Ha Nho Muoi Nam Full
Kết thúc kỳ nghỉ Tết dương lịch, chúng tôi quay lại trường học. Thời tiết Nam Định vẫn lạnh, tôi phải mặc rất nhiều áo, đeo gang tay, tất chân đầy đủ mẹ mới yên tâm cho tôi đạp xe đến trường. Vừa bước chân vào cổng đã gặp Huy Anh dắt bộ xe vào trường. "Chào buổi sáng, lớp trưởng, lớp phó." Tôi không phủ nhận trai Nam Định có giọng nói rất hay, cái giọng trầm trầm, êm dịu bất ngờ vang lên từ phía sau. Tôi quay lại nhìn là Thiện Đức - cậu bạn nói nhiều ngồi phía trên tôi. Hôm nay cậu ấy đeo Balô mày đen, áo đồng phục mùa đông không được chỉnh tề cho lắm, tôi đoán cậu ấy có lẽ đã ngủ quên, vội vàng chạy đến trường. Mùa đông người ta đội mũ len còn cậu ấy thì đội mũ lưỡi trai, khoé miệng nở nụ cười nhìn đi về phía tôi và Huy Anh. "Chào cậu." Mặc dù rất lạnh nhưng tôi vẫn quay lại chào cậu ấy một tiếng. Huy Anh chỉ gật đầu rồi đi vào bên trong. Bước vào trong lớp, mọi người đang chuẩn bị bài tập. Tiếng trống trường vang lên, cô chủ nhiệm tay cầm theo sách và bình nước bước vào. Tiếng ồn ào trong lớp bắt đầu lắng xuống. Chúng tôi đứng lên chào cô."Cả lớp ngồi xuống. Lớp trưởng đứng lên thu bài tập của các bạn giúp cô nhé." "Dạ." Huy Anh nghe lời cô đứng lên đi thẳng về phía bảng, quay người thu từ bàn một xuống đến bàn cuối cùng. Ánh mắt nghiêm túc của cô lướt qua một lượt xem có ai đang cố gắng viết nốt hay chép bài tập về nhà không. Các môn học khác có thể nộp bài tập muộn nhưng riêng môn Toán thì không được phép, chỉ cần thiết một bài thôi là tiết Toán ngày hôm đó sẽ bị ra ngoài đứng. "Được rồi, mở sách ra học bài." Tiết đầu tiên là tiết Toán, hôm nay cô không kiểm tra bài cũ mà trực tiếp học bài mới luôn. Bài hôm nay cũng không khó, 45 phút trôi qua, tiết Toán kết thúc rồi, Huy Anh chăm chú ghi bài trên bảng không nói chuyện gì. Tiếng chuông vang lên cô chủ nhiệm cầm sách rời khỏi lớp"Kỳ nghỉ của hai cậu thế nào, có vui không?" Tôi đang chuẩn bị lấy sách ra chuẩn bị cho môn Hoá tiết sau, nghe thấy Nhã Thanh hỏi, tôi đặt quyển sách xuống bàn đang định trả lời cô nàng nhưng người bên cạnh đã nhanh chóng cướp lời. "Rất vui." "Giọng cậu sao thế Huy Anh? Cậu bị ốm à?" Giọng nói của Huy Anh vừa cất lên, cái giọng khàn khàn khác hẳn với giọng trầm thường ngày của cậu ấy. Nhìn nét mặt lo lắng của Nhã Thanh, cuống cuồng hỏi. "Tớ không sao. Thời tiết thay đổi nên bị đau họng chút thôi." "Cậu đã uống thuốc chưa? Hay để lúc về tớ mua thuốc cho cậu nhé." Tôi cảm thấy mình như bị vô hình ở đây, đang định đứng lên đi chỗ khác đột nhiên Huy Anh kéo tay tôi lại. "Khả Tiên mua thuốc cho tớ rồi." Nghe câu nói của Huy Anh, tôi liếc mắt nhìn cậu ấy, giật mình sững người vài