Sự thật trần trụi
Đêm xuống, biệt thự rộng lớn phủ một lớp tĩnh lặng. Tiếng gió tháng Năm thổi qua hàng cây, rì rào như những tiếng thì thầm xa xăm. Đèn trong phòng khách vẫn sáng, hắt bóng vàng nhạt ra nền gạch bóng loáng.Huy trở mình trên giường, khát nước. Cậu chép miệng, miễn cưỡng khoác thêm áo rồi rón rén bước xuống cầu thang. Ngôi nhà ban đêm rộng đến lạ, mỗi bước chân vang vọng một âm thanh mỏng manh, dễ vỡ.Khi cậu sắp đến phòng bếp, giọng nói quen thuộc bỗng vang lên từ phòng khách. Huy khựng lại. Đó là giọng Thanh Nhã – trầm, dứt khoát nhưng xen lẫn căng thẳng."...Con không đồng ý đâu."Huy theo phản xạ, nép người sau bức tường gần cửa ra vào. Tim đập thình thịch. Trong phòng khách, ngoài Nhã còn có giọng một người đàn ông trung niên trầm ấm và một người phụ nữ nhỏ nhẹ – chắc chắn là cha mẹ Thanh Nhã.Người đàn ông lên tiếng, giọng kiềm chế nhưng rõ ràng:
"Nhã, con phải hiểu, chuyện này không phải do chúng ta tự quyết. Bác sĩ nói, nếu ngừng thuốc, ký ức của Huy có thể trở lại một cách đột ngột. Điều đó... không tốt cho nó.""Không tốt ư?" – Thanh Nhã cười khẩy, nhưng giọng nghẹn lại – "Giữ cậu ấy trong mù mịt, bắt uống những viên thuốc làm mờ trí nhớ mới là tốt sao? Cha mẹ thử nghĩ xem, Huy có quyền biết sự thật về chính mình."Người phụ nữ cất giọng dịu dàng hơn, như muốn xoa dịu:
"Chúng ta chỉ muốn nó được yên ổn. Huy đã chịu đủ tổn thương. Quên đi... đôi khi là cách duy nhất để sống bình thường.Bao năm nay,thằng Huy được sống trong nhung lụa,bảo bọc,mẹ chỉ sợ...Nó không thể chịu được cú sốc này."Khoảnh khắc đó, tim Huy như bị bóp nghẹt. Cậu nín thở, tai ong ong. Thuốc? Mất trí nhớ?Trong phòng khách, tiếng ghế xê dịch vang lên. Nhã đứng bật dậy, giọng căng như dây đàn:
"Không! Con không thể tiếp tục nhìn cậu ấy sống trong dối trá. Dù đau đớn, ký ức cũng là một phần của cậu ấy. Nếu phải chịu đựng, thì hãy để Huy đối diện, chứ không phải trốn tránh."Sự im lặng kéo dài. Chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường.Người đàn ông cuối cùng cũng thở dài, giọng trầm đục:
"Nhã, con quá cứng đầu. Nhưng con cũng biết... chúng ta không làm thế để hại nó. Hãy suy nghĩ kỹ.""Con đã suy nghĩ suốt bao năm nay rồi." – Nhã đáp, từng chữ nặng trĩu – "Nếu ký ức quay về, con sẽ ở đó. Con sẽ không để Huy một mình thêm lần nào nữa."Huy cắn chặt môi đến bật máu. Cậu không tin nổi vào tai mình. Những lời họ nói... xoáy vào đầu như lưỡi dao bén ngót.Thuốc mất trí nhớ... Ký ức... Sự thật gì vậy?Cậu lùi lại, tim đập thình thịch, bàn tay run run. Trong bóng tối, cơ thể Huy lạnh ngắt, như bị rút sạch máu.Không dám nghe thêm, cậu vội vã quay người, bước chân loạng choạng chạy về phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng, Huy dựa lưng vào, hơi thở dồn dập.Trong căn phòng tối om, đôi mắt cậu mở lớn, vô hồn. Câu nói của Nhã vẫn văng vẳng:"Dù đau đớn, ký ức cũng là một phần của cậu ấy."Huy ôm đầu, ngồi phịch xuống giường. