Truyen3h.Co

H18 Trai Cam Tho Ngay Duong Y

Trải qua mười mấy ngày ở chung, Vân Yên càng lúc càng cảm thấy Diêm Thiên Phạm là một "người tốt" mặt ác tâm thiện.

Giờ phút này, hai người đang ở một nhà hàng cao cấp thưởng thức bữa tối, toàn bộ nhà hàng đều được Diêm Thiên Phạm bao trọn, cho nên bên trong chỉ có hai người bọn họ dùng cơm trong tiếng saxophone tuyệt vời.

"Anh có thể tha thứ cho cha em không?" Cô tin tưởng hắn có yêu cô, nếu không hắn sẽ không làm chuyện kia vơi cô, nghĩ đến chuyện đó giữa hai người, hai má Vân Yên không khỏi lại cảm thấy một hồi lửa nóng.

"Em dùng cái gì nói điều kiện với tôi?" Hắn chưa bao giờ có ý ngừng trả thù cha cô, quan hệ thân mật với cô chỉ là hành động phụ tặng cho cha cô một món điểm tâm ngọt mà thôi.

Ánh mắt của cô lóe lên hào quang ảo tưởng đối với tương lai, ngây thơ nói: "Bằng em yêu anh." Ở cùng hắn, cô càng bị mị lực của hắn hấp dẫn, cũng càng ngày càng yêu thương hắn.

"Em cho rằng còn bao lâu nữa tôi sẽ chán ghét thân thể em?" Hắn lãnh khốc nói, giống như mũi tên nhọn bắn thẳng về phía cô.

Nghe được lời nói sắc bén không chút lưu tình của hắn, khuôn mặt rực rỡ của cô lập tức ảm đạm xuống. Cô làm sao có thể không biết rõ thân phận của mình? Hắn từng nói qua cô chỉ là tình nhân của hắn, cô còn có thể yêu cầu cái gì đây?

Nhìn khuôn mặt cô ưu thương, hắn không nhịn được nói thêm một câu: "Có lẽ có một ngày tôi sẽ khiến bản thân mình yêu em." Trong từ điển của hắn, hắn khinh miệt nhất chính là chữ "yêu", hắn không hiểu tại sao lại có người tin tưởng "tình yêu" tồn tại?

"Cám ơn anh, em rất cảm động." Sự lạnh lẽo trong nội tâm của cô lập tức tiêu tán, đắm chìm trong lời nói ngọt ngào của hắn. Nhìn cô ngọt ngào cười lộ ra lúm đồng tiền, nội tâm của hắn lại không khỏi sinh ra một loại cảm giác vui vẻ. Không nghĩ tới một lời nói dối của hắn, thế nhưng lại có thể khiến cho cô vui vẻ đến mức như vậy.

Bất quá, sở dĩ nguyên nhân hắn nói ra câu nói kia chính là để đùa bỡn cô mà thôi!

Hắn hướng cô ngoắc ngoắc tay, ý bảo cô tới đây.

Vân Yên thuận theo tiêu sái đi tới, hắn một tay kéo cô vào trong lòng, hít lấy hương thơm say lòng người trên người cô.

Cô dựa vào trong ngực hắn, sờ sờ một ít râu trên cằm hắn nói: "Em hi vọng có một ngày có thể làm cô dâu của anh." Nếu như hai người bọn họ có thể có kết quả, cô nhất định là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế gian.

Ánh mắt của hắn lập tức chuyển thành khinh miệt cùng giễu cợt, hắn sắc bén híp mắt nhìn cô: trong lòng thầm nghĩ, phụ nữ đều có yêu cầu, đối với tiền bạc, đối với tình yêu, cô cũng không ngoại lệ, mà hắn sẽ không hạ thủ lưu tình đối với cô. Xem ra, lời ngon tiếng ngọt của hắn đối với cô có thể dừng ở đây rồi, hắn nên lựa chọn thời điểm hành động.

