Truyen3h.Co

Hac Mieu Cover Ten Khon Nha Nguoi Cu Nhien Dam Gat Ta

Viên Nhất Kỳ ngắm nhìn khuôn mặt Thẩm Mộng Dao lúc ngủ. Nàng thật đẹp a. Viên Nhất Kỳ chợt nghĩ, nếu qua đêm với một nam nhân thì có phải hay không sẽ có tin đồn xấu? Lo lắng cho thanh danh của Thẩm Mộng Dao . Viên Nhất Kỳ nhân lúc mọi người chưa dậy, thực nhẹ nhàng bế Thẩm Mộng Dao đi tìm phòng nàng. Sau khi đi đủ một vòng, thật cực khổ mới tìm ra. Bế nàng đặt lên giường, nuối tiếc rời khỏi. Viên Nhất Kỳ hạ quyết tâm bước ra, trở về phòng mình. Có lẽ do quá mệt mỏi, cô ngủ quên mất. Vài canh giờ sau, Lưu Tấn bước vào phòng Viên Nhất Kỳ, gọi nàng tỉnh. Viên Nhất Kỳ ngái ngủ nhìn Lưu Tấn. Lưu Tấn cười gian tà nói:

"Như thế nào? Hôm qua nháo một đêm với cô nương kia sao?"

"Ách... Sao người biết a?"

"Hôm qua các ngươi nháo thực ồn ào, phòng ta ở cách vách, muốn không biết cũng khó"

Viên Nhất Kỳ đã tỉnh, cô thực tự hỏi, sao trước đây lại không biết Tấn bá bá của cô nguy hiểm như thế? Có phải là nhầm người hay không? Trả lại cho cô một Tấn bá bá dịu dàng hiền lành đi a!!! Viên Nhất Kỳ đang bận suy nghĩ, Lưu Tấn đã lên tiếng:
"Ngươi a! Nhanh chuẩn bị đi. Lát nữa phải tiếp tục tỷ võ."

"Lại nữa a!!? Con mệt lắm rồi. Người đâu mà đông thế!!"

"Hôm qua xem biểu hiện của con. Có lẽ họ sẽ không dám thách đấu nữa đâu."

Chỉnh trang lại bản thân, Viên Nhất Kỳ lại nhớ đến Thẩm Mộng Dao. Nàng đã tỉnh hay chưa? Nàng có bị cảm do ngủ ở ngoài trời không? Nàng có mệt hay không? Bất tri bất giác Viên Nhất Kỳ đã ở trên đài từ lúc nào không hay.Viên Nhất Kỳ  điều chỉnh tâm tình, chờ hồi lâu vẫn không có người lên thách đấu. Viên Nhất Kỳ đảo mắt một vòng, phát hiện thân ảnh Thẩm Mộng Dao, nàng cũng đang nhìn cô. Mắt chạm mắt, Viên Nhất Kỳ cười, Thẩm Mộng Dao cúi đầu. Tự hỏi xem cảm xúc của nàng đối với Viên Nhất Kỳ là gì. Có lẽ nàng đúng là đã thích hắn. Nhưng trước kia nàng cũng thích Nhậm Hào sư huynh, hai cảm giác này hoàn toàn không giống nhau... Hay là... Nàng đã yêu hắn... !? Thẩm Mộng Dao lại cảm thấy xấu hổ. Nhưng mà nàng đã xác định rồi a. Lát nữa phải gặp hắn hỏi cho ra lẽ mới được. Viên Nhất Kỳ thấy bộ dạng chăm chú suy nghĩ của Thẩm Mộng Dao thì cười khẽ, con người này như thế nào lại khả ái như thế? Chờ cũng đã chờ hơn nửa ngày, vẫn không có động tĩnh. Vị đại sư kia bước lên đài, giọng bình thản:

"Nếu không còn ai đến thách đấu... Vậy thì chức Minh Chủ Võ Lâm là của Viên công tử. Thuộc hạ bái kiến Minh Chủ."