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Những giấc mơ mờ nhạt những ngày qua, những ký ức tuổi thơ thoáng hiện, những hành động kỳ lạ của Nhã... tất cả đang xâu chuỗi lại thành một bí mật khổng lồ.Mà cậu – nhân vật chính – lại chẳng biết gì.Ngoài cửa, ở phòng khách, Thanh Nhã ngồi lặng thinh, đôi mắt nặng trĩu. Anh không hề biết rằng, người mà mình muốn bảo vệ khỏi sự thật... vừa nghe được tất cả.Còn trong căn phòng trên lầu, Huy nằm co mình, mắt mở trừng trừng trong bóng đêm. Giấc ngủ đã bỏ cậu đi từ rất lâu.Trong tim, lần đầu tiên, nỗi sợ và sự tò mò quấn chặt lấy nhau thành một mớ hỗn loạn."Thuốc mất trí nhớ... rốt cuộc mình đã quên điều gì?"Phòng khách chìm trong tĩnh mịch sau khi cha mẹ anh trở về phòng riêng. Đồng hồ treo tường gõ nhịp khô khốc, ánh đèn vàng vọt trải dài trên nền gạch hoa cẩm thạch, loang lổ như những mảnh ký ức vụn vỡ.Thanh Nhã ngồi bất động trên sofa, lưng thẳng tắp nhưng đôi vai nặng trĩu. Ngón tay siết chặt thành nắm, gân xanh hằn rõ dưới lớp da rám nắng. Đôi mắt đen sâu thẳm dán vào khoảng trống trước mặt, nơi bóng dáng của cha mẹ vừa khuất.Trong lòng anh, một khoảng tối mênh mông đang réo gọi.Anh nhớ lại cái ngày mưa năm ấy – ngày định mệnh đã xé toạc mọi thứ.Huy, đứa trẻ chạy theo anh trong cơn mưa lạnh buốt, gương mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Ánh đèn xe lóe lên, tiếng phanh rít chói tai... rồi tất cả chỉ còn lại màu đỏ nhòe nhoẹt và tiếng kêu thất thanh.Anh đã gào lên, đã muốn lao đến,đã muốn dùng đôi tay của mình để ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy kia.Ấy thế mà,anh không thể... Cảm giác ấy đến giờ vẫn còn hằn sâu trong từng thớ thịt,nó như thể con quái vật đang đeo bám anh mỗi thời khắc anh còn đang sống – cái mất mát, bất lực, tuyệt vọng...Khi Huy tỉnh lại sau ca phẫu thuật dài, cậu không nhớ gì. Những ký ức quan trọng nhất – về tuổi thơ, về tình bạn, về anh – đều bị xóa sạch như tờ giấy trắng. Bác sĩ nói trí não cậu cần thời gian, rằng có thể ký ức quay về, cũng có thể vĩnh viễn biến mất.Cha mẹ anh, vì thương xót, đã đồng ý với liệu pháp thuốc ức chế trí nhớ. Họ nói như vậy tốt hơn, để Huy không phải sống trong ám ảnh và đau khổ.Nhưng Nhã thì không. Anh biết, ký ức không phải thứ có thể bị vứt bỏ. Nó là gốc rễ, là xương sống của một con người. Và hơn hết, đó là những tháng ngày anh và Huy đã cùng nhau trải qua – làm sao anh có thể chấp nhận để chúng biến mất vĩnh viễn?Thanh Nhã dụi mắt, lòng bàn tay chạm phải khóe mắt ươn ướt. Anh bật cười khẽ, nụ cười chua chát. Bao năm qua, anh vẫn gắng gượng trong im lặng, vừa đóng vai người thầy nghiêm khắc, vừa làm kẻ canh giữ quá khứ.Anh đã chọn ở lại bên Huy, dẫu cậu không còn nhớ mình. Đã chọn nhìn cậu nổi loạn, bướng bỉnh, xa cách... mà không một lần hé