"Muốn làm cô dâu của ác ma, trước hết cho tôi thân thể của em đi!"

Hắn ôm lấy cô, đi về phía phòng khách quý trên lầu, hắn muốn thân thể của cô, để cho hắn có thể ngủ ngon cả đêm.

Vân Yên rất tin tưởng tình yêu của mình có thể cảm động hắn, cho nên, cô ngọt ngào rúc vào trong ngực của hắn, hít lấy mùi hương nam tính tản ra từ trong ngực hắn.

☆ ☆ ☆

Hôm sau ...

Vân Yên từ từ trong giấc mơ thức dậy, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Diêm Thiên Phạm, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc, cô cũng không tính gọi hắn dậy, thế là cô mặc đồng phục, đeo cặp sách lên lưng, từ trên lầu đi xuống.

Vân Yên cầm tờ báo sáng sớm lên, kinh ngạc phát hiện tin tức đầu tiên ở trên báo.

Xí nghiệp Bạch Thị phá sản, Chu thị được mong đợi trong thương trường lại đang nổi lên một cuộc phong vân.

Vân Yên cầm lấy tờ báo trên tay vọt lên lầu.

Cô đến bên giường không ngừng lay động thân thể Diêm Thiên Phạm kêu to: "Thiên Phạm, Thiên Phạm..." Cô cần hắn, cần hắn nói cho cô biết đây không phải là sự thật, hắn sẽ không tàn nhẫn như vậy.

Sau khi cô trả giá bằng bản thân mình, hắn không thể lãnh khối đối xử với cô như thế!

Cô không cần hắn phản bội sự tín nhiệm của cô, phản bội tình yêu của cô dành cho hắn!

Ông trời! Cầu xin người ngàn vạn lần không cần cướp đi kho báu trân quý nhất trong nội tâm của con, được không? Vân Yên ở trong lòng khóc thút thít.

Diêm Thiên Phạm nghe tiếng la hét của cô, không kiên nhẫn tỉnh lại.

"Em là muốn tôi muốn em một lần nữa sao?" Hắn xoay người đem cô đặt phía dưới mình.

"Không phải! Em có chuyện muốn hỏi anh." Cô cần hắn nói cho cô biết, nói tin tức trên báo không phải là thật.

"Chuyện gì?" Giọng điệu của hắn có chút lơ đãng, ngón tay còn không ngừng trêu chọc từng sợi tóc của cô.

Vân Yên đem tờ báo để trước mặt hắn: "Anh nói cho em biết, đây không phải là thật!"

Diêm Thiên Phạm nhàn nhạt quét qua tờ báo trên tay cô một cái, ngay sau đó lơ đãng nói: "Tin tức này là thật, hơn nữa còn do tôi bảo thuộc hạ làm vậy. Em là tình nhân của tôi, mà xí nghiệp Bạch thị từ hôm nay trở đi cũng thuộc về tôi."

"Sao anh có thể làm như vậy?" Một thế giới được gọi là "yêu" trong nội tâm của cô đã muốn tan vỡ, nếu từ lúc bắt đầu hắn đã không thật lòng với cô, vậy tại sao hắn không nói rõ ràng? Tại sao phải cho cô hy vọng?

"Cha cô hại chết người cha mà tôi kính yêu nhất, tôi tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình với cô." Phàm là người thiếu nợ hắn, hắn nhất định sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời.

"Phải không? Em còn cho rằng..." Cô hoảng loạn khóc không thành tiếng.

"Cho rằng cái gì?"

"Cho rằng có một ngày anh sẽ yêu em." Cô lo sợ không yên nói.

"Em có thể dừng mơ mộng hão huyễn được rồi." Hắn lạnh lùng nói.