Ở dưới đài mọi người cũng theo vị đại sư, quỳ xuống trước mặt Viên Nhất Kỳ, hô lớn:

"Chúng thuộc hạ bái kiến Minh Chủ"

"Ấy... Không cần quỳ. Mọi người đứng lên đi. Đứng lên."

Mọi người đứng dậy, vị đại sư hướng Viên Nhất Kỳ chắp tay:

"Minh Chủ. Mời người đi theo thuộc hạ."

"Ách cái này... Có thể để Tấn bá bá đi cùng không?"

"Tấn bá bá?"

Lưu Tấn bước đến bên cạnh Viên Nhất Kỳ, hướng vị đại sư mỉm cười:

"Là tại hạ, bái kiến đại sư."

"A di Đà Phật, mời hai người theo bần đạo."

Vị đại sư đưa Viên Nhất Kỳ và Lưu Tấn đến một căn phòng bên trong Thiếu Lâm Tự, chưởng môn nhân các môn phái Nga Mi, Hạc Kiếm, Tiêu Dao, bang chủ Cái Bang và chủ trì Thiếu Lâm Tự cũng ở đây, chỉ thiếu Ngô Sỉ - chưởng môn Võ Đang. Thấy Viên Nhất Kỳ bước vào, mọi người đều quỳ xuống:

"Bái kiến Minh Chủ!"

"Ách... Lại nữa... Ta nói này... Các ngươi là chưởng môn nhân các môn phái, cũng là trưởng bối của ta... Vả lại dù gì chúng ta cũng là người giang hồ, không câu nệ tiểu tiết. Các ngươi có thể đừng gọi ta như vậy được hay không? Ta chính là không quen. Ta tên Viên Nhất Kỳ"

Chưởng môn nhân Cái Bang bật cười:

"Haha... Hảo tiểu tử. Ta tên Hiệp Phong, bang chủ Cái Bang."

Các giọng nói liên tiếp vang lên:

"Ta họ Tiêu tên một chữ Ngọc, chưởng môn phái Tiêu Dao."

"Chưởng môn phái Hạc Kiếm, Hắc Nhật"

"Chưởng môn Nga Mi, Liên Hoa."

"Bần đạo là chủ trì của Thiếu Lâm Tự, Thiền Minh."

Mã Nặc Ba nghe Thiền Minh giới thiệu thì kinh ngạc:

"Lão trọc! Ngươi là chủ trì Thiếu Lâm Tự!? Đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong..."

Mọi người nghe Viên Nhất Kỳ hướng vị chủ trì đáng kính nói hai chữ "lão trọc" thì đều nhếch khóe miệng cười. Hảo! Một cái tiểu tử thú vị! Thiền Minh chỉ cười không nói. Viên Nhất Kỳ biết mình nói lố đành hướng Lưu Tấn cười cười, sau đó chỉ vào Lưu Tấn nói:
"Đây là bá bá của ta, Lưu Tấn, kiêm chức quân sư a"

Mọi người đều im lặng, không khí có chút quái dị. Mọi người vẫn đang bị vây trong trạng thái kinh ngạc. Lưu Tấn? đây là người đã từng náo loạn triều đình vì yêu thích hoàng hậu khiến đất nước môt phen hoảng loạn sao!? Mọi người dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Viên Nhất Kỳ. Rốt cuộc tên tiểu tử này là ai? Là truyền nhân của {Sát Thần}, lại còn có thể quen biết Lưu Tấn uy danh một thời. Thật sự không tầm thường. Viên Nhất Kỳ hướng Lưu Tấn, ánh mắt khó hiểu. Lưu Tấn sủng nịch xoa đầu Viên Nhất Kỳ:

"Tại hạ Lưu Tấn, bái kiến chư vị."

Thiền Minh đại sư là người đầu tiên thoát khỏi sự ngạc nhiên:

"Bần tăng có mắt như mù, lúc dẫn đường không nhận ra Tấn đại hiệp. Cáo lỗi. Cáo lỗi."

