu thật rõ như đã hằn sâu trong đáy mắt nàng.
Là một bức hình chụp cả nhà nàng đi chơi picnic vào tuần trước, trong tấm ảnh đấy có đầy đủ bốn người là Shinobu, chị hai Kanae, cha và mẹ. Ừ, là đầy đủ bốn người, không thiếu một ai cả.
Vậy vì đâu... tim nàng lại hụt hẫng như bị ai khuyết mất một mẩu?
"Sao có thể...?" Shinobu lầm bầm.- Shinobu à, ta về thôi.Tiếng của chị gái nàng - Kanae vang lên nơi cửa lớp, thành công lôi kéo sự chú ý của Shinobu ra khỏi bức ảnh. Người nàng chờ cuối cùng cũng đã đến với nàng rồi.- Vâng.Gạt phăng sự bức bối và chán chường trong lòng mình, Shinobu hào hứng đáp lại, tay cũng rất mau lẹ cầm lấy chiếc cặp dưới ghế rồi chạy đến bên Kanae, không quên nhét điện thoại vào trong túi cho khỏi mất.- Em chờ chị có lâu không?- Không hề!Kanae bật cười một tiếng, vui vẻ sánh bước cùng em gái tiến về phía mặt trời mọc, bỏ lại sau lưng hai bóng đen đổ dài trên hành lang nhuộm chín màu ánh nắng."Có nên tâm sự chuyện vừa nãy cho chị Kanae không nhỉ?" Tuy đã đàm đạo với chị mình được một lúc lâu, nhưng những cảm xúc mới mẻ của Shinobu dạo nãy hiện vẫn chẳng nguôi ngoai được chút gì, và điều đó khiến cho cô gái nhà Kocho có phần hơi bồn chồn."Hay do mình mệt quá nên suy diễn? Dù gì hôm nay thời khoá biểu cũng khá nặng." Shinobu tự nhủ. "Tốt nhất vẫn không nên để chị Kanae lo lắng."Không mất quá lâu để chị em nhà Kocho thấy cánh cổng sừng sững của học viện nữ sinh Sekirei trước mắt, nhưng vừa dợm bước chân ra khỏi cổng, Kanae đã bất chợt kêu lên một tiếng.- Chết! - Chị cả Kocho hốt hoảng che miệng. - Chị để quên tập tài liệu thuyết trình trên thư viện rồi.- Phiền em phải chờ chị lần nữa nhé, Shinobu. - Shinobu nghe trong giọng chị mình đầy sự hối lỗi và khẩn trương.- Có gì đâu, chị mau quay lại lấy đi kẻo mất. - Cô nữ sinh nhỏ cười xoà."Chị ấy đôi lúc cũng đoảng ghê." Khẽ đưa mắt nhìn theo bóng dáng khuất dần của Kanae, Shinobu thầm nghĩ, nàng thả mình tựa lưng vào chiếc cột bên trái cổng trường, quyết định sẽ đứng chờ chị ở ngoài cổng.- Su-mi-hi-ko!!!!"Sao nghe tiếng gần chỗ mình quá vậy?"Shinobu nhìn về phía tay phải của nàng - hướng nàng nghĩ là nơi phát ra tiếng gọi, nhưng chưa kịp định thần thì đã thấy có bóng người chạy sượt qua trước mắt, và điều đó khiến nàng thêm phần hoảng hốt. Nếu không có cái cổng đằng sau chắc Shinobu đã lùi cả chục bước để tự vệ rồi.Gân xanh nổi lên trên trán cô nữ sinh Sekirei, người kia mà chạy gần nàng thêm tẹo nữa là xảy ra tai nạn đấy!- Em xin lỗi! Em không cố ý! - Đứa trẻ chạy sát rạt nàng vừa nãy nói vọng lại, vẫn không có dấu hiệu dừng chân."Hẳn nó thuộc tuýp trẻ con hiếu động." Shinobu thầm nhận xét. Vả lại, mái tóc đỏ đó gợi cho Shinobu một cảm giác rất quen.Nhìn xuống cả người thấy mình vẫn bình an, cô gái Kocho vuốt ngực thở phào, với cái đà chạy đó mà không may tông trúng nàng, chắc cả hai cùng ngã văng ra đường mất thôi. Một đứa trẻ khác mặc cùng đồng phục với cậu nhóc kia cũng chạy đến, rồi vì lẽ gì đó đành đứng lại cạnh Shinobu, nàng đoán cậu này đang cố đuổi theo cậu nhóc kia mà không được. Cậu bé cúi gập người, chống hai tay lên đầu gối và ra sức thở dốc, chắc cả hai đã đuổi bắt nhau một đoạn đường dài kha khá.- Cái thằng nhóc đó thật là!! Chị có sao không ạ?Cậu bé lo lắng hỏi, đoạn ngẩng phắt đầu lên nhìn nàng.Đôi mắt tử đằng tròn vành vạnh, mái bằng phủ vầng trán cao thanh tú, tóc mun mềm buộc gọn một bên cùng chiếc kẹp bươm bướm màu lá mạ.Hình ảnh của thực tại, phút chốc lồng ghép với hình hài của quá khứ, trùng khớp đến nỗi khiến Shinobu như trầm mình trong mộng mị, bất phân thực ảo.