"Anh... Anh lừa gạt tôi, anh không giống như lúc ban đầu nói sẽ bỏ qua cho công ty của cha tôi." Tại sao hắn có thể như vậy? Cô đã đem trinh tiết quý giá nhất của mình cho hắn, tại sao hắn còn không chịu tha cho công ty của cha cô?

"Ngay từ đầu tôi đã không có ý định bỏ qua công ty của cha em, mà em chỉ là vật để tôi trả thù cha em mà thôi." Hiện tại tất cả đều đã xong rồi, hắn cũng không cần ngụy trang nữa.

"Anh thật tàn nhẫn!" Cô thật không thể tin được người đàn ông mình yêu lại giống như Satan lãnh khốc, hơn nữa sự thật tàn khốc này còn đang xảy ra trước mặt cô, chính là cô luôn luôn tự lừa gạt mình, không chịu thành thật nhìn rõ chân tướng, chính là luôn luôn sống trong thành lũy mình tự tạo dựng.

"Loại sinh vật ti tiện như phụ nữ, không đáng được đàn ông đối xử dịu dàng." Trừ bỏ thỏa mãn nhu cầu trên giường của đàn ông, một chút tác dụng phụ nữ cũng không có.

"Anh đã nói anh yêu thích em." Cô đem lời nói của hắn khắc sâu trong tim, không nghĩ tới chân tâm của cô đổi lấy là sự tuyệt tình của hắn.

"Tôi không nghĩ em sẽ cho là thật như vậy, một người đàn ông không có tâm, em nghĩ hắn sẽ có bất kỳ tình cảm nào sao? Em chỉ là đồ chơi của tôi mà thôi." Hắn hung hãn nói, tất cả tình cảm đối với cô đều là giả, chỉ có kẻ ngu mới tin lời hắn nói, mới có thể bị tổn thương.

Cô thương tâm muốn chết nhìn hắn. Cô không thể lại tiếp tục đợi ở bên cạnh hắn, cô nhất định phải rời đi, nếu không cô sợ mình cuối cùng sẽ sụp đổ trước mặt hắn.

Thân thể của cô đã khuất phục hắn, cô không muốn ngay cả pháo đài phòng ngự trong lòng mình cũng mất đi.

Cô bây giờ đã không có lý do ở lại bên cạnh hắn nữa, cô không thể để cho mình sa đọa làm tình nhân của hắn, như vậy đến cuối cùng ngay cả tôn nghiêm của bản thân cũng mất đi.

"Tôi muốn rời khỏi anh." Hắn thật sự quá ghê tởm, độc ác lừa gạt tấm lòng của cô, cô sẽ không lại đem tính mạng của mình ra đánh cuộc.

"Xin cứ tự nhiên! Bất quá trước khi em rời đi, tôi còn muốn được hưởng thụ thân thể xinh đẹp của em một lần nữa." Cô giận dữ nhưng lại tản ra một loại mỹ lệ chói mắt, khiến cho ánh mắt hắn thật lâu không thể dời đi, cũng khiến dục vọng bụng dưới của hắn động đậy.

"Tôi không muốn!" Cô không muốn lừa mình dối người nữa, người đàn ông xấu xa giống như ác ma này không có khả năng sẽ yêu cô. Tình yêu của cô đối với hắn đã mất, cô sẽ không bao giờ như trước nữa, hắn không thể dùng chuyện đó tới nhục nhã cô, khinh miệt cô.

"Không phải do em." Thời điểm hắn muốn, không có bất kỳ người nào có thể cự tuyệt hắn.

Vân Yên xoay người chạy về phía cửa, Diêm Thiên Phạm nhảy lên một cái, lập tức như con báo đen giữ lấy cô, hơn nữa còn đem lấy thân thể cô đè trên vách tường.

"Em là tình nhân của riêng tôi, không thể cự tuyệt chủ nhân." Hắn kiên định ra lệnh.

"Từ hôm nay trở đi, tôi không còn là tình nhân của anh nữa, không còn bởi vì công ty của cha mà mất đi bản thân mình." Cô ủy khuất nói.

