Truyen3h.Co

[H Tục] ĐÁM CƯỚI QUÊ

Chương 1: Đón dâu

otruyengiaugamgiuong

Chương 1: Top đến nhà bot đón dâu lại bị họ hàng nhà ngoại chặn cửa, bị moi lỗ @ss

Sau 7 năm yêu đương, trải qua vô số lần tách ra dính lại, tình cảm của Chu Vân Chiêu và Kỳ Tiếu Trà càng thêm bền chặt. Cuối cùng hai người cũng quyết định về chung một nhà, cùng nhau bước vào lễ đường hạnh phúc trước sự chứng kiến của mọi người.

Chu Vân Chiêu và Kỳ Tiếu Trà cùng nhau lớn lên từ nhỏ, đều là trai quê lên phố, cùng nhau nỗ lực học tập, trưởng thành. Sau khi tốt nghiệp lại cùng nhau phấn đấu, thăng tiến trong công việc. Hai người thấu hiểu lẫn nhau, yêu nhau say đắm, đã xác định mối quan hệ từ năm 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp cấp 3. Mãi đến năm 25 tuổi, khi cả hai đều có sự nghiệp ổn định, tương lai xán lạn, họ mới quyết định đi đến kết hôn.

Ban đầu, hai người định tổ chức đám cưới ở khách sạn trong thành phố, nhưng không lay chuyển được người cha cứng đầu nhà họ Kỳ nhất quyết muốn tổ chức ở quê. Chu Vân Chiêu và Kỳ Tiếu Trà cũng không muốn làm lớn chuyện, đành phải đồng ý. Mẹ Kỳ Tiếu Trà mất sớm, bố cậu là một gã nông dân chất phác nhưng tính tình nóng nảy, ai động vào là ông như pháo nổ. Bao nhiêu năm qua chẳng có người phụ nữ nào dám đến gần, ngay cả Kỳ Tiếu Trà cũng không dám chọc giận ông. Dù sao đây cũng là chuyện kết hôn, cả hai đều muốn mọi chuyện diễn ra suôn sẻ, cùng lắm thì sau này sẽ tổ chức bù ở trong thành phố.

Làng quê hẻo lánh, người đến tham dự đều là họ hàng, hai người dự định tổ chức đơn giản, cũng không mời phù dâu phù rể, dù sao bạn bè thân thiết đều ở xa.

Chuẩn bị trước sau cả mấy ngày trời, cuối cùng cũng đến ngày cưới. Từ đầu làng đến cuối làng đều được trải thảm đỏ, bàn tiệc đã được dọn ra, mọi người tất bật nấu nướng trong bếp.

Chu Vân Chiêu phải đến nhà Kỳ Tiếu Trà để đón cậu cùng sang nhà hàng. Ban đầu, họ không định tổ chức chặn cửa, dù sao đây cũng không phải hôn lễ truyền thống giữa nam và nữ, những nghi lễ đó cũng không cần câu nệ.

Nhà họ Kỳ là nhà ba tầng, Kỳ Tiếu Trà ở tầng ba. Chu Vân Chiêu cứ tưởng chỉ cần bước vào cửa là có thể đón người đi ngay, nào ngờ ở ngay cầu thang tầng một đã bị một đám người vây quanh.

Nhìn kỹ lại, toàn là những tên đầu trộm đuôi cướp nhìn là biết không dễ chọc, bảy tám tên chặn trước mặt anh, miệng phì phèo khói thuốc, ánh mắt dò xét anh đầy vẻ thiếu thiện chí.

Chu Vân Chiêu và Kỳ Tiếu Trà đều đẹp trai, nhưng là hai kiểu khác nhau. So với Kỳ Tiếu Trà, Chu Vân Chiêu cao to hơn, mặt mũi tuấn tú có phần lạnh lùng, còn Kỳ Tiếu Trà lại giống một công tử hiền hòa như ngọc trong ấn tượng của mọi người. Cả hai đều là những chàng trai nổi tiếng đẹp trai trong vùng.

Hôm nay, Chu Vân Chiêu mặc một bộ vest vừa vặn, tôn lên vóc dáng cao ráo, vai rộng eo hẹp, khuôn mặt tuấn tú, toát lên khí chất trầm tĩnh của người trí thức, nhìn sơ đã cho đám đàn ông cục mịch kia ra chuồng gà.

Điều này càng khiến bọn chúng thêm ghen ghét đố kỵ. Đám đàn ông này đều là những gã ba bốn mươi tuổi đầu còn ế vợ, không có công việc ổn định, nhìn Chu Vân Chiêu với ánh mắt hình viên đạn, hận không thể lột da xẻo thịt anh.

Chu Vân Chiêu nhíu mày, không biết bọn chúng muốn giở trò gì. Lúc này, Kỳ Liên Thiên - bố của Kỳ Tiếu Trà - đi tới nói: "Cậu Chu, đây đều là họ hàng nhà tôi, cậu phải tiếp đón chu đáo đấy nhé! Hôm nay, bọn họ đến để góp vui, chặn cửa ấy mà!"

Chu Vân Chiêu định sẽ dùng tiền để giải quyết mọi chuyện, liền lấy phong bao lì xì đưa cho bọn chúng, định đi lên lầu thì lại bị chặn lại. Anh chưa từng tiếp xúc với mấy gã này, nhưng đám họ hàng nhà họ Kỳ này đều là những kẻ bất hảo. Cả ngày lông bông không nói, lại còn thích đi náo loạn đám cưới người khác, ai cũng phải nể mặt bọn chúng, nào có chuyện rước bọn chúng vào nhà.

"Này này, tao là chú của Tiếu Trà đấy, một câu chào hỏi cũng không có à?" Một gã mặt đen, dáng người thấp hơn Chu Vân Chiêu túm lấy tay anh.

Một gã mặt mũi hung dữ khác cũng túm lấy anh, gào lên: "Thật là không biết phép tắc! Đây đều là bậc cha chú của Tiếu Trà cả, biết không!"

Mấy gã kia thi nhau mắng nhiếc, khuôn mặt dữ tợn, kẻ cao người thấp, nhưng đứng cạnh Chu Vân Chiêu đều trông xấu xí vô cùng.

Chu Vân Chiêu thấy phiền phức, định gạt bọn chúng ra rồi đi thẳng lên lầu, nào ngờ mấy gã kia xông lên ghì chặt anh xuống đất. Bình thường Chu Vân Chiêu vẫn thường xuyên tập thể dục, cơ bắp rắn chắc, nhưng sức anh có lớn đến mấy cũng không thể chống lại được đám đông như vậy, đành bất lực nằm im dưới thân bọn chúng.

"Mấy người muốn gì? Buông tôi ra!" Chu Vân Chiêu không nhịn được nữa, hét lên giận dữ, nhưng bọn chúng vẫn không buông tay, ghì chặt tứ chi anh.

Một gã có vẻ lớn tuổi nhất lên tiếng, hắn ta da đen nhẻm, đôi mắt gian xảo đảo liên tục, nhìn là biết bụng dạ nham hiểm. Quả nhiên, hắn ta cười nói: "Cậu Chu à, tôi biết là cậu không quen biết chúng tôi. Vậy chúng ta thỏa thuận thế này, cậu chui qua háng tôi, chúng tôi sẽ cho cậu lên lầu."

Tất nhiên là Chu Vân Chiêu không đồng ý. Anh vùng vẫy muốn thoát ra, nhưng lại bị bọn chúng ghì chặt, ấn đầu bắt chui qua háng gã kia.

Anh không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này. Từ nhỏ đến lớn, anh luôn là người giỏi nhất, tuy sinh ra ở vùng quê nghèo khó, nhưng cuộc sống khá thuận lợi. Tuy bố mẹ mất sớm, anh vẫn sống tốt nhờ học bổng. Đã bao giờ anh phải chịu nhục thế này?

Khi bị bọn chúng ấn đầu xuống háng gã kia, Chu Vân Chiêu bất ngờ ngẩng phắt lên, húc thẳng vào háng hắn ta. Gã kia ôm lấy bộ ấm chén, ngã lăn ra đất kêu la thảm thiết.

Chu Vân Chiêu cười lạnh nhìn gã kia đau đớn lăn lộn trên đất, nào ngờ gã ta nghiến răng, nén đau, gằn giọng: "Lột đồ nó cho tao!"

