Truyen3h.Co

H Van Boi Dem Da Bo Tat Ongoing

Tan học rồi Hồ Già đi tàu điện ngầm trở về.

Cô nắm tay vịn, nhìn quảng cáo trên màn hình lớn lướt qua một cách nhanh chóng, kéo thành một vệt mờ, trong lòng liền nghĩ đến Tiểu Phá Nát nằm trong trăm đóa hoa, bị ngọn lửa đốt thành tro cát vàng bay tứ tung, cổ họng Hồ Già lại thấy nghẹn đắng. Đợi khi về đến nhà, Điền Tư thấy cô cúi đầu rũ mắt liền hỏi cô làm sao vậy.

Hồ Già dứt khoát ngả vào lòng anh, co chân lên, Điền Tư như một chiếc ghế tay vịn mà ôm lấy cô như vậy.

"Anh còn hỏi nữa!" Hồ Già trả sách cho anh, bĩu môi nói, "Em xem mà thấy đau lòng."

Điền Tư cười rồi để sách ra xa một chút: "Vậy thì đừng nghĩ nữa, làm chuyện gì đó vui vui đi."

Anh nói xong liền cúi mày, hôn lên Hồ Già, trên mặt anh vẫn là vẻ dịu dàng và cô đơn như bình thường, hàng mi dài thu lại tâm sự của anh.

Hồ Già đưa tay vào tóc Điền Tư, nhẹ nhàng xoa nắn mái tóc đen của anh, tóc Điền Tư mượt mà và sáng bóng, khiến Hồ Già nghĩ đến một chú chó ngoan ngoãn hoặc là một con tuấn mã xinh đẹp. Điền Tư cởi cúc áo cô, từ từ liếm hôn xương quai xanh của cô, ánh mắt thâm trầm nhìn cô, trong dục vọng, đôi mắt đen nhánh của anh tựa như hồ nước sâu thẳm, Hồ Già vuốt ve lông mày anh.

"Lại muốn làm rồi?" Hồ Già trêu ghẹo anh.

Điền Tư hạ thấp ghế nằm, để cô dang chân ra rồi ngồi lên người anh.

"Ngày nào cũng động dục với em, nói trước nha, không được cắn lên cổ, bôi kem che khuyết điểm rất phiền." Hồ Già lẩm bẩm.

Sau khi chuyển đến Thượng Hải, Điền Tư thường xuyên cầu hoan với cô. Hồ Già mấy lần đùa anh rằng có phải anh bị nghiện làm tình hay không, Điền Tư đỏ mặt nhưng tay lại không quên nâng chân Hồ Già lên cao, để cắm dương vật vào thêm sâu hơn chút, anh hôn cô, ánh mắt lại âm trầm nhìn nơi mà hai người giao hợp, anh muốn hòa quyện làm một với cô, như thể làm thế nào cũng không đủ, đổi bao nhiêu tư thế cũng không đủ.

Bên này, Điền Tư kéo quần lót nhỏ của cô xuống, tay vừa sờ lên khe ngọt liền dính chút tơ máu hồng.

Hồ Già vốn còn đang vặn vẹo thân mềm mại lúc này lại cảm thấy mất hứng.

"Lại đến nữa à? Phiền thật đấy." Cô nhăn mày mắng một câu.

Điền Tư quỳ một chân, định giúp Hồ Già liếm lỗ nhỏ.

Anh mút mát cánh hoa của cô, dùng lưỡi từ từ liếm qua hạt nhân phồng lên, còn mút thêm một cái.

Hồ Già run rẩy, suýt thì đã kêu lên, cô nhấc chân rồi đạp lên vai anh, cứng rắn đẩy anh ra một chút, "Đừng làm nữa."

Một loại khoái cảm kỳ lạ lan ra khắp người cô, Hồ Già không dám nhìn Điền Tư, cũng không dám đối diện với ánh mắt của anh, khe hoa bên dưới cô lại ọc ra một vũng nước, không biết là kinh nguyệt hay dịch yêu, Hồ Già cắn môi, ngoảnh mắt đi, cô chỉ cảm thấy tay Điền Tư vẫn đặt trên đùi trong của cô, năm ngón tay rõ ràng là bóp lấy cô, anh dọc theo lỗ nhỏ mà nhẹ nhàng vuốt ve, lớp thịt non mềm như sò của cô liền theo đó mà co rút vài cái, nuốt ngón tay của anh vào trong.

"Là em muốn mà." Điền Tư dịu dàng nói.

Anh cúi xuống dùng miệng giúp cô. Lần này cảm giác hoàn toàn khác với trước đây.

Hồ Già ngửa đầu kêu lên, cô đẩy Điền Tư không ra nên đành phải thuận theo động tác tay anh, đặt bắp chân lên vai lưng anh.