"Em cho rằng một tờ giấy đen chỉ cần giặt đi sẽ dễ dàng biến thành trắng sao? Em vĩnh viễn không quên được tay của tôi vuốt ve trên người em, tư vị lúc tôi hôn em, em biết chứ? Tình nhân của tôi."

Tay trái của hắn hướng về dưới quần của cô, tay phải cởi nút áo trên đồng phục cô ra.

"Quần áo của tôi..." Cô kêu lên.

"Quần áo tôi mua lại cho em bao nhiêu bộ đều không có vấn đề, em chỉ cần thỏa mãn dục vọng của tôi là được."

Nói xong, hắn lập tức để cho vật cương cứng của mình chống đỡ giữa hai chân cô.

"Anh cho tôi là gái điếm."

"Đúng! Bắt đầu từ ngày muốn em làm tình nhân của tôi, tôi liền cho mình như đang gọi gái, tôi thật sự không ngờ tới dưới sự dạy dỗ của tôi, biểu hiện của em càng lúc càng tốt." Hắn khinh bỉ nhìn cô. (Trinh:đm cứ kinh bỉ ngta đi há, rồi tới lúc nứng khí lên ko có ng giải quyết rồi đau bụng cho chết mẹ luôn nha!)

"Bốp!"

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Vân Yên mất đi lý trí đánh người, sau khi đánh xong, cô kinh hãi nhìn tay của mình.

Diêm Thiên Phạm vuốt ve mặt mình, âm trầm nói: "Em sẽ vì cái tát này mà hối hận." Không người phụ nữ nào có thể để lại vết thương trên người hắn, hắn muốn người đánh hắn phải trả giá thật lớn.

Hắn kéo quần áo cô xuống, một tay kéo áo lót của cô ra, cúi đầu ngậm lấy nụ hoa trước ngực cô, trừng phạt dùng sức gặm cắm, tay cũng thô bạo vuốt ve.

"Không cần, không cần..." Cô mềm yếu khước từ.

Diêm Thiên Phạm không để ý tới cô gào thét, kéo quần của cô xuống, tay dò xuống đáy quần lót của cô, tiến vào trong u cốc của cô.

Ngón tay giữa của hắn ma sát với những nếp gấp bên trong tiểu huyệt của cô, những ngón tay còn lại thì xoa bóp bí đạo bên cạnh.

Ngón tay của hắn di chuyển qua lại, khiến cho thân thể cô không nhịn được run run, nghĩ đến sự lãnh khốc cùng vô tình của hắn, bán tay nhỏ bé của cô liều mạng vùng vẫy. "Tránh ra, tránh ra..."

Thân hình hai người cách xa nhau, làm cho Vân Yên không thể mảy may rung chuyển hắn.

Diêm Thiên Phạm không để ý tới sự kháng cự của cô, đem hai ngón tay sáp nhập vào chỗ kín của cô, hơn nữa còn không ngừng ma sát hai bên tiểu huyệt.

"Em đã ướt như vậy, còn nói không cần?" Hắn tiếp tục vũ nhục cô.

"Anh..."

Cô không chống đỡ được sức mạnh của hắn, chỉ đành phải dùng sức cắn vào bả vai hắn một cái.

"Chờ một chút em sẽ lại vì hành động đó mà trả giá đắt."

Diêm Thiên Phạm cũng không buông cô ra, hắn để cho cô nằm ở trên mặt thảm, cởi quần của mình ra, kéo quần lót cô xuống, dùng sức mở bắp đùi mịn màng của cô ra, để cho phấn đỉnh dục vọng của mình dán chặt lấy mật huyệt nóng ướt của cô.

"Không cần làm như vậy, cầu xin anh..." Cô rõ ràng có thể cảm nhận được dục vọng ngang ngược cùng tức giận ngất trời của hắn làm cô cảm thấy hết sức sợ hãi.