- Kanao?Nàng vô thức gọi cái tên vốn đã nằm lặng trong dĩ vãng.- Vâng, sư phụ gọi em?Kanata mơ hồ đáp lại, để rồi giật mình với câu trả lời của bản thân."Mày bị sao vậy hả, Kanata?" Cậu thật muốn tự tát vào mặt một cái, bọn họ đã từng gặp nhau đâu mà "sư" với chả "phụ" chứ!Hơn nữa, "Kanao" nào có phải tên mình?Thế nhưng vì sao nghe chị ấy gọi như thế... cậu lại cảm thấy như họ thực sự đã gặp gỡ nhau từ trước, thậm chí còn có gì đó rất đỗi thân quen?- Th-thất lễ rồi ạ, tên em là Kamado Kanata. Em muốn thay mặt em trai mình xin lỗi chị lần nữa, thằng nhóc ấy đã gây rắc rối cho chị rồi.Tự cắt ngang dòng suy nghĩ rối ren, Kanata vội chữa cháy bằng cách giới thiệu tên thật của mình. Cậu vốn định thanh minh trước rằng "Em không phải Kanao.", nhưng chẳng hiểu vì lẽ gì, cái cảm giác sục sôi trong tâm khảm cậu đã nuốt chửng câu nói ấy lại.Cũng chẳng hiểu vì lẽ gì, cậu lại muốn chị tiếp tục gọi mình là "Kanao".Shinobu sực tỉnh khỏi phút giây bần thần, nàng mỉm cười, cũng tự giới thiệu về bản thân với cậu bé.- Xin lỗi em nhé, chị cũng không hiểu mình vừa nghĩ gì nữa, về chuyện của em trai em thì không sao đâu. À, tên chị là Kocho Shinobu.Mắt nhắm nghiền chẳng nhìn đời mục nát, miệng mỉm duyên nét cười ẩn đau thương, người cài trên tóc mình cánh bướm lam, hình hài nhỏ đến dễ tan trong một chiều gió cuốn.Kocho Shinobu...- Chị xong rồi đây-- Ôi, cậu bé này là ai thế?Kanata bất giác nhìn sang người vừa bước đến.Đồng tử màu oải hương trong vắt, mái tóc đen buông xoã ngang lưng, người ấy diện trên mình một bộ haori cánh bướm, với sắc lam ngọc và hồng quyện nhau nơi tay áo.Vừa thân thuộc, cũng vừa đẹp đến nao lòng.- Chị Kanae...?Kocho Kanae...- Ồ, em biết chị sao?Kanae hỏi, đôi mắt chị hấp háy ý cười, và Kanata thấy chiếc haori nọ không còn ở đó nữa, chỉ còn chị trong bộ đồng phục nữ sinh xinh xắn của trường Sekirei, cùng với chiếc nơ đỏ cột hai bên tóc - ở vị trí hai chiếc kẹp tóc bươm bướm đã từng tồn tại.Có nỗi yêu dấu trào lên khoé mắt, có sự vỡ oà dọc sống mũi cay cay, tim Kanata nhảy múa từng hồi thôi thúc, nhấn chìm cậu trong sự hạnh phúc không tên.- Kanata? - Nhận thấy biểu hiện thất thường của Kanata, Shinobu tiến đến gần chàng trai vẫn còn đang thẫn thờ.Cảm nhận được hơi ấm chân thật của Shinobu bên cạnh, Kanata không kìm được bật ra từng tiếng nức nở.- E-em trai? Em không sao chứ? Đã có chuyện gì ư?Kanae bị doạ cho bất ngờ, chị cũng nhanh chân chạy lại vỗ nhẹ vai em, luôn miệng hỏi han cậu trai nhỏ.Nào có hay, đó chỉ đơn thuần là cơn xúc động từ một ký ức, từ một con người của những tháng ngày xưa cũ."Rất vui được gặp lại các chị, chị Kanae, chị Shinobu."Giữa những lời trấn an rối rít của hai người chị, Kanata nghe văng vẳng đâu đó giọng nói của Touko."Em có tin vào đầu thai không, Kanata?"Em tin, Touko.
—oOo—
[1]: Chi tiết ở chap 163.
[2]: Đính chính rõ hơn chút về phần tả màu mắt này:
- "Đôi đồng tử dạ yến thảo": Vì Touko trông giống Nezuko ở dạng người nên mắt có màu hồng đậm, màu này lại khá tương đồng với màu hoa dạ yến thảo, thành ra tớ đã tả như thế luôn. Cơ mà đấy là do tớ tự so màu manga thôi, chứ wiki bảo Nezuko ở dạng người có mắt đỏ đậm, không phải hồng đậm.
- "mắt cánh sen": Mắt Nezuko ở dạng quỷ mang màu hồng nhạt, khá giống màu cánh sen.
Oct 20, 2021 at 12:46 AM
Chỉnh sửa: Oct 23, 2021 at 12:18 AM
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co