"Tấn đại hiệp? Để đại sư chê cười rồi. Đã là chuyện xưa."
Viên Nhất Kỳ vẫn ngây ngốc nhìn hai người trò chuyện. Một lúc sau thì mọi người đã trở lại bình thường. Viên Nhất Kỳ trở nên nghiêm túc, khí chất thập phần uy nghiêm, cô nói:

"Ta muốn diệt sạch đám Ma Giáo."

Mọi người đều kinh ngạc, ai cũng biết, lớn nhất Tà Phái, đứng đầu Tà phái chính là Ma Giáo. Người thiếu niên này đã muốn thực hiện một điều rất khó a. Là hắn thực sự ngu ngốc hay là hắn có lí tưởng vĩ đại đây? Thật khó nói. Vì từ khi xuất hiện Tà phái, chưa ai có thể diệt được Ma Giáo, nếu có thì cũng là gây tổn hại cho chúng. Mọi người trầm mặc, chỉ có Lưu Tấn mới hiểu được mục đích của Viên Nhất Kỳ, là báo thù. Lưu Tấn lên tiếng phá vỡ không khí:

"Hiện nay Ma Giáo có thể nói là đang trên đà lớn mạnh, chúng sắp trở lại để náo loạn võ lâm rồi. Kỳ nhi, ngươi không nên vội, dục tốc bất đạt."
Hiệp Phong - Bang chủ Cái bang - suy nghĩ một hồi, hắn hướng Lưu Tấn nhăn mi hỏi:

"Theo Tấn quân sư, chúng ta nên làm thế nào mới tốt đây? "

"Bây giờ, đánh Ma Giáo từ bên ngoài, khẳng định là lưỡng bại câu thương. Không đánh từ bên ngoài, ta có thể đánh từ bên trong."

Liên Hoa - Chưởng môn Nga Mi - mặt không biến hóa nhìn Lưu Tấn:

"Ý quân sư là cho người trà trộn vào Ma Giáo?"

"Liên Hoa sư thái nói có phần đúng, có phần sai. Thực ra, điều chúng ta cần chính là tập kích tên Trương Hoàng Lâm cáo già kia. Vấn đề là ở chỗ làm thế nào để dụ hắn ra ngoài..."

Trong phòng, tất cả mọi người, bao gồm Viên Nhất Kỳ đều nghiêm túc suy nghĩ. Viên Nhất Kỳ hướng Lưu Tấn hỏi:

"Tấn bá bá, sự kiện lớn như thế nào mới có thể khiến hắn ló mặt ra"

"Hoặc đe dọa đến mạng sống cùng chức vị của hắn. Hoặc không gì có thể."
Viên Nhất Kỳ nhíu mi:

"Tấn bá bá, chỗ ở của Trương Hoàng Lâm là ở đâu"

"Đảo Ám Dạ."

Tại sao chúng ta không thể đi vào? Không phải người của chúng ta đông hơn nhiều sao?"

"Viên nhi, con không biết. Bao quanh hòn đảo chính là rừng rậm. Mà khu rừng đó thật không bình thường. Ở trong rừng có sương mù, đã bước vào thì sẽ lạc. Ngoài ra còn có rắn độc, chỉ bị cắn một phát, hai canh giờ sau nếu không có thuốc giải sẽ mất mạng."

"Sương mù? Rắn? Đây là lí do mà cho dù là cũng sư phụ khó mà trở ra?

"Đúng vậy. Ngoài ra, khi vượt qua khu rừng sẽ gặp một bức tường màu xám, cao đến mấy ngàn trượng, không thấy đỉnh, chỉ có một cửa ra vào duy nhất nhưng được canh giữ nghiêm ngặt. Ta cũng không biết làm thế nào để vào được đó. Nên chỉ có thể dụ hắn ra ngoài."

Mọi người nghe Lưu Tấn nói đều cảm thấy nhụt chí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co