"Em cũng muốn có phải hay không?" Đầu của hắn chuyển một cái, liếm láp vết máu tràn ra nơi đầu vai mà cô mới cắn.

Nhìn vết máu trên môi hắn, Diêm Thiên Phạm trước mắt tràn đầy tà mị cùng khí tức nguy hiểm.

Đang lúc Vân Yên nhất thời mất hồn, phần eo của hắn dùng sức một cái, vùi thật sâu vào trong cơ thể cô.

Phần bụng của hắn cùng cô gắt gao kết hợp, dục vọng kiên đĩnh của hắn hoàn toàn chôn trong cơ thể cô, ngang ngạnh ma sát vách tường mỏng mềm mại của cô.

"Không –" hắn không thương cô, hơn nữa còn hận cô, hắn có thể nào lại làm ra chuyện thân mật như vậy đối với cô?

Nếu như cô nghe theo lời hắn nói, cô không phải không khác gì gái điếm sao?

Tay của hắn che lấy cái miệng nhỏ nhắn của cô, không ngừng di chuyển trong cơ thể cô, sử dụng vũ khí phái nam của hắn không ngừng khi dễ cô.

Cô cắn chặt môi dưới, không có bất kì phản ứng nào với sự vận động của hắn.

Hắn càng thêm nặng nề hữu lực tiến vào trong cơ thể cô, nâng mông của cô lên, mạnh mẽ chạy nước rút trong hoa huyệt của cô.

Khi hắn gầm nhẹ, u cốc chặt khít của cô tràn đầy chất dịch lỏng nóng bỏng...

"Anh có thể thả tôi đi chưa?" Hắn đã hủy hoại hết toàn bộ tình yêu cô đối với hắn.

"Còn chưa đủ!" Cô lại dám một chút phản ứng cũng không có, hơn nữa vừa rồi còn dám cắn hắn, hừ! Mới vừa chỉ là khúc dạo đầu mà thôi, hiện tại hắn mới muốn bắt đầu cùng cô vận động!

Hắn cầm cà vạt đồng phục của cô lên, buộc chặt hai tay của cô lại, hơn nữa còn dùng khăn tay cô để trong cặp che mắt cô lại, để cho hai tay cô tựa vào bàn trang điểm, cái mông hơi nhếch lên.

Tay của hắn đỡ lấy mông của cô, đâm từ phía sau lưng vào thân thể cô, ở trong hoa huyệt chặt khít mạnh mẽ đâm thẳng về phía trước.

"Anh... Không thể làm như vậy..." Cô rên rỉ nói, thân thể vẫn không ngừng giãy giụa muốn chống đỡ sự chiếm đoạt của hắn.

"Tôi có quyền sử dụng thân thể của em, tình nhân của riêng tôi." Hắn lớn tiếng tuyên bố quyền lợi của hắn. Tình nhân!

Cô đột nhiên không hề chống cự hắn nữa, vào giờ khắc này Vân Yên mới phát hiện, từ đầu đến cuối, đều là cô ngây ngốc tự mình chìm trong mộng đẹp.

Hắn thích chỉ là thân thể của cô, mà cô lại ngây thơ cho rằng hắn sẽ yêu thương mình! Không cách nào kiềm chế tiếng khóc từ trong miệng của cô bật ra.

Diêm Thiên Phạm nghe tiếng cô khóc, nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể cô, không vui nói: "Em làm tôi thực mất hứng."

Hắn cởi cà vạt trên tay cô ra, cũng tháo khăn bịt mắt ra, nhìn ánh mắt oán hận của cô, tim của hắn không khỏi rơi vào chấn động, nhưng lại cố ý ra vẻ không quan tâm, từ túi áo lấy ra tờ chi phiếu, nhét vào tay của cô nói: "Em có thể đi! Đây là chi phiếu một trăm ngàn, coi như phí "giao hợp" mấy ngày nay của em với tôi."

