Guria / The knight, stars and his little prince
The knight returns
Hoàng cung AethelgardMột bữa tiệc xa hoa đang được tổ chức, vô vàn ánh nến được thắp lên kèm theo đó là hàng nghìn món đồ xa xỉ bắt mắt cùng mỹ thực được bày trí dưới sự giám sát của thái tử. Hôm nay là ngày đội quân thiện chiến nhất vương quốc trở về sau thời gian dài chiến đấu nơi biên cương kèm theo với đó là khúc ca khải hoàn, báo hiệu từ đây về sau bờ cõi sẽ được giữ yên bình ít nhất là năm mươi năm. Mặt trời đã lặn, mười hồi chuông dài được ngân lên, nghi thức đón binh sĩ cũng bắt đầu. Nhà vua cùng hoàng hậu ngồi trên ngai vàng, nhìn người đang bước vào bên trong cung điện. Đệ nhất kỵ sĩ của Aethelgard và cũng là vị tướng quân trẻ tuổi nhất Minhyeong cuối cùng cũng hiện diện, chàng đi cùng cha và các anh trai, chân dài sải trên nền gạch bóng loáng, tuy chiến giáp đã được cởi ra thay bằng phục trang phù hợp với lễ nghi chốn cung đình nhưng vẫn không che lấp được khí khái quân nhân mạnh mẽ được bồi đắp bằng máu thịt nơi sa trường. Dáng dấp rắn rỏi, gương mặt cương nghị cùng ánh mắt sâu thẳm mang theo uy áp, chỉ cần lơ đãng quét qua cũng khiến người yếu vía run sợ. Tiếng rì rầm nổi lên, Minhyeong từ bước chân đầu tiên đã trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của những người có mặt tại đây, hầu hết liên quan đến công trạng của chàng cùng vẻ bề ngoài thu hút. Nhưng dường như chàng chẳng màng bận tâm đến sự chú ý này, ánh mặt thẳng tắp hướng về phía trước, nơi chủ nhân của vương quốc đang an vị và cả...nhị hoàng tử đang ngồi kế bên anh trai. Con trai út của quốc vương và hoàng hậu, người được thần dân vương quốc ca tụng là vì sao nhỏ bởi tính cách hoạt bát cùng tích cách thân thiện, vị hoàng tử được anh trai hết lòng thương yêu Minseok. Ánh sao Aethelgard luôn đẹp đẽ đến nao lòng.Đã lâu không gặp, Minhyeong lơ đễnh nhìn em, dường như em đã cao lên đôi chút, gương mặt bớt đi một phần phúng phính, lộ ra đường nét thanh tú, nhất là nốt ruồi nơi gò má đã trở nên thành đặc điểm riêng dễ dàng thu hút sự chú ý. Đôi mắt màu mật ong khi cười lên liền khiến người chung quanh cảm thấy dễ chịu, nét trong trẻo vẫn còn hiện diện rõ ràng, có lẽ mọi người nơi vương cung đã bảo bọc em rất kỹ, ngay cả nụ cười cũng toát lên đôi chút ngây thơ. Chàng kỵ sĩ khẽ cụp mi, bảo vệ được cho em một khoảng trời bình yên như thế này, có lẽ chàng đã thành công.Một màn diễn thuyết ca ngợi được xướng lên, kèm theo tiếng vỗ tay hân hoan. Đức vua lần lượt ban thưởng cho người có công, hôm nay ông vô cùng cao hứng, không tiếc lời ngợi ca công trạng của tướng lĩnh lẫn gia tộc Minhyeong, hoàng hậu khẽ phất tay, chiều theo ý phu quân mà ban thêm châu báu gấm lụa. Ngay cả thái tử cũng chẳng đứng ngoài cuộc, tặng cho kỵ sĩ một đàn ngựa quý cùng hai thanh gươm được rèn từ những người thợ tài hoa bậc nhất. Minhyeong nhận lấy, cung kính cúi mình tạ ơn, dáng người thẳng tắp nghiêm trang không lộ ra nửa phần khuyết điểm. Giọng nói trầm bổng tựa chuông đồng vừa có uy mà vừa thu hút. Vài tiểu thư theo dõi mà không khỏi xuýt xoa, ánh mắt dâng lên sự ngưỡng mộ. Vị kỵ sĩ này... chắc là chưa có người trong lòng đâu nhỉ?Minhyeong được sắp xếp ngồi đối diện nhị vị hoàng tử để thuận tiện tiếp chuyện cùng quân vương. Thi thoảng, kỵ sĩ trẻ lại chạm phải ánh mắt của Minseok, ánh mắt hoàng tử nhỏ có chút hiếu kỳ tò mò, kèm theo đó là cả vui mừng vì gặp lại người thân thuộc. Minhyeong, Minseok và thái tử lớn lên cùng nhau, có thể gọi là bạn từ thuở nhỏ. Đến khi chiến tranh nổ ra, Minhyeong vốn thuộc dòng dõi tướng trận đã theo cha và các anh hành quân đến nơi sa trường, thề bảo vệ biên giới khỏi quân xâm lăng. Ngày gặp lại thì cũng vừa vặn 5 năm. Đủ để một người trưởng thành, cũng đủ để hiểu rõ lòng mình. "Oáp." "Minseok sao thế, buồn ngủ à?" Hoàng tử nhỏ gật đầu, lấy tay xoa mắt, hôm nay từ tờ mờ sáng em đã có một ngày bận bịu, dù rất vui khi gặp lại được Minhyeong nhưng sau vài tuần rượu, cả người em cảm thấy mỏi mệt, có lẽ ngày mai trò chuyện cũng chẳng muộn. Nhác thấy bây giờ mọi người đều đang vui đùa khiêu vũ rôm rả, Minseok bèn xin phép hoàng huynh cho mình được lui về cung điện phía Tây nghỉ ngơi. Thái tử nghe vậy liền gật đầu đồng ý, không quên dặn dò em uống chút trà trà hoa mộc tê để thư giãn. Bóng hình nhị hoàng tử khuất đi không quá lâu, trước mặt ngài cũng xuất hiện một vị khách, chỉ có có điều, nụ cười người này có đôi phần tâm tư. "Thái tử, đã lâu không gặp." Ngài nâng ly lên, đáp lại lời chào, người đối diện thấy vậy bèn tạm gạt đi khách khí, tiêu sái ngồi xuống bên cạnh trữ quân. "Đánh trận cũng không mệt mỏi bằng việc tham gia tiệc rượu, ta phải giả vờ lịch sự với mấy lão thái sư đến mỏi cả miệng." Một đĩa trái cây ướp lạnh được đưa tới, là phần mà Minseok đang ăn dở, thái tử thấy không nên lãng phí đồ ăn bèn đẩy sang Minhyeong. Kỵ sĩ đưa vài trái nho trong miệng, vị chua ngọt hoàn quyện nơi đầu lưỡi khiến men rượu lắng xuống. "Nhị hoàng tử đã đi nghỉ rồi à?" "Ừm, Minseok về Luminary rồi, ngày mai ta sẽ sắp xếp cho ngươi và em ấy gặp nhau một chuyến." "Còn nếu thần kiên quyết là đêm nay thì sao thưa thái tử?" Quân vương tương lai nhướng mày, à, hóa ra tên này không hề bình tĩnh như vẻ mặt biểu hiện à, nôn nóng đến vậy sao. "Nếu muốn thế, thì kỵ sĩ Minhyeong phải uống hết chỗ rượu này, sau đó cứ tự nhiên cầm thẻ bài này đi, người ở điện phía Tây sẽ không ngăn cản." Thái tử vẫy tay, trên khay ngay lập tức xuất hiện ba ly rượu, chất lỏng trong vắt, khi ngửi kỹ còn nghe ra được vị hoa thơm. Minhyeong không chần chừ, thoáng chốc đã cạn sạch, chàng quy củ hành lễ rồi viện cớ đã say, muốn ra ngoài đi dạo đón gió, Thái tử thay mặt đức vua chủ trì phần còn lại của buổi tiệc, khi đang thưởng thức điệu nhảy kết đôi của các tiểu thư cùng công tử ở giữa sảnh, vài tiếng rì rầm liền lọt vào tai."Kỵ sĩ Minhyeong sao lại không thấy nữa nhỉ, ban nãy cô có thấy không, một hàng dài thứ quý giá trước mắt mà anh ta chẳng mảy may dao động, cứ như thể đang nhìn quặng vụn ấy."Ngài nhấp một ngụm rượu, tiện thể che dấu nụ cười. Phần thưởng mà vị kỵ sĩ này muốn, chưa bao giờ là châu báu vàng ròng cả.
⋆⁺₊⋆ ☀︎ ⋆⁺₊⋆
⋆⁺₊⋆ ☀︎ ⋆⁺₊⋆
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co