răng.Bởi anh sợ.Sợ rằng khi Huy biết sự thật, ký ức quay về, cậu sẽ oán hận anh vì đã im lặng,đã che giấu cậu suốt ngần ấy năm. Sợ ánh mắt cậu sẽ nhìn anh như một kẻ xa lạ, thậm chí... phản bội.Nhưng nỗi sợ lớn nhất... chính là mất cậu một lần nữa.Nhã đứng dậy, bước về phía cửa sổ. Ngoài kia, trăng khuyết treo lơ lửng giữa tầng mây, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên vườn hoa im ắng. Gió lùa vào, mang theo hương hoa nhài dìu dịu, quẩn quanh nơi sống mũi.Anh khẽ nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên nụ cười tuổi nhỏ – nụ cười rực rỡ của một cậu bé từng nắm tay anh, từng gọi anh không ngớt: "Anh Nhã! Anh Nhã!"Cậu bé ấy, giờ đây đang ở ngay tầng trên, trong căn phòng sáng đèn mờ nhạt, nhưng trái tim không còn nhớ đến anh.Anh đưa tay chạm vào lớp kính lạnh buốt, thì thầm như một lời thề chỉ mình nghe:"Cho dù em có nhớ lại hay không... Cho dù em có hận anh hay ghét anh... Anh cũng sẽ ở đây. Không ai có thể buộc em quên đi quá khứ của mình nữa."Giọng nói vỡ vụn trong bóng tối.Đêm ấy, Thanh Nhã không ngủ. Anh ngồi bên bàn làm việc, trải ra cuốn album cũ đã sờn mép. Ngón tay khẽ lướt qua từng tấm ảnh, dừng lại ở hình hai đứa trẻ ngồi bên gốc cây, cùng cười đến nheo mắt. Trái tim thắt lại, nhưng trong mắt dần dâng lên một ánh kiên định.Cho dù con đường phía trước đầy bóng tối, cho dù sự thật có gây đau đớn, anh vẫn muốn Huy được là chính mình.Đó là lựa chọn duy nhất anh có thể làm – và cũng là cách duy nhất để chuộc lại những năm tháng đã mất.Ở tầng trên, Huy nằm im, mắt mở trừng trong bóng đêm. Tai cậu vẫn vang vọng đoạn đối thoại nghe lén được. Cậu không hề biết, người anh bên dưới đang dằn vặt đến rách nát, cũng là người duy nhất kiên quyết đứng về phía cậu.Hai tâm hồn, mỗi người cuộn trong nỗi sợ và bí mật riêng, chỉ cách nhau một bức tường dày, nhưng lại xa xôi đến vô tận.Đêm tháng Năm lạnh lẽo trôi qua như thế.
"Nhã, con phải hiểu, chuyện này không phải do chúng ta tự quyết. Bác sĩ nói, nếu ngừng thuốc, ký ức của Huy có thể trở lại một cách đột ngột. Điều đó... không tốt cho nó.""Không tốt ư?" – Thanh Nhã cười khẩy, nhưng giọng nghẹn lại – "Giữ cậu ấy trong mù mịt, bắt uống những viên thuốc làm mờ trí nhớ mới là tốt sao? Cha mẹ thử nghĩ xem, Huy có quyền biết sự thật về chính mình."Người phụ nữ cất giọng dịu dàng hơn, như muốn xoa dịu:
"Chúng ta chỉ muốn nó được yên ổn. Huy đã chịu đủ tổn thương. Quên đi... đôi khi là cách duy nhất để sống bình thường.Bao năm nay,thằng Huy được sống trong nhung lụa,bảo bọc,mẹ chỉ sợ...Nó không thể chịu được cú sốc này."Khoảnh khắc đó, tim Huy như bị bóp nghẹt. Cậu nín thở, tai ong ong. Thuốc? Mất trí nhớ?Trong phòng khách, tiếng ghế xê dịch vang lên. Nhã đứng bật dậy, giọng căng như dây đàn:
"Không! Con không thể tiếp tục nhìn cậu ấy sống trong dối trá. Dù đau đớn, ký ức cũng là một phần của cậu ấy. Nếu phải chịu đựng, thì hãy để Huy đối diện, chứ không phải trốn tránh."Sự im lặng kéo dài. Chỉ còn nghe tiếng kim đồng hồ tích tắc trên tường.Người đàn ông cuối cùng cũng thở dài, giọng trầm đục:
"Nhã, con quá cứng đầu. Nhưng con cũng biết... chúng ta không làm thế để hại nó. Hãy suy nghĩ kỹ.""Con đã suy nghĩ suốt bao năm nay rồi." – Nhã đáp, từng chữ nặng trĩu – "Nếu ký ức quay về, con sẽ ở đó. Con sẽ không để Huy một mình thêm lần nào nữa."Huy cắn chặt môi đến bật máu. Cậu không tin nổi vào tai mình. Những lời họ nói... xoáy vào đầu như lưỡi dao bén ngót.Thuốc mất trí nhớ... Ký ức... Sự thật gì vậy?Cậu lùi lại, tim đập thình thịch, bàn tay run run. Trong bóng tối, cơ thể Huy lạnh ngắt, như bị rút sạch máu.Không dám nghe thêm, cậu vội vã quay người, bước chân loạng choạng chạy về phòng. Cánh cửa khép lại sau lưng, Huy dựa lưng vào, hơi thở dồn dập.Trong căn phòng tối om, đôi mắt cậu mở lớn, vô hồn. Câu nói của Nhã vẫn văng vẳng:"Dù đau đớn, ký ức cũng là một phần của cậu ấy."Huy ôm đầu, ngồi phịch xuống giường. Cảm giác như cả thế giới sụp đổ. Những giấc mơ mờ nhạt những ngày qua, những ký ức tuổi thơ thoáng hiện, những hành động kỳ lạ của Nhã... tất cả đang xâu chuỗi lại thành một bí mật khổng lồ.Mà cậu – nhân vật chính – lại chẳng biết gì.Ngoài cửa, ở phòng khách, Thanh Nhã ngồi lặng thinh, đôi mắt nặng trĩu. Anh không hề biết rằng, người mà mình muốn bảo vệ khỏi sự thật... vừa nghe được tất cả.Còn trong căn phòng trên lầu, Huy nằm co mình, mắt mở trừng trừng trong bóng đêm. Giấc ngủ đã bỏ cậu đi từ rất lâu.Trong tim, lần đầu tiên, nỗi sợ và sự tò mò quấn chặt lấy nhau thành một mớ hỗn loạn."Thuốc mất trí nhớ... rốt cuộc mình đã quên điều gì?"Phòng khách chìm trong tĩnh mịch sau khi cha mẹ anh trở về phòng riêng. Đồng hồ treo tường gõ nhịp khô khốc, ánh đèn vàng vọt trải dài trên nền gạch hoa cẩm thạch, loang lổ như những mảnh ký ức vụn vỡ.Thanh Nhã ngồi bất động trên sofa, lưng thẳng tắp nhưng đôi vai nặng trĩu. Ngón tay siết chặt thành nắm, gân xanh hằn rõ dưới lớp da rám nắng. Đôi mắt đen sâu thẳm dán vào khoảng trống trước mặt, nơi bóng dáng của cha mẹ vừa khuất.Trong lòng anh, một khoảng tối mênh mông đang réo gọi.Anh nhớ lại cái ngày mưa năm ấy – ngày định mệnh đã xé toạc mọi thứ.Huy, đứa trẻ chạy theo anh trong cơn mưa lạnh buốt, gương mặt trắng bệch, hơi thở gấp gáp. Ánh đèn xe lóe lên, tiếng phanh rít chói tai... rồi tất cả chỉ còn lại màu đỏ nhòe nhoẹt và tiếng kêu thất thanh.Anh đã gào lên, đã muốn lao đến,đã muốn dùng đôi tay của mình để ôm lấy thân thể nhỏ bé đang run rẩy kia.