Giao Dich Ac Quy
"Chuyện đó, là thật sao?"
"Cậu mệt rồi, chúng ta tìm một quán nước từ từ..."
"Đừng vòng vo với tôi!"
Giọng nói khản đặc mang theo chút ngẹn ngào đè nén, hắn không muốn khóc, không muốn phá vỡ chút tôn nghiêm còn sót lại.
"Mọi người chắc buồn cười lắm đúng không? Tôi cũng thấy buồn cười, tôi- như thằng ngu vậy."
"Thắng, bình tĩnh..."
"Sếp! Chị hiểu rõ mà! Hai chúng ta đều bị phản bội, bị cô ấy coi là bàn đạp! Nhưng tại sao chứ?"
"..."
"Tại sao?"
Hắn quỳ thụp xuống lề đường, khổ sở ôm đầu. Dáng vẻ lôi thôi, mất bình tĩnh doạ không ít người. Ai đi qua cũng tránh thật xa.
"Tại sao? Tôi không đủ tốt?"
Hắn tự dằn vặt bản thân.
"Tôi thậm chí... đã chuẩn bị nhẫn... haha..."
"..."
"Thì ra cô ấy không yêu tôi... không yêu tôi... không yêu tôi..."
"Đứng lên! Cậu còn ra thể thống gì?"
"Cô ấy không yêu tôi... không yêu... không yêu tôi..."
"Tôi nói cậu đứng lên!"
Tường Vi túm cổ áo hắn kéo mạnh lên.
"Chát!!"
Năm ngón tay hằn đỏ trên gò má. Cô là đánh để hắn tỉnh. Tên nhân viên lúc nào cũng sôi nổi, vồn vã đâu rồi? Hắn... cô không biết trách thế nào...
"Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi cho khoẻ lại. Mọi thứ.. sẽ đâu vào đó. Nhé? Cậu kiệt sức rồi."
"Haha..."
Thắng ngửa mặt lên, cười điên dại. Đã cố tình ngửa thật cao rồi, nước mắt cũng chẳng thể chạy ngược lại. Nghỉ ngơi là ổn sao? Bị bạn gái phản bội, muốn mình gánh tội. Bị bạn bè nghi ngờ, khinh thường. Bị bố mẹ giận dữ đòi tuyệt giao. Bị người đời thương hại. Hắn đến cuối, cũng không biết mình làm gì sai? Tại sao lại là hắn?
"..."
Muốn nói vài câu an ủi, nhưng cổ họng như nghẹn lại. Cô cũng sợ, mình không kìm được mà bật khóc.
____
Tiệm bánh Cheiz Moi.
"Ấy, lại đến đó à? Mau ngồi đi."
"Cho cháu cà phê đen, loại đắng nhất."
"Buồn rầu chuyện gì? Lớp thanh niên đúng là... Nghĩ thoáng đi thì cuộc đời dễ thở hơi thôi. Cà phê của cháu đây."
"Cháu cảm ơn."
Đăng Khoa thẫn thờ nhìn dòng người ngược xuôi trên đường. Vỏn vẹn mấy ngày, biến hoá nghiêng trời nghiêng đất. Em đang ở đâu? Hắn cùng Vi tìm cô ngày đêm, nhưng không thấy. Nếu tình hình còn kéo dài, tội trạng càng thêm nặng.
Hắn không hận. Chỉ muốn thấy cô, hỏi cho ra lẽ. Hoặc, biết cô đang sống tốt hay không.
"Ngọc? Lâu quá mới gặp cháu!"
Ngọc?
"Trông mệt quá vậy, bác làm cho cháu ly cacao nóng nhé?"
Ngọc?
Đăng Khoa theo âm thanh chạy tới, vừa vặn, nhìn thấy bóng dáng mình tìm kiếm lâu nay.
"Kho..a..."
Lập tức, cô bỏ chạy. Hắn vội đuổi theo, rút điện thoại ấn gọi Tường Vi.
____
"Vi! Tôi tìm thấy Ngọc rồi!"
"Hai người đang ở đâu?"
"Gần tiệm bánh Cheiz Moi, cô từng tới rồi đúng không? Mau tới đây, Ngọc nhất quyết trốn tôi."
"Tôi tới ngay!"
Chờ Tường Vi lái xe đi rồi, Thắng cũng từ một góc khuất xuất hiện, bắt taxi theo đuôi.
___________________________________
Kế tiếp nha, là một màn vô cùng CẨU HUYẾT 😬
Có ai đoán được không nào?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co