Hắn cư nhiên dùng từ như vậy để hình dung quan hệ của hai người, hoàn toàn không mang theo một tia độ ấm tình cảm, đến bây giờ cô mới chính thức nhận rõ người đàn ông cô yêu là một người như thế nào.

Cô sẽ không ngu ngốc giao trái tim của mình cho hắn nữa.

"Tôi không cần tiền của anh, tôi hận anh." Cô xé tan tờ chi phiếu hắn đưa thành từng mảnh.

"Em còn quá ngây thơ, cô gái nhỏ, cư nhiên bởi vì không chiếm được tình yêu của tôi liền hận tôi, mà tôi cho tới bây giờ cũng không thiếu người yêu, như thế nào lại quan tâm em có hận tôi hay không đây? Được rồi! Tiền em cũng không muốn, vậy càng tốt, coi như là tôi gọi gái miễn phí, biểu hiện của em rất tốt, muốn tôi giúp em giới thiệu khách sao? Dưới sự đề cử của tôi, tôi tin tưởng sẽ có rất nhiều người muốn em, chân của em mở ra đến mức không tệ." Hắn cố ý chọn những từ ngữ ác độc để nhục nhã cô.

"Anh là ác ma, ác ma..." Cô không ngừng khóc lớn tiếng kêu lên, oán thán mình ban đầu có mắt không tròng.

Môi của hắn hiện lên nụ cười xấu xa, bỡn cợt đến gần cô nói: "Đúng! Tôi là ác ma, mà em còn muốn tiếp tục chuyện lúc nãy chưa xong sao? Tôi còn muốn trói em... hoặc là để cho em liếm nơi đó... của tôi."

"Không!" Cô đưa tay vòng ở trước ngực.

Bàn tay to của hắn dùng sức vuốt ve bộ ngực của cô một phen nói: "Vậy thì mau cút đi! Tôi không muốn gặp lại em."

Diêm Thiên Phạm biểu tình lạnh lùng, cũng không quay đầu lại rời khỏi phòng.

Vân Yên ôm lấy thân thể bị thương cả thể xác và tinh thần của mình khóc không thành tiếng, cô cảm giác trái tim mình tan nát rồi, cả người run rẩy không dứt.

Cô làm sao lại ngốc như vậy? Ngốc đến ngay cả mình trái tim của cũng phải trả giá!

Vân Yên chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, đi về phía phòng tắm muốn tẩy đi mùi của hắn ở trên người mình.

Cô mở vòi hoa sen, nhìn trên người đầy dấu ấn do hắn lưu lại, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa lên tiếng khóc lớn.

Tình yêu của cô đã bị hắn cướp đi không còn gì, tại sao cô lại ngu xuẩn như vậy, có dũng khí yêu thương hắn, nhưng không có dũng khí chịu khổ?

Cô phát giác mình sắp không cách nào hô hấp được trong không khí không có... hắn.

Vân Yên chợt vỗ hai gò má của mình, chạy ra khỏi phòng tắm, không dám đối mặt với bản thân mình trong gương.

Cô không thể còn muốn hắn, hắn là tên đàn ông xấu xa, tên đàn ông đáng chết, tên đàn ông thối, tên đàn ông háo sắc, là con sói khoác lên mình bộ da dê... Mặc dù hắn xấu xa như vậy, nhưng cuối cùng tại sao cô lại phát hiện trong đầu mình đều là hình ảnh của hắn.

Quên hắn, quên hắn, quên hắn... Vân Yên liều mạng nhắc nhở mình, hốt hoảng đem quần áo của mình bỏ vào vali.

☆ ☆ ☆

Vân Yên thu thập xong đồ đạc của mình lập tức rời đi, không muốn nán lại gian phòng có hơi thở của ác ma này một phút giây nào.

Sau khi cô ra khỏi biệt thự Diêm thị, lập tức trở về nhà.