Ấy thế mà,anh không thể... Cảm giác ấy đến giờ vẫn còn hằn sâu trong từng thớ thịt,nó như thể con quái vật đang đeo bám anh mỗi thời khắc anh còn đang sống – cái mất mát, bất lực, tuyệt vọng...Khi Huy tỉnh lại sau ca phẫu thuật dài, cậu không nhớ gì. Những ký ức quan trọng nhất – về tuổi thơ, về tình bạn, về anh – đều bị xóa sạch như tờ giấy trắng. Bác sĩ nói trí não cậu cần thời gian, rằng có thể ký ức quay về, cũng có thể vĩnh viễn biến mất.Cha mẹ anh, vì thương xót, đã đồng ý với liệu pháp thuốc ức chế trí nhớ. Họ nói như vậy tốt hơn, để Huy không phải sống trong ám ảnh và đau khổ.Nhưng Nhã thì không. Anh biết, ký ức không phải thứ có thể bị vứt bỏ. Nó là gốc rễ, là xương sống của một con người. Và hơn hết, đó là những tháng ngày anh và Huy đã cùng nhau trải qua – làm sao anh có thể chấp nhận để chúng biến mất vĩnh viễn?Thanh Nhã dụi mắt, lòng bàn tay chạm phải khóe mắt ươn ướt. Anh bật cười khẽ, nụ cười chua chát. Bao năm qua, anh vẫn gắng gượng trong im lặng, vừa đóng vai người thầy nghiêm khắc, vừa làm kẻ canh giữ quá khứ.Anh đã chọn ở lại bên Huy, dẫu cậu không còn nhớ mình. Đã chọn nhìn cậu nổi loạn, bướng bỉnh, xa cách... mà không một lần hé răng.Bởi anh sợ.Sợ rằng khi Huy biết sự thật, ký ức quay về, cậu sẽ oán hận anh vì đã im lặng,đã che giấu cậu suốt ngần ấy năm. Sợ ánh mắt cậu sẽ nhìn anh như một kẻ xa lạ, thậm chí... phản bội.Nhưng nỗi sợ lớn nhất... chính là mất cậu một lần nữa.Nhã đứng dậy, bước về phía cửa sổ. Ngoài kia, trăng khuyết treo lơ lửng giữa tầng mây, ánh sáng nhợt nhạt phủ lên vườn hoa im ắng. Gió lùa vào, mang theo hương hoa nhài dìu dịu, quẩn quanh nơi sống mũi.Anh khẽ nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên nụ cười tuổi nhỏ – nụ cười rực rỡ của một cậu bé từng nắm tay anh, từng gọi anh không ngớt: "Anh Nhã! Anh Nhã!"Cậu bé ấy, giờ đây đang ở ngay tầng trên, trong căn phòng sáng đèn mờ nhạt, nhưng trái tim không còn nhớ đến anh.Anh đưa tay chạm vào lớp kính lạnh buốt, thì thầm như một lời thề chỉ mình nghe:"Cho dù em có nhớ lại hay không... Cho dù em có hận anh hay ghét anh... Anh cũng sẽ ở đây. Không ai có thể buộc em quên đi quá khứ của mình nữa."Giọng nói vỡ vụn trong bóng tối.Đêm ấy, Thanh Nhã không ngủ. Anh ngồi bên bàn làm việc, trải ra cuốn album cũ đã sờn mép. Ngón tay khẽ lướt qua từng tấm ảnh, dừng lại ở hình hai đứa trẻ ngồi bên gốc cây, cùng cười đến nheo mắt. Trái tim thắt lại, nhưng trong mắt dần dâng lên một ánh kiên định.Cho dù con đường phía trước đầy bóng tối, cho dù sự thật có gây đau đớn, anh vẫn muốn Huy được là chính mình.Đó là lựa chọn duy nhất anh có thể làm – và cũng là cách duy nhất để chuộc lại những năm tháng đã mất.Ở tầng trên, Huy nằm im, mắt mở trừng trong bóng đêm. Tai cậu vẫn vang vọng đoạn đối thoại nghe lén được. Cậu không hề biết, người anh bên dưới đang dằn vặt đến rách nát, cũng là người duy nhất kiên quyết đứng về phía cậu.Hai tâm hồn, mỗi người cuộn trong nỗi sợ và bí mật riêng, chỉ cách nhau một bức tường dày, nhưng lại xa xôi đến vô tận.Đêm tháng Năm lạnh lẽo trôi qua như thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co