"Cút!" Dù Chu Vân Chiêu có dùng hết sức lực, anh cũng không thoát khỏi nanh vuốt của bọn chúng. Dưới ánh mắt hung ác, nham hiểm của đám đàn ông kia, cùng những bàn tay thô ráp giằng xé, quần áo trên người anh bị lột sạch, ngay cả quần lót và tất cũng không chừa, để lộ cơ thể trắng trẻo mà cường tráng trước mắt bọn chúng. Chúng im lặng trong giây lát, nhìn chằm chằm vào cơ thể anh.

Một tên nào đó huýt sáo đùa bỡn. Đám đông lại ồn ào, nhưng không còn căng thẳng như trước, mà là một bầu không khí dâm đãng, ghê tởm. Chu Vân Chiêu thấy bất an, nhưng đã quá muộn.

Bọn chúng nâng anh lên, dang rộng tứ chi, mặt hướng lên trần nhà.

Những bàn tay thô ráp mân mê làn da mịn màng của anh, bóp mạnh vào cơ ngực săn chắc, đám đông vây quanh anh, sờ mó, bàn tán tục tĩu.

"Mẹ kiếp, da trắng như con gái thế này!"

"Đúng vậy, ngực to, mông cũng múp quá!"

"Đàn ông lấy nhau thì làm thế nào nhỉ?"

"Hình như là đút vào cái lỗ nhỏ nhỏ kia?"

"Mày với thằng nhóc nhà họ Kỳ thì ai là chồng? Nó địt mày hay mày địt nó?"

"Cái mông bự thế này, chắc chắn là bị địt rồi!"

"Cái thằng nhóc Kỳ Tiếu Trà gầy như vậy, có đè nổi thân hình này không?"

Chu Vân Chiêu tức giận mắng chửi, anh vùng vẫy, đá đạp muốn thoát ra, nhưng bị treo lơ lửng giữa không trung, anh chẳng khác nào con cá nằm trên thớt mặc người ta xâu xé.

Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn những khuôn mặt xấu xí kia dí sát vào mình, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt, cảm nhận bàn tay thô bạo sờ mó, banh mông mình ra, thậm chí còn dùng ngón tay chọc ngoáy vào lỗ đít, như muốn thò cả mũi vào ngửi, khiến anh buồn nôn đến muốn ói.

"Lỗ đít thơm phức! Chắc chắn là bị chơi rồi!" Tên đang vùi mặt vào mông anh ngẩng lên, cười dâm đãng.

"Vậy chúng ta tặng cho tân nương tử một món quà nào, chúng ta là trưởng bối, không thể kém cạnh đám nhóc được."

Nói xong, bọn chúng trở nên kích động hơn, ra tay mạnh bạo hơn. Chúng đều là những kẻ lao động chân tay, sức lực rất lớn, chỉ một lát sau, trên làn da trắng trẻo của Chu Vân Chiêu đã chi chít những vết bầm tím.

Một tên nào đó túm lấy dương vật đang mềm nhũn của anh, xoa nắn quy đầu, rồi bóp mạnh bìu dái. Chu Vân Chiêu muốn khép chân lại, nhưng bị bọn chúng cố tình banh ra, anh tức giận đạp vào người chúng, thằng nhỏ lập tức bị một bàn tay nắm chặt.

Chu Vân Chiêu đau đớn kêu lên, đám người xung quanh cười phá lên, mấy tên ấn tay anh xuống dưới háng mình, cọ xát vào con cặc đang cứng dần của chúng.

Ghê tởm! Chu Vân Chiêu không thể chịu đựng được sự sỉ nhục này, nhưng lúc này, anh không thể làm gì được, chỉ  đành nghiến răng trừng mắt nhìn bọn chúng.

“Tao liếm lồn con gái rồi, chưa liếm lỗ đít đàn ông bao giờ.” Một tên vén mông Chu Vân Chiêu ra, nhìn vào lỗ nhỏ đang co rút, nói.

“Mày bị điên à? Còn muốn liếm?” Một tên khác mắng.

“Đều là lỗ để địt cả, khác quái gì?” Tên kia mặc kệ, ghé sát mặt vào mông Chu Vân Chiêu, hôn lên lỗ đít anh, rồi thè lưỡi vào liếm láp.

Chu Vân Chiêu bị kích thích, cong người lên, mặt đỏ bừng, muốn nhấc mông lên để thoát khỏi sự dâm loạn của gã đàn ông ghê tởm kia. Nhưng gã ta giữ chặt lấy mông anh, lưỡi vẫn chọc ngoáy bên trong, quét khắp nơi, khiến cho lỗ đít trinh của anh trở nên ướt nhẹp.

Lỗ đít vừa khít vừa mềm, gã kia thò lưỡi vào rồi lại không nỡ rút ra, cứ thế ngoáy vào bên trong, cho đến khi chạm vào một điểm khiến cả người Chu Vân Chiêu run lên. Gã ta cố tình ấn lưỡi vào đó, khiến chủ nhân của cái mông trắng trẻo kia không ngừng thở dốc, rên hừ hừ.

Nếu lúc đầu bị liếm lỗ đít còn hơi đau, thì sau một hồi bị mút mát, liếm láp, tất cả đã chuyển thành khoái cảm khó nói. Lỗ đít Chu Vân Chiêu rất nhạy cảm, lại nông, trước đây quan hệ với Kỳ Tiếu Trà, anh đều ở trên, chưa từng được trải nghiệm cảm giác này.

Giờ đây, bị người ta banh ra chơi đùa, mọi bí mật đều bị phơi bày. Chưa từng biết đến khoái cảm từ phía sau, Chu Vân Chiêu siết chặt mông, vô thức cắn chặt lấy cái lưỡi đang làm loạn kia.

Gã kia vẫn chưa thỏa mãn, muốn chọc lưỡi vào sâu hơn, nhưng bị mút chặt quá, đành phải rút lưỡi ra, liếm mép tiếc nuối.

Mấy tên khác thấy vậy đều tò mò, hỏi hắn ta có ngon đến thế không.

Hắn ta cười dâm đãng, không nói gì, lấy một quả nho đã chuẩn bị sẵn cho hôn lễ nhét vào lỗ đít Chu Vân Chiêu. Đám đông vây quanh xem, chỉ thấy lỗ đít anh mút chặt lấy quả nho, rồi đột nhiên co rút mạnh, ép nước nho chảy ra ngoài.

Tên kia vội vàng há miệng hứng lấy, chưa kịp nuốt lấy một ngụm đã bị người khác đẩy ra. Một quả nho khác lại được nhét vào lỗ đít Chu Vân Chiêu. Lần này, không chỉ tên kia, mà những tên khác cũng hào hứng há miệng, thi nhau thò lưỡi vào lỗ đít anh để hút nước nho, người nhét kẻ liếm, đến nỗi lỗ đít anh như muốn rách ra, bọn chúng mới chịu móc vỏ nho ra, tiếp tục trò chơi dâm đãng.

Chu Vân Chiêu rên rỉ đau đớn, cảm giác ghê tởm và khoái cảm đan xen khiến anh không biết phải làm sao. Con cặc của anh không biết từ lúc nào đã cứng lên, thỉnh thoảng lại bị một bàn tay sờ mó trêu chọc. Lỗ đít thì liên tục bị những cái lưỡi thay phiên nhau chọc ngoáy. Tất cả những điều này đều nằm ngoài dự đoán của anh.

Nếu lúc này, Kỳ Tiếu Trà có thể từ phòng ngủ trên tầng ba đi xuống, nhìn xuống cầu thang, cậu sẽ thấy người yêu của mình đang bị đám họ hàng lột sạch quần áo, cơ thể trắng trẻo chi chít những bàn tay và những cái đầu đang chen chúc nhau, ngay cả nơi riêng tư nhất của anh cũng bị những gã đàn ông thô tục kia thay phiên nhau liếm láp.

Chu Vân Chiêu muốn kêu cứu, nhưng anh tuyệt đối không muốn Kỳ Tiếu Trà nhìn thấy mình trong tình trạng này. Lòng tự trọng trỗi dậy, nhưng lỗ đít vẫn bị nhét đầy trái cây, bị những cái lưỡi thèm khát chọc ngoáy. Anh thở hổn hển, cơ thể gồng cứng phản kháng, nhưng tất cả đều vô ích. Thân thể cường tráng do tập luyện lâu nay lại trở thành món đồ chơi yêu thích của đám du côn này. Ngực anh bị bóp nắn, day nghiến, cổ bị hôn hít, liếm láp.

Dương vật của anh bị một bàn tay nắm lấy vuốt ve. Chu Vân Chiêu theo bản năng ưỡn người, rên rỉ. Cái lưỡi dày và thô ráp kia ra vào liên tục trong lỗ đít anh, cọ xát vào điểm nhạy cảm, khiến anh không thể chịu đựng được. Bàn tay đang nắm lấy con cặc anh đột nhiên siết chặt, rồi cứ thế mà tuốt sục.

Chu Vân Chiêu rên lên một tiếng, bắn tinh dịch lên bụng mình. Đám đông thấy vậy liền ồ lên thích thú, cuối cùng cũng chịu buông tha cho anh, để anh nằm co quắp trên sàn, thở hổn hển.

Một tên cười dâm đãng nói: “Tao đã bảo nó là thằng bị địt mà. Bị liếm có mấy cái cũng bắn ra được, dâm như chó!”

Tên bị Chu Vân Chiêu húc vào háng lúc nãy vừa cởi quần vừa nói: “Nếu thằng nhỏ nhà tao có mệnh hệ gì, tao thiến mày luôn! Mày cứ bú cho tao ra đi, ổn áp như cũ thì tao tha!”

Mấy tên khác cũng hùa theo, chim chóc đều đã ngóc dậy hót líu lo. Chúng háo hức muốn xem màn kịch hay tiếp theo, kéo Chu Vân Chiêu đến chỗ gã kia, một tên giữ chặt cằm anh, cạy miệng cho anh há ra.

Chu Vân Chiêu tức giận đến đỏ cả mắt, định cắn đứt cái con cặc bẩn thỉu kia.

Ngay khi quy đầu chạm vào môi anh, chuẩn bị đâm vào trong, thì phía sau vang lên tiếng quát.

Là Kỳ Liên Thiên, bố của Kỳ Tiếu Trà. Ông ta nói: "Đủ rồi! Đừng để lỡ giờ lành, chơi vậy đủ rồi.” Không biết ông ta đã đứng xem bao lâu rồi.

Đám họ hàng có vẻ sợ Kỳ Liên Thiên, nghe ông ta nói vậy, dù hàng họ đã cương cứng cũng đành phải nhịn.

Chu Vân Chiêu không thể tin nổi, bố vợ tương lai lại có thể bỏ qua chuyện này dễ dàng như vậy, anh định đứng dậy, lao vào đánh bọn chúng, nhưng bị ghì chặt xuống.

Kỳ Liên Thiên thấy anh không nghe lời, liền nổi giận, đi đến trước mặt anh, giáng xuống mông anh mấy cái tát, như vẫn chưa hả giận, ông ta còn thò hai ngón tay vào lỗ đít ướt át của anh, ra vào mạnh bạo: “Mày ngoan ngoãn cho tao! Đĩ thõa như vậy, trách sao chúng nó không chơi mày? Hay mày muốn cho Tiếu Trà thấy mày dâm đãng thế này?”

Chu Vân Chiêu bị đâm vào lỗ đít, bất giác rên lên, nước từ trong đó chảy ra. Anh bừng tỉnh, vặn người né tránh ngón tay của bố vợ tương lai.

Kỳ Liên Thiên cũng không tiếp tục chơi đùa lỗ đít anh nữa, rút tay ra, nhìn thứ dịch nhờn dính trên tay, nói: “Mặc quần áo vào, Tiếu Trà còn đang đợi mày đấy!”

Chu Vân Chiêu không thể hiểu nổi thái độ của bố vợ tương lai, nhưng anh đành phải nhịn, một mình anh không thể chống lại bọn chúng, hơn nữa, đúng như ông ta nói, Kỳ Tiếu Trà vẫn đang đợi anh, anh không thể phá hỏng đám cưới này, càng không thể để Kỳ Tiếu Trà biết chuyện này.

Chu Vân Chiêu đè nén lửa giận, vội vàng mặc quần áo, mặc kệ ánh mắt dâm đãng và những lời trêu chọc của đám người phía sau, bước nhanh lên lầu đón người yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co