giây, sau đó ngồi xuống trả lời Nhã Thanh. "À ừ, tớ chăm sóc Huy Anh được rồi, cậu về chỗ đi." Tiếng trống trường bất ngờ vang lên, tôi "đuổi" khéo Nhã Thanh về chỗ. Ngồi trong giờ Hoá tôi không tập trung học được. Câu nói của Huy Anh cứ vang vẳng trong đầu tôi, tôi tự hỏi liệu mình có đang vô tâm không quan tâm chăm sóc Huy Anh hay không? "Gì mà ngẩn người ra thế?" Huy Anh huých tay tôi, tôi giật bắn mình nhìn lên trên bảng bắt đầu ghi chép. "À không có gì đâu." 5 tiết học trôi qua, đồng hồ đã điểm 11 rưỡi trưa, tiếng trống trường vang lên, cô dạy văn thốt lên hai tiếng mà đám học sinh chúng tôi thích nhất. "Hết giờ." Cả lớp đứng lên thu dọn sách vở, có một vài bạn sẽ về nhà, một vài bạn sẽ đi ăn còn tôi nhìn thời tiết bên ngoài, vừa lạnh còn đang chuẩn bị mưa nữa nên quyết định sẽ ở lại lớp làm bài tập. Tôi muốn mình học trước chương trình, làm mấy bài Toán nâng cao lớp 10, lớp 11 để sắp tới có kỳ nghỉ Tết âm không vướng bận bài tập. Tôi muốn trở về nhà ông và ở đó đến khi nhập học. "Khả Tiên, cậu không về sao?" Huy Anh thu dọn xong đồ đạc rồi vẫn thấy tôi ngồi yên không có ý định rời khỏi ghế, cậu ấy rất ngạc nhiên. "Cậu về đi, hôm nay tớ không muốn về nhà." Tôi cười tươi đáp lại. "Tớ ở lại với cậu nhé?" Huy Anh lên tiếng hỏi ý kiến tôi, chiếc cặp trên vai cũng được bỏ xuống ghế. "Không cần đâu, cậu về đi còn ăn uống rồi còn uống thuốc nữa chứ. Cậu đang bị ốm mà." Phía bên ngoài cửa Thiện Đức, Nhã Thanh đang vẫy tay đợi hai chúng tôi đi về chung, tôi đứng lên đẩy Huy Anh về phía trước. "Về đi, tớ ổn mà yên tâm." Chờ mọi người rời đi, tôi lấy sách ra bắt đầu làm bài tập. Làm được một đề, bụng bắt đầu đói, tôi lục trong cặp xem có thứ gì ăn hay không nhưng chẳng có gì cả, thở dài một tiếng bất lực đột nhiên một hộp cơm đặt trên bàn tôi."Mua cơm cho cậu." Tôi ngẩng đầu lên là Huy Anh, cậu ấy đi ăn vẫn không mang cơm về cho tôi. "Huy Anh đặc biệt mua cơm cho cậu đấy." Thiện Đức đút tay túi quần, đặt cặp sách xuống bàn quay lại phía sau "giãi bày tâm sự". "Ăn đi không nguội đó." Tôi mở hộp cơm ra, có thịt bò mà tôi thích lại còn thêm cả rau củ quả, đủ chất dinh dưỡng. "Huy Anh đối xử với cậu tốt thật đấy." Nhã Thanh nói với giọng ghen tỵ, mặt mày xám xịt lại. "Hai cậu ấy là bạn học từ cấp 2 mà, cậu không cần phải ghen tỵ đâu, nếu cậu muốn sau này tớ sẽ đối xử tốt với cậu." Thiện Đức phì cười cố ý trêu đùa."Thôi tớ không cần, cậu tốt với mấy bạn lớp Toán 2 được rồi. Thư tình đầy ngăn bàn rồi kìa." Thiện Đức không phải là người quá đẹp trai nhưng cậu ấy được rất nhiều bạn nữ theo đuổi. Thiện Đức không chỉ giỏi Toán mà còn chơi thể thao rất tuyệt, thỉnh thoảng sau giờ học cậu ấy