"Reng reng!"

Cô ấn chuông cửa, nhưng không có người ra mở cửa cho cô, cô móc chìa khóa mở cửa ra.

"Ba, ba..."

Cô hét lên, nhưng không có bất kỳ tiếng trả lời nào, cuối cùng cô phát hiện một tờ giấy ở trên bàn cơm, phía trên viết -

Vân Yên:

Công ty sụp đỗ, hôm nay ba mất đi tất cả, lại nợ không ít, không thể tiếp tục ở lại Đài Loan thương tâm này, Vân Yên, ba đi đây!

Ba để lại

Hiện tại cô thật sự là hai bàn tay trắng rồi...

Trinh tiết của cô, tôn nghiêm của cô, cô mất đi tất cả...

"Haaa...! Haaa...! Haaa...!"

Vân Yên sụp đổ, điên cuồng nở nụ cười.

Vào lúc Vân Yên hết sức điên cuồng, thấy cô không đến trường, Lý Sỹ Kì vô cùng quan tâm cô liền tới đến biệt thự tìm cô.

"Vân Yên, là mình, là mình..."

"Anh là ai?" Cô thần trí mê loạn nhìn hắn nói.

"Mình là Sĩ Kỳ, Vân Yên, bất kể xảy ra chuyện gì, đều có mình, mình yêu cậu!" Lý Sĩ Kì ôm cô vào trong ngực, ôm lấy cô thật chặt.

"Sĩ Kỳ..." Cô lên tiếng khóc lớn trong ngực hắn, đem lấy tất cả uất ức của mình, tất cả bất đắc dĩ đều khóc lóc kể lể ra ngoài.

Lý Sĩ Kỳ để cho cô thổ lộ tất cả, chỉ là vỗ nhẹ bả vai của cô an ủi.

Hồi lâu, cô mới có chút bình ổn, nức nở nói: "Sĩ Kỳ, mình cái gì cũng không có. Trong khoảng thời gian này..."

Cô thật sự xấu hổ nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này cho người khác biết.

"Mình không cần biết chuyện xảy ra gần đây, mình chỉ muốn chăm sóc cậu thật tốt." Lý Sĩ Kỳ thâm tình thổ lộ.

"Sĩ Kỳ, cậu không cần tốt với mình, mình là điềm xấu, mình sẽ hại cậu, cậu nên tránh xa mình ra một chút." Cô khổ sở từ chối ý tốt của hắn.

"Cậu không cần suy nghĩ nhiều, tất cả đều sẽ không sao, cậu chính là cô gái mình yêu nhất." Lời đồn đại trong xã hội thượng lưu truyền đi rất nhanh, hắn ít nhiều cũng nghe được một chút, nhưng hắn không để ý tới những lời đồn đại kia, hắn chỉ muốn bảo vệ cô thật tốt, không để cho cô chịu những tổn thương khác.

Lý Sĩ Kỳ kéo cô vào trong ngực.

Vân Yên cảm động dựa vào trong ngực Lý Sĩ Kỳ, nhưng nghĩ tới khoảng thời gian sa đọa lúc trước, cô không khỏi buồn nói: "Mình không xứng nhận lòng tốt của cậu, cậu không biết mình đã gặp chuyện gì đâu." Cùng ác ma chung chăn gối, cô đã giống như lời Diêm Thiên Phạm nói, đã trở nên đen tối.

"Quá khứ không quan trọng, quan trọng là nắm chặt tương lai."

Lý Sĩ Kỳ nói một câu kỳ quái an ủi vết thương lòng của cô, cô cười với hắn, nhưng vết thương trong lòng cô quẩn quanh không hề bớt đi chút nào.

Ban đầu, vì sao cô không thương hắn ít một chút, vậy thì bây giờ tim cô có thể ít đau một chút...

