Truyen3h.Co

Giao Su Gian Diep Academy S Undercover Professor 3

Quay trở lại thời điểm Noksanna thực hiện nghi thức chúc phúc. 

Sức mạnh này hoàn toàn không ở một cấp độ so với một tông đồ, nó là năng lượng được Nữ thần giấc mơ trực tiếp ban tặng.

Cảm xúc bên trong Franz lúc này thật phức tạp. Nếu anh ta có được sức mạnh này thì có lẽ bi kịch ngay từ đầu đã không phát sinh. Franz cố gắng rũ bỏ những suy nghĩ trong đầu.

"Cô không cần thiết phải làm vậy."

Noksanna mỉm cười, không giải thích gì thêm. Cô ta sẽ coi đó là một lời cảm ơn. Ánh mắt của Noksanna lúc này mới hướng về Rudger đang đứng bên cạnh. Cô ta có thể nhìn thấu ba tầng phong ấn mà Rudger đang cố gắng duy trì bên trong cơ thể. Chừng nào chúng còn tồn tại, chừng đó âm thanh của những vị thần khác sẽ không ảnh hưởng được đến nhân loại kia. Đồng thời, nhờ ba tầng phong ấn đó mà Lumensis mới không phát giác ra được sự tồn tại của Rudger. Trong trường hợp này, cô ta sẽ không làm thêm điều gì thừa thãi nữa. Anh chàng kia đã có thứ bản thân cần rồi.

Noksanna nhìn lên bầu trời.

Lối vào thế giới thực đã đóng lại. Hiện tại, thứ suy nhất xuất hiện trong tầm mắt của Noksanna chỉ là bầu trời xanh thăm thẳm. Nhưng ánh mắt của vị thần giấc mơ có thể nhìn xuyên qua Dreamland trực tiếp bao quát thế giới hiện thực.

Cô ta có thể nhạy bén cảm nhận được ác ý to lớn phát ra từ tồn tại kia. Hẳn là tên đó cũng đã nhận ra phong ấn đã bị phá vỡ. E rằng chẳng bao lâu nữa, phiến đại lục này sẽ bị cuốn vào đủ thứ chuyện kỳ lạ.

Nếu suy nghĩ kỹ hơn thì ngoài Nirva, Noksanna còn tinh tế cảm nhận được việc thức tỉnh của mình có sự can thiệp của một bên thứ ba. Nhưng Noksanna cũng không quá để tâm vào chuyện đó. Cô ta sắp nghỉ ngơi một thời gian dài, để tâm vào những chuyện vụn vặt là vô nghĩa.

Dù vậy, Noksanna vẫn cảm thấy bản thân không nên để Lumensis dễ dàng đạt được ý định. Một nguồn năng lượng vô hình tràn ra từ cơ thể Noksanna phóng thẳng lên trời. Nếu có ai đó biết cách tận dụng sức mạnh cô ta để lại, Lumensis chắc chắn sẽ không dễ chịu.

Noksanna sau khi để lại hậu chiêu cuối cùng cũng nhắm mắt lại. Hóa thân của vị Nữ thần tan biến như làn sương mù. Cùng lúc, chiếc chuông thần thánh cũng hoàn toàn biến mất, cơ thể chính của Noksanna lại cuộn tròn và chìm vào giấc ngủ.

* * *

"Cuối cùng cũng kết thúc."

"Thủ lĩnh thành công rồi."

Các thành viên U.N Owens đang chiến đấu với tạo vật thần thánh đều thở phào nhẹ nhõm khi chiếc chuông biến mất.

"Từ từ. Nếu vị thần kia ngủ say rồi thì chúng ta thoát ra khỏi đây kiểu gì?"

Alex đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Không phải anh chàng Franz đó đã bảo chỉ cần tiến sâu xuống bên dưới là có thể thoát ra khỏi đây sao? Bọn họ chẳng phải đã ở dưới vực sâu Dreamland rồi còn gì?

Như thể trả lời cho thắc mắc của Alex, bầu trời của Dreamland chợt phát ra từng tiếng động ầm ĩ. Toàn bộ thế giới bên dưới bị một luồng ánh sáng khổng lồ nhấn chìm. Trong lúc mọi người còn đang chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì tất cả đều bị một cỗ lực lượng khổng lồ hút đi. Ý thức của mọi người dần chìm vào một vùng trắng xóa.

Đột nhiên...

Tất cả đồng thời mở mắt. Bọn họ đều đã trở lại hiện thực.

"Nơi này là..."

Alex phải mất một lúc mới nhận ra nơi mình đang nằm là lối thoát hiểm dẫn ra ngoài thành phố. Đó là địa điểm cuối cùng bọn họ đặt chân đến trước khi bị bão cát của Nirva nhấn chìm.

"Chúng ta quay trở về rồi?"

Đám người Pantos, Violetta, Arfa và Belaruna cũng ở xung quanh Alex.

Hiện tượng như vậy xảy ra đồng thời trên khắp thành phố Leathervelk. Những người rơi vào trạng thái ngủ say lần lượt tỉnh dậy và nhận ra mình đã trở về thực tại.

