Truyen3h.Co

Hai Muoi Hyejin

yujin ngồi bên cạnh ministop, tay cầm lon bia mới mua được. nó nhìn xuống lon bia rồi mở nắp, nãy giờ nó quăng quật cái túi nilon đáng thương nên giờ bia chảy tràn ra chẳng ít. yujin chau mày, đặt lon thiếc xuống, đại khái lấy tay quệt vào áo phông rồi cầm lại vật kia lên tay.

"chúc mừng sinh nhật hai mươi tuổi, an yujin."

nó nói rồi đưa lon bia lên uống một ngụm lớn. vị đắng của chất lỏng kia ngay lập tức xâm chiếm cả khoang miệng làm nó nhíu mày. nó nhớ rằng yena từng quảng cáo cho nó rất nhiều lần rằng bia ngọt lắm, rồi khi buồn uống sẽ rất đã. quả nhiên là tên vịt kia bịp người. yujin lắc đầu, uống thêm một ngụm bia nữa.

cứ thế một, hai, ba, rồi bốn vỏ lon lăn lóc trên vỉa hè. yujin chống một tay ra sau, đưa mắt nhìn về khoảng không trống trải bên cạnh. chợt nó nhớ đến một người, người mà nó ngày đêm yêu thương.

"giây phút em lần đầu uống rượu bia, chị nhất định sẽ có mặt."

người đó đã từng nói với nó như vậy. nhưng người ta đã huỷ bỏ lời hứa, người ta đã rời đi đúng vào ba ngày trước sinh nhật tuổi hai mươi của nó, khi nó có ly rượu đầu tiên của mình.

"chết tiệt kang hyewon."

nó nói, rồi nhíu mày lại vì cơn đau đầu. tay nó loạng choạng vơ lấy chai soju cuối cùng bên cạnh vỏ lon bia lăn lóc, rồi đưa lên và uống một hơi. tầm nhìn phía trước của nó dần không rõ ràng, đầu óc nó cũng chẳng còn tỉnh táo. an yujin vốn định ly rượu đầu tiên sẽ thật vui vẻ, phải là đi ăn mừng với các chị em và cười vào mặt wonyoung vì tận một năm nữa con bé mới được có trải nghiệm này. nhưng hôm nay, yujin ngồi ở vỉa hè ministop, một mình.

tiếng nhạc chờ vang lên, hình ảnh yujin áp điện thoại lên tai với đôi mắt lờ đờ đã nói rõ lên nó đang làm gì. một việc ngu xuẩn, nhưng đối với nó lúc này lại là điều dũng cảm nhất nó từng làm.

"alo? chị à?"

"ơi, chị đây."

yujin nghe thấy giọng nói của nàng, của người mà nó nhớ nhung. nó im lặng một lúc, rồi buông hơi thở dài. đầu dây bên kia cũng thế, nàng cũng im lặng, để chờ nó nói lời tiếp theo.

"chị ổn không?"

"có, chị ổn."

"nhưng em thì không đâu."

hyewon im lặng, nàng bên này cũng rất rối bời. tim nàng đập mạnh trong lồng ngực, chực chờ như muốn vỡ ra. hyewon khó khăn điều khiển hơi thở của mình, ngăn cho bản thân không được phép rơi nước mắt khi nghe giọng nói nặng nề của người kia.

"này, giờ chị chỉ cần nghe em nói thôi. chị không cần đáp lời, em nói xong nếu chị không muốn đáp thì cũng không cần đáp. nhưng làm ơn, nghe em nói. có được không?"

giọng yujin khẩn khoản, nó như đang van xin được người nó thương nghe lời nó nói lần cuối cùng. hyewon bên này cẩn thận lắng nghe từng chữ, như muốn lưu giữ lời nói của nó trong tâm trí mãi chẳng phai. giọng nó vẫn ấm, nhưng trầm hơn mọi khi. tác dụng của rượu làm giọng nói của nó tăng thêm phần mệt mỏi, cùng làm lòng nàng thêm phần xót xa.

"được."

yujin chẳng chờ gì hơn, một từ duy nhất thôi nhưng đủ làm môi nó nở nụ cười. nhưng cái suy nghĩ nàng chẳng còn ở bên đã kéo nó về thực tại, làm khoé môi nó chùng xuống. hít một hơi dài, nó bắt đầu màn huyên thuyên của mình.

"chị biết em đang ở đâu không? là ở ministop đấy. em vẫn ngồi ngoài thôi, tại hôm nay trời mát lắm. em vừa uống bia, em uống cả soju luôn rồi. em không định uống một mình đâu, nhưng rủ ai cũng bận hết, mà wonyoung thì không đủ tuổi. em nhớ chị quá, làm sao để gặp chị đây? chị vẫn chưa nói cho em lí do tại sao chị lại chia tay em đâu."

nó dừng lại, đưa miệng chai rượu lên uống một ngụm rồi tiếp tục.

"thật ra eunbi unnie bảo với em rồi, là tại dạo đây chúng ta đã bị phát hiện đúng không? hyewon này, em ước mình không phải người nổi tiếng. em biết đây là giấc mơ của em, nhưng bây giờ em thèm sự tự do quá chị à. em muốn mình được hôn nhau mà chẳng bị dò xét, được nắm tay mà không bị nghi ngờ. em nhớ chị quá, hyewon à."

đầu dây bên kia im lặng, và yujin cũng thế. cả hai chẳng nói gì, chỉ nghe hơi thở đều đều của nhau qua màn hình đen. hyewon đang đi trên phố, nhưng đã dừng lại từ lâu chỉ để nghe câu chuyện từ yujin. một phần vì câu chuyện, phần còn lại là vì nàng đã đứng trước mặt nó, cách nơi nó đang ngồi một con đường lớn.

"em say rồi."

"phải, nhưng em nhớ chị."

"về đi."

"em say thì đâu thể tự về."

"thôi được, muộn rồi chị ngủ đi. tạm biệt."

yujin nói rồi tắt máy, gục đầu xuống nhìn nền đất xi măng khô khốc dưới chân. chợt, có một bàn tay xoa lên đầu nó. nó cảm nhận được mùi hương vani ngọt ngào len vào cánh mũi, là mùi của nàng. nó ngước lên, đưa cặp mắt đỏ hoe nhìn người kia.

"đi thôi, mình về nhà."

giọng hyewon nhè nhẹ, tựa như vỡ ra theo nước mắt nàng lăn dài trên gò má. yujin đứng dậy, đưa tay lau đi nước mắt nàng. rồi như mất đi tự chủ, nó kéo hyewon lại gần, để môi mình phủ lên đôi môi hồng kia. hyewon không phản kháng, ngược lại còn đồng thuận cùng nó phối hợp. nụ hôn chẳng mấy ngọt ngào, nó chứa vị đắng chát của xa cách và chia ly. bao lời nhớ nhung yujin đều bỏ vào đó, và bao lời xin lỗi hyewon cũng gửi vào trong. yujin nhẹ nhàng rời khỏi nụ hôn, tay nắm lấy tay nàng rồi gặt đầu nhẹ.

"về thôi. về nhà."

--------

tôi đoán đây là chiếc fic hyejin đầu tiên trong ficdom nhỉ:) còn một chapter nữa thôi, se hay he đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3h.Co