lại đi chơi bóng rổ, body 6 múi, tóc cắt ngắn gọn gàng mỗi lần xuất hiện lại khiến cho các bạn nữ rạo rực. Khác với Huy Anh lạnh lùng, ít nói, không quản quá nhiều chuyện, Thiện Đức lại rất rảnh rỗi hay đi ra ngoài gặp bạn nào bê sách, bê nước hay việc gì nặng là cậu ấy lại giúp đỡ nhiệt tình. Mỗi lần như vậy lại có các cô gái phải lòng nhưng sau đó lại tỏ ra không quen biết. "Thư tình nhiều nhưng tớ muốn nhận thư từ cậu cơ. Cậu có rảnh rỗi viết cho tớ một bức đi." Thấy Thiện Đức trêu Nhã Thanh tôi đang ăn cơm mà không nhịn được cười. "Không." "Ơ. Sao cậu lại từ chối phũ phàng như thế? Tớ đẹp trai mà phải không?" Thiện Đức không biết xấu hổ quay sang nhìn tôi, tôi phì cười gật đầu lia lịa. "Không đẹp bằng Huy Anh." Thiện Đức tắt luôn nụ cười, cau mày, liếc nhìn về phía Huy Anh đang lấy sách vở đặt lên bàn."Thôi các cậu làm gì thì làm đi, tớ ngủ một chút." Thiện Đức quay lên, cởi chiếc áo khoác bên ngoài làm gối, đeo tai nghe gục xuống bàn bắt đầu nhắm mắt ngủ. Tôi ăn hết xuất cơm Huy Anh mua, cậu ấy đang xem tài liệu Toán 11, Nhã Thanh cũng đã về chỗ lấy sách vở ra làm bài. Buổi chiều chúng tôi vẫn học như bình thường, buổi tối sẽ về nhà làm thêm bài tập. Chẳng mấy chốc đã qua hai tháng, chúng tôi bắt đầu được nghỉ Tết. Buổi chiều chúng tôi không phải học mà thay vào đó dọn dẹp lớp học và phía bên ngoài cầu thang. Con trai đi lấy nước mang lên lau bàn ghế, con gái quét dọn, lau bảng và vẽ vời, trang trí bảng. "Thiện Đức, cậu chỉnh lại cái tranh dưới góc lớp đi." Tiếng Nhã Thanh vang lên nhờ Thiện Đức đang đứng gần đó treo giúp mình. "Người đẹp nhờ tất nhiên tớ sẽ làm rồi." Thiện Đức lấy chiếc ghế bàn cuối đứng lên chỉnh lại ảnh. Huy Anh được giáo viên gọi lên văn phòng lấy bài tập về phát cho mọi người. Đến gần 5 giờ, cô chủ nhiệm vào lớp nhắc nhở một chút, chờ tiếng trống trường cất lên, học sinh đứng dậy chào. "Chúc cô năm mới vui vẻ ạ." Cô chủ nhiệm rời khỏi lớp trước, mọi người khoác cặp chạy ra ngoài. Tôi với Huy Anh ở lại kiểm tra, kê lại bàn ghế, đóng cửa rời khỏi lớp học. Hai đứa đi xuống cầu thang, tiến gần về đến nhà xe lấy xe đi về. "Huy Anh, năm nay cậu có về nhà bà không?" "Tớ có, chắc 30 Tết hoặc mùng 1 Tết tớ sẽ về, cái này còn phụ thuộc vào bố mẹ tớ nữa." "Ừ tớ biết rồi." "Cậu thì sao? Năm nay cậu đón Tết ở trên này hay về nhà ông?" "Tớ muốn về quê ăn Tết nhưng mà sợ bố mẹ bận chỉ về thắp hương cho ông rồi lại quay lại thành phố." Nói chuyện được chút xíu cuối cùng cũng ra đến cổng trường, tôi tạm biệt Huy Anh chuẩn bị leo lên xe đang định đi về thì một giọng nói quen thuộc cất lên ở phía sau: "Khả Tiên."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co