"Chúa ơi!"

Tracy loạng choạng đứng dậy, tay phải khẽ nhéo má mình. Cảm giác đau đớn này chứng tỏ đây là thật, không phải ở Dreamland.

"Chúng ta trở lại rồi đúng không?"

"Đây sẽ không phải một giấc mơ khác đấy chứ?"

"Đầu óc cậu bị úng nước à? Tất nhiên nơi này là hiện thực rồi."

Bất chấp lời mắng mỏ của Leo bên cạnh, vẻ mặt của Tracy vẫn còn ngơ ngác. Nếu là bình thường, cô ấy sẽ ngay lập tức xắn tay áo lên lao vào tranh cãi với đối phương. Nhưng sau khi trải qua tất cả những chuyện vừa rồi, Tracy thậm chí chẳng còn sức lực để nổi giận nữa.

"Mọi người, tỉnh lại đi. Chúng ta trở về rồi."

"Mấy chuyện đó....chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ?"

".........Tôi không rõ nữa."

"Tôi đang mơ. Mọi thứ chỉ là ảo giác thôi."

Phản ứng của các học sinh trong lớp rất khác nhau. Có người vẫn bàng hoàng sau khi tỉnh lại, có người thì đang tự trấn an bản thân rằng mọi thứ đã phát sinh không có thật, có người thì đã sớm tỉnh táo lại, đang an ủi bạn mình...

Chỉ có một chuyện bọn họ không thể phủ nhận. Cái cảm giác sợ hãi khi bị bóng tối nhấn chìm kia chân thực đến mức bọn họ mãi mãi không thể quên được.

Hóa ra thực sự tồn tại một thế giới khác tách biệt với thế giới bọn họ đang sống.

Dreamland.

Đôi mắt của Tracy chợt quay sang Aidan.

"Sao vậy? Trông cậu có vẻ ủ rũ. Không phải chúng ta đã trở về an toàn rồi sao?"

"Không phải là mình không vui."

Aidan nhìn ra ngoài cửa sổ với nụ cười gượng gạo.

"Chỉ là...có một số người vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở lại."

".........."

Tracy trầm mặc. Trong sự kiện lần này đúng là đã có rất nhiều người gặp nạn. Nhóm người bọn họ quả thực đã may mắn khi có Aidan và Flora Lumos dẫn đầu. Nhờ vậy mà toàn bộ đội hình đều may mắn sống sót.

Một sự kiện vượt xa mọi thảm họa thiên nhiên đã từng xảy ra. Đương nhiên, số lượng thương vong trước mắt sẽ rất khó thống kê. Vẻ mặt của Leo và Iona bên cạnh cũng trở nên nghiêm túc.

Đúng lúc này, cửa sau lớp học đột ngột bị mở toang, có một người lao ra ngoài. Các học sinh đều bất ngờ, theo bản năng quay đầu nhìn theo. Trong tầm mắt của mọi người là bóng lưng của một thiếu nữ có mái tóc màu xám tro.

"Rene?"

Erendir gọi với theo nhưng Rene không phản ứng. Cô bé điên cuồng chạy ra khỏi lớp học, băng qua những dãy hành lang trải dọc theo khuôn viên Theon. Những người mới tỉnh lại trên đường vẫn còn chưa thoát khỏi cảm giác bàng hoàng trong giấc mơ, không ai để ý đến bóng người lướt qua bọn họ.

Rene tiếp tục chạy. Cô rời khỏi khuôn viên trường và cuối cùng đến được Khu rừng Câm Lặng. Rene không biết tại sao mình lại đến đây nhưng trực giác nói cho cô ấy biết người đó đang ở nơi này.

Ở lối vào bìa rừng, Rene cuối cùng cũng chạm mặt với một người đàn ông vừa bước ra từ bên trong. Cô bé dừng lại, yên lặng nhìn chằm chằm vào đối phương.

Khuôn mặt đó đã từng là khuôn mặt mang lại cho cô ấy sự tin tưởng và yên tâm nhất. Nhưng hiện tại...

Ít nhất trong khoảnh khắc này, trái tim Rene lạnh giá hơn bất cứ thứ gì trên đời.

"Mọi chuyện là thật sao?"

Rene nhỏ giọng chất vấn Rudger.

"Giáo sư, ngài thực sự đã ra tay giết mẹ tôi sao?"

Thực ra, câu hỏi này ngay chính bản thân Rene cũng cảm thấy vô nghĩa. Trong khoảnh khắc chiếc chuông của Noksanna vang lên, những hình ảnh mờ nhạt bị Rudger phong ấn đã lướt qua tâm trí Rene. Dù không phải là tất cả nhưng Rene vẫn nhớ rất rõ hình ảnh người đàn ông kia đang cầm dao đâm vào trái tim của mẹ.

Dù biết việc đặt câu hỏi chỉ là một việc trốn tránh khỏi thực tế, Rene vẫn hy vọng những gì mình chứng kiến chỉ là một câu chuyện bịa đặt. Như vậy, cô ấy vẫn sẽ là một học sinh bình thường trong Theon, còn giáo sư vẫn sẽ chỉ là một người đáng kính tiện tay giúp đỡ một đứa trẻ mồ côi như cô ấy.