Lý Sĩ Kỳ trong lúc đó cũng vô tình nhìn thấy vết hôn bên cổ cô, nội tâm không nhịn được tràn đầy ghen tỵ.

☆ ☆ ☆

Một tháng sau -

Diêm Thiên Phạm đứng ở bên cửa sổ hút thuốc, nhìn khói trắng lượn lờ bay lên cao, trong đầu của hắn không tự chủ được nhớ tới nụ cười diễm lệ.

Kết thúc!

Ban đầu, hắn chính là bởi vì trả thù cha cô, mới chấp nhập cô làm tình nhân của hắn, lúc cha cô suy sụp vì công ty, Bạch Tung Nhạc cũng chạy trốn ra nước ngoài, hiện tại hắn nên kết thúc tất cả hành động trả thù mới đúng.

Nhưng... nội tâm hắn bồi hồi không ngừng phiền muộn, rồi lại không ngừng muốn cô.

Hắn nhất định là chỉ muốn thân thể của cô, dù sao, bọn họ ở trên giường tất cả đều rất hợp nhau!

Vừa nghĩ tới thân thể linh lung mềm mại của cô, bụng dưới của hắn liền cảm thấy một hồi đau đớn, cũng chỉ có cô mới có thể mang cho hắn một loại khao khát dã thú như vậy.

Mỗi lần đoạt lấy cô, hắn đều không thể khắc chế được dục vọng nguyên thủy của bản thân, không nhịn được dùng tất cả tế bào trên người đến xâm chiếm cô.

Cô luôn có thể khiến mặt bạo lực nhất của hắn phát ra, có lẽ bởi vì trên người cô có giấu chút tình cảm hắn muốn xem nhẹ?

Tình cảm?

Không! Hai chữ tổn thương kia là thứ kiếp này hắn không muốn đụng chạm đến, hắn nhất định có thể quên cô, làm cho cô hoàn toàn biến mất từ trong trí nhớ của hắn.

"Cốc, cốc!"

"Mời vào."

Thiên Tự Ám nhìn Diêm Thiên Phạm vẻ mặt tối tăm, đối với hành động gần đây của Diêm Thiên Phạm, hắn đem nó quy thành dục vọng chưa được thỏa mãn, mà nguyên nhân đương nhiên là từ vị tình nhân tiền nhiệm kia!

"Cô gái kia bây giờ ở chung với bạn học cùng lớp." Bởi vì muốn kích thích Diêm Thiên Phạm, cho nên Thiên Tự Ám cố ý khuếch đại suy đoán.

"Ở chung?" Cô vừa mới rời khỏi hắn, liền không kịp chờ đợi muốn làm gái điếm cho người đàn ông khác sao?

Diêm Thiên Phạm oán hận nắm chặt tay, trong mắt hiện lên vẻ tức giận.

"Cậu hại cô ấy đủ thảm, đó sai lầm của cha cô ấy nha!" Thiên Tự Ám không nhịn được vì cô mà bất bình thay.

"Nợ cha con trả." Hắn lập tức dùng một câu thành ngữ ý đồ chặn lời của Thiên Tự Các.

"Được!Cậu đã thích kết cục như vậy, cô ấy đã muốn tỳ bà biệt bão [1], mình cũng không còn lời nào để nói." Thiên Tự Ám lại thuận lợi sử dụng một thành ngữ tiếng Trung mà hắn vừa mới học.

[1]: ý chỉ người phụ nữ bị chồng bỏ sau đó tái hôn.

"Cô ấy ở đâu?"

"Cậu không phải không quan tâm sao?"

"Cho mình địa chỉ!"

Sư tử đã phát giận, Thiên Tự Ám quyết định không đùa nữa, hắn lấy tờ giấy ở trong túi ra, giao cho Diêm Thiên Phạm.

Diêm Thiên Phạm cầm lấy tờ giấy trên tay, biểu tình tối tăm dần dần toát ra một tia sáng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co