Điền Tư nuốt hết máu và nước của cô, mút mát hạt hoa của cô, hoa, thậm chí còn đưa lưỡi vào trong, quấn vào bên trong lỗ nhỏ, Hồ Già bị anh ép đến mức đầu ngón chân cũng căng cứng, mơ hồ phát ra âm thanh rên rỉ nũng nịu. Điền Tư hoàn toàn không có cảm giác xấu hổ mà chỉ muốn làm cô thoải mái hơn, anh phát ra tiếng mút mát giữa môi lưỡi, chỉ nghe âm thanh thì có lẽ còn tưởng rằng anh đang ăn cái gì, uống cái gì.

Hạt thịt trên huyệt của cô càng lúc sưng to.

Điền Tư dùng răng cọ xát, anh làm chuyện phóng đãng như vậy lại còn nhìn Hồ Già bằng ánh mắt mềm mại.

Cô khóc, vặn eo nói với Điền Tư rằng mình không chịu nổi, sắp ra rồi, Điền Tư liền có chút dã man mà hút lấy cô, dùng môi lưỡi bao kín cô rồi mút vào trong, vừa cắn vừa hôn, Hồ Già nâng mông lên, run rẩy rồi tiết ra mặt anh. Sau đó, Điền Tư rửa mặt đánh răng, Hồ Già thấy anh súc miệng còn nhổ ra chút tơ máu, nghĩ mà thấy buồn nôn, không biết anh đã mang tâm trạng gì mà làm cái chuyện này.

Điền Tư giúp Hồ Già tắm rửa, thay một bộ đồ rộng rãi thoải mái rồi lại ôm cô.

Cô ngồi cùng anh trong thư phòng một lúc rồi tựa vào anh.

Trên màn hình máy tính là chú robot nhỏ và con cáo nằm trên một đống rác lấp lánh.

Chiếc lông nhung đỏ phát sáng của con cáo theo gió đêm mà tung bay như một cánh đồng rơm, chú robot nhỏ phát ra ánh sáng nhè nhẹ, tấm sắt trên người bong ra, đống dây kim loại mảnh tí tách phát điện. Chúng đều đã ngủ. Lon và kèn đồng vàng vỡ nát bên cạnh kêu tiếng leng keng vo ve. Hồ Già nhìn một lúc rồi phát hiện bên dưới còn có khung nhỏ như thanh vật phẩm, giá trị sinh mệnh và số ngày sống sót.

Cô đột nhiên nhận ra rồi đứng bật dậy, chỉ vào Tiểu Phá Nát và con cáo rồi hỏi Điền Tư: "Đây là 'Tháp Thông Thiên' sao?"

Điền Tư cười rồi trả lời cô: "Ừ." Anh không kích động như Hồ Già, chỉ yên lặng nhìn màn hình. Trời mưa, Tiểu Phá Nát bị rò điện, kích thích khiến cho lông của con cáo dựng đứng cả lên, hai sinh vật nhỏ chạy loạn trong ánh điện trong veo, Điền Tư điều khiển chú robot nhỏ chạy xuống dốc rồi dẫn con cáo đi trú mưa.

Hồ Già trợn mắt há mồm nhìn theo rồi hỏi Điền Tư: "Tháp Thông Thiên còn ra game nữa à? Sao em không biết vậy?"

"Ừ." Điền Tư giải thích với cô, "Nó không có ra game, đây là do anh tự làm."

Hồ Già càng kinh ngạc hơn: "Hả? Anh làm ra một cái game từ bao giờ vậy?"

Điền Tư nói: "Từ năm ngoái đã bắt đầu làm rồi."

Hồ Già ngơ ngác ngồi xuống.

Cô nhìn Điền Tư điều khiển Tiểu Phá Nát chạy nhảy rồi lại lẩm bẩm: "Anh thậm chí còn làm ra cả một cái game."

Điền Tư cười rồi xoa đầu cô: "Đúng là đã làm ra một cái game, sao nhìn em mơ màng vậy, cơ thể không thoải mái à?"

"Em rất ổn." Hồ Già kéo tay anh xuống rồi nắm lấy, "Là anh làm em giật mình đấy. Đại ca à, anh đang âm thầm làm việc lớn à?"

"Cái này mà tính là việc lớn sao?" Điền Tư hỏi cô.

Hồ Già trợn mắt nói: "Sao lại không? Học sinh cấp 3 mà độc lập làm game, nói ra đúng là dọa chết người! Game của anh bao giờ thì ra mắt?"

Điền Tư đáp: "Chắc là cuối năm." Hồ Già sửng sốt rồi lại vỗ tay nói: "Tốt tốt tốt, em đợi anh làm một đợt ra mắt lớn. Đúng rồi, anh đã mua bản quyền của Tháp Thông Thiên chưa? Lúc đó đừng có để bị kiện vì vi phạm bản quyền đấy!"

Điền Tư lắc đầu rồi cười nhẹ nói: "Sẽ không bị kiện đâu."

Hồ Già nhíu mày: "Sao lại không? Anh không có ý thức về bản quyền à."

Điền Tư cúi mắt, phải do dự một lúc rồi mới nói với cô: "Tháp Thông Thiên là do bố anh vẽ."

______

Edited by Koko | Wattpad: @biggestkoko

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co