Nhưng hiện thực thì lúc nào cũng phũ phàng.

"Phải."

Những lời phát ra từ miệng Rudger chẳng khác nào lời tuyên bố tử hình tàn nhẫn.

"Ta chính là người đã giết mẹ của trò."

Thân hình Rene loạng choạng. Rudger thấy vậy định tiến lên giúp đỡ nhưng Rene lập tức hét lên.

"Đừng lại gần tôi!"

Rudger khựng lại. Hắn dù không thể nhìn thấy biểu cảm của Rene do con bé đang cúi đầu xuống, nhưng Rudger thừa hiểu đứa trẻ kia đang đau buồn cỡ nào. Cái cảm giác bị phản bội bởi chính người mà bản thân tin tưởng bấy lâu nay không phải thứ mà một đứa trẻ ở độ tuổi đó có thể chịu được.

"Rene, ta... ... ."

"Im đi! Tôi không muốn nghe bất kỳ lời nào từ miệng thầy hết."

Giọng nói vốn luôn có thể trấn an cô ấy giờ phút này lại khiến Rene cảm thấy như nghẹt thở. Càng nghe âm thanh đó, cô ấy càng cảm thấy sự phẫn nộ bên trong mình không cách nào áp chế được.

Rudger cảm thấy lo lắng. Nếu cứ để đứa trẻ kia như thế này, rất có thể tinh thần của con bé sẽ bị hủy hoại.

Đang lúc hắn định giải thích chuyện xảy ra ngày hôm đó thì chợt có tiếng bước chân vội vã hướng về phía hai người. Cả Rudger và Rene đều quay đầu sang. Người vừa xuất hiện là Freuden Ulburg.

"Học trưởng."

Ánh mắt trống rỗng của Rene nhìn về phía Freuden Ulburg. Khi Freuden Ulburg nhìn thấy đôi đồng tử biến sắc của Rene, sắc mặt của cậu ta ngay lập tức trở nên khó coi.

"... ... Đôi mắt của em... ... ."

"Học trưởng, anh cũng biết mọi chuyện phải không?"

"... ... ."

Freuden Ulburg nhìn bầu không khí hiện tại sao có thể không rõ đã có chuyện gì phát sinh?

Ánh mắt tràn ngập vẻ lo lắng và u sầu của Rudger đã nói lên tất cả. Freuden Ulburg tính nói gì đó nhưng cũng không biết nên mở miệng như thế nào. Cậu ta không phải cũng giống như Rudger, lựa chọn che giấu sự thật năm đó sao?

Nhìn Freuden Ulburg trầm mặc, cảm giác bị phản bội một lần nữa tràn ngập tâm trí Rene.

Vù. Vù. Vù.

Năng lượng ma thuật đột nhiên dao động xung quanh cơ thể Rene. Tâm trí của Rene cuối cùng cũng không thể giữ được sự tỉnh táo, ma lực bên trong cơ thể cô bé theo đó trở nên điên cuồng. Cùng lúc, một bóng đen xuất hiện trên đỉnh đầu Rene.

Đôi mắt của Rudger mở to. Thứ xuất hiện trên đầu Rene chính là con ma thú hình dạng lập phương kỳ lạ dạo nọ. Như thể cộng hưởng với ý muốn của chủ nhân, con ma thú điên cuồng tỏa ra sức mạnh ma thuật hung ác. Chẳng mấy chốc, ánh sáng rực rỡ bắt đầu chảy ra từ cơ thể nó.

Rudger theo bản năng xông về phía trước.

Tooung!

Làn sóng sức mạnh ma thuật mãnh liệt phát ra từ ma thú của Rene cố gắng đẩy cơ thể của Rudger ra xa. Rudger không khỏi kinh ngạc trước sự bài xích mãnh liệt của đối phương.

Ma thuật của hắn đang bị đẩy lùi?

Không phải vì sức mạnh của con ma thú quá lớn mà là thứ sức mạnh nó sử dụng ở một phạm trù hoàn toàn khác biệt.

"Tôi không muốn nhìn thấy mấy người nữa."

Rít rít rít.

Con ma thú kêu lên một cách gay gắt khi Rene cúi đầu và lẩm bẩm những lời trong vô thức.

"Rene!"

[Ater Nocturnus]

Toàn bộ cơ thể Rudger bao trùm trong bóng tối, hắn phớt lờ sự kháng cự của con ma thú, chậm chạp vươn tay về phía đứa trẻ trước mặt.

Ngay sau đó, khu vực xung quanh hai người bị nhấn chìm trong một luồng ánh sáng dữ dội. Freuden Ulburg vô thức che mắt lại trước luồng sáng có cường độ quá mức mãnh liệt.

Khi ánh sáng tản đi, cả Rudger và Rene đã biến mất. Mặt đất dưới chân hai người bị xới tung lên như thể bị đào bởi một